*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 66: Như người xa lạ.
Sương trắng lượn lờ, một đám mây đen chậm rãi ở trong mênh mông sắc xanh Duyên Điền tụ hợp trên không, chồng chất rồi khuếch tán ra, bao trùm toàn bộ Duyên Điền. Sau đó vài đạo điện quang xanh lam hiện ra, hạt mưa dày đặc từ giữa tầng mây rơi xuống, mang theo chút ánh huỳnh quang, nhao nhao rơi xuống. Mênh mông sắc xanh đều bao phủ trong nước mưa.
Tư Đồ Ngu đứng cạnh Duyên Điền, đưa tay kết quyết, khống chế biến đổi của mây mưa. Nhẹ nhàng đứng trong gió, quanh thân ánh một tầng huỳnh quang lam nhạt.
Áo ngoài xanh nhạt theo gió bay nhẹ, tóc đen dài rủ xuống, lại bởi vì kình lực bay lên, lọn tóc tạo thành độ cung lãnh liệt. Nước mưa đầy trời như một tầng lụa trắng mỏng, cảnh gần núi xa mông lung mờ ảo như một búc họa xinh đẹp, nổi bật thân ảnh kia càng thêm tiêu sái, tuấn mỹ mê người, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất phiên nhiên bất phàm.
Qua hồi lâu sau, Tư Đồ Ngu thấy đến lúc, liền lập tức nhảy lên, lui về sau một bước thu hồi mưa rơi, trình tự động tác lưu loát quen thuộc, không sai lệch chút nào.
Việc tạo cam lâm cho Duyên Điền đối với Tư Đồ Ngu mà nói là chuyện quá đơn giản, nhất là hiện nay pháp lực của nàng còn tăng lên, có đầy đủ Linh Lực thi pháp, hoàn toàn không cảm thấy mất sức. Nhưng lần này, khi nàng đang thu hồi trận pháp, bình ổn Linh Lực vận chuyển nhưng lại nhịn không được đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Từ lúc nàng tạo cam lâm, luôn có một đạo ánh mắt mãnh liệt thẳng tắp dính trên người mình, không kiêng dè. Tiên Quân đại nhân thở dài một hơi, lúng ta lúng túng xoay người, đối với chủ nhân ánh mắt kia - Bạch y mỹ nhân đang đứng dưới hòe thụ cách đó không xa, ngượng ngùng cười nói: "Ly Túc, ngươi... vì sao luôn nhìn ta như vậy a?"
"Chẳng qua ta cảm thấy lần đầu đại nhân tạo Cam Lâm mà lại thuần thục như vậy, nắm chắc vừa đúng, thật khó có được." Mỹ nhân cong khóe miệng, trả lời mây trôi nước chảy, ý vị không rõ, con người đen nhìn qua như nhiếp mắt người. Sau lưng Tư Đồ Ngu phát lạnh, mấy ngày qua cùng Ly Túc chung đụng cùng bản thân dự đoán hoàn toàn khác nhau, ban đầu vốn cho là mình có thể như lúc trước tự do tự tại, cuộc sống tốt đẹp phong lưu tự tại, cộng thêm có thể tùy thời đùa giỡn Lãnh Hồ ly biệt nữu* đã quên hết sự tình trước kia, suy nghĩ so với thực tế một bộ bị động thê thảm a... Tiên Quân đại nhân suy sụp, lại không thể dưới ánh mắt sáng rực kia cố gắng hiển lộ khuôn mặt tươi cười, trấn định tự nhiên giải thích: "Ta có một bằng hữu cũng làm Nhân Duyên Ty, trước kia nhìn nàng tạo cam lâm, cho nên đối với những thứ này trình tự có chút quen thuộc."
( * ) Biệt nữu: tâm khẩu bất nhất ( nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo), thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.
"Thì ra là như vậy a." Mỹ nhân không biết tin hay không, chẳng qua có chút thâm ý gật đầu, không nói thêm cái gì, mà từ từ đến gần đại hòe thụ, giơ tay lên nhẹ nhàng đặt thân cây, chỉ một thoáng, cả khỏa đại thụ liền nổi lên tầng ánh sáng nhạt. Giữa cành cây rậm rạp lóe lên hào quang, một cặp bài thần ( thẻ ngày sinh) nhẹ nhàng rơi xuống, rơi vào trong tay nàng. Mộ Dung Ly Túc trầm thấp niệm một bí quyết, hai khối bài tử liền hóa thành một đạo ánh sáng ẩn vào bên trong Duyên Điền. Tư Đồ Ngu lập tức có cảm ứng, từ trong hư không xuất ra sổ Nhân Duyên mở ra.
Phía trên giấy cho thấy hình ảnh, là một người ở vùng ngoại ô. Dưới trời xanh, từng đóa hoa đào nở rộ trong rừng, màu hồng phấn phủ kín tầm mắt. Quả nhiên đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa*. Ánh mắt Tư Đồ Ngu sáng lên, không nghĩ nhân gian lại có cảnh trí xinh đẹp như vậy, trong lòng suy nghĩ sẽ tìm một ngày nào đó bớt thời gian đi du ngoạn một phen. Lúc này Mộ Dung Ly Túc bước chân thong thả, đi đến bên cạnh nàng, cũng đem ánh mắt nhìn vào sổ Nhân Duyên.
- ------------
( *) Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa: Nằm trong bài Đào Yêu 1 ( Khổng Tử).
Đào chi yêu yêu, Chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, Nghi kỳ thất gia.
Dịch thơ: Tạ Quang Phát
Đào tơ mơn mởn xinh tươi, Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong. Hôm nay nàng đã theo chồng, Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.
- ------------
Trong họa diện xuất hiện một công tử khuôn mặt thanh tu, đang đứng dưới cây hoa đào, ánh mặt trời xuyên qua cành hoa, nhàn nhạt chiếu xuống mái tóc mềm mại của hắn, dáng vẻ ngẩng đầu nhìn kia hơi chút mơ hồ, lại có vẻ dị thường tuấn tú. Tư Đồ Ngu nhìn người trong mưa hoa kia, trong đầu liền nhảy ra năm chữ 'Mỹ nhân cách đầu hoa'. Hình dung như vậy có chút không ổn, bởi vì - đó là một vị hồng nhan nam trang. Tiên Quân đại nhân sờ má, lẳng lặng thưởng thức hình ảnh xinh đẹp. Mộ Dung Ly Túc lẳng lặng đứng bên cạnh nàng, ánh mắt vô ý nhìn đến bên mặt nàng, liền hiện ra một chút nhu hòa không dễ phát hiện. Hai người bất tri bất giác đứng sát gần nhau, mùi hương như có như không trên người Mộ Dung Ly Túc bay vào hơi thở Tư Đồ Ngu, khiến người sau tâm thần rung động, thiếu chút nữa hô hấp rối loạn. Cũng may lúc này, trong sổ Nhân Duyên hiện ra một tình cảnh khác, phân tán lực chú ý của Tiên Quân đại nhân.
Cách chỗ nữ tử phẫn nam trang không xa, sau vài bụi hoa đào, một thân ảnh ẩn núp trong bụi hoa, vụng trộm nhìn người kia. Mộ Dung Ly Túc hơi cong khóe miệng, cảm thấy một màn này rất có ý tứ. Người rình trộm không phải nam nhân háo sắc, hèn mọn bỉ ổi mà là một thiếu nữ xinh đẹp. Mỹ nhân tuổi khoảng mười sáu, bộ dáng xinh xắn nhanh nhẹn, trên mặt tuy vẫn còn nét ngây thơ nhưng cũng không khó nhìn thấy khuynh thành tuyệt sắc sau này. Nữ tử kia là nữ nhi của thành chủ thành Thanh Hoa - Lăng Song quận chúa. Mà nữ tử phẫn nam trang kia... là Giang hồ đệ nhất phi tặc? Tư Đồ Ngu nhìn nội dung ghi dưới sổ Nhân Duyên, đuôi lông mày nhướn lên, phảng phất như phát hiện một chuyện rất thú vị, trong mắt hiện lên một vòng sáng.
"Xem ra nữ tử kia động tình với nữ tử bên này, hơn nữa còn sinh ra Tình căn." Mộ Dung Ly Túc nhẹ giọng nói. Tiên Quân đại nhân gật đầu tán thành, độ cong bên khóe miệng có chút giảo hoạt: "Nhưng Lăng Song quận chúa này vừa rồi, ở dưới rừng hoa đào vừa thấy đã yêu người kia, thầm thương trộm nhớ nha." Tư Đồ Ngu nói xong chép miệng chậc lưỡi, thở dài: "Trong đào viên thoáng nhìn kinh động, liền định cả đời dây dưa a."
Người đứng dưới tàng cây ngắm hoa, người cách bụi hoa nhìn người. A, thật đẹp.
"Nhưng mà, các nàng không nhận thức nhau sao? Nữ tử phẫn nam trang kia cũng động tình đấy." Bạch y mỹ nhân nghe vậy, trên khuôn mặt lành lạnh lộ ra thần sắc kinh ngạc.
"Chuyện xưa của các nàng cũng rất thú vị nha, nữ tử phẫn nam trang là một phi tặc nổi tiếng trong giang hồ, trước đó không lâu, không cẩn thận trộm bảo bối của Quận chúa, bị nàng truy nã toàn thành, sau lại dịch dung lăn lộn đến phủ thành chủ làm gia đinh, cùng Quận chúa ngày đêm gặp nhau, chẳng qua Quận chúa kia không biết mà thôi. Lần này lộ ra hình dáng thật vụng trộm chạy đến đào viên vùng ngoại ô để ngắm hoa đó, chẳng qua phi tặc tuấn tú này không nghĩ đến mình lại bị Quận chúa đại nhân nhìn trúng thôi, còn là đem tâm của người ta mang đi, ha ha, thật sự là một đôi oan gia." Tiên Quân đại nhân hào hứng bừng bừng nói, không chú ý mỹ nhân bên cạnh đáy mắt khác thường.
"Rõ ràng quen biết, rồi lại ở chung như người xa lạ, một người giả bộ như không biết, một người nóng ruột nóng gan, lại không biết người mình tâm niệm ở bên cạnh mình, như vậy không công bằng." Thanh âm người kia có chút trầm thấp truyền vào trong tai, thân hình Tư Đồ Ngu chấn động, sắc mặt có chút không tự nhiên, trong lòng sóng ngầm mãnh liệt. Nàng nói lời này có ý gì? Chẳng lẽ hoài nghi cái gì sao, nhưng, rõ ràng mất ký ức không phải sao?
Mộ Dung Ly Túc rũ mắt xuống, không nói nữa. Tiên Quân đại nhân tâm thần bất định, sau một lúc lâu, nàng ngẩng đầu lên, tươi cười ôn nhu như nắng mai, dường như lời nói ảm đạm vừa rồi không phải do nàng nói vậy. Tư Đồ Ngu sững sờ, kinh ngạc không biết phản ứng thế nào. Bầu không khí trở nên có chút vi diệu, người kia tâm tư khó đoán. Rồi tại lúc này, như có dị động phát sinh. Hai người đang trầm mặc thần sắc biến đổi, cảm ứng được trong tiên đảo này có khách nhân đến.
Các nàng cùng đi ra Duyên Điền, còn chưa đi đến đại môn phủ Tiên Quân, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hô yêu kiều từ xa đến gần: "Nữ nhi ngoan, chúng ta đến thăm ngươi đây!"
Chậc chậc, quả nhiên!
Tiên Quân đại nhân thoáng cái đen mặt, chẳng qua chưa kịp kéo ra khuôn mặt tươi cười, thì thấy đại môn bị mở ra, trước mắt liền bị kéo vào một cái ôm thơm tho mềm mại. Chui ở trong ngực, hương hoa xông vào mũi, Tư Đồ Ngu bị sặc đỏ mặt. Hoa Nhan ôm chặt người trong ngược, xoa bóp khuôn mặt trắng nõn kia, cười duyên nói: "Ngu nhi a, có nhớ chúng ta không a?"
Ta dám nói không nhớ sao? Tư Đồ Ngu dốc sức liều mạng tránh khỏi cái ôm khiến mình hít thở không thông kia, giương mắt nhìn thấy Tiểu Tam không biết từ khi nào đã đứng một bên, trên mặt tự tiếu phi tiếu kia, còn có mấy phần hả hê! Thần tình trên mặt Mộ Dung Ly Túc vẫn nhàn nhạt không nhìn ra tâm tình. Đang xấu hổ ảo não, nghe thấy bên kia truyền đến tiếng cười khẽ, âm sắc mềm mại quen thuộc. Tiên Quân đại nhân bỗng dưng quay đầu, chỉ thấy ở đại môn tiến vào một vị Bạch y Tiên tử, Tiên Tử dịu dàng trên mặt cười nhẹ, đang dịu dàng nhìn nàng, mà ở sau lưng nàng, còn theo cùng một vị nam nhân diện mạo anh tuấn.
"Ách.... Phụ mẫu, Lan biểu muội... còn có Tán Tài Thần Quân?" Hôm nay là ngày gì a. Tiên Quân đại nhân nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc. Nam nhân kia mở miệng cất cao giọng nói: "Lâm Trạch Tiên Quân ở nhân gian trị thủy ta đã nghe nói từ lâu, cảm thấy rất khâm phục, bây giờ Tiên Quân nhậm chức Nhân Duyên Ty nên ta liền muốn đến viếng thăm." Tán Tài Thần Quân ôn hòa hữu lễ nói, cử chỉ văn nhã, khí độ nhẹ nhàng, nhưng cặp mắt đó nhìn Bạch y mỹ nhân cách đó không xa, ánh mắt sáng ngời. Trong lòng Tư Đồ Ngu khinh bỉ, nghĩ thầm nam nhân này quá giả dối, ngoài miệng nói cái gì khâm phục, bái phỏng a, híp mắt nhìn chằm chằm Ly Túc là thế nào chứ? Trắng trợn như vậy, bộ dáng anh tuấn thì rất giỏi sao?!
Đang lúc nàng im lặng nghĩ vẩn vơ, Mẫn Lan chậm rãi đến trước mặt nàng, con ngươi như nước tràn đầy vui vẻ, ôn nhu nói: "Tư Đồ, hôm nay ta đến tìm ngươi, trên đường gặp phải di nương và di phu ( dì và dượng), còn có Tán Tài Thần Quân, nên cùng nhau đến đây."
"A..." Tư Đồ Ngu lúng ta lúng túng gật đầu, không dám đối mặt với Tiên Tử, trong mắt người kia chứa đầy chờ mong cùng nhu tình khiến nàng có chút áy náy, hơn nữa nàng vừa nghĩ đến Mộ Dung Ly Túc đang đứng ở phía sau nhìn, trong lòng không khỏi chột dạ, ánh mắt trốn tránh. Hoa Nhan thấy thế chân mày lá liễu nhướn lên, ngón tay ngọc đưa đến, ở trên mặt nàng véo một cái, sẳng giọng: "Ngươi là Bạch Nhãn Lang trở về cũng không tìm chúng ta, chúng ta phải tự mình đến thăm ngươi, ngươi còn không vui?", "A? Không có, không có, rất hoan nghênh a! Ai nha... đau quá!" Tư Đồ Ngu bị đau, vừa kêu gào vừa đưa ánh mắt cầu cứu phụ thân mỹ nam, song lần này phụ thân lại không có chút ý tứ muốn giúp đỡ. Ngược lại Bạch y mỹ nhân từ phía sau bước đến, hướng mọi người gật đầu chào, sau đó khẽ nói: "Hoa phu nhân, Thần Quân, tất cả mọi người vào trong ngồi đi, ta đi chuẩn bị trà bánh cho các ngươi!"
"Aiz, Ly Túc ngươi khách khí rồi, chúng ta liền vào thôi, aiz, nữ nhi ngoan đợi lát nữa mang bọn ta đi sương phòng a, chúng ta phải ở đây chơi mấy ngày đấy." Hoa Nhan buông ngón tay véo khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Ngu ra, ôm lấy cánh tay phu quân nhà mình theo Mộ Dung Ly Túc đi vào trong hành lang.
Mẫn Lan nhìn bóng lưng Mộ Dung Ly Túc, rồi đem ánh mắt chuyển qua khuôn mặt Tư Đồ Ngu, cô đơn nơi đáy mắt thoáng qua rồi biến mất, rất nhanh khôi phục bộ dáng dịu dàng, nhàn nhạt hướng hai người còn tại chỗ cười cười, cùng Tán Tài Thần Quân đi theo phía sau phu phụ Hoa Nhan.
Tiên Quân đại nhân nhìn Tán Tài Thần Quân mấy lần, không phải bởi vì hắn bộ dáng anh tuấn tiêu sái, mà - bởi vì hắn vừa xuất hiện đã nhìn chằm chằm Ly Túc người ta không buông, giống như thật hận không thể đem ánh mắt đính lên người Ly Túc vậy, thật sự là... khó chịu! Hơn nữa, mình và hắn không quen biết a, hắn chạy đến nơi này rõ ràng là có rắp tâm bất chính với Ly Túc rồi!
Tử y nữ tử đứng bên cạnh thấy nàng phồng má, biểu lộ tức giận như tiểu hài tử, không khỏi xùy cười ra tiếng: "Ta nói Tư Đồ a, ngươi nhìn chằm chằm Tán Tài Thần Quân như vậy làm gì, cũng sắp chọt thủng lưng người ta rồi, như thế nào, thích hắn sao?"
"Này, Tam nhi, từ khi nào biết nói đùa như vậy, bổn tiên thật sợ hãi a." Tiên Quân bị người bên cạnh nói mà nghẹn họng, không cam lòng bị chế nhạo, vì vậy mà tươi cười tà mị, ngữ khí nghiền ngẫm, phản kích nói.
"Thì ra hình tượng ta trong lòng ngươi lạnh lùng như vậy sao?!" Tiểu Tam liếc nàng, lạnh giọng: "Chẳng qua nam nhân kia ngươi phải lưu tâm nhiều, hắn đến đây không chỉ một lần đâu."
"Ơ! Ngươi nói hắn thường xuyên đến tìm Ly Túc?!" Tươi cười của Tư Đồ Ngu cứng đờ. Lúc này đến phiên Tiểu Tam nở nụ cười, còn cười đến rất giảo hoạt: "E hèm, Ly Túc tuyệt sắc khuynh thành, người ái mộ chỗ nào cũng có, Tán Tài Thần Quân này thật ra là một người không sợ bị đông lạnh đấy, lòng rất kiên nhẫn nha, mấy trăm năm ngươi không ở đây thường xuyên tìm đủ mọi lý do tìm Ly Túc đại nhân, đến bây giờ còn chưa từ bỏ ý định a."
"Lẽ nào lại vậy, còn Ly Túc thì sao, Ly Túc không cự tuyệt hắn sao?" Tiên Quân đại nhân mở to đôi mắt hoa đào xán lạn, gấp giọng hỏi.
"Nếu không phải cự tuyệt, hiện tại không còn chuyện của ngươi nữa." Tiểu Tam thản nhiên xoay người đi về phía hành lang, chẳng qua trong nháy mắt xoay người thoáng lướt qua qua phức tạp không nói rõ được. Đi ra vài bước, người kia hơi nghiêng mặt qua, tràn đầy không hảo ý mà cười lạnh, thản nhiên nói: "Nhưng... có câu Liệt nữ sợ triền lang sao, người ta anh tuấn tiêu sái, si tâm chuyên tình, nam nhân tốt như vậy hiện tại rất ít, không chừng ngày nào đó Ly Túc đại nhân bỗng nhiên muốn động tâm đấy."
"Cái gì... gọi là bỗng nhiên muốn chứ? Bổn tiên sẽ không cho nàng cơ hội này đâu. Nam nhân kia muốn thừa dịp trống mà vào, không có cửa đâu!" Tư Đồ Ngu ngẩn người, lập tức nhấc chân đi tới, tức giận ồn ào. Thân ảnh hai người dần dần đi xa.
Cánh hoa hồng nhạt theo gió bay lả tả, rơi vào hành lang bên cạnh, hương thơm nhàn nhạt.
━━━━━━
Tư Đồ Ngu: ( ¬ д ¬。) Vô luận là động vật gì, trèo tường đều rất đáng xấu hổ!!!
Mộ Dung Ly Túc: [ không nhìn người đang oán niệm ( '• ౪ •') ] Tán Tài Thần Quân, hôm qua ngươi đưa mấy quyển thi tập ta rất thích, thật không biết phải cảm tạ ngươi thế nào...
Tư Đồ Ngu: ( ¬ д ¬。)Vô luận là thực vật gì, vượt tường đều rất đáng xấu hổ!!!
Mộ Dung Ly Túc: [ tiếp tục bỏ qua ( '• ౪ •') ] Thần Quân, hôm nay vừa vặn rảnh rỗi, chúng ta đi chèo thuyền đi.
Tư Đồ Ngu: ( ・ั ᗜ ・ั)و Hồ Ly, ta đang ở đây a!
Mộ Dung Ly Túc: ( ˘・ᴗ・˘)Vậy, Thần Quân a, đợi lát nữa chúng ta...
Tư Đồ Ngu: (* ̄m ̄) Oa, Hồ Ly, ngươi hơi quá đáng rồi đó! Ta muốn vượt tường, muốn trèo tường, muốn nhảy tường...
Mộ Dung Ly Túc: ( ; ・'д・') Tiên Quân, tiết tháo ( đạo đức, nhân phẩm...) của ngươi đâu?!
Tư Đồ Ngu: (* ̄m ̄) Ngươi không thổ tào* ( đâm chọc) sẽ chết à!
( * ) Thổ tào: Soi mói, đâm chọc, nói móc, than thở, than phiền, phàn nàn v.v... Từ trong hành vi hay lời nói của người khác tìm ra điểm sơ hở, không phù hợp để chen lời thắc mắc hay than thở. Chủ yếu mang tính vui đùa.
━━━━━━
P/S: Mình thấy có một bạn đang edit truyện này, mình có click vào xem có hóng được drama không =]]. Mình xem chương mới nhất bạn đó đăng, thấy có mùi giông giống nên đã xem lùi thêm 2 chương nữa.
Đầu tiên là thấy bạn đó rất "có tâm", nên mình coi một chương nhưng không dám khẳng định. Tuy câu cú đều được chỉnh sửa lại. Rất tiếc mình mò đến đoạn mình chém gió + việc mình hay chú thích truyện. Nếu giống luôn thì chắc mình không có nghĩ sai, nghĩ lầm đâu nhỉ, bạn gì ơi?
Đăng wattpad đã mặc định sẽ bị nhiều web copy lại, nên mình sẽ không ngại vấn đề này =]]. Xin phép thì có thiện cảm 1 tí, không xin thì mất cảm tình 1 tẹo, cũng hổng làm sao. Mình chỉ thắc mắc lấy thì lấy đi, còn tốn thời gian chỉnh chỉnh sửa sửa chi mệt vậy. Yên tâm mà lấy mình không bóc phốt bạn đâu=]].
Lêu lêu~