*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 69: Kiếp này không phụ.
Từ chỗ Mẫn Lan về, Tư Đồ Ngu có chút đần độn. Nàng không nghĩ đến biểu muội lại thích nàng, hoặc là nói lúc trước có nhiều phát giác nhưng không có để ý qua, có lẽ trong lòng nàng, Mẫn Lan vĩnh viễn là thân nhân, là bạn nối khố, là tồn tại thân mật khăng khít. Nhưng, nàng cuối cùng lại phụ bạc nàng ấy.
Nhớ đến giây phút Mẫn Lan xoay người, hốc mắt đỏ lên, trong lòng Tư Đồ Ngu một trận chua xót. Một mình ngồi trong bóng đêm hồi lâu, nàng có chút mệt mỏi đi đến dục phòng của Dật Viên, muốn hảo hảo tắm một chút, tinh lọc suy nghĩ rối rắm này.
Phóng nước ấm, đốt an thần hương ở trong lư hương cạnh ao, Tư Đồ Ngu đi đến trước bình phong chậm rãi cởi áo ngoài, trường sam xanh nhạt... cởi hết kiện y phục cuối cùng, nàng mới tiến vào bồn tắm tràn ngập sương trắng. Nước ao ấm áp chậm rãi làm ướt hai chân thon dài, đến eo nhỏ nhắn, thẳng đến dưới vai. Tóc dài đen như mực xõa ra, phủ trên da thịt trắng nõn ở đầu vai, còn có hai ngọn núi không quá đầy đặn nhưng lại ngạo nghễ ưỡn cao quyến rũ. Trên mặt nước lượn lờ hơi nước ẩm ướt khuôn mặt tuấn tú, giữa mày lộ ra một vòng lo lắng mơ hồ không rõ. Thật lâu, người trong nước nặng nề thở dài, thả thân thể mềm mại tựa vào vách ao đá.
"Có lẽ, thời gian có thể phai nhạt a..." Tư Đồ Ngu nhắm mắt lại, lầm bầm lầu bầu. Đột nhiên một giọng nữ lành lạnh từ phía sau vang lên: "Thời gian có thể phai nhạt cái gì?" Người trong nước thân thể chấn động, cảm thấy sau lưng như bị một cỗ hàn khí xỏ xuyên, run rẩy quay đầu lại, nhìn thấy bên cạnh giường êm là Bạch y mỹ nhân duyên dáng yêu kiều, đang tự tiếu phi tiếu nhìn mình. Tiên Quân đại nhân biểu lộ thay đổi rồi lại thay đổi, cuối cùng bên tai ửng đỏ, hai tay che trước ngực, mất tự nhiên hỏi: "Ngươi, ngươi ở đằng kia bao lâu rồi?"
"Từ lúc ngươi bắt đầu cởi y phục... Ta đã vào." Mộ Dung Ly Túc không chút lảng tránh, nhìn thẳng thân hình bị che lấp trong sương trắng, ánh mắt âm u. Tư Đồ Ngu nghe nàng trả lời, bên tai nóng thoáng chốc lan tràn đến trên mặt, vừa rồi nàng không tập trung, không có phát hiện nơi này im hơi lặng tiếng xuất hiện thêm một người, nhưng, nhưng Hồ Ly này sao có thể đứng đắn đùa nghịch lưu manh như vậy!
Tiên Quân đại nhân thấy mỹ nhân nhìn không e dè thì rụt thân thể vào trong nước, cười ngượng: "Cái kia, Ly Túc a, ta đang tắm..." Vì vậy, ngươi có thể đi ra ngoài hay không a!
"Ta đã giúp ngươi đóng cửa lại rồi." Mỹ nhân cong miệng, tràn đầy nghiền ngẫm.
Đây không phải trọng điểm được không! Tiên Quân đại nhân không dám tin, loại cử động đùa giỡn nữ tử đàng hoàng này sao lại xuất hiện trên người Lãnh Hồ Ly đây, chẳng lẽ tách ra mấy trăm năm nàng sa đọa sao? Hay mình trở về nên tức giận? Tư Đồ Ngu tâm tư thiên hồi bách chuyển, cuối cùng dứt khoát không che che giấu giấu, tự nhiên hào phóng thoải mái tựa thân thể vào cạnh ao, bên miệng cong lên nụ cười tà mị: "Chẳng lẽ Ly Túc muốn cùng bổn tiên tắm rửa sao?"
"Có gì không thể chứ." Ngoài ý liệu, Bạch y mỹ nhân ôn nhu trả lời, sau đó lúc người đối diện còn ngu ngơ, bàn tay trắng nõn chuyển đến chỗ dây thắt lưng, nhẹ nhàng giật ra. Hoàn toàn không nghĩ đối phương sẽ làm như vậy, Tư Đồ Ngu kinh ngạc trợn to mắt, la lên: "Ly Túc, ngươi... ta vừa nói giỡn thôi.", "Nhưng ta chưa từng vui đùa với ngươi." Thanh âm Mộ Dung Ly Túc trầm xuống, trong mắt hiện lên hận ý. Hận ý này khiến người trong nước ngẩn ngơ, nhưng lúc này Tư Đồ Ngu không thể suy nghĩ gì khác rồi. Chỉ thấy mỹ nhân từ bên giường êm bước đến bên cạnh ao, mỗi một bước đi, bên chân rơi xuống một kiện y phục.
Một kiện y phục cuối cùng thì rơi trên mặt Tiên Quân đại nhân.
Tư Đồ Ngu sững sờ bắt lấy cái yếm vàng nhạt che trên mặt, đã nhìn thấy mỹ nhân không một vật che rảo bước tiến vào trong bồn tắm, ngồi bên cạnh mình. Mỹ nhân nghiêng đầu vén tóc đen trên đầu vai, ngón tay trắng nõn vuốt qua sợi tóc mềm mại như thác, hơi hơi hất lên, lộ ra bờ vai trơn bóng. Lấy một chút nước ấm, nhẹ nhàng vẩy trên người, Mộ Dung Ly Túc hơi ngửa đầu, khiến cho ánh nến phản xạ nước chảy qua chiếc cổ trắng nõn, da thịt đắm chìm trong nước trắng muốt như băng tuyết, khiến người ta có loại cảm giác gần như trong suốt, mà đám sương ở dưới bộ ngực no đủ xinh đẹp như ẩn như hiện... Quả nhiên là vưu vật gieo họa nhân gian mà!
Tiên Quân đại nhân không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, tim đập rối loạn, khó khăn lấy lại tinh thần, vội vàng hướng bên kia dịch qua một chút, đưa lưng về phía Mộ Dung Ly Túc, không dám nhìn nàng.Nhưng mà tiếng nước sau lưng còn có thanh âm than nhẹ như có như không, nương theo gợn nước lay động chạm đến da thịt, trêu chọc đáy lòng Tư Đồ Ngu, kích khởi tầng tầng sóng nước.
"Như thế nào, ngươi sợ ta sao? Còn cách xa ta như vậy." Mộ Dung Ly Túc nhìn người giữ khoảng cách với mình, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiển hiện không vui. Tư Đồ Ngu cúi đầu, thanh âm trầm muộn: "Ta không phải sợ ngươi, nhưng không biết có nên đến gần ngươi hay không." Nói xong, lập tức cảm giác một loại áp bách quen thuộc, Tiên Quân đại nhân khẽ cắn môi, lại di chuyển thân thể sang bên cạnh, cách xa hơn.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Mộ Dung Ly Túc trở nên bén nhọn, đáy mắt dường như kết một tầng băng sương, hàn ý rét thấu xương. Một trận tiếng nước vang lên, vẫn đang hướng về phía khác di chuyển, Tiên Quân đại nhân đột nhiên bị một cánh tay trần nắm lấy eo, kéo vào trong cái ôm mềm mại. Mộ Dung Ly Túc từ phía sau ôm lấy nàng, thân thể hai người dán chặt không một khe hở. Da thịt nhẵn mịn tiếp xúc, dường như kích khởi từng trận điện lưu, cảm giác tê dại từ bên tai thoáng cái khuếch tán từng lỗ chân lông, mang theo rung động kỳ dị.
"Ngươi còn muốn trốn đi đâu, oan gia." Mỹ nhân đem cằm nhọn xinh đẹp đặt trên đầu vai Tiên Quân đại nhân, cánh môi khẽ mở, khí tức ấm áp nhẹ nhàng khuếch trương bên tai nàng. Thân thể cứng đờ của Tư Đồ Ngu không khỏi phát run. Lời nói nhu hòa của người kia mang theo oán giận, hận ý kéo dài, nhưng lại như một đạo sấm sét nổ vang bên tai nàng. Nàng kinh ngạc mở to hai mắt, vô thức giãy giụa. Cánh tay Mộ Dung Ly Túc quấn bên hông nàng càng chặt hơn, thanh âm trở nên trầm lạnh: "Nếu như ta một mực không nhớ được ngươi, có phải ngươi vẫn tiếp tục giả vờ như vậy?"
"Ngươi khôi phục ký ức?" Tư Đồ Ngu thấp giọng hỏi. Người sau lưng thân thể nóng ướt trắng nõn, chống đỡ phía sau là hai luồng mềm mại theo hô hấp mà phập phồng, có thể cảm nhận được người xưa nay vốn thanh lãnh đoan chính lúc này oán hận rõ ràng như vậy.
"Phải." Mỹ nhân nghiến răng nghiến lợi.
Trách không được mấy ngày này người phía sau lại khác thường như vậy, xem ra mình bị phụ mẫu đùa bỡn rồi. Tiên Quân đại nhân im lặng thở dài, lộ ra chút ý cười đắng chát: "Ngoại trừ giả vờ không quen biết ngươi, ta còn có thể làm gì? Nhưng ta hẳn nên cho ngươi một cơ hội, cho ngươi lựa chọn lại lần nữa đúng không? Hôm nay ta... nhìn thấy các ngươi cùng một chỗ, cái tên Tán Tài Thần Quân kia không tệ..."
"Hôm nay? A, thì ra là thế. Ngươi luôn như vậy, chuyện gì cũng chỉ nghe một nửa nhìn một nửa, luôn thích nghĩ ngợi lung tung, không chút nào suy nghĩ đến cảm thụ của ta!" Mộ Dung Ly Túc bỗng nhiên xoay người Tư Đồ Ngu lại, dùng sức đem nàng chống đỡ trên vách ao, đôi mắt u lãnh gắt gao nhìn thẳng nàng, giọng nói căm hận: "Tư Đồ Ngu, năm trăm năm trước ngươi cũng hiểu lầm ta như vậy, một cơ hội giải thích cũng không cho ta! Trong lòng ta chỉ có ngươi, điểm này đến bây giờ ngươi vẫn không rõ sao?" Nàng thật muốn cạy mở đầu của người trước mắt, nhìn xem cái người khiến mình vừa yêu vừa hận rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Nhưng ánh mắt chạm đến ánh mắt đối phương, buồn bã, hận ý cùng ủy khuất lại chuyển hóa thành đau lòng, mặc cho trong lòng oán hận ngàn vạn, nhưng chỉ có nắm chặt hai tay, nghiến chặt răng.
"Ly Túc..." Tư Đồ Ngu thì thào mở miệng, hốc mắt nóng lên. Nàng vươn tay muốn vuốt ve khuôn mặt người kia, nhưng lại bị hung hăng đánh xuống. Mộ Dung Ly Túc đến gần một bước ôm lấy nàng, đầu chôn trong cổ nàng, thanh âm nghẹn ngào: "Hơn nữa ngươi thiếu nợ ta nhiều như vậy, nghĩ cứ như vậy là xong sao, hả? Rõ ràng tự tiện chủ trương xóa ký ức của ta, hôm nay còn nói với ta những lời như vậy... Ngươi khốn nạn! Khốn nạn! Ta hận ngươi..." Nói xong lời cuối cùng, mang theo tiếng khóc thút thít.
Tư Đồ Ngu cảm thấy cổ một mảnh nóng ướt, trong lòng như bị nước mắt kia làm đả thương, một hồi co rút đau đớn. Nữ tử thanh lãnh tuyệt trần, lại bị nàng chọc đến khóc luôn... Mà nàng, còn gì xoắn xuýt nữa đây. Thật lâu, nữ tử tựa trên vách ao rốt cuộc cũng buông bỏ được, ôn nhu ôm lấy thân thể run rẩy của người kia, một tay vỗ nhẹ trên lưng nàng, nói: "Ly Túc, thật xin lỗi, ta sai rồi."
"Ngươi sai cái gì?" Người trong lòng thanh âm trầm muộn, bình phục lại nhưng vẫn mang chút giọng mũi.
"Đều sai cả." Tư Đồ Ngu cúi đầu hôn lên trán người kia, "Thật ra, ta giả vờ không biết ngươi, cũng vì muốn cùng ngươi một lần nữa bắt đầu lại nha..."
"Một lần nữa bắt đầu lại?" Người trong lòng chợt ngẩng đầu, khóe mắt còn treo nước mắt, "Một lần nữa bắt đầu lại chính là khắp nơi thông đồng không tuân thủ phu đạo sao? Ta xem ngươi là vứt bỏ người yêu xưa mà tìm niềm vui mới đi!" Mộ Dung Ly Túc mắt phượng hàm chứa tức giận, tay nắm nơi hông lập tức biến thành véo, hơn nữa càng véo càng ngoan, da thịt mềm mại bị ngón tay thon dài chà đạp đến phiếm hồng. Tiên Quân đại nhân bị véo đến chảy nước mắt, vừa kêu đau vừa bày tỏ lòng trung thành: "Ta không có a! Trong lòng ta chỉ có một mình ngươi thôi!"
"Hừ!" Mỹ nhân hừ hừ vuốt tóc, như hài tử giận dỗi. Tư Đồ Ngu nhìn bộ dáng nàng tức giận như hài tử, trong con ngươi tràn đầy ánh sáng nhu hòa, nhẹ nhàng nắm lấy cằm mỹ nhân, nâng lên, cúi người chạm lấy. Mộ Dung Ly Túc ngẩn người, đỡ lấy vai Tư Đồ Ngu muốn đẩy ra, nhưng giãy giụa không khỏi dây dưa nóng rực, rơi vào đường cùng chỉ có thể xấu hổ đấm đấm người nọ, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. Nụ hôn này dường như đã chờ đợi quá lâu, nhiệt tình mang theo vội vàng.
Tư Đồ Ngu ngậm lấy cánh môi Mộ Dung Ly Túc, từng chút liếm láp, thẳng đến khi mỗi một tấc mềm mại đều trở nên đỏ tươi no đủ. Sau đó tại nơi đỏ tươi đó khẽ cắn một cái, người kia nhịn không được than nhẹ, hơi thở mùi đàn hương từ miệng hé mở, đầu lưỡi linh hoạt thừa cơ trượt vào, tìm kiếm một cái thơm mềm khác, ăn ý quấn quít cùng một chỗ. Hai tay Tư Đồ Ngu ở sau lưng Mộ Dung Ly Túc chậm rãi vuốt ve dao động, da thịt trắng nõn khiến nàng không khỏi nghĩ đến trứng gà bóc vỏ. Lúc này, mỹ nhân trong lòng như phát giác nàng không chuyên tâm, trừng phạt cắn lấy đầu lưỡi nàng. Tư Đồ Ngu hừ một tiếng, càng ôm chặt eo nhỏ mỹ nhân, làm sâu sắc thêm nụ hôn này, vô cùng triền miên, thân thể hai người dần dần ửng đỏ, khí tức càng lúc càng nóng. Trong lúc mê hoàn, chỉ nghe tiếng nỉ non trầm thấp giữa răng môi quấn giao: "Ly Túc, từ nay về sau, ta sẽ không buông tay ngươi. Ngươi là của ta, ta cũng là của ngươi... chỉ của một mình ngươi thôi."
Nụ hôn lâu dài chấm dứt, hai người tách ra thở hổn hển, Tư Đồ Ngu ở trên gương mặt đỏ ửng của mỹ nhân mổ một chút, sau đó ôn nhu nhìn mỹ nhân có chút xấu hổ, hạnh phúc cong khóe miệng, trong mắt lấp lánh rực rỡ. Mộ Dung Ly Túc mắt đẹp chứa giận dữ, liếc nhìn nàng, Tư Đồ Ngu không cần nghĩ cũng rõ đối phương là biểu đạt ý tứ - được một tấc lại muốn tiến một thước. Nhưng khuôn mặt mỹ nhân đỏ bừng, hai mắt trong suốt lại khiến ánh nhìn kia trở nên thẹn thùng kiều diễm, phong tình vô hạn, hút lấy lòng Tiên Quân đại nhân. Mộ Dung Ly Túc thấy trong mắt nàng dấy lên lửa nóng, trên mặt như bị phỏng, sau một khắc lại lên tiếng kinh hô.
Thì ra trong lúc hai người hôn nhau bất tri bất giác thay đổi tư thế, Tư Đồ Ngu ngồi dựa vào vách ao, mà Mộ Dung Ly Túc dạng chân ngồi trên đùi nàng, nửa người đều lộ khỏi mặt nước, vì vậy trước ngực mềm mại không hề che lấp lõa lồ trước mắt nàng. Tiên Quân đại nhân lúc này mới chú ý đến, hiện tại nàng đang ôm eo Mộ Dung Ly Túc, khoảng cách gần có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể, mà cảnh đẹp trước mắt thiếu chút nữa khiến nàng được lợi đến nhịn không được mà máu huyết đảo ngược, trong lúc nhất thời không biết đem ánh mắt đặt nơi đâu, chỉ có thể nhìn đăm đăm ngơ ngác nhìn nơi đó.
"Ngươi, ngươi đang nhìn đi đâu đó!" Mộ Dung Ly Túc rất nhanh lấy tay che trước ngực, đối với vẻ mặt tràn đầy màu sắc của ngươi kia nũng nịu nói. Tư Đồ Ngu nghe được câu đó biểu lộ liền biến đổi, bỗng nhiên tà mị cong môi, trong con ngươi màu nâu mơ hồ nhảy ra ngọn lửa: "Hồ Ly, ngươi quên sao... Ta là Lang nha."
Vừa dứt lời, Tư Đồ Ngu liền ôm lấy mỹ nhân từ trong hồ đứng lên đi ra khỏi ao. Động tác lớn này khiến bọt nước văng tứ tán, xuyên qua giọt nước dọc theo eo lưng hai người trượt xuống, nhỏ trên mặt nước. Mộ Dung Ly Túc kinh ngạc nhìn người ôm lấy mình, tức giận nói: "Tư Đồ Ngu, ngươi muốn làm gì?"
"E hèm, cùng nương tử tương lai của ta viên phòng sớm chứ sao." Đôi mày thanh tú của Tiên Quân đại nhân khẽ chau, cúi đầu ở trên má ửng hồng của mỹ nhân hôn xuống, sau đó vô cùng đắc ý đi về phía giường êm bằng gấm cách đó không xa.
━━━━━━
Trong bồn tắm, nước ấm tỏa ra sương trắng. Hai cỗ thân thể trắng bóng tựa vào cạnh ao - Cự Lang màu trắng dùng móng vuốt mập núc ních vuốt ve lông trên bụng, lỗ tai lông xù run run. Bên cạnh, Hồ Ly trắng như tuyết dùng đầu lưỡi chải vuốt bộ lông óng ánh, a cỡ nào một màn hài hòa tốt đẹp...
Tư Đồ Ngu: ( ๑'◡'๑) Xem đi, đây mới là tình huống thật trong phòng tắm, tươi trẻ khỏe mạnh xanh tươi, đoạn phác họa trên hoàn toàn là tác giả vô sỉ tự YY [ tự sướng ] mà ra.
Tiểu Bạc: ( •‾̑ ⌣ ‾̑•) Hai người các ngươi không cần làm ra biểu hiện giả dối như vậy, chúng ta đều hiểu được.
Mọi người: [ lành lạnh (((;◔ - ◔;))) ] Lại nói từ trong phòng tắm đến giường êm gì gì đó, có thể thấy được thật là lòng muông dạ thú a.
━━━━━━
P/S: Haiz sợ mất người yêu đến mức dù ngạo kiều còn vội vàng hiến thân aiz aiz aiz... mất mặt quá Hồ Ly ơi~