*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 8: Hậu cung của Quốc Quân.
┃Thất Trọng Thiên, trong phủ Chấn Nam Thần Quân.┃
"Haha, Tướng quân!" Mỹ phụ cười tủm tỉm đưa xuống một con trai, thấy nam nhân đối diện đã phồng má, ý cười càng sâu, "Minh, đây là bàn thứ năm rồi, còn muốn tiếp tục sao?"
"Không chơi, không chơi, Nhan Nhan ngươi cũng không biết nhường ta một chút." Tư Đồ Diệu Minh kêu gào, đưa tay kéo ống tay áo phu nhân, trông rất oan ức. Chấn Nam Thần Quân ở trước mặt người khác luôn uy vũ lẫm liệt, nếu như để mấy lão già Thái Thượng Lão Quân... nhìn thấy dáng vẻ lúc này của hắn, phỏng chừng răng giả cũng bị dọa rơi xuống đất.
"Kỳ nghệ của ngươi không tệ, nhưng hôm nay trình độ có chút thụt lùi a." Hoa Nhan phe phẩy móng vuốt Lang ra khỏi người mình, "Gần đây ngươi đều mất tập trung, là nhớ Ngu nhi đi.", "Gì chứ, nào có!" Tư Đồ Diệu Minh bị nói trúng tâm sự, mặt già đỏ ửng, ngoài miệng chết cũng không thừa nhận. Hoa Nhan cười xoa nắn hai má của hắn, trong giọng nói mang theo chút thương cảm, "Ngu nhi từ nhỏ ở cùng chúng ta thì ít mà xa cách thì nhiều, ta còn chưa kịp tẫn hết trách nhiệm của một người mẫu thân, nàng đã trưởng thành, đã có thể tự mình sinh sống. Tuy rằng Ngu nhi chưa bao giờ trách chúng ta, nhưng trong lòng ta trước sau vẫn thấy áy náy."
Tư Đồ Diệu Minh nhẹ nhàng ôm lấy Hoa Nhan, đem nàng ôm vào trong ngực. "Thân là hoàng thất Lang tộc, Ngu nhi nhất định phải chịu những tôi luyện đó. Nàng sẽ hiểu nỗi khổ của chúng ta, ngươi cũng không cần quá lo lắng, chờ qua hội Bàn Đào thì sẽ nhàn rỗi, chúng ta liền đi thăm nàng.", "Ừ, được." Mỹ phụ trong ngực cong môi, đối với đề nghị này rất tán thành. Tư Đồ Diệu Minh đột nhiên nhíu lông mày, "---Có điều, ta cũng có chút lo lắng a. Bây giờ Ngu nhi cùng cộng sự với Ngự Thư là Mộ Dung Ly Túc, chuyện xảy ra năm đó, nàng cùng Ngu nhi...", "Tất cả đều thuận theo tự nhiên đi." Hoa Nhan đưa tay vuốt lên lông mày phu quân, ý tứ sâu xa, "Ngược lại ta cảm thấy đứa bé kia cùng Ngu nhi chúng ta --- thật hữu duyên a."
━━━━━━
Cùng lúc đó, ở phía xa nhân gian, Tư Đồ Ngu ngáp một cái thật dài. Từ nóc nhà Lưu Ly ngói vàng ngồi dậy, sau giờ ngọ dưới ánh mặt trời ấm áp chậm rãi xoay người, nhìn khắp nơi đầy hoa Hải Đường, hít sâu một cái, chậm rãi thở ra.
"A, vẫn là nhân gian tốt." Tư Đồ Ngu vừa lòng than thở. Những ngày qua Mộ Dung Ly Túc nghỉ ngơi trở về Hồ giới thăm bạn cũ, năm ngoái cũng vào lúc này, Uyên Hoa sắc tía đang kỳ nở rộ, nàng rời đi, mãi đến qua kỳ hoa nở, Uyên Hoa sắc tía héo úa mới về. Tư Đồ Ngu rất hiếu kỳ đến cùng là ai có thể khiến Lãnh Hồ Ly tuân thủ ước hẹn, còn là ở Hoa Sơn lãng mạn. Nhưng mỗi khi nhắc đến, trên mặt người kia liền như đóng băng ba thước.
"Hừ, ta mới không cần biết ngươi muốn hẹn hò với ai!" Tư Đồ Ngu bĩu môi, thiệt là, không có chuyện gì nhớ tới nàng ấy làm gì, nàng không ở đây càng tốt, vui vẻ tự tại, nhân cơ hội ở nhân gian vui đùa một phen. A không, không phải vui đùa, bổn tiên rất có trách nhiệm muốn đến để kết tơ hồng!
Tư Đồ Ngu nhẹ nhàng nhảy xuống mái nhà, rơi xuống con đường đá phủ đầy cánh hoa. Đưa mắt nhìn quanh, tường đỏ ngói cao, cầu ngọc hình vòm. Không sai, nơi này chính là nơi vô tình nhất, cũng là nơi đa tình nhất - Hoàng cung. Quốc Quân của Phong Lâm vương triều hiện giờ là Đông Phương Hồng, cũng xem như là một vị Hoàng đế tốt, cần chính yêu dân, đã qua bốn mươi, vẫn anh tuấn, khôi ngô, Tư Đồ Ngu từng vì hắn kết tơ hồng nhiều lần. "Đế Vương là phong lưu a!" Tư Đồ Ngu lắc đầu một cái, nhân gian một phu nhiều thê cũng không hiếm thấy, Đế Vương càng giai lệ ba ngàn, nhưng Tiên giới lại là chế độ một phu một thê. Nghĩ lại Thần Đế ngày thường dáng vẻ bị thê quản nghiêm, Tư Đồ Ngu không nhịn được bật cười. Bây giờ nàng không có hiện hình, phàm nhân không nhìn thấy nàng, cho nên nàng nghênh ngang tùy ý ở trong hoàng cung đi lại.
Theo đường nhỏ đi về phía trước, là một hoa viên. Chính là mùa hoa nở rộ nhất, cả vườn muôn hoa khoe nhau đua sắc, hương thơm phân tán khắp nơi. Thấp thoáng bên trong muôn hoa truyền đến tiếng nữ tử cười đùa. Có thể ở trong vườn hoa hậu cung du ngoạn chắc chắn là phi tần rồi. Tư Đồ Ngu vòng qua bụi hoa, quả nhiên nhìn thấy hai nữ tử xinh đẹp, váy xòe hoa lệ, đang cầm quạt lụa quạt bướm.
"Haha, Phỉ nhi, ngươi xem con bên kia, thật là đẹp!" Tử Y mỹ nhân chỉ vào một con bướm trắng đậu trên cành nhỏ có hoa vàng, nói với người bên cạnh. Vị Hoàng Y mỹ nhân theo nơi chỉ nhìn lại, nhướn mày khẽ cười, sau đó lặng lẽ đến gần cành hoa nhỏ, động tác nhạy bén bắt con bướm kia vào trong tay, "Hiên tỷ tỷ, con này cho ngươi." Hoàng Y cầm con bướm trong tay dương dương đắc ý, thần thái sáng láng. Tử Y thấy vậy cong môi, hai người đối diện nhau, có loại tình ý không nói rõ lưu chuyển.
"Chậc chậc, thật là cảnh đẹp ý vui a." Tư Đồ Ngu mắt sáng lên, ở Phong Lâm quốc cho phép nữ tử thành hôn với nhau, vì vậy nữ tử ái mộ lẫn nhau cũng là chuyện thường xảy ra. Nếu là phi tử hậu cung, sinh ra tình ý này chỉ tăng thêm khổ sở. Mở quyển sổ nhân duyên ra, trước mắt liền hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của hai nữ tử này, kiểm tra một phen sau, Tư Đồ Ngu mừng tít mắt. "Ai nha, hóa ra là Công chúa cùng Quận chúa a, thật sự là đắc lai toàn bất phí công phu *."
Hai người chính là nhân duyên mệnh định a, hiện nay đã sinh ra Tình gốc, giúp hai nàng thắt tơ hồng thì nhiệm vụ lần này xuống nhân gian sẽ hoàn thành. Tư Đồ Ngu tâm tình vui sướng đọc phù quyết, vì các nàng lập thành hôn nhân, sau đó tiếp tục dọc theo đường đi vào bên trong. Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, thời gian còn lại cứ đi dạo thôi, theo trí nhớ thì bên kia hình như có một rừng ngô đồng.
( *) Đắc lai toàn bất phí công phu: Đi mòn cả gót giày cũng không tìm thấy, ( trong lúc vô tình) không tốn sức lại tìm được.
Tư Đồ Ngu rất thích phiến ngô đồng ở phía Đông hậu hoa viên, rừng rậm che phủ cả bầu trời, trên mặt đất đầy lá rụng, đạp lên cảm thấy vô cùng thoải mái, còn có thể ngửi được mùi cỏ thơm nhàn nhạt. Địa phương yên tĩnh như vậy, ngủ một giấc là tốt nhất rồi. Thật giống như lúc này, Tư Đồ Ngu miễn cưỡng nằm lên cành cây trên gốc cây đồng lớn nhất, nghe gió thổi qua ngọn cây mang theo tiếng sàn sạt, thong thả nhắm mắt lại. Chỉ là lần này, tình huống dường như không giống mấy lần trước. Có người chậm rãi đến gần cái cây này. Tiếng vang dù nhỏ cũng không qua được lỗ tai Tư Đồ Ngu. Tư Đồ Ngu mở mắt ra, nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp váy trắng, chậm rãi ở dưới tàng cây đi đến trước cành cây thấp bé, nôn nóng ở trong cành lá tìm kiếm cái gì đó. Lát sau, sắc mặt nàng liền mừng rỡ, cẩn thận đưa tay lấy xuống một chiếc lá đã vàng một nửa. Lá cây rất đẹp. Tư Đồ Ngu nhìn thấy trên đó có viết dòng chữ:
Mong có được tâm người, bạc đầu bất tương ly.
Khi nhìn thấy dòng chữ kia, nữ tử hai tay nâng lấy chiếc lá đó ôm vào trong ngực, trên mặt không che giấu được vui vẻ.
"A, hương vị ái tình." Tư Đồ Ngu từ trong hư không lấy ra sổ nhân duyên, "Xem ra lần này không rảnh rỗi a."
━━━━━━
Phong Lâm Quốc Quân: *(^O^)*Cảm tạ Tiên quân đã ban cho ta phi tử xinh đẹp a!
Tư Đồ Ngu: ( Xua tay ¯(¬‿¬) /¯ ) Không cần phải khách khí, dù sao kiếp trước ngươi cũng có công ơn nuôi dưỡng các nàng.
Phong Lâm Quốc Quân: ⊙﹏⊙ Công ơn nuôi dưỡng? Lẽ nào kiếp trước các nàng là nữ nhi của trẫm, ai nha, trẫm có chút giật mình a.
Tư Đồ Ngu: ( Xua tay ¯(¬‿¬) /¯) Không cần giật mình, kiếp trước ngươi là người tốt, đối đãi với Trư ( heo) mình nuôi như thân nữ nhi.