Vịt luôn cảm thấy có thứ gì đó đang theo sau mình.
“Anh là ai? Tại sao lại lén lút theo sau tôi?”
…
Người ta tự sát vì điều gì?
Nỗi đau không lối thoát, sự giằng co cãi vã không ngừng, nỗi cô đơn như hình với bóng, hay sự tự ghê tởm không thể biến mất, không có chí tiến thủ?
Hay là điều gì khác?
Nghiêm Đường không rõ.
Anh cũng không rõ tại sao ba anh lại treo cổ tự sát.
“Tiểu Nghiêm à…” Ông Lưu ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Đường.
Bao nhiêu năm không gặp, ông lão hòa nhã vẫn mang dáng vẻ tươi cười vui vẻ, khiến Nghiêm Đường vừa nhìn là nhớ đến lần đầu gặp mặt thời thơ ấu, ông mỉm cười đưa cho anh quả táo tàu ngọt lịm.
Nghiêm Đường vuốt mặt, cố gắng lấy lại tinh thần quay đầu nhìn ông Lưu, “Cháu cảm ơn ông, ông Lưu.”
Anh nói rồi lấy ví tiền trong túi quần ra, đưa hết tiền trong ví cho ông Lưu.
“Đây là tiền ứng trước, làm phiền ông rồi. Ông Lưu, thật sự làm phiền ông rồi!” Nghiêm Đường nhét tiền vào tay ông lão.
Anh không đếm, chỉ lướt qua tờ hóa đơn chi phí, số tiền này chỉ có nhiều hơn chứ không ít.
Ông lão lập tức nóng nảy: “Ây da, ông không có ý đó!”
Ông run rẩy đẩy xấp tiền, muốn trả lại cho Nghiêm Đường.
“Cháu biết ông không có ý đó.” Nghiêm Đường nhét tiền vào túi cho ông, “Nhưng đây là việc cháu nên làm, ông cứ nhận đi.”
“Nhận đi ạ!” Anh cất tiền vào túi của ông Lưu cẩn thận.
Nghiêm Đường thấy ông Lưu còn muốn từ chối, vội vàng nắm lấy tay ông.
“Ông Lưu, ông về trước đi, ở đây có cháu rồi, có cần cháu tìm người đưa ông về không?” Nghiêm Đường chuyển chủ đề.
Ông Lưu nghe vậy thì xua tay: “Không cần, không cần, đưa gì mà đưa.”
Ông thấy Nghiêm Đường đứng dậy, muốn tiễn ông ra cổng bệnh viện, vội vàng ngăn anh lại, bảo Nghiêm Đường không cần khách sáo như vậy.
Ông Lưu vừa nói, vừa lấy một cuốn sổ từ lớp lót bên trong áo khoác của mình, “Tiểu Nghiêm à, ông sợ thứ này cần dùng đến nên tiện tay mang theo. Cháu cầm lấy, kẻo lát nữa bác sĩ hỏi.”
Nghiêm Đường nhận lấy cuốn sổ khám bệnh ông Lưu đưa cho.
Rất rõ ràng, đây là của Nghiêm Đống.
Cuốn sổ khám bệnh rất dày, bên trong kẹp đủ loại giấy tờ lớn nhỏ không đều, bìa hơi rách nát.
Nghiêm Đường hạ giọng cảm ơn ông Lưu.
Ông Lưu xua tay, chắp tay sau lưng: “Tiểu Nghiêm à, ở đây không cần đến ông nữa, ông về trước nhé. Cháu đừng tiễn, cứ ở đây chờ đi, ông thấy bác sĩ sắp ra rồi, đừng làm lỡ việc chính!”
Nghiêm Đường biết anh không thể rời đi được, cầm cuốn sổ khám bệnh cũ kỹ này, cảm ơn ông Lưu một lần nữa.
Ông Lưu sợ những chuyện khách sáo này nhất, ông nói liền mấy tiếng nên làm nên làm, vẫy tay chào rồi chắp tay sau lưng đi mất.
Mãi đến khi ông Lưu biến mất ở khúc quanh hành lang bệnh viện, Nghiêm Đường mới thu lại ánh mắt, ngồi xuống chiếc ghế lạnh lẽo.
Nhờ ông Lưu phát hiện sớm, khoảng bốn mươi phút sau khi Nghiêm Đống treo cổ, gọi 120 đưa Nghiêm Đống vào bệnh viện.
Sau quá trình cấp cứu, Nghiêm Đống đã có thể tự thở, còn về các chỉ số khác, bác sĩ vẫn đang theo dõi.
Tại sao Nghiêm Đống tự sát?
Nghiêm Đường không rõ.
Anh không hiểu ba mình.
Anh và ông đã cắt đứt quan hệ từ lâu.
Nghiêm Đường dựa vào bức tường lạnh lẽo của bệnh viện, điều hòa trong bệnh viện mở rất mạnh, hơi lạnh thổi đến mức Nghiêm Đường cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Bức tường gạch men lạnh băng phản chiếu khuôn mặt không chút biểu cảm của Nghiêm Đường.
Cửa phòng bệnh vẫn đóng chặt, Nghiêm Đường hoàn toàn không biết tình hình bên trong.
Anh suy sụp cúi đầu.
Nghiêm Đường ôm đầu, dùng sức vò mái tóc cứng đơ cộm tay của mình.
Tuy rằng anh và Nghiêm Đống trên phương diện nào đó đã cắt đứt quan hệ cha con, trở thành người dưng.
Bao nhiêu năm nay, ngoài dịp Tết, họ không còn làm phiền nhau nữa.
Đối với Nghiêm Đống, Nghiêm Đường hoàn toàn không biết gì.
Nhưng mối liên hệ huyết thống giữa cha con lại kỳ diệu đến mức khiến người ta khó có thể xóa nhòa.
Khi biết tin Nghiêm Đống tự sát, Nghiêm Đường chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm trong nháy mắt.
Anh nhận thức rõ mình hận ba, ba đã gây ra cho anh tổn thương quá sâu.
Năm mười bốn tuổi, nửa đêm Nghiêm Đường không ngủ được, anh dậy muốn uống nước, lại nhìn thấy cảnh ba anh cùng một nam một nữ làm chuyện bậy bạ trong phòng khách.
Người đàn ông toàn thân trần trụi, hai chân dạng ra, ngồi trên sofa, người phụ nữ mặc chiếc váy ngủ mẹ anh không mang đi, vặn vẹo trên người đàn ông.
Da thịt trắng phau, giống như xúc xích nhồi vào vỏ.
Còn ba anh, như một con chó, bò trên đất sủa điên cuồng.
Ông vùi đầu vào giữa hạ bộ của đôi nam nữ kia, phát ra tiếng thở hổn hển đầy hưng phấn.
Đến bây giờ Nghiêm Đường vẫn còn nhớ sự lạnh lẽo khi máu toàn thân đông cứng lại lúc đó.
Anh dường như rơi vào một hầm băng.
Một hầm băng của chân tướng.
Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao người mẹ luôn dịu dàng ít lời lại bỏ đi không nói một tiếng, sau đó không bao giờ quay trở lại nữa.
Mười tám tuổi, Nghiêm Đống giấu anh, thay đổi nguyện vọng đại học và chuyên ngành của anh.
Nói gì mà học gần nhà là tốt nhất, không học kinh tế là không có đường ra, ba là muốn tốt cho con.
Mối quan hệ vốn đã trên bờ vực của Nghiêm Đường và ông từ đó tan vỡ hoàn toàn.
Nghiêm Đường hận ông.
Nhưng Nghiêm Đường không thể không thừa nhận, anh cũng thương ông.
Năm Nghiêm Đường mười tuổi, Nghiêm Đống dẫn Nghiêm Đường trốn ra ngoài.
Ông dẫn Nghiêm Đường đến KFC, đến McDonald’s, dùng tiền lương ít ỏi của mình mua hamburger, khoai tây chiên, kem và coca.
Ông ngồi một bên, tươi cười nhìn Nghiêm Đường bé nhỏ ăn ngon lành. Dường như chỉ cần nhìn, ông cũng có thể cảm nhận được vị chua ngọt của từng cọng khoai tây chiên chấm sốt cà chua mà Nghiêm Đường ăn.
Những chuyện quá khứ đều được Nghiêm Đường cất giữ gọn gàng.
Nghiêm Đường lại vuốt mặt mình.
Anh nhìn cuốn sổ khám bệnh trong tay, nhẹ nhàng lật một trang.
Số tiền anh gửi cho Nghiêm Đống mỗi tháng là đủ dùng, Nghiêm Đống có bệnh gì đều có thể giải quyết ngay lập tức.
Nghiêm Đường tiện tay lật đến một tờ giấy kẹp ở mấy trang đầu.
Tờ giấy này không giống giấy chẩn đoán, trông dày hơn, màu vàng, hơi kỳ lạ.
Nghiêm Đường mở tờ giấy được gấp thành hình vuông này ra.
Đến khi hiểu nội dung trên tờ giấy khổ A4 này, biểu cảm trên mặt anh trong nháy mắt từ thờ ơ biến thành kinh ngạc.
Bàn tay cầm tờ giấy khẽ run lên.
“Thông báo kết quả xét nghiệm dương tính với HIV”
Mấy chữ lớn nằm ngay đầu trang.
Nghiêm Đường đọc tiếp, dòng họ và tên ghi “Nghiêm Đống”, không sai, đúng là Nghiêm Đống.
Cuối trang, còn có một loạt dấu đỏ của bệnh viện và nơi nào đó đóng lên.
Nghiêm Đường nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, trên giấy còn ghi hai tiêu đề lớn “Kiến thức liên quan đến bệnh HIV/AIDS”, “Trách nhiệm và nghĩa vụ”.
Nghiêm Đường đọc nội dung trên đó, không biết tại sao, đột nhiên thấy buồn cười.
Đây là cái gì?
Báo ứng sao?
Nghiêm Đường gấp tờ giấy lại, cất vào trong sổ khám bệnh của Nghiêm Đống.
Anh lật tiếp cuốn sổ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, bên trong còn có kết quả chẩn đoán xét nghiệm máu gần đây của Nghiêm Đống, xét nghiệm kháng thể HIV.
Nghiêm Đường mở lần lượt ra xem.
Thực ra Nghiêm Đường không hiểu biết nhiều về vấn đề này.
Tuy anh từng có một khoảng thời gian ph.óng đ.ãng, nhưng không chơi tiệc tùng gì, càng không tham gia trò chơi nhiều người nào, anh đi bar tìm bạn tình, đều là tìm người mình tương đối quen thuộc.
Hơn nữa, Nghiêm Đường khám sức khỏe định kỳ, về cơ bản không có vấn đề gì.
Nghiêm Đường cất cuốn sổ khám bệnh đi.
Đây có lẽ là nguyên nhân Nghiêm Đống tự sát. Nghiêm Đường nghĩ.
Lúc này, cửa phòng bệnh được đẩy ra.
Một bác sĩ trung niên vẻ mặt hơi mệt mỏi bước ra.
“Anh người nhà bệnh nhân phải không?” Ông hỏi Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường gật đầu: “Tôi là con trai ông ấy.”
“… Là thế này.” Bác sĩ gật đầu, nhận lấy bệnh án từ tay y tá bên cạnh, mở nó ra, để Nghiêm Đường xem số liệu.
“Ba của anh vì được cấp cứu kịp thời, hiện tại đã có thể tự thở. Tuy nhiên, vì thời gian não thiếu oxy kéo dài nên chức năng tự điều chỉnh lưu lượng máu não đã mất, ba ngày này hẳn là trong trạng thái hôn mê. Sau ba ngày, nếu ba anh không tỉnh lại, khả năng cao là trở thành người thực vật.”
Bác sĩ chỉ vào một vài thông tin trên bệnh án để Nghiêm Đường xem.
Ông nhìn người trẻ tuổi im lặng trước mặt mình, mặt anh không cảm xúc, dường như rất bình tĩnh.
Thế là bác sĩ đẩy gọng kính, định nói thêm một chút: “… Còn một điểm nữa phải nói, đó là trong quá trình chúng tôi cấp cứu, ý thức cầu sinh của ba anh rất yếu, có lẽ anh phải chuẩn bị tâm lý.”
Nghiêm Đường gật đầu, anh không giống những người nhà khác, tuyệt vọng quấn lấy bác sĩ hỏi đủ loại vấn đề, cũng không giống những người bị đả kích đến suy sụp, xác nhận lời bác sĩ nói hết lần này đến lần khác.
Nghiêm Đường trông rất bình tĩnh.
Anh dường như đã bình tĩnh chấp nhận kết quả này.
“Bác sĩ vất vả rồi.” Nghiêm Đường bắt tay bác sĩ.
Bác sĩ kinh ngạc vì được kính nể như vậy.
Ông hiếm khi gặp được người nhà nào bình tĩnh như vậy.
Ông rút tay về, vỗ vai anh, an ủi: “Không sao, ba anh dù sao cũng được cứu sống rồi, vẫn còn hy vọng.”
Nghiêm Đường đáp một tiếng.
Anh nặn ra một nụ cười cứng nhắc, cảm ơn bác sĩ một lần nữa.
Bác sĩ không nói gì thêm, ông dẫn theo mấy bác sĩ khác và y tá vội vàng đến phòng bệnh tiếp theo.
Nhân viên y tế rất bận.
Nghiêm Đường chưa thể vào phòng bệnh.
Anh cũng không muốn vào.
Anh không biết mình nên mang tâm trạng gì đối mặt với Nghiêm Đống đang nằm trên giường bệnh.
Nghiêm Đường đứng một mình ở cửa phòng bệnh một lúc lâu.
Bóng của anh trên nền gạch và sàn nhà tông màu lạnh của bệnh viện bị kéo dài đến méo mó.
Ánh mắt Nghiêm Đường rơi vào cuốn sổ khám bệnh trong tay.
HIV?
Từ ngữ vốn rất xa vời và mơ hồ này đột nhiên trở nên dữ tợn và chân thực.
Nghiêm Đường thở ra một hơi.
Anh cũng không biết mình thở dài vì điều gì.
Nghiêm Đường siết chặt cuốn sổ khám bệnh trong tay.
Có lẽ đây là số mệnh, anh nghĩ.
Ngay lúc Nghiêm Đường suy sụp như một pho tượng đứng ở cửa phòng bệnh, điện thoại của anh bỗng đổ chuông.
Nghiêm Đường lấy điện thoại từ trong túi ra.
Người gọi hiển thị là “Bảo Bảo heo”.
Nghiêm Đường mới phản ứng lại, anh xem đồng hồ, bây giờ là chín rưỡi tối.
Anh vội vàng nghe máy.
“Nghiêm Nghiêm!” Giọng nói vui vẻ của Ngải Bảo từ trong điện thoại truyền ra, còn mang theo chút ngọt ngào của bánh kem sữa chua trái cây, “Bao giờ Nghiêm Nghiêm về ạ? Ngải Bảo muốn ngủ cùng Nghiêm Nghiêm!”
Ngải Bảo không ngại ngùng một chút nào, lời nói của em tràn đầy sự quyến luyến và yêu thích nồng nhiệt.
Nghiêm Đường há miệng, anh tạm dừng, tìm lại giọng nói của mình.
“Anh về ngay đây, Bảo Bảo.”
Trong nháy mắt, cái lạnh thấu xương bao phủ dày đặc quanh người Nghiêm Đường đột nhiên bị đánh tan.
Nghiêm Đường quay trở về với nhân gian ấm áp.