Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ

Chương 11

Chú đi giữ bóng đêm

Đôi mắt màu xanh lam ấy

Là ánh sáng duy nhất trong hang động

Phần lớn phụ huynh tham gia tọa đàm ở khu phụ huynh là nữ, có mẹ, có bà, cũng có cả cặp vợ chồng – chỉ là hơi ít.

Nhìn quanh một lượt, Nghiêm Đường cao gần mét chính trông như hạc giữa bầy gà.

Trước khi đến câu lạc bộ, Nghiêm Đường đã tìm hiểu trước, anh biết thành viên bên trong nữ so với nam là 3:7.

Anh vẫn bình tĩnh, tự nhiên cầm bút ghi vào sổ những điểm cần lưu ý trong bài giảng hôm nay của giảng viên. Nghiêm Đường liếc những người hôm nay cùng tới tham dự đã ngó anh mấy lần, bên trong chỉ có tò mò và kinh ngạc, chứ không có ý gì khác.

Giảng viên giảng xong thì hỏi mấy vấn đề liên quan đến chủ đề ngày hôm nay, Nghiêm Đường nghe mấy bà mẹ bên cạnh trả lời còn cảm thấy bất ngờ, lúc nãy anh thấy bọn họ túm năm tụm ba tán gẫu ghê lắm mà. Có lẽ phụ nữ vẫn thấu hiểu tâm lý hơn, Nghiêm Đường nghĩ vậy.

Giảng viên là thầy giáo mập mạp hòa ái, lúc đặt câu hỏi thầy nhìn quanh một lượt, nhận ra hôm nay có sự xuất hiện của một người đàn ông cao to. Thầy nhìn Nghiêm Đường, cảm thấy người như anh tham dự hoạt động kiểu này là thật sự quan tâm đến trẻ con.

Thầy đẩy mắt kính, quyết định cho Nghiêm Đường một cơ hội: “Quý ngài này, mời anh chia sẻ một chút, đứa bé nhà anh có điểm nào khiến anh buồn rầu không?” Thầy giáo nhìn Nghiêm Đường, giọng nói đủ to để tất cả mọi người đều nghe thấy.

Nhất thời ánh mắt của tất cả phụ huynh đều tập trung lên Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường vốn ngồi im trong góc ghi chép thì cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ bốn phương tám hướng.

Nghiêm Đường: … Được thôi.

Nghiêm Đường gấp sổ, nhìn về phía thầy giáo.

Thầy giáo nhìn anh bằng vẻ mặt cổ vũ.

Ánh mắt tha thiết của thầy giáo đối lập hoàn toàn với ánh mắt bình tĩnh không cảm xúc của Nghiêm Đường.

Không hiểu vì sao, Nghiêm Đường lại nhớ đến thầy chủ nhiệm lớp tiểu học của mình.

Nghiêm Đường im lặng một lát mới trả lời: “Em bé nhà tôi phần lớn thời gian đều rất nghe lời, không hay có lúc khiến tôi bối rối.”

Nghiêm Đường tạm dừng, đang chuẩn bị “Nhưng” để vào vấn đề. Không ngờ anh vừa dứt lời thì thầy giáo đã phấn khởi gật đầu: “Xem ra quý ngài đây rất để tâm đến đứa bé nhà mình!”

Một tay thầy giáo chỉ về phía Nghiêm Đường, tay còn lại vẫy nhẹ với phụ huynh dưới khán đài: “Khi giao lưu với những đứa trẻ đặc biệt, chúng ta cũng cần để tâm giống như quý ngài này! Như vậy mới có thể sống chung hòa thuận!”

Các phụ huynh khác sôi nổi gật đầu, sau đó cho Nghiêm Đường một ánh mắt đồng thuận.

Nghiêm Đường đứng im tại chỗ, vẻ ngoài trông vẫn bĩnh tĩnh thong dong, tiếp nhận ánh mắt đồng cảm của các bà các mẹ, trên thực tế, nội tâm anh đang hoang mang.

Anh mới nói một câu mà đúng không?

Chuyện gì vừa xảy ra thế?

Anh còn chưa nói xong, anh đang định nói nhưng đôi khi tâm trí Ngải Bảo lại bay bổng đi đâu đó quá lâu?

Tại sao không cho anh nói?

Đương nhiên Nghiêm Đường có nghi vấn thế nào thì chuyện đã qua thì đã qua rồi.

Sau đó người phụ trách dẫn phụ huynh đến khu trò chơi tìm con nhà mình. Dựa theo lịch trình, tiếp theo là đến thời gian giao lưu của phụ huynh và con, sau đó một người phụ trách sẽ hướng dẫn hai đến ba gia đình hoàn thành tác phẩm với các con.

Nghiêm Đường đã xem, hoạt động lần này là xếp gỗ, Ngải Bảo thích xếp Lego như vậy, hẳn là cũng thích xếp gỗ.

Ở khu trò chơi, Nghiêm Đường phát huy ưu thế người cao chân dài, vừa bước vào đã xác định được mục tiêu là Ngải Bảo với mái tóc xoăn. Khi mà các phụ huynh còn vừa kêu nhũ danh vừa tìm con mình khắp nơi thì Nghiêm Đường đã tiến thẳng về phía Ngải Bảo.

Nghiêm Đường vốn cho rằng Ngải Bảo sẽ im lặng chơi trò chơi một mình hoặc ngồi im thả trôi tâm trí. Bởi vì từ trước đến giờ Nghiêm Đường dẫn Ngải Bảo ra ngoài tản bộ, Ngải Bảo thể hiện rất hướng nội. Em nắm tay Nghiêm Đường, cúi đầu chậm rãi bước, Nghiêm Đường gọi em mấy lần, em mới lộ mặt khỏi khăn quàng cổ đáp một tiếng, sau đó lại cúi đầu, không khác gì chim non. 

Hay là mỗi khi Nghiêm Đường nói chuyện với người khác, nếu người kia ôn hòa hoặc thân thuộc, ví như có nét giống dì Trương hoặc giáo sư Tăng thì Ngải Bảo sẽ ngẩng đầu lặng lẽ ngó vài lần, còn không thì Ngải Bảo lại trốn sau lưng Nghiêm Đường, im lặng không nhúc nhích như đi vào cõi thần tiên.

Không ngờ lần này Ngải Bảo lại trò chuyện với một đứa trẻ khác rất vui vẻ.

Nghiêm Đường nhìn đứa bé ngồi bên cạnh Ngải Bảo – cậu bé khoảng mười lăm đến mười sáu tuổi, mặc chiếc áo lông vũ màu xanh lam và quần thể thao. Cậu bé hơi béo, mặt và tay toàn thịt, bốn chân chiếc ghế cậu bé ngồi bị uốn cong.

Nghiêm Đường ngắm vài lần, lúc cậu bé quơ tay múa chân trước mặt Ngải Bảo, hai cổ tay đều đeo vòng vàng sáng rực. Vòng tay trên cổ tay trái còn có một tấm thẻ, phía trên hẳn là họ tên, số điện thoại của người nhà và địa chỉ. Dễ dàng nhìn ra người thân cậu bé có tính cách cởi mở, hơn nữa rất để tâm đến con.

Nghiêm Đường không tiến lên quấy rầy Ngải Bảo, anh đứng cách đó không xa, im lặng nghe Ngải Bảo và cậu bé kia trò chuyện.

“Hu la hu la.” Ngải Bảo nói. Em vừa nói vừa khum bàn tay mũm mĩm tạo thành một bông hoa.

“Ha ha hi hi!” Cậu bé trắng trẻo mập mạp nở nụ cười thật tươi.

“Gu gu gu gu gu.” Ngải Bảo lại nói. Vừa nói em vừa giơ máy bay đồ chơi nhẹ nhàng bay qua trước mắt mình, bay qua tay cậu bé kia, cuối cùng “biu…” phóng thẳng lên trên, bay qua đỉnh đầu mình.

Cậu bé kia vỗ tay bật cười.

Ngải Bảo cũng nở nụ cười, gương mặt trắng nõn cùng đôi mắt cong như trăng non, hàng mi dài cong cong như cánh hoa đào.

Một góc của khu vui chơi tràn ngập tiếng cười của bọn họ.

Nghiêm Đường đứng ở một bên ngắm Ngải Bảo.

Đương nhiên anh không hiểu Ngải Bảo và cậu bé kia đang nói cái gì, không hiểu vì sao hai đứa trẻ vui vẻ như vậy, nhưng chỉ gần nhìn gương mặt mềm mụp tươi cười của Ngải Bảo, sắc mặt Nghiêm Đường vô thức nhu hòa hơn, ý cười thoáng hiện trên môi.

“Anh này, đây là con của anh sao?” Đương lúc Nghiêm Đường đang định tiếp tục nghe lén, một phụ nữ với dáng người mập mạp bỗng đến gần nói khẽ.

Có lẽ phần đa mọi người khi nhìn thấy người phụ nữ này lần đầu tiên đều không có thiện cảm. Cô mặc chiếc váy bồng màu đỏ rực dài đến đầu gối, có lẽ để trông gầy hơn nên cô mặc thêm một chiếc quần bó phối với một đôi boot ngắn màu đen, nhưng như vậy trông chân càng ngắn hơn. Chưa hết, từ đầu đến chân, điểm bắt mắt nhất trên người cô là chiếc vòng cổ bằng vàng bản to bằng ngón tay út. Lúc cô nói chuyện, tay giơ ra trước còn lộ ra chiếc vòng đeo tay bằng phỉ thúy. Tay cô vốn hơi mập mạp, chiếc vòng bó sát trông như chiếc kìm sắt thít chặt da thịt.

Nghiêm Đường cúi đầu nhìn cô, gật đầu.

“Ồ! Vậy thì tốt quá!” Người phụ nữ vui mừng, “Tôi là mẹ của cậu bé bên cạnh.”

Nghiêm Đường gật đầu, không thân thiết nhưng cũng không quá lạnh nhạt: “Hân hạnh.”

“Hân hạnh, hân hạnh.” Người phụ nữ rất nhiệt tình trả lời với gương mặt tươi cười.

“Con anh tên là gì vậy?” Cô hỏi, “Bé nhà tôi tên là Đậu Đậu, anh gọi tôi là mẹ Đậu Đậu cũng được.”

Nghiêm Đường không định giới thiệu rõ ràng với người ngoài mối quan hệ giữa mình và Ngải Bảo: “Tôi là anh trai, cứ gọi tôi Nghiêm Đường là được.”

Mẹ Đậu Đậu kinh ngạc: “Thì ra là anh em.” Cô liếc qua liếc lại giữa Nghiêm Đường và Ngải Bảo, hiểu ra vấn đề, “Chẳng trách anh Nghiêm còn trẻ như vậy.”

Nghiêm Đường lễ phép gật đầu, không nói gì thêm. Anh tiếp tục ngắm Ngải Bảo giao lưu với bạn mới.

Mẹ Đậu Đậu cũng nhìn về phía con mình, cười tủm tỉm, trong mắt tràn ngập tình yêu thương.

Đậu Đậu giống mẹ, hai người đều trắng trẻo mập mạp, trên người đeo vàng mang ngọc.

“Anh Nghiêm này, con anh… À, em trai mới đúng, có phải em trai anh cũng rối loạn ngôn ngữ không?” Mẹ Đậu Đậu bỗng nhiên hỏi.

Nghiêm Đường kinh ngạc nhìn về phía mẹ Đậu Đậu: “Không, Ngải Bảo có thể giao tiếp bình thường.”

Lần này đến lượt mẹ Đậu Đậu kinh ngạc: “Thế thì đúng là hiếm thấy!” Cô phấn khởi, “Đậu Đậu nhà tôi có rối loạn ngôn ngữ, giao lưu với chúng tôi rất khó khăn! Trước khi tới câu lạc bộ này, việc giao tiếp với thầy cô giáo còn gặp nhiều trở ngại, giao lưu với các bạn có rối loạn ngôn ngữ cũng không thuận lợi…”

“Đây là lần đầu tiên Đậu Đậu giao lưu với đứa trẻ khác trôi chảy như vậy!” Mẹ Đậu Đậu ngắm Đậu Đậu và Ngải Bảo trò chuyện, cảm thấy vui sướng vô cùng.

Đậu Đậu chưa từng nói chuyện với ai phấn khởi như vậy, trước đây Đậu Đậu đều vì người ta không thể hiểu ngôn ngữ và ý tưởng của mình mà phải lặp đi lặp lại, Đậu Đậu nôn nóng bất an, đôi khi còn bật khóc.

Mẹ Đậu Đậu ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại ra: “Anh Nghiêm, chúng ta có thể kết bạn Wechat không, anh xem hai đứa bé ở chung hòa thuận như vậy, sau này có thể hẹn ra ngoài chơi.”

Nghiêm Đường không từ chối. Mục đích anh dẫn Ngải Bảo đến câu lạc bộ là để Ngải Bảo kết bạn, sau này có bạn chơi cùng, không ngờ lại thuận lợi như vậy, ngày đầu tiên đã tìm được.

Nghiêm Đường lấy điện thoại, ngẫm nghĩ rồi quyết định dùng số Wechat cá nhân của mình, số Wechat liên quan đến công việc không cần xử lý chuyện của Ngải Bảo.

“Tên tôi là Đường – Đường trong “trì đường”(1).” Nghiêm Đường nhìn mẹ Đậu Đậu quét mã rồi gửi lời mời kết bạn, tiện thể nói một câu.

(1)

 

 

Mẹ Đậu Đậu ra hiệu đã hiểu, sau đó bắt đầu bấm vào bàn phím, ngón trỏ thô ráp vụng về gõ chữ “Đường”.

“Bây giờ không còn sớm nữa, Đậu Đậu nhà tôi nên ăn gì đó, lát nữa còn hoạt động khác.” Mẹ Đậu Đậu cất điện thoại vào túi, vừa nói vừa đi về phía Đậu Đậu, “Tôi mang Đậu Đậu đi trước nhé anh Nghiêm.”

Nghiêm Đường ừ một tiếng: “Chúng ta sẽ liên lạc lại sau.”

“Ừ, ừ ừ!” Mẹ Đậu Đậu vui mừng quay đầu đáp lời.

Dường như Đậu Đậu cảm nhận được mẹ mình đến, cậu bé tạm dừng nói chuyện với Ngải Bảo, nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm mẹ của mình.

Ngải Bảo cũng ngừng lại. Chỉ là em không vội vã nhìn quanh.

Nghiêm Đường đứng cách đó không xa thấy Ngải Bảo với tâm trạng thoải mái vừa ngâm nga câu hát vừa chơi ô tô trên bàn. Dường như em không hề lo lắng liệu Nghiêm Đường có đến tìm mình không.

Chờ mẹ Đậu Đậu đến gần hơn, Đậu Đậu đã phát hiện ra mẹ, cậu bé mũm mĩm đứng bật dậy, nhào vào lòng mẹ.

Mẹ Đậu Đậu bị nhóc con nhà mình tập kích, lùi về sau hai bước. Cô xoa đầu Đậu Đậu, rút khăn trong túi ra lau nước miếng cho Đậu Đậu. Sau đó cô cúi đầu ra hiệu với Đậu Đậu, Nghiêm Đường đoán đây là phương thức giao lưu đặc biệt giữa hai mẹ con. Sau đó Đậu Đậu lưu luyến ưm a vài câu với Ngải Bảo, Ngải Bảo đáp lại tương tự, rồi nhìn Đậu Đậu nắm tay mẹ rời đi.

Đi được mấy bước, mẹ Đậu Đậu còn quay về phía Nghiêm Đường vẫy tay. Ngải Bảo nhìn theo hướng mẹ Đậu Đậu vẫy tay, vị trí của Nghiêm Đường lập tức bại lộ.

Ngải Bảo Bảo nhìn thẳng Nghiêm Đường, hai mắt chớp chớp, nụ cười trên gương mặt ngày càng tươi.

Chỉ cần Ngải Bảo cười như vậy, Nghiêm Đường chắc chắn không chống đỡ được.

Nghiêm Đường tiến về phía trước, tiện thể vẫy tay với mẹ Đậu Đậu cho phải phép.

“Em biết anh vẫn luôn bên cạnh.” Ngải Bảo nói.

Lúc nói câu này, trông em có vẻ đắc ý, chỏm tóc trên đầu vểnh lên, “Em cảm nhận được anh nha.”

Nghiêm Đường ngồi xuống cạnh Ngải Bảo.

“Đúng không?” Nghiêm Đường đáp, “Anh thấy em tán gẫu với Đậu Đậu tập trung lắm, nên không quấy rầy hai em.”

“Đậu Đậu là ai vậy ạ?” Ngải Bảo nghiêng đầu hỏi, tiện thể dịch mông để chiếc ghế của mình dán sát Nghiêm Đường.

“Là cậu bé vừa nói chuyện với em đấy.” Nghiêm Đường trả lời.

Ngải Bảo à một tiếng: “Nhưng em gọi cậu ấy là Ào Ào cơ.”

“Vì sao?” Nghiêm Đường sờ tay Ngải Bảo xem có lạnh không để phòng cảm lạnh.

“Gió lùa qua rừng cây, bởi vì nó quá béo nên cây cối xô vào nhau phát ra tiếng ào ào, do vậy gió mới gọi là Ào Ào. Vừa nãy Ào Ào ngồi cạnh em, cũng ép cho ghế phát ra tiếng ào ào, vậy nên cậu ấy tên là Ào Ào nha!” Ngải Bảo đáp như lẽ đương nhiên.

Bình Luận (0)
Comment