Khi nó biến mất khỏi tầm mắt, Thần Chết không khỏi buồn bã.
Nhưng đây là cuộc sống.
…
Nghiêm Đường không nhịn được, sáng sớm thức dậy, nhân lúc Ngải Bảo còn mơ màng, anh bàn với em việc mang cuốn sổ thơ cũ này đi.
Ngải Bảo híp mắt, miệng chóp chép, nhưng vẫn là Bảo Bảo heo tinh ranh.
“Nghiêm Nghiêm phải nhớ kẹo mè của Ngải Bảo nha!” Ngải Bảo nhắc nhở.
Nghiêm Đường gật đầu: “Yên tâm, Bảo Bảo, anh sẽ nhớ.”
Thế là Ngải Bảo hào phóng vẫy tay, cho Nghiêm Đường mang sổ đi.
Em hài lòng quay đầu, tiếp tục ngáy khò khò.
Nghiêm Đường ước lượng cuốn sổ trong tay, cuốn sổ này giống với cuốn nhật ký của mẹ anh, độ dày gần như nhau.
Anh nhìn bìa sách hơi phai màu, cảm thấy cùng một phong cách, đoán chừng Ngải Bảo và mẹ cùng mua.
Tuy Nghiêm Nghiêm đã thuộc lòng bài thơ “Nghiêm Nghiêm và Ngải Bảo đều ở đây” nhưng đọc thuộc lòng để ngẫm lại vẫn không bằng thưởng thức bản gốc của bài thơ.
Dù sao thì chữ viết bay bổng của Ngải Bảo là một điểm đáng xem.
Nghiêm Đường vừa nghĩ đến bài thơ dễ thuộc này, khóe miệng lại không nhịn được cong lên.
Anh cất cuốn sổ, mang tâm trạng vui vẻ lái xe đến công ty.
Nhưng ông trời đúng là không chiều lòng người, không muốn thấy Nghiêm Đường dễ chịu.
Nghiêm Đường vừa bước vào văn phòng, Trần San đã ôm một chồng tài liệu đi theo sau.
Miệng cô không ngừng: “Anh Nghiêm, hôm nay anh Hứa của công ty Thụy Sinh muốn hẹn gặp anh để hội đàm, được không?”
Nghiêm Đường vừa cởi áo khoác treo lên giá treo đồ bên cạnh.
“Hứa Tranh Thâm?” Anh hỏi.
Trần San gật đầu: “Đúng vậy, anh ta nói muốn bàn với công ty YT chúng ta về dự án khu A.”
Trần San nói đến đây thì hơi nhíu mày: “Theo lý mà nói, dự án khu A là dự án của công ty Thụy Sinh, không liên quan đến chúng ta, tôi không rõ ý anh ta là gì nên không dám từ chối.”
Nghiêm Đường cũng nhíu mày, trong lòng anh biết rõ đây đa phần là cái cớ Hứa Tranh Thâm tìm ra.
Nhưng liên quan đến công việc của công ty, anh không tiện quả quyết như vậy.
Nghiêm Đường vuốt lại tóc, suy nghĩ một lát rồi trả lời Trần San: “Hẹn buổi chiều đi, một tiếng là được.”
Trần San gật đầu, nói được.
Cô đối chiếu lịch trình hôm nay với Nghiêm Đường xong, lúc sắp đi, trêu Nghiêm Đường một câu: “Anh Nghiêm, bài đăng trên vòng bạn bè tối qua ấy, bài thơ của anh và Ngải Bảo rất cá tính!”
Cô vừa cười vừa nháy mắt trái.
Trần San không ngờ tới có ngày Nghiêm Đường lại đăng mấy thứ như thế này.
Lời tựa kèm theo còn mang ý khoe khoang: “Đại thi hào đương đại Ngải Bảo bắt tay với Nghiêm Đường tạo nên tuyệt tác vượt thời đại”.
Nghiêm Đường nghe vậy, ngẩng đầu lên khỏi tập tài liệu.
Anh mỉm cười: “Vậy sao?”
“Bài thơ đó là tôi và Ngải Bảo cùng viết, dạo này em ấy muốn chơi trò chơi nối thơ. Mỗi ngày tôi đều nghĩ cách về sớm một chút để chơi cùng em ấy.” Nghiêm Đường nói, giọng nói ẩn chứa ý tứ khoe khoang kín đáo.
Trần San vốn là người nhạy bén, cô quét mắt đánh giá Nghiêm Đường đang ngầm đắc ý trước mặt.
Trần San: ?
Cô cảm thấy hình như mình nhận ra điều gì đó, nhưng lại hơi không chắc chắn.
Thế là Trần San khẽ nhướng mày, thuận theo lời Nghiêm Đường nói: “Vậy xem ra quan hệ giữa anh và Ngải Bảo rất tốt.”
Nghiêm Đường liếc cô, ném cho cô ánh mắt kiểu “cô nói thừa quá nhỉ”.
Trần San trả lại ánh mắt xem thường.
Cô lười để ý Nghiêm Đường, ôm tài liệu đẩy cửa ra ngoài lo việc của mình.
Thật ra Nghiêm Đường không sợ gặp mặt Hứa Tranh Thâm.
Từ lúc Hứa Tranh Thâm vừa về nước, Nghiêm Đường đã biết chuyện hai người gặp mặt là không thể tránh khỏi.
Cho dù Nghiêm Đường không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Hứa Tranh Thâm, nhưng vì công ty, cũng vì tính cách lệch lạc của Hứa Tranh Thâm, điều này gần như không thể tránh được.
Hai lần trước là có Ngải Bảo ở bên, khiến Hứa Tranh Thâm phải thất bại ra về.
Lần này, điều duy nhất Nghiêm Đường có thể làm có lẽ là ăn ít cơm trưa một chút, để tránh bị Hứa Tranh Thâm làm cho buồn nôn.
Buổi trưa, Nghiêm Đường gọi điện cho Ngải Bảo, anh nói với Ngải Bảo rằng lát nữa mình phải gặp một người rất đáng ghét, nhờ Ngải Bảo cho anh lời khuyên.
Ngải Bảo không hiểu lắm, em suy nghĩ: “Đó là người đáng ghét như thế nào ạ?”
Ngải Bảo rất ít khi ghét ai, cũng rất ít khi thích ai, nên em không hiểu lắm.
Nghiêm Đường thử miêu tả cho Ngải Bảo: “… Là thế này, Bảo Bảo, người đó ăn từng miếng kẹo mè của em ngay trước mặt em, còn thè lưỡi liếm kẹo mè cho em xem nữa…”
Nói xong, Nghiêm Đường dừng đũa, chính anh cũng cảm thấy buồn nôn.
Ngải Bảo kinh ngạc vô cùng: “Vậy thì đáng ghét quá ạ!”
Ngải Bảo chỉ tưởng tượng thôi đã muốn thở phì phò.
“Bảo Bảo, em sẽ làm thế nào?” Nghiêm Đường hỏi.
Ngải Bảo kéo dài giọng ừm một tiếng, em đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Một lúc sau, em suy nghĩ xong, hào hứng trả lời Nghiêm Đường: “Ngải Bảo sẽ mách Nghiêm Nghiêm!”
Nghiêm Đường dở khóc dở cười.
Anh nhớ lại, hình như đúng là như vậy thật.
Lần trước gặp Ngụy Tiểu Liên ăn kẹo mè của em, Ngải Bảo đã bù lu bù loa gọi điện tìm anh cáo trạng.
“Vậy anh phải làm sao đây?” Nghiêm Đường hỏi.
Ngải Bảo trả lời: “Nghiêm Nghiêm cũng có thể mách Ngải Bảo nha!”
Em nghĩ một lát, lại nói tiếp: “Nghiêm Nghiêm có thể niệm tên Ngải Bảo khi gặp người mình không thích nha!”
“Làm thế có tác dụng gì không?” Nghiêm Đường ghi nhớ phương pháp này.
“Sẽ vui vẻ hơn nhiều đó ạ!” Ngải Bảo nói như thể đó là điều hiển nhiên.
Nghiêm Đường đang ăn thịt bò xào cần tây, nghe thấy lời Ngải Bảo, suýt nữa thì sặc.
“Khụ khụ khụ khụ…” Nghiêm Đường vỗ ngực mình, với cốc nước bên cạnh uống một ngụm.
Ngải Bảo ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng ho dồn dập của Nghiêm Đường, rất lo lắng: “Nghiêm Nghiêm, Nghiêm Nghiêm, sao thế ạ!”
Nghiêm Đường lấy lại hơi: “Không sao… không sao, Bảo Bảo, vừa rồi anh không cẩn thận bị sặc thôi.”
Nghiêm Đường nén cười, nói tiếp: “Anh thấy đề nghị của Bảo Bảo rất hay, cảm ơn em.”
Ngải Bảo lịch sự đáp: “Không cần cảm ơn đâu ạ.”
Thế là Nghiêm Đường làm theo đề nghị của Ngải Bảo.
Mười phút trước khi Hứa Tranh Thâm đến, Nghiêm Đường bắt đầu niệm tên Ngải Bảo.
Ngải Bảo Ngải Bảo Ngải Bảo Ngải Bảo Ngải Bảo Ngải Bảo Ngải Bảo Ngải Bảo Ngải Bảo…
Thật ra phương pháp này có tác dụng, ít nhất Nghiêm Đường cảm thấy nội tâm bình tĩnh.
Đặc biệt là sau khi niệm nhiều lần, Nghiêm Đường phát hiện nó còn có công dụng thần kỳ là làm trống rỗng đầu óc, thư giãn bản thân.
Vì vậy, khi Hứa Tranh Thâm bước vào, Nghiêm Đường mặt không biểu cảm nhìn anh ta, cảm giác chán ghét bức bối trong lòng nhẹ đi một cách kỳ diệu.
Cảm ơn Bảo Bảo heo, Nghiêm Đường nghĩ, anh nhất định sẽ chuẩn bị ổn thỏa kẹo mè cho Ngải Bảo.
Có lẽ vì nhẩm tên Ngải Bảo, nên khi đối mặt với người đáng ghét đến mấy, sự chán ghét đó cũng suy yếu vài phần.
“Anh Nghiêm.” Hứa Tranh Thâm rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của Nghiêm Đường.
Anh ta mặc một bộ vest sọc màu xanh đậm, đeo kính gọng vàng, dáng vẻ tươi cười trông vô cùng lịch sự.
“Tổng giám đốc Hứa, cậu đến đây là để bàn chuyện công việc với tôi đúng không?” Nghiêm Đường liếc Hứa Tranh Thâm.
Ý anh là Hứa Tranh Thâm cũng nên gọi anh là Tổng giám đốc Nghiêm.
Hứa Tranh Thâm nghe hiểu, nhưng lại cười chẳng hề để tâm: “Chuyện công là chuyện công, chuyện tư là chuyện tư. Tôi thì sao cũng được, chỉ mong anh Nghiêm đừng mang cảm xúc cá nhân vào công việc.”
Nghiêm Đường liếc anh ta: “Chuyện này không cần Tổng giám đốc Hứa lo lắng.”
“Sao anh Nghiêm sao cứ có thành kiến lớn với tôi như vậy nhỉ?” Hứa Tranh Thâm đan hai tay vào nhau, đặt khuỷu tay lên bàn: “Rõ ràng trước đây quan hệ của chúng ta rất tốt mà.”
Anh ta tỏ vẻ vô tội, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nếu là trước đây, Nghiêm Đường chắc chắn sẽ bị dáng vẻ này của anh ta làm cho bực bội không nói nên lời, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.
Nhưng bây giờ, Nghiêm Đường đã niệm thầm tên Ngải Bảo mấy trăm lần trong lòng, có Bảo Bảo heo bảo vệ.
“Cậu hỏi tại sao?” Nghiêm Đường nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi lại.
“Có lẽ là vì cậu biến thái đến mức mắc bệnh ăn cắp vặt, còn muốn trộm cả đồ lót của người khác.” Nghiêm Đường nói: “Tôi là một công dân tuân thủ pháp luật, tại sao lại không thể có thành kiến với một tên trộm xâm phạm tài sản cá nhân của mình?”
Hứa Tranh Thâm nghe thấy từ “bệnh ăn cắp vặt” trong miệng Nghiêm Đường, nụ cười trên mặt hơi thay đổi.
Ngón tay đặt trên bàn khẽ run lên.
Nhưng cũng chỉ vài giây, anh ta đã điều chỉnh lại, vẫn cười tủm tỉm.
Anh ta nhìn Nghiêm Đường chăm chú, dùng giọng điệu rất mập mờ và dính nhớp nói: “Đó là bởi vì, anh Nghiêm, tôi yêu anh mà.”
Lời của anh ta đối với Nghiêm Đường giống như lớp bùn hôi thối trong đầm lầy mục nát.
Ánh mắt Nghiêm Đường lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Tôi nghĩ Tổng giám đốc Hứa đến đây để bàn chuyện công việc, không phải đến đây để nói với tôi những lời rác rưởi này.” Anh nói.
Tỏ tình bị nói là rác rưởi, Hứa Tranh Thâm không tức giận.
Anh ta cười hiền lành, đẩy gọng kính: “Anh Nghiêm thật sự không muốn nói chuyện riêng với tôi một chút sao?”
“Nghe nói gần đây, chú Nghiêm qua đời, tôi xin chân thành chia buồn.” Hứa Tranh Thâm nói.
Nghiêm Đường nhìn thẳng anh ta không nói gì.
Ngoài Trần San, không ai biết tin ba anh qua đời.
Trần San không phải người nhiều chuyện, chắc chắn không nói với Hứa Tranh Thâm.
“Theo dõi là phạm pháp, tôi nhắc nhở cậu.” Nghiêm Đường nói.
Hứa Tranh Thâm hừ một tiếng: “Theo dõi?”
Anh ta nhắc lại từ này với vẻ hơi chế giễu: “Nói vậy hơi vô tình nhỉ?”
“Tôi chỉ muốn nắm bắt được hướng đi của anh Nghiêm mọi lúc mọi nơi mà thôi. Anh biết đấy, anh Nghiêm, đôi khi tôi không có cách nào ở bên cạnh anh, cho nên muốn dùng cách này để nhìn anh một chút.” Hứa Tranh Thâm cười nói, miệng hé mở loáng thoáng lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi.
“Sao có thể nói tôi theo dõi anh chứ?” Hứa Tranh Thâm cười hỏi, “Đó là chuyện kẻ thần kinh mới làm, tôi không làm.”
Nghiêm Đường nhìn anh ta, đôi mắt không mang chút cảm xúc nào.
Anh không đáp lại lời Hứa Tranh Thâm: “Nếu không có chuyện gì về công việc, mời Tổng giám đốc Hứa về cho. Tôi rất bận.”
Hứa Tranh Thâm hoàn toàn không để lời Nghiêm Đường vào lòng: “Anh Nghiêm thật sự không muốn nói chuyện với tôi?”
Khóe miệng anh ta cong lên thành một độ cong quá mức khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy.
“Tôi biết hai người anh em tốt của anh đang ở đâu, làm gì.” Hứa Tranh Thâm cười nói.
Anh ta cố ý nói rất chậm: “… Tên là La Tiên và Lưu Đường Hưng, đúng không?”
Đồng tử Nghiêm Đường hơi co lại, anh ép mình phải bình tĩnh.
Hiện tại anh đã không bất ngờ tại sao Hứa Tranh Thâm lại biết La Tiên và Lưu Đường Hưng.
Nghiêm Đường mặt không cảm xúc đối diện với Hứa Tranh Thâm: “Điều kiện?”
Hứa Tranh Thâm bật cười: “Bây giờ anh Nghiêm chịu nói chuyện với tôi rồi sao?”
Nụ cười trên mặt anh ta càng lúc càng rõ.
Ánh đèn trong văn phòng Nghiêm Đường chiếu lên tròng kính gọng vàng của Hứa Tranh Thâm, một luồng sáng lạnh lẽo khẽ lưu động.