Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ

Chương 116

Bóng tối và Laszlo

Sống trong cùng một căn nhà.

Chuyện tìm Ngụy Tiểu Liên là liên quan đến La Tiên và Lưu Đường Hưng, trong lòng Nghiêm Đường nôn nóng nhưng anh không thể để lộ sự nôn nóng này ra ngoài.

Hứa Tranh Thâm là người có tính kiểm soát mạnh, Nghiêm Đường không dám liên hệ trực tiếp với Ngụy Tiểu Liên, anh lo tin nhắn gửi đi sẽ bị Hứa Tranh Thâm chặn lại.

Vì vậy, dù trong lòng có nôn nóng đến đâu, anh vẫn chỉ có thể án binh bất động.

Anh nghĩ buổi tối đến quán bar Ngụy Tiểu Liên thường lui tới chặn người là được.

Nhưng quán bar toàn mười một, mười hai giờ đêm mới mở cửa, nếu Nghiêm Đường muốn đi, sao bỏ Ngải Bảo ở nhà một mình được?

Trong vòng quan hệ của Nghiêm Đường, anh cho rằng người có thể chăm sóc được Ngải Bảo chỉ có hai người, một là dì Trương, hai là Trần San.

Tuy nhiên, dì Trương còn phải về nhà nghỉ ngơi, giữ dì ở lại đến rạng sáng không được nhân đạo cho lắm. Trần San sau một ngày làm việc mệt mỏi, không được ngủ ngon giấc cũng không được.

Nghiêm Đường nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không có phương án nào thích hợp.

Anh lại không thể để Ngải Bảo ở nhà một mình.

Thế là Nghiêm Đường chỉ có thể nghĩ đến cách đóng gói Ngải Bảo mang theo cùng.

Một nơi như quán bar, trước kia Nghiêm Đường đi một mình, chỉ cảm thấy ánh đèn hỗn loạn, chiếu đến đau cả mắt. Nơi đó quá ồn ào, quá mê loạn, có quá nhiều d.ục vọ.ng ngo ngoe trong bóng tối.

Lúc đó anh đi tìm kí.ch th.ích, những thứ này trợ hứng không tệ, nhưng vừa nghĩ đến việc anh phải mang Ngải Bảo đi…

Tất cả mọi thứ đều biến thành yêu ma quỷ quái.

Nếu như phải mang Ngải Bảo đi…

Nghiêm Đường bình tĩnh suy nghĩ vài giây, sau đó quả quyết mở trang Taobao, tìm kiếm “dây chống lạc dành cho trẻ em”.

Là loại một vòng đeo vào cổ tay trẻ con, vòng còn lại đeo vào cổ tay người lớn, ở giữa có dây lò xo co giãn, hơi giống còng tay đàn hồi.

Không sao, không có gì, anh chỉ dẫn Ngải Bảo vào quán bar đó, sau đó tìm Ngụy Tiểu Liên. Tiếp theo đưa Ngụy Tiểu Liên đến khách sạn, rồi bàn chuyện là được.

Họ ở trong quán bar không quá mười phút.

Đúng vậy, quy trình đơn giản như vậy.

Nghiêm Đường xem thời gian giao hàng của những thứ này, đành từ bỏ.

Anh đóng trang web, tự thôi miên mình.

Không quá mười phút, không quá mười phút, tuyệt đối không quá mười phút…

Anh chỉ cần dạy cho Ngải Bảo bám sát anh là được.

Ngải Bảo rất nghe lời, chắc chắn không thành vấn đề.

Sau khi cảm thấy đã làm tốt công tác tư tưởng cho mình, Nghiêm Đường đứng dậy tắt máy tính, chuẩn bị về nhà.

“Bảo Bảo, anh muốn nói với em một chuyện.” Lúc Nghiêm Đường về đến nhà, Ngải Bảo đã tắm xong, ngồi trên giường đọc sách.

“Chuyện gì vậy ạ?” Ngải Bảo ngẩng đầu lên khỏi quyển truyện tranh của mình.

Em vừa nuốt miếng sữa chua cuối cùng, nói chuyện không rõ ràng.

“… Là một chuyện vô cùng quan trọng,” Nghiêm Đường vừa nói, vừa bảo Ngải Bảo duỗi chân ra.

Trước khi về, dì Trương đã giao trọng trách cho Nghiêm Đường, dì nói móng chân của Ngải Bảo dài ra, còn chưa kịp cắt.

Ngải Bảo à một tiếng, ngoan ngoãn thò bàn chân mập ú ra khỏi chăn, đặt lên đùi Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường cúi đầu, thấy một đoạn bắp chân em vô tình để lộ.

Rõ ràng là không mặc quần dài.

Anh tóm lấy “móng heo” của Ngải Bảo, bắt tại trận: “Bảo Bảo, đã nói với em bao nhiêu lần rồi, bật điều hòa phải mặc quần dài!”

“Buổi trưa có phải em cũng không mặc quần dài không?” Nghiêm Đường nhớ ra chuyện này, lập tức lật lại sổ cũ: “Như vậy rất dễ bị cảm lạnh, đến lúc đó hàn khí vào người còn dễ đau khớp.”

Ngải Bảo muốn giúp “móng heo” mập mạp của mình thoát khỏi bàn tay sắt vô tình của Nghiêm Đường, nhân đó tiêu hủy chứng cứ.

Nhưng em lén lút rụt chân mấy lần đều không thành công.

Tay Nghiêm Đường như càng lớn của ông chủ Krabs, kẹp chặt chân Ngải Bảo.

Nhưng vì mu bàn chân của Ngải Bảo nhiều thịt, quá mềm mại, Nghiêm Đường không nhịn được, véo một lúc lâu.

Cuối cùng Ngải Bảo từ bỏ việc bỏ trốn, chỉ có thể thừa nhận tội trạng, dưới sự phê bình nghiêm khắc của Nghiêm Đường, em thành thật khai báo tội lỗi của mình.

Em cúi đầu nhận lỗi: “Ngải Bảo biết rồi ạ, sau này Ngải Bảo bật điều hòa sẽ mặc quần dài ạ!”

“Thật không?” Nghiêm Đường không định bỏ qua cho Ngải Bảo dễ dàng như vậy: “Nếu sau này anh nhìn thấy Ngải Bảo vẫn mặc quần đùi trong phòng điều hòa thì cả ngày không được ăn kẹo mè, được không?”

Ngải Bảo bĩu môi.

Nhưng em biết mình sai, không làm tốt chuyện đã hứa với Nghiêm Đường.

Ngải Bảo đành ấm ức nhìn Nghiêm Đường nói: “Vâng ạ.”

Bấy giờ Nghiêm Đường mới thả lỏng chân Ngải Bảo, đặt lên đùi mình, lót một tờ giấy, cắt móng chân cho em.

Chân Ngải Bảo rất trắng, chắc là quanh năm không thấy ánh sáng, trong mắt Nghiêm Đường, gần như cùng độ trắng với mông của Ngải Bảo.

Đương nhiên, chân chắc chắn không bóp thích tay bằng mông.

Nghiêm Đường âm thầm đánh giá.

Vừa rồi Nghiêm Đường véo hơi mạnh, mu bàn chân của Ngải Bảo có vài vệt đỏ.

Nghiêm Đường xoa chân cho Ngải Bảo, lại dặn dò Ngải Bảo một lần nữa: “Bảo Bảo, anh là vì sức khỏe của em, em phải ngoan ngoãn, được không?”

Ngải Bảo thoải mái duỗi chân, em cảm thấy chân của mình được Nghiêm Đường mát xa rất dễ chịu.

“Vâng ạ.” Em nói.

“Nghiêm Nghiêm muốn nói chuyện quan trọng gì với Ngải Bảo nha?” Ngải Bảo nhích mông, lại gần Nghiêm Đường hơn một chút.

“À, đúng rồi.” Vừa bị chuyện Ngải Bảo không mặc quần dài bật điều hòa làm gián đoạn, Nghiêm Đường suýt quên.

“… Bảo Bảo, lát nữa anh đưa em đến một nơi…” Nghiêm Đường nói.

Tay anh cầm bấm móng tay vững vàng, lạch cạch cắt đi phần móng thừa trên ngón chân cái của Ngải Bảo.

Ngón chân của Ngải Bảo tròn trịa, hình dáng đầy đặn, thịt cũng mềm.

“Đó là nơi như thế nào ạ?” Ngải Bảo tò mò hỏi.

“… Là…” Nghiêm Đường mím môi, dừng lại một lát.

Anh ngẩng đầu nhìn đôi mắt tròn xoe của Ngải Bảo, không biết tại sao, đột nhiên hơi chột dạ.

Trong đôi mắt tròn xoe của Ngải Bảo, đèn chùm trong phòng được phản chiếu thành một điểm sáng trắng, bên trong không có một chút dấu vết nào của d.ục vọ.ng, sạch sẽ đến thuần khiết.

Nghiêm Đường đột nhiên không muốn đưa Ngải Bảo đến quán bar nữa.

Giống như anh đang đưa Ngải Bảo xem một mặt sa đọa xám xịt mà anh chưa từng thể hiện ra.

Nhưng không đưa đi thật sự không được.

“Ờm…” Nghiêm Đường dùng tay kia gãi đầu: “Bảo Bảo, là nơi mà rất nhiều người lớn đến để giết thời gian vào buổi tối.”

“Vậy chúng ta đi đến nơi người lớn giết thời gian để chơi ạ!” Ngải Bảo hào hứng hỏi.

Em còn chưa bao giờ đến nơi giết thời gian như thế này.

Nghiêm Đường nhìn dáng vẻ vui tươi của Ngải Bảo thì dở khóc dở cười: “Không phải, Bảo Bảo, em chưa đủ tuổi, theo quy định em không được vào, anh là người lớn, là người giám hộ của em, đưa em vào không phải để chơi, là để tìm một người.”

Ngải Bảo à một tiếng: “Vâng ạ, vậy chúng ta phải tìm ai ạ?”

Em không hề buồn bã vì không được vào chơi.

Nghiêm Đường vỗ bàn chân béo trên đùi, bảo Ngải Bảo đổi chân.

“Là người lần trước đến nhà chúng ta làm khách, không cẩn thận ăn mất kẹo mè của Ngải Bảo.” Nghiêm Đường miêu tả cho Ngải Bảo: “Em còn gọi điện thoại mách với anh.”

Ngải Bảo nghiêng đầu hồi tưởng.

Đó là người trắng trẻo kia!

“Ngải Bảo nhớ ra rồi ạ!” Em vui vẻ nói với Nghiêm Đường.

“Nhưng chúng ta tìm anh ta làm gì ạ?” Ngải Bảo hỏi.

“Anh muốn hỏi cậu ta vài chuyện.” Nghiêm Đường thành thật trả lời.

Ngải Bảo chớp mắt, nhìn Nghiêm Đường, em không hỏi nhiều: “Khi nào chúng ta đi ạ?”

“Cắt móng chân cho em và thay quần áo xong.” Nghiêm Đường trả lời.

Anh vừa nói vừa thả lỏng ngón út chân trái của Ngải Bảo.

Anh đặt chân Ngải Bảo lên giường, gấp tờ giấy ăn trên đùi, gói thành một cục, để tránh vụn móng bên trong rơi ra.

Sau khi thu dọn xong những thứ này, lúc Nghiêm Đường thay quần áo cho Ngải Bảo lại gặp khó khăn.

Quần áo của Ngải Bảo đều là những chiếc áo thun ngắn tay thoải mái và quần lửng rộng thùng thình.

Những chiếc áo thun ngắn tay đó không phải loại xanh đỏ tím vàng gì, phần lớn là loại có in nhìn Cậu Bé Bọt Biển hay nhân vật Disney…

Mặc loại quần áo này đến quán bar, Nghiêm Đường đoán chắc chắn tỷ lệ quay đầu là trăm phần trăm.

Hơn nữa quá trẻ con, ở quán bar rất dễ bị người ta chặt chém.

Trước kia Nghiêm Đường tự mình đến quán bar thì không cầu kỳ, anh là lão làng ở đây, có lúc tan làm, nới lỏng cà vạt, cởi áo khoác là đi thẳng.

Nghiêm Đường ngồi xuống bên cạnh Ngải Bảo, trầm tư.

Anh cố gắng nhớ lại trang phục của những người anh từng thấy ở quán bar trước đây.

Trong ký ức, rất nhiều người trẻ mảnh khảnh đều mặc loại áo ba lỗ rách, quần jean rách hoặc quần da…

Cũng có người ăn mặc rất thoải mái và mát mẻ, bên trong áo thun trắng làm nền, bên ngoài khoác áo sơ mi xanh, nhưng cực kỳ ít, nhìn là biết trẻ tuổi dễ lừa.

Ngải Bảo ngồi ở mép giường, chờ Nghiêm Đường thay quần áo cho mình.

Em nghi hoặc nghiêng đầu, không biết tại sao Nghiêm Đường mãi không lấy quần áo cho em.

“Nghiêm Nghiêm, không phải là muốn mặc áo cho Ngải Bảo ạ?” Ngải Bảo kéo tay Nghiêm Đường hỏi.

Hiện giờ Ngải Bảo vẫn đang mặc bộ đồ ngủ liền thân Cậu Bé Bọt Biển mùa hè ngắn tay.

“Bảo Bảo, anh hơi… không biết mặc cho em quần áo gì…” Nghiêm Đường do dự.

Thật ra Ngải Bảo mặc gì không quan trọng, thoải mái là được.

Nhưng về mặt riêng tư, Nghiêm Đường không muốn Ngải Bảo mặc quá lạc loài, như vậy sẽ có rất nhiều người chú ý đến Ngải Bảo.

Trong quán bar Muffin ở thành phố C, chẳng có mấy kẻ tốt lành.

Nghiêm Đường không muốn có nhiều người công khai hay ngấm ngầm thèm muốn Ngải Bảo như vậy.

Ngải Bảo không hỏi Nghiêm Đường tại sao lại không biết mặc gì cho mình.

Em cũng suy nghĩ một chút.

“Em và Nghiêm Nghiêm có thể mặc chiếc áo màu vàng kia không ạ!” Mắt Ngải Bảo sáng lên, “Chính là chiếc áo đó, Nghiêm Nghiêm và Ngải Bảo đều có một chiếc áo màu vàng!”

Ngải Bảo chỉ về phía tủ quần áo.

Nghiêm Đường nhớ ra.

Chẳng phải là “áo đôi” lần trước anh và Ngải Bảo mua ở trung tâm thương mại sao!

Đó áo hoodie ngắn tay màu vàng, bây giờ là giữa tháng chín, lại là buổi tối, mặc cũng không tính là nóng.

“Được, Ngải Bảo mặc áo này nhé?” Nghiêm Đường gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Ngải Bảo chớp mắt mấy cái: “Ngải Bảo muốn cùng Nghiêm Nghiêm mặc áo này ạ!”

Nghiêm Đường sững sờ.

“Anh cũng mặc?” Anh chỉ vào mình.

“Đúng vậy ạ.” Ngải Bảo gật đầu: “Phải là Nghiêm Nghiêm và Ngải Bảo cùng nhau mặc!”

Ngải Bảo nhìn ra Nghiêm Đường do dự, em bĩu môi, lắc chân, nhắc lại một lần nữa: “Muốn anh mặc cùng Ngải Bảo!”

Nghiêm Đường nhìn dáng vẻ này của Ngải Bảo, biết nếu không đồng ý, Ngải Bảo sẽ hờn dỗi.

Thật ra anh và Ngải Bảo mặc áo đó không phải không được…

Hơn nữa như vậy sẽ không có ai dùng ánh mắt ghê tởm nhìn Ngải Bảo.

“Được được được, Bảo Bảo, chúng ta cùng mặc.” Nghiêm Đường ôm Ngải Bảo, bóp cái môi đang bĩu thành mỏ vịt bẹp dí: “Bây giờ anh đi lấy áo.”

Lúc này Ngải Bảo mới hài lòng.

Mỏ vịt của em được thả lỏng, lại biến thành miệng cười.

Em hất cằm, trông rất đắc ý.

Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường lấy áo từ trong tủ ra, lại hỏi anh: “Ngải Bảo có thể đeo ba lô khủng long không ạ?”

Hỏi xong, Ngải Bảo lại cảm thấy chưa nói hết, em vội vàng bổ sung một câu: “Còn có kẹo mè nữa ạ!”

Nghiêm Đường lấy hai chiếc áo hoodie màu vàng ra, vắt lên khuỷu tay.

Đương nhiên là anh hiểu ý Ngải Bảo muốn nhân cơ hội ăn kẹo mè.

Nghiêm Đường suy nghĩ, tối muộn thế này, anh lôi Ngải Bảo từ trong chăn ra đi cùng anh đến quán bar, cũng nên thưởng cho em một chút.

“Ừ, Bảo Bảo, nhưng em không được mang quá nhiều kẹo mè.” Nghiêm Đường đi tới, nói với Ngải Bảo.

Ngải Bảo reo lên: “Vâng ạ!”

Em cười tươi, giống như gấu Pooh ăn vụng mật ong.

Nghiêm Đường nhìn dáng vẻ ngốc nghếch vui mừng của Ngải Bảo, cũng cười theo.

Trong lịch sử của quán bar Muffin thành phố C, hai người họ là cặp đôi đầu tiên đến với áo hoodie đôi màu vàng, đeo ba lô khủng long, còn phải mang theo kẹo mè…

Bình Luận (0)
Comment