Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ

Chương 122

Bóng tối nói:

“Tôi muốn đưa cho cậu,

Đưa cho cậu…

Xem một thứ.”

Nói một cách chính xác, không tính những bức ảnh và video Nghiêm Đường đăng trên WeChat cá nhân, đây là lần đầu tiên Phương Bàn Tử và La Tiên chính thức gặp mặt Ngải Bảo.

Lưu Đường Hưng không tính, hắn vẫn đang hôn mê, ở trạng thái offline.

Vốn dĩ trên đường về, Phương Bàn Tử còn đề nghị đưa Lưu Đường Hưng đến bệnh viện trước.

Phương Bàn Tử có lòng tốt, chỉ thuận miệng nói một câu.

Ai ngờ La Tiên như chim sợ cành cong, suýt nữa bật dậy: “Không, không được đi! Không được đến bệnh viện!”

Mặt La Tiên đầy vẻ kinh hoàng.

Nghiêm Đường nhìn qua gương chiếu hậu: “Không đến bệnh viện. Tôi đã hẹn bác sĩ riêng, tối nay muộn chút sẽ đến.”

Phương Bàn Tử vỗ trán, lúc này mới nhớ ra La Tiên và Lưu Đường Hưng gặp chuyện mới phải trốn đông trốn tây như vậy: “Xem trí nhớ của tôi này!”

Phương Bàn Tử vội vàng quay đầu lại dỗ La Tiên: “Tiểu La, tôi chỉ nói bừa thôi, cậu đừng coi là thật, chúng ta không đến bệnh viện!”

Bấy giờ La Tiên mới thả lỏng.

Tấm lưng vốn đang cứng đờ của y dần mềm xuống.

La Tiên yếu ớt mệt mỏi dựa vào ghế, nhìn Lưu Đường Hưng đang hôn mê bất động trên đùi mình.

Nếu không phải hơi thở của Lưu Đường Hưng vẫn ổn định, đồng thời y kịp thời xử lý vết thương thì bây giờ Lưu Đường Hưng đã thoi thóp, La Tiên không biết mình có chống đỡ nổi không.

La Tiên véo mũi Lưu Đường Hưng như trả thù, thầm mắng trong lòng tên đàn ông thối tha.

Nói là trả thù, nhưng y không dám dùng sức, chẳng qua chỉ là cẩn thận véo nhẹ một cái.

“… La Tiên.” Sau khi tiến vào khu dân cư, Nghiêm Đường đột nhiên lên tiếng gọi La Tiên.

La Tiên mở mắt, tưởng có chuyện gì quan trọng, vội vàng hỏi: “Sao vậy, anh Nghiêm?”

“Lát nữa về đến nhà, đừng nói chuyện em gái Đường Hưng.” Nghiêm Đường nói, “… Đừng để Ngải Bảo biết những chuyện này.”

Nghiêm Đường đại khái có thể đoán được chị Hạ Hạ trong miệng Ngải Bảo hẳn là em gái của Lưu Đường Hưng – Lưu Hạ Lương.

Ngoài việc trong tên đều có chữ Hạ, tuổi tác cũng khớp.

Lưu Đường Hưng và Nghiêm Đường bằng tuổi, lúc họ tốt nghiệp đại học, đều khoảng hai mươi ba tuổi, khi đó Ngải Bảo mười ba, mười bốn tuổi, vừa đúng học lớp tám, mà em gái Lưu Đường Hưng mười bảy tuổi, học lớp mười một.

Huống hồ trường học La Tiên nói Lưu Hạ Lương theo học giống với trường Ngải Bảo học.

Khi La Tiên nói ra tên trường của Lưu Hạ Lương, Nghiêm Đường gần như đã chắc chắn.

Tất cả đều khớp.

Trên thế giới này không có chuyện trùng hợp như vậy.

Mà càng như vậy, Nghiêm Đường càng không muốn Ngải Bảo biết.

Anh có thể vì anh em của mình làm rất nhiều chuyện, nhưng Ngải Bảo không thể bị dính líu.

Màu mắt Nghiêm Đường sâu thẳm, khiến người ta không nhìn ra được suy nghĩ của anh.

La Tiên không biết suy tính của Nghiêm Đường, y chỉ cho rằng Nghiêm Đường không muốn để trẻ con nghe thấy những chuyện bẩn thỉu này, nên gật đầu lia lịa: “Anh Nghiêm, anh yên tâm, em biết lời nào nên nói, lời nào không nên nói!”

Nghiêm Đường ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Giống như Nghiêm Đường đoán, Ngải Bảo nói muốn mặc quần áo đẹp chính là áo hoodie màu vàng lần trước em và Nghiêm Đường cùng mặc ra ngoài. 

Anh bước vào cửa nhà, nhìn thấy Ngải Bảo màu vàng chạy tới, không nhịn được mỉm cười.

Có lẽ gần đây bộ quần áo này được đi chơi cùng Ngải Bảo nên em rất thích nó, trước khi đi ngủ còn gấp vuông vắn, nói chúc ngủ ngon với nó.

“Bảo Bảo ngoan.” Nghiêm Đường ôm lấy Ngải Bảo lao tới: “Chúng ta đưa anh trai này đến phòng khách nghỉ ngơi trước đã.”

Ngải Bảo ló đầu ra khỏi lòng Nghiêm Đường.

Em nhìn Lưu Đường Hưng đang được La Tiên và Phương Bàn Tử dìu đi, hơi hiếu kỳ nói nhỏ với Nghiêm Đường: “Nghiêm Nghiêm, anh trai này bị sao vậy ạ?”

Nghiêm Đường liếc Lưu Đường Hưng, mở mắt nói dối: “Ngủ rồi, Bảo Bảo, anh ấy mệt quá, cần nghỉ ngơi.”

Ngải Bảo ồ một tiếng: “Vâng ạ.”

Trong nhà có khách, mặc dù biết là bạn tốt của Nghiêm Đường, Ngải Bảo vẫn căng thẳng, em ghé vào lòng Nghiêm Đường không chịu ra.

Nghiêm Đường đi đâu, em quấn lấy Nghiêm Đường, bước lạch bạch theo sau.

Đợi Nghiêm Đường tạm thời sắp xếp ổn thỏa cho Lưu Đường Hưng, La Tiên vào phòng tắm rửa sạch sẽ, cả nhóm ngồi vào bàn ăn, Ngải Bảo vẫn không chịu ngồi một mình.

Em kéo ghế sát vào Nghiêm Đường, giống như một con sóc dính lấy quả thông lớn của mình vậy.

Nghiêm Đường đối với Ngải Bảo thật sự quá lớn, em ôm không nổi Nghiêm Đường, đành phải để quả thông lớn này ôm mình.

Ngải Bảo dựa vào lòng Nghiêm Đường, mắt mở to, thỉnh thoảng liếc Phương Bàn Tử và La Tiên đối diện bàn ăn, lén lút quan sát họ.

Nghiêm Đường cúi đầu thấy dáng vẻ hứng thú lại không dám bắt chuyện này của Ngải Bảo, hơi buồn cười.

Anh lôi bàn tay mập mạp đang đút trong áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng véo: “Bảo Bảo, đây là anh La, đây là anh Phương.”

Anh lần lượt chỉ vào La Tiên và Phương Bàn Tử, giới thiệu cho Ngải Bảo.

La Tiên cười với Ngải Bảo, y đẹp trai kiểu phong trần, cười lên luôn mang lại cho người ta cảm giác hơi xấu xa.

Ngải Bảo nhìn La Tiên, liên tưởng đến Plankton trong Cậu Bé Bọt Biển, em không lên tiếng, lại vùi mình vào lòng Nghiêm Đường hơn một chút.

La Tiên nhìn ra sự trốn tránh của Ngải Bảo, nụ cười vốn tự cho là đầy cuốn hút lập tức đông cứng.

La Tiên: ??? 

Phương Bàn Tử thì tròn trịa hơn, bụng tròn đầu tròn, cười lên mang nét đặc trưng của người thật thà: “Ngải Bảo, chào em.”

Phương Bàn Tử vừa chào vừa vẫy tay với Ngải Bảo.

Ngải Bảo rất nể mặt vẫy bàn tay mập ú của mình: “Chào anh ạ!”

La Tiên: ??? ??? ??? 

La Tiên mặt đầy dấu chấm hỏi, không hiểu nổi sự đối xử khác biệt này là sao?? Đây là tình huống gì?? Y bị cô lập, bị bài xích, bị lạnh nhạt sao??

Nghiêm Đường nhìn dáng vẻ ngơ ngác của La Tiên, vẫy tay với y: “Bảo Bảo nhà chúng tôi có cá tính riêng, không phải có ý kiến với cậu, cậu đừng để ý, La Tiên.”

Anh nói xong cũng không đợi La Tiên đáp lại, mà hô hào ăn cơm: “Mau ăn đi, mau ăn đi, muộn thế này rồi.”

La Tiên nhìn Nghiêm Đường đang bận rộn bóc tôm cho Ngải Bảo bằng vẻ mặt phức tạp.

Nghiêm Đường cúi đầu, lao vào sự nghiệp bóc tôm oanh liệt cho Ngải Bảo, ngay cả một ánh mắt cũng không rảnh để chia cho La Tiên.

La Tiên: Không phải, đợi đã, cái này có phải hơi qua loa rồi không?

Nhưng Nghiêm Đường rõ ràng là không rảnh để ý đến y.

“Nghiêm Nghiêm, tôm của Ngải Bảo phải chấm giấm ạ!” Ngải Bảo chỉ huy Nghiêm Đường chấm tôm vào giấm cho ngon.

Nghiêm Đường không chịu: “Bảo Bảo, anh chấm con tôm này vào giấm cho em rồi, em ăn hai đũa rau xanh được không?”

Ngải Bảo suy nghĩ: “Vậy Ngải Bảo muốn ăn hai con tôm chấm giấm ạ!”

Em giơ tay hình chữ “V” cho Nghiêm Đường xem.

Nghiêm Đường rất tự nhiên mặc cả với Ngải Bảo: “Hai con nhiều quá, một con rưỡi đi, được không?”

Anh phải để Ngải Bảo biết giá trị của tôm cao, như vậy Ngải Bảo mới bằng lòng trao đổi, ăn một con tôm, thì ăn một đũa rau xanh.

Ngải Bảo chép miệng, cảm thấy không phải là không thể: “Thế thì Ngải Bảo ăn một con rưỡi tôm, Nghiêm Nghiêm ăn nửa con tôm nhé!”

Em hào phóng chia nửa con tôm cho Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường đã quen với việc chia sẻ thức ăn với Ngải Bảo, anh đồng ý.

Thật ra tối nay dì Trương hấp cả một đĩa tôm đầy ắp, to bằng ba cái mặt của Ngải Bảo, hơn nữa lại chất cao, cho dù Nghiêm Đường, La Tiên, Phương Bàn Tử và Ngải Bảo đồng thời ăn đĩa này thì cũng gần no.

Nhưng Ngải Bảo cảm thấy vẫn phải tính toán chi li.

Thế là dưới ánh mắt kinh ngạc của Phương Bàn Tử và La Tiên, Nghiêm Đường và Ngải Bảo thật sự chia nhau anh một miếng, em một miếng.

Phương Bàn Tử không sao, vô tư nhìn Nghiêm Đường và Ngải Bảo thân mật, chỉ cho là quan hệ tốt, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng mấy giây là qua, không nghĩ nhiều.

Nhưng La Tiên thì không, dù sao y được xem là lãng tử, phiêu du trong tình trường lâu như vậy, không đến mức hỏa nhãn kim tinh, nhưng ít nhất vẫn nhìn ra một số dấu hiệu.

La Tiên nhìn Nghiêm Đường và Ngải Bảo dính lấy nhau phía đối diện, cảm thấy có lẽ mình bị hoa mắt.

Nếu không sao lại xuất hiện ảo giác chứ?

La Tiên nhớ rõ Nghiêm Đường ghét hành động thân mật trước mặt người khác, anh chưa bao giờ làm vậy, cũng phản cảm người khác làm vậy.

Trước kia ở quán bar, trước mặt Nghiêm Đường, La Tiên từng sờ tay và eo thon của một 0, Nghiêm Đường lập tức đen mặt cảnh cáo, đừng có làm xằng bậy khắp nơi.

Sao bây giờ anh đút cơm cho Ngải Bảo lại nhuần nhuyễn như vậy chứ??

La Tiên không thể lý giải.

Ngải Bảo còn dựa vào vai Nghiêm Đường, nũng nịu nói mình ăn mệt rồi, muốn Nghiêm Đường đút tôm.

Theo như trước kia, dựa vào phán đoán của La Tiên, Nghiêm Đường sẽ bảo người nói chuyện với mình như vậy cút ngay lập tức.

Tuy nhiên, Nghiêm Đường đút thật.

Nghiêm Đường không nói gì cả, chỉ véo má Ngải Bảo, bất đắc dĩ mắng nhỏ một tiếng yếu ớt.

Sau đó anh đút tôm cho Ngải Bảo.

Đút rồi!!!!!!!!!!!

Anh đút còn chưa đủ, dưới sự chứng kiến không thể tin nổi của La Tiên, anh còn tiện thể rút khăn giấy ướt, nắm lấy tay Ngải Bảo, lau sạch sẽ từng ngón tay cho em.

La Tiên: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì? Tôi sắp chết rồi phải không?

Nghiêm Đường liếc La Tiên.

La Tiên và Nghiêm Đường đối mặt một thoáng.

La Tiên nở một nụ cười gượng gạo, sau đó lập tức cúi đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vùi đầu lùa cơm lia lịa.

Y ăn vội quá, suýt nữa thì sặc, làm Phương Bàn Tử bên cạnh giật nảy mình.

“Ôi trời, Tiểu La, đây là bao nhiêu ngày chưa ăn cơm tử tế? Khổ thân, cậu ăn chậm thôi, ăn chậm thôi!” Phương Bàn Tử vỗ nhẹ lưng La Tiên.

La Tiên bị nghẹn đến đỏ mặt.

Y nhìn Phương Bàn Tử vẫy tay, ra hiệu mình không sao.

Nghiêm Đường liếc La Tiên, thuận tay rót cốc nước cho y.

Trên thực tế, Nghiêm Đường đã cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của La Tiên, nhưng anh lười đáp lại.

Bình thường anh và Ngải Bảo ở nhà là thế, cho dù có người ngoài đến, Nghiêm Đường cũng không muốn dạy Ngải Bảo cái gọi là “quy củ”.

Anh vẫn hy vọng làm như nào khiến Ngải Bảo thoải mái thì cứ làm thế ấy. Còn về ánh mắt của người khác, thật ra Ngải Bảo chưa bao giờ để ý, mà Nghiêm Đường cũng chỉ cần không để ý là được.

Ăn cơm xong, Phương Bàn Tử và La Tiên tự nguyện xung phong rửa bát.

Hôm nay dì Trương tan làm sớm, Nghiêm Đường vừa về đến cửa nhà thì gọi điện thoại bảo dì Trương ra về từ cửa sau, lý do là “Trong nhà có người bệnh, không tiện lắm, sợ dọa người ta.”

Cái cớ này là anh tùy tiện bịa ra, không có logic gì.

May mà trước giờ dì Trương không phải người nhiều chuyện, đáp một tiếng rồi xách túi ra về.

Nghiêm Đường lười khách sáo với La Tiên và Phương Bàn Tử.

Nếu chỉ có La Tiên nói muốn rửa bát, Nghiêm Đường có lẽ còn do dự một chút, dù sao tên này vụng về, không nhanh nhẹn.

Nhưng có thêm Phương Bàn Tử đến giúp, Nghiêm Đường đương nhiên là sảng khoái gật đầu, Phương Bàn Tử làm việc ổn thỏa, Nghiêm Đường rất yên tâm.

Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo, hai người vui vẻ đi đến phòng tắm.

Lâu rồi anh không tự mình tắm toàn thân cho Ngải Bảo.

Dạo này dù anh về sớm thì cũng chỉ tiếp quản bước cuối cùng của dì Trương, hoàn toàn không cảm nhận được niềm vui của việc “nhúng heo”.

“Bảo Bảo, hôm nay em muốn dùng sữa tắm nào?” Nghiêm Đường hỏi Ngải Bảo trần truồng trong bồn tắm.

Ngải Bảo ngẩng đầu: “Em muốn hương cam ạ!”

Em chỉ vào chai sữa tắm em bé mùi cam trên kệ.

Em nói xong còn vỗ cánh tay Nghiêm Đường, dặn anh: “Nghiêm Nghiêm cũng phải dùng hương cam nha!”

Nghiêm Đường vừa nặn sữa tắm, vừa hỏi Ngải Bảo tại sao.

“Như vậy Nghiêm Nghiêm là quả cam to, Ngải Bảo là quả cam nhỏ, lúc Nghiêm Nghiêm và Ngải Bảo cùng nhau ngủ, chẳng phải là quả cam to siêu cấp vô địch rồi sao!” Ngải Bảo nói như thể đó là điều hiển nhiên.

Gần đây em mê mẩn từ “siêu cấp vô địch”.

Nói gì cũng phải thêm siêu cấp vô địch vào.

Ví như khi nói về mình, em tự nhận là Bảo Bảo heo siêu cấp vô địch.

Nghiêm Đường chiều theo ý em.

Anh làm ướt tóc Ngải Bảo, xoa dầu gội rồi mát xa da đầu cho em.

“Bảo Bảo, anh muốn hỏi em một chuyện.” Nghiêm Đường nói.

Ngải Bảo được Nghiêm Đường mát xa da đầu, thoải mái đến mức híp mắt lại, giống như một con mèo mập ú đang tắm nắng.

“Chuyện gì vậy ạ?” Em mở mắt ra hỏi.

Nghiêm Đường dừng lại một chút.

Về chuyện của Lưu Hạ Lương, Nghiêm Đường suy nghĩ hồi lâu, anh vẫn muốn làm rõ cái nhìn của Ngải Bảo về chuyện này.

Em có biết sự thật không?

“… Liên quan đến bạn của Ngải Bảo, chuyện của chị Hạ Hạ.” Nghiêm Đường nói.

Anh vừa nói, vừa thả lỏng, xoa nhẹ đỉnh đầu Ngải Bảo: “Bảo Bảo, em có biết tại sao chị Hạ Hạ rời đi không?”

“Anh hơi tò mò.” Nghiêm Đường nói.

Ngải Bảo ngửa đầu ra sau, em ngước nhìn Nghiêm Đường.

Mắt Ngải Bảo mở to, trong đó không có chút u ám hay xám xịt nào.

Nghiêm Đường chỉ có thể thấy một mặt hồ đen tuyền tĩnh lặng.

Mắt Ngải Bảo không chớp nhìn Nghiêm Đường, em như đang suy tư gì đó.

“Bảo Bảo, em còn nhớ tại sao không?” Nghiêm Đường hỏi.

Anh nói xong lại bổ sung: “Không nhớ cũng không sao, anh chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

Ngải Bảo chớp mắt: “Em nhớ mà.”

Em nói: “Bởi vì chị Hạ Hạ bị người ta làm hại, chị ấy bị người ta làm hại, nên phải đi thôi ạ.”

Bình Luận (0)
Comment