Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ

Chương 134

Cây Cao nâng Mây Béo Ú

Lên đỉnh đầu.

Đây là lần đầu tiên Mây Béo Ú

Ở trên cao như vậy.

Ngồi thu lu trong góc, Phòng Tử Minh ngán ngẩm bới hộp cơm của mình.

Cậu ta chẳng có khẩu vị gì, đến tận hai rưỡi chiều, mới cảm thấy hơi đói.

Lần này, tất cả trợ lý của công ty YT đều đến tham dự Triển lãm Khoa học Kỹ thuật.

Ngay cả một trợ lý vô danh tiểu tốt, chẳng có việc gì làm như cậu ta cũng bị gọi đến.

Phòng Tử Minh đẩy gọng kính đen của mình, lơ đãng nhìn những người xung quanh.

Bây giờ cậu ta đã học được cách ngoan ngoãn, mỗi ngày giả vờ đục nước béo cò, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ Trần San giao cho, không làm chậm tiến độ thì gần như Trần San sẽ không nói nhiều.

Phòng Tử Minh không muốn mất công việc này, tuy ban đầu cậu ta đến đây vì Nghiêm Đường, nhưng đãi ngộ của công ty YT quả thực rất tốt, một ngày không quá bận rộn, không cần tăng ca, lương một tháng hơn bốn nghìn, tạm ổn.

Phòng Tử Minh cúi đầu tiếp tục ăn hộp cơm nguội lạnh trước mặt, hạt cơm đã nguội đến mức nghẹn ở cổ.

Hai nhân viên đi ngang qua trước mặt Phòng Tử Minh.

Phòng Tử Minh nghe thấy cuộc hội thoại của họ.

Người phụ nữ nói: “Hay là chúng ta khóa cửa sân thượng lại đi?”

Người đàn ông lắc đầu: “Không biết chìa khóa vứt đi đâu rồi, khóa làm sao được?”

“Vậy phải làm sao? Hay là chúng ta căng một sợi dây, ý là chỗ này không được lên?” Người phụ nữ mặt mày cau có.

Người đàn ông không để tâm xua tay: “Không cần thiết, ai rảnh rỗi lên sân thượng làm gì? Kệ đi.”

Người phụ nữ còn muốn nói gì đó, nhưng hai người họ đi xa, Phòng Tử Minh không nghe rõ.

Cậu ta dùng đũa chọc vào hộp cơm của mình, chọc ra một cái lỗ to.

Đối với Phòng Tử Minh, buổi triển lãm này không khác gì một sự giày vò.

Từ sáng cậu ta tập trung ở cổng đúng giờ đã nhìn thấy thiếu niên mà Nghiêm Đường dẫn theo.

Lần này Phòng Tử Minh nghe rất rõ, Nghiêm Đường gọi thiếu niên đó là “Bảo Bảo”.

Thân mật như vậy, ngọt ngào như vậy, cứ như ngậm cả trái tim trong miệng, nói ra lời nào cũng là luồng hơi ấm, chứ không phải mảnh băng vụn.

Kể từ mùa hè năm ngoái, khi Ngải Bảo xuất hiện trong kỳ du lịch của công ty, đã mấy tháng trôi qua, những gập ghềnh trong lòng, những ghen tuông khó nói, cậu ta cứ ngỡ mình đã tiêu hóa gần xong.

Thế nhưng hôm nay thấy Nghiêm Đường cúi người, nhẹ nhàng thơm lên má thiếu niên bên cạnh mình nhân lúc mọi người không để ý, Phòng Tử Minh nhận ra nội tâm vẫn còn khó chịu.

Cậu ta cảm thấy như thể đồ của mình bị người khác nhanh chân đến trước trộm đi mất.

Rõ ràng nhà họ đã giúp đỡ Nghiêm Đường khi anh mới khởi nghiệp, rõ ràng cậu ta xuất hiện trong tầm mắt Nghiêm Đường sớm hơn thiếu niên này mấy bước, thời gian làm việc trong hai mươi tư tiếng mỗi ngày, họ ở chung một tòa nhà, tại sao lại không phải là cậu ta? Mà là người khác?

Phòng Tử Minh không muốn ăn nữa.

Cậu ta đứng dậy, chuẩn bị vứt hộp cơm chưa ăn đến một phần ba.

Đáy mắt Phòng Tử Minh là một mảng u ám, cậu ta nhận ra mình và Nghiêm Đường không có khả năng là một chuyện, nhưng nhìn Nghiêm Đường thân mật với người con trai khác, trong lòng khó chịu lại là một chuyện khác.

Phòng Tử Minh lớn từng này, yêu đương không ít, đàn ông theo đuổi cậu ta càng không phải số ít, thế nhưng Phòng Tử Minh cứ như bị ma ám, trong lòng chỉ canh cánh mỗi Nghiêm Đường.

Gần một năm nay, cậu ta nằm một mình trên giường, người duy nhất cậu ta nghĩ đến chỉ có Nghiêm Đường.

Tại sao lại không thể là cậu ta?

Phòng Tử Minh không hiểu nổi.

Cậu ta mặt không cảm xúc đi về phía thùng rác.

Đi được nửa đường, Phòng Tử Minh đột nhiên bị người khác gọi lại.

“Tiểu Minh… Tiểu Minh…” Giám đốc Thôi chạy về phía cậu ta.

Phòng Tử Minh nhìn Giám đốc Thôi chạy đến nỗi mỡ trên người rung lên từng đợt, thu lại vẻ chán ghét dưới đáy mắt, nặn ra một nụ cười: “Giám đốc Thôi, có chuyện gì vậy ạ?”

Giám đốc Thôi thở hổn hển, lấy chiếc khăn tay ra lau mồ hôi: “Haiz, cuối cùng cũng tìm được một trợ lý trong công ty!”

“Tiểu Minh à, có thể phiền cậu một việc được không? Tôi có chút việc, nhưng nhất thời không đi được…” Giám đốc Thôi vỗ bụng mình.

Phòng Tử Minh nào dám từ chối, cậu ta vứt hộp cơm trong tay đi, gật đầu đồng ý: “Vâng, Giám đốc Thôi, tôi vừa hay không có việc gì.”

Quan hệ của cậu ta trong công ty không tốt, làm nghề trợ lý, có ai không khôn khéo? Họ nhìn ra những tính toán nhỏ nhen trong lòng Phòng Tử Minh, lời cười nhạo sau lưng cậu ta nhiều không đếm xuể.

Chỉ có người tốt bụng như Giám đốc Thôi mới đối xử với cậu ta và người khác như nhau, thái độ trước sau như một.

Giám đốc Thôi thở phào, dẫn Phòng Tử Minh về phía phòng nghỉ.

“Tiểu Minh à, là thế này này, sếp Hàm dẫn theo người nhà, nhưng người nhà hiện đang ngủ trong phòng nghỉ. Sếp Hàm không yên tâm nên nhờ Trần San trông chừng.”

“Ngờ đâu Trần San bị gọi đi, cô ấy đành nhờ tôi trông giúp… Tôi thì sao? Bây giờ tôi bị mấy công ty thúc giục qua đó, họ muốn bàn với chúng ta mấy dự án, thật sự không đi được! Vậy nên phiền cậu thay tôi trông chừng người nhà của sếp Hàm nhé!”

Giám đốc Thôi vừa đi vừa nói, rồi bổ sung thêm: “Trần San dặn dò tôi nếu người nhà tỉnh dậy, thì cứ ở cùng cậu ấy trong phòng nghỉ một lát, đừng để cậu ấy ra ngoài. Cô ấy mua một ít thạch rau câu với bánh ngọt, cậu có thể lấy cho cậu ấy ăn. Lát nữa, sếp Hàm nói chuyện xong là quay về tìm cậu ấy!”

Phòng Tử Minh ngẩn người.

Đôi mắt sau cặp kính gọng đen dày cộm chợt lóe lên.

“Vâng, tôi hiểu rồi, Giám đốc Thôi.” Phòng Tử Minh không để lộ cảm xúc, bình tĩnh đồng ý.

Giám đốc Thôi không gì thêm, ông không cho rằng đây là nhiệm vụ gì quá phức tạp, chỉ giống như trông trẻ thôi.

“Vậy được rồi, tôi đi trước đây.” Giám đốc Thôi dẫn Phòng Tử Minh đến cửa phòng nghỉ, “Bên kia còn đang đợi tôi!”

Phòng Tử Minh mỉm cười gật đầu.

Đợi đến khi Giám đốc Thôi biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trên mặt cậu ta mới tắt ngúm.

Đây là gì? Oan gia ngõ hẹp?

Phòng Tử Minh mặt không cảm xúc đặt tay lên nắm cửa.

Cậu ta vặn cửa, bước vào trong.

Phòng nghỉ là nơi ban tổ chức chuẩn bị riêng cho các vị khách quý trong số những người được mời.

Một số khách quý đến từ nơi khác, khách sạn gần bảo tàng khoa học kỹ thuật lại ít, nên ban tổ chức sắp xếp ở lại ngay trong trong bảo tàng.

Bên trong trang trí chỉnh tề, có giường lớn, có thảm, có sofa, chẳng khác gì khách sạn.

Ngải Bảo đang ngủ trên chiếc giường lớn mềm mại, đắp chăn bông màu trắng, dang rộng tay chân ngủ say sưa.

Em ôm áo vest Nghiêm Đường để lại cho mình, vùi nửa khuôn mặt vào trong áo vest của anh, ngủ ngon lành.

Phòng Tử Minh nhẹ nhàng bước vào, ngồi xuống sofa.

Trên bàn trà, quả nhiên có thạch rau câu và bánh ngọt do Trần San mua mà Giám đốc Thôi vừa nói.

Phòng Tử Minh tiện tay cầm hộp thạch rau câu lên xem.

Đây là loại thạch konjac nhập khẩu đắt tiền nhất.

Còn bánh ngọt thì khỏi phải nói, Phòng Tử Minh liếc qua, toàn là hàng đắt tiền.

Không ngờ Trần San cũng thích người yêu của Nghiêm Đường.

Phòng Tử Minh bĩu môi nghĩ thầm.

Cũng phải thôi, người yêu của sếp, không nịnh nọt cho tốt thì làm sao được?

Phòng Tử Minh đặt hộp thạch rau câu xuống bàn trà.

Cậu ta quay người lại, nhìn Ngải Bảo đang ngủ say trên giường.

Cậu ta không dám đến gần, cứ nhìn từ xa như vậy.

Mấy lần trước Ngải Bảo đến công ty đều được Nghiêm Đường bảo vệ rất kỹ, Phòng Tử Minh không nhìn rõ lắm.

Trong ấn tượng của cậu ta, thiếu niên này hình như là một người mong manh, rất biết làm nũng.

Giọng nói rất điệu, rất dính Nghiêm Đường.

Khi công ty đi du lịch biển ăn nướng BBQ, Phòng Tử Minh không chỉ một lần nhìn thấy thiếu niên này quấn quýt lấy Nghiêm Đường, há miệng đòi Nghiêm Đường đút cho ăn.

Phòng Tử Minh không ngờ Nghiêm Đường thích kiểu người – kiểu người õng ẹo như vậy.

Điều này hoàn toàn trái ngược với những thông tin cậu ta nghe ngóng trong giới. Rõ ràng người trong giới đều nói Nghiêm Đường thích người sạch sẽ, ít nói, độc lập, không bám dính lấy anh.

Càng không ngờ nữa là Nghiêm Đường đút thật. Anh không chỉ đút, mà còn thân mật véo má thiếu niên này.

Phòng Tử Minh nhìn chằm chằm chiếc giường lớn màu trắng.

Khi Ngải Bảo ngủ, lồng ng.ực em phập phồng lên xuống một cách đều đặn.

Đôi khi nếu có Nghiêm Đường bên cạnh ôm em, làm em cảm thấy thoải mái, em còn giống như một chú heo con, phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Phòng Tử Minh nhìn Ngải Bảo chép miệng, trong giấc mơ, em quyến luyến dụi vào chiếc áo vest đen của Nghiêm Đường.

Trong mắt người bình thường, người yêu như Ngải Bảo là một đóa hoa hồng không xương, nhất định phải bám víu vào người khác mới có thể sống được.

Phòng Tử Minh nghĩ nát óc vẫn không hiểu nổi tại sao mình lại bị một đóa hoa hồng như vậy đẩy xuống?

Ngay lúc Phòng Tử Minh đang nhìn Ngải Bảo, Ngải Bảo ôm chiếc áo vest còn vương hơi ấm và mùi hương của Nghiêm Đường trở mình một cái.

Em hít mũi, sau đó nấc một tiếng.

“…Nghiêm Nghiêm… Nghiêm Nghiêm…” Ngải Bảo ngồi dậy, em dụi mắt, ngó nghiêng xung quanh tìm Nghiêm Đường.

Em mới ngủ dậy, đầu óc còn hơi choáng váng.

Ngải Bảo nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong phòng này ngoài một người lạ mặt thì không hề có Nghiêm Nghiêm của em.

Em nghiêng đầu, lúc này mới nhớ ra hình như trước khi ngủ, Nghiêm Đường nói với em rằng  anh phải đi làm chuyện gì đó rất lợi hại, lát nữa mới về.

Ngải Bảo chớp mắt mấy cái, em nhìn Phòng Tử Minh ngồi trên sofa cách đó không xa, ôm chặt chiếc áo khoác của Nghiêm Đường, trong lòng có xíu xiu sợ hãi.

Em không thích ở cùng người lạ.

Nhìn Ngải Bảo vừa tỉnh lại đã tìm Nghiêm Đường, một chút không phục trong lòng Phòng Tử Minh lại bùng cháy.

Ngải Bảo ngoan ngoãn mặc chiếc áo khoác Nghiêm Đường gấp gọn để một bên cho em.

Mặc áo xong, em lại nhìn chiếc áo vest to sụ trong tay.

Ngải Bảo suy nghĩ một lát, rồi vui vẻ khoác chiếc áo vest của Nghiêm Đường lên người mình.

Mặc quần áo và giày dép xong xuôi, Ngải Bảo chuẩn bị đi tìm Nghiêm Đường.

Em muốn ở cùng Nghiêm Đường.

Không may, khi Ngải Bảo lấy chiếc đồng hồ thông minh của mình ra, nó đã hết pin và chìm vào giấc ngủ.

Dù Ngải Bảo gõ cửa thế nào, vẫn không gọi nó dậy được.

Ngải Bảo chán nản buông thõng đôi tay mũm mĩm của mình xuống, bĩu môi.

Nhưng ở đây không có Nghiêm Đường dỗ dành Bảo Bảo heo.

Em dè dặt nhìn Phòng Tử Minh đang ngồi trên sofa, cậu ta vẫn luôn quan sát em.

“…Anh ơi, chào anh, xin hỏi anh có biết Nghiêm Nghiêm ở đâu không ạ?” Ngải Bảo đắn đo hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm hỏi người lạ mặt này.

Em nói rất nghiêm túc và lịch sự như những gì giáo sư Tăng từng dạy.

Phòng Tử Minh liếc Ngải Bảo.

Cậu ta nở một nụ cười gượng gạo: “Em nói sếp Nghiêm phải không?”

Ngải Bảo suy nghĩ một lát: “Là Nghiêm Nghiêm của Ngải Bảo ạ.”

“Anh ấy cao như này này!” Ngải Bảo vừa nói vừa khoa tay múa chân miêu tả chiều cao của Nghiêm Đường.

Nhưng vì Nghiêm Đường quá cao, dù có duỗi thẳng tay, nhón mũi chân thì em vẫn không với tới chiều cao của Nghiêm Đường.

Phòng Tử Minh nhìn Ngải Bảo đang làm trò khoe mẽ trước mặt mình, đáy mắt âm u không rõ.

“À, tôi biết anh ấy ở đâu, em muốn đi tìm anh ấy à?” Phòng Tử Minh hỏi.

Ngải Bảo cảm thấy mình diễn đạt rõ ràng, người khác có thể hiểu, em rất vui.

“Anh ấy ở đâu ạ?” Ngải Bảo kéo chặt chiếc áo khoác của Nghiêm Đường thêm một chút, hăm hở hỏi.

Phòng Tử Minh mỉm cười.

Bình Luận (0)
Comment