“Tớ phải bay lên, đây là sứ mệnh của tớ.”
Mây Béo Ú nói.
…
Nghiêm Đường không biết mình đã trải qua mấy ngày nay như thế nào.
Anh thẫn thờ, như đã chết, lại như chưa.
Anh cảm thấy mình đang lang thang giữa ranh giới mong manh của sự sống và cái chết.
Bác sĩ nói nơi Ngải Bảo nhảy xuống có nhiều cây cối và cỏ dại, điều này đã cứu mạng em. Nhưng hiện tại em bị tổn thương sợi trục lan tỏa.
Đây là gì, Nghiêm Đường không rõ, cũng không hiểu.
Anh chỉ nghe được những lời bác sĩ nói sau đó…
Thông thường, bệnh nhân bị tổn thương dạng này sẽ hôn mê rất lâu. Nhiều trường hợp tổn thương nghiêm trọng có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Không bao giờ tỉnh lại nữa.
Sáu chữ này như một chiếc búa tạ đập nát trái tim Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường mờ mịt nhìn bác sĩ, đây là lần đầu tiên anh lộ ra vẻ mặt hoang mang và ngơ ngác đến vậy: “Không bao giờ tỉnh lại nữa… là có ý gì?”
Bác sĩ im lặng một lát, đẩy gọng kính.
Ông gấp cuốn sổ lại: “Nghĩa là người thực vật…”
Nói xong, bác sĩ lo sợ người đàn ông cao mét chín trước mặt quá kích động, vội vàng bổ sung: “Nhưng khả năng xảy ra tình trạng này không lớn, bệnh nhân có dấu hiệu tỉnh lại trong vòng hai tuần thì gần như không có vấn đề gì.”
Nghiêm Đường ngẩn người.
Anh không đáp lời bác sĩ.
Nghiêm Đường nhìn chằm chằm vào camera giám sát phòng ICU trên tường.
Ngải Bảo trong phòng bệnh đắp chiếc chăn trắng tinh, mặt đeo một chiếc mặt nạ dưỡng khí màu xanh lá.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Ngải Bảo ngủ một mình một giấc dài đến vậy, lại còn yên tĩnh đến thế.
Em không khóc, không quấy, cũng không làm nũng đòi Nghiêm Đường ở bên, ôm ấp.
Độ phân giải của camera không cao, nhưng Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo, lại cảm thấy mình có thể nhìn thấy hàng mi dài cong vút của em.
Hàng mi của Ngải Bảo vừa dày vừa mảnh.
Khi em vùi mặt vào lòng bàn tay Nghiêm Đường, anh có thể cảm nhận được hàng mi em quét qua quét lại, như hai chiếc cọ nhỏ, khiến người ta cứ muốn thơm em mãi.
“… Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ.” Nghiêm Đường bơ phờ giơ tay lau mặt, anh uể oải ngồi xuống chiếc ghế dài lạnh lẽo trong phòng quan sát ICU.
Hiện tại Ngải Bảo vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm, chỉ có thể ở lại ICU.
Nghiêm Đường không vào được, không nhìn được, chỉ ngồi trong phòng quan sát của ICU để xem camera.
Bác sĩ khuyên Nghiêm Đường về nghỉ ngơi, người nhà phải nghỉ ngơi cho tốt, mới có thể mang tâm trạng tốt, năng lượng tốt đến cho bệnh nhân, đồng thời có thể chăm sóc tốt cho bệnh nhân.
Nghiêm Đường ngẩn người, khuôn mặt anh mất hết mọi biểu cảm, mắt cũng không còn thần sắc.
Anh nghe thấy câu nói của bác sĩ “mới có thể chăm sóc tốt cho bệnh nhân” thì nở một nụ cười rất khó coi.
Nghiêm Đường chậm rãi gật đầu: “Tôi biết rồi… Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ gật đầu, không nói nhiều nữa, vội vàng kiểm tra bệnh nhân tiếp theo.
Trong phòng quan sát chỉ còn lại một mình Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường ôm đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay.
Anh muốn khóc to, muốn gào thét, nhưng nỗi bi thương khổng lồ ấp ủ trong lòng như bị chặn lại nơi cổ họng, khiến anh không thể phát ra một âm thanh nào.
Cổ họng Nghiêm Đường đau đớn khủng khiếp, như có ai đó khoét đi một lớp da thịt, rồi lại xát ớt lên.
Từ lúc Ngải Bảo được đẩy vào phòng phẫu thuật, đến bây giờ được đưa vào phòng ICU đã trọn vẹn mười sáu tiếng đồng hồ, mồ hôi trên người Nghiêm Đường bị gió lạnh trên đường thổi khô.
Nghiêm Đường cắn chặt môi dưới, anh phải bình tĩnh lại.
Anh phải bình tĩnh.
Như lời bác sĩ nói, nếu anh ngã bệnh, ai sẽ chăm sóc Ngải Bảo?
Nghiêm Đường vịn vào bức tường lạnh buốt, gắng gượng đứng dậy.
Nỗi đau đớn tột cùng bao trùm lấy Nghiêm Đường, gần như muốn đè bẹp anh.
Trên người Nghiêm Đường vẫn chỉ có một chiếc áo sơ mi.
Áo khoác của anh đã đưa cho Ngải Bảo.
Trong khoảnh khắc Ngải Bảo nhảy xuống, ít nhất chiếc áo khoác của anh đã bay lượn cùng Ngải Bảo.
Không biết lúc Ngải Bảo bay, có mang theo áo khoác của anh cùng bay không?
Trên đường lái xe về nhà, Nghiêm Đường vẫn còn thẫn thờ. Anh máy móc nhấn ga, xoay vô lăng, máy móc mở cửa tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Anh tắm xong, nằm trên giường, ý thức của anh mới chậm rãi quay về.
Nghiêm Đường cảm thấy mình đang ở trong một giấc mơ, tất cả những điều này không phải là sự thật.
Anh có một cơn ác mộng, trong mơ Ngải Bảo cười với anh, nói với anh: “Nghiêm Nghiêm! Em biết bay nha!”
Sau đó em biến mất.
Nghiêm Đường mất hồn mất vía tìm em khắp thế gian, nhưng tìm thế nào vẫn không thấy.
Có lúc, anh cảm thấy Ngải Bảo ở trong rừng cây phía trước, anh chạy tới, nhưng không có.
Có lúc, anh cảm thấy Ngải Bảo ở trên chiếc xích đu, anh lao tới, nhưng vẫn không có.
Mỗi một góc nhỏ trong thế giới này dường như đều có bóng dáng Ngải Bảo, thế nhưng khi Nghiêm Đường chạy như điên đến, lại chẳng tìm thấy gì.
Bảo Bảo heo của anh ở đây.
Nghiêm Đường trở mình, nhìn khoảng trống bên cạnh.
Trong lòng anh không có Ngải Bảo đang ngáy khò khò dụi vào người mình.
Anh cúi đầu, không nhìn thấy khuôn mặt tròn ửng hồng của Ngải Bảo, cũng không nghe thấy tiếng Ngải Bảo lẩm bẩm nói mê.
Nghiêm Đường ngây người nhìn chằm chằm vào chiếc giường trống không.
Anh vươn tay ra sờ.
Lạnh lẽo, cứng ngắc.
Đây không phải là mơ.
Ngải Bảo thật sự đã biến mất.
Khoảnh khắc này, nỗi đau thương khổng lồ vẫn luôn treo lơ lửng trên đầu Nghiêm Đường đột nhiên sụp xuống.
Nó đập Nghiêm Đường tan nát.
Nỗi đau xót xa như một con rắn lạnh lẽo, bò trườn trong từng đốt xương của Nghiêm Đường, tách rời máu thịt và xương cốt của anh.
Trong phòng ngủ không bật đèn, tối tăm, không chút ánh sáng, cũng không có ai nhìn thấy Nghiêm Đường dựa vào tường, cuối cùng không nhịn được nữa, nước mắt lưng tròng.
Nước mắt anh chảy dài, thấm đẫm cả khuôn mặt.
Nghiêm Đường dùng tay bịt chặt miệng mình, anh cào cấu mặt mình, như không phải mặt mình mà là của kẻ thù nào đó.
Anh không sợ đau, cứ thế, cào ra mấy vết máu.
Nghiêm Đường run rẩy, muốn với lấy hộp khăn giấy trên tủ đầu giường.
Hộp khăn giấy là do Ngải Bảo chọn, một chiếc hộp với họa tiết Cậu Bé Bọt Biển.
Nó mở to mắt, như thể đã biết chuyện gì đó, cũng lộ ra vẻ buồn bã.
Nghiêm Đường còn chưa lấy được giấy, anh quay đầu, lại nhìn thấy cuốn sổ thơ của Ngải Bảo.
Đó là cuốn sổ mà mỗi tối, Ngải Bảo đều cùng Nghiêm Đường chơi trò “nối thơ”.
Tay Nghiêm Đường khựng lại, anh chuyển sang cầm lấy cuốn sổ đó.
Lật bừa vài trang, là bài “Nghiêm Nghiêm có ở đây không nha?”
“Nghiêm Nghiêm có ở đây không nha?
Có
Nghiêm Nghiêm có ở đây không nha?
Có
Nghiêm Nghiêm có ở đây không nha?
Có, Bảo Bảo, vẫn luôn ở đây
Vâng ạ, moah moah!
Thơm Bảo Bảo
Ngủ ngon nha, Nghiêm Nghiêm!
Ngủ ngon, Bảo Bảo.”
Nước mắt Nghiêm Đường không kiểm soát được rơi xuống cuốn sổ, từng giọt từng giọt lớn như hạt đậu vỡ tan trên những con chữ khác nhau.
Nghiêm Đường luống cuống lấy giấy lau nước mắt trên cuốn sổ.
Thế nhưng nước mắt trên mặt Nghiêm Đường lại không sao cầm được.
Ngải Bảo thích hỏi anh Nghiêm Nghiêm có ở đây không nha?
Mỗi ngày khi gọi điện cho Nghiêm Đường, em đều phải hét thật to “Nghiêm Nghiêm!”, như thể em đang gọi cả thế giới.
Nghiêm Đường còn nhớ có lần Ngải Bảo khóc nức nở vì mơ thấy anh biến mất.
Vì chuyện đó, anh còn đưa Ngải Bảo đi ăn bánh kem mà em thích nhất.
Nhưng bây giờ, Ngải Bảo có ở đây không?
Ngải Bảo có ở đây không?
Nghiêm Đường ngẩng đầu, nước mắt nóng hổi trên mặt chảy qua cằm, men theo cổ, qua yết hầu nhô cao.
Ngải Bảo có ở đây không?
Đêm đông ở thành phố C không nhìn thấy sao, cũng không nhìn thấy trăng, bên ngoài là một màu đen kịt.
Cây cối đến mùa thay lá, trơ trụi, cành cây lạnh lẽo cô đơn.
Nghiêm Đường không cho phép mình yếu đuối quá lâu.
Anh phải khỏe mạnh, không được ốm, mới có thể chăm sóc tốt cho Ngải Bảo.
Bác sĩ nói Ngải Bảo hôn mê, đang trong giai đoạn theo dõi, xác suất nhỏ sẽ trở thành người thực vật.
Cho dù trở thành người thực vật, Nghiêm Đường vẫn tự nhủ với mình, không sao cả, Ngải Bảo chỉ là muốn quay về thế giới của riêng mình chơi một lát thôi.
Đợi em chơi thỏa thích, em sẽ quay lại.
Trần San và Giám đốc Thôi đều xin Nghiêm Đường từ chức.
Khi Trần San đến tìm Nghiêm Đường, cô rất tiều tụy, đó có lẽ là lần tiều tụy nhất của cô trong nhiều năm qua.
Cô không trang điểm, tóc buộc qua loa như một mớ rơm.
Trần San bước vào văn phòng Nghiêm Đường, ban đầu còn cố giữ bình tĩnh phân tích với Nghiêm Đường rằng vì sai sót của mình dẫn đến việc Ngải Bảo ngã, cô có trách nhiệm, trách nhiệm rất lớn. Nếu cô tiếp tục ở lại công ty, sẽ trở thành bóng ma tâm lý của Nghiêm Đường, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty.
Vì vậy, cô hy vọng Nghiêm Đường có thể đồng ý cho mình nghỉ việc.
Nghiêm Đường ngồi sau bàn làm việc nhìn Trần San, im lặng hồi lâu.
Trần San tiếp tục nói, nói đến việc mình có lỗi với Nghiêm Đường, có lỗi với Ngải Bảo. Cuối cùng vẫn không kìm được, cô bật khóc nức nở.
Nước mắt cô rơi như mưa, từ đôi mắt sưng đỏ trào ra, thấm đẫm cả khuôn mặt.
Cuối cùng, Nghiêm Đường – người vẫn im lặng như một bức tượng cứng ngắc – mới nói ra những lời gần như tương tự với những gì đã nói với Giám đốc Thôi.
“San San, tôi nhờ cô chăm sóc Ngải Bảo là chuyện riêng, tôi chưa bao giờ mang chuyện riêng vào việc công. Năng lực và thái độ làm việc của cô đều không có vấn đề, tôi sẽ không đồng ý cho cô từ chức.” Nghiêm Đường nói.
Anh nhìn Trần San đang khóc không thành tiếng trước mặt, chậm rãi nói: “San San, tôi không trách cô, cũng không trách Giám đốc Thôi.”
“Từ đầu đến cuối, người tôi trách chỉ có chính mình.” Nghiêm Đường không chút biểu cảm, mọi tình cảm trên đời đã rời xa anh rồi.
Nếu nói trước đây anh là lạnh lùng ôn hòa, sau khi Ngải Bảo đến là lạnh lùng xa cách, vậy thì bây giờ, có lẽ anh là lạnh lùng chết lặng. Dường như tất cả sự dịu dàng âm thầm của anh trước đây đều đã theo Ngải Bảo đi xa.
“Tôi chỉ trách mình đã không ở bên Ngải Bảo, để em ấy bay đi mất.” Anh nhìn Trần San nói.
Trần San nghe vậy, nước mắt càng rơi dữ dội hơn.
Còn về Phòng Tử Minh, Nghiêm Đường đã khởi tố cậu ta tội cố ý giết người.
Ban đầu Phòng Tử Minh còn khăng khăng chối cãi, nói mình chỉ nhầm đường cho Ngải Bảo, đó là hành động vô ý. Cậu ta không biết Ngải Bảo có vấn đề về trí tuệ, càng không nghĩ đến việc muốn giết Ngải Bảo.
Về sau, cậu ta lại đổi lời, nói rằng mình chỉ muốn bày trò trêu đùa. Cậu ta chỉ đường cho Ngải Bảo lên sân thượng là muốn dọa em một chút. Cậu ta tưởng sân thượng có khóa hoặc niêm phong.
Cậu ta không nghĩ rằng sân thượng của bảo tàng khoa học kỹ thuật có thể vào được và trên đó không có lan can.
Câu nào là thật, câu nào là giả, đối với Nghiêm Đường đều không quan trọng.
Điều anh muốn làm là khiến Phòng Tử Minh phải trả giá.
Nhưng nếu hỏi Nghiêm Đường có căm hận Phòng Tử Minh không?
Thì câu trả lời là không.
Không bằng một phần nghìn anh căm hận chính mình.
Mấy ngày nay, Ngải Bảo chưa tỉnh lại.
Nghiêm Đường vẫn đều đặn đi làm cần mẫn, như anh đã từng nói, anh không bao giờ mang chuyện riêng vào việc công.
Dù anh cảm thấy mình sắp sụp đổ, sắp bị đè bẹp, công ty của anh vẫn phải hoạt động bình thường.
Công ty có mấy trăm con người, sau lưng mấy trăm con người đó là mấy trăm gia đình.
Nghiêm Đường phải chịu trách nhiệm với họ.
Còn đến giờ tan làm, anh lại lái xe đến thẳng bệnh viện.
Nghiêm Đường sẽ ở bệnh viện với Ngải Bảo đến hơn mười một giờ đêm, thời điểm này thường là lúc Ngải Bảo níu lấy anh, chìm vào giấc ngủ say sưa.
Anh ở bên Ngải Bảo như vậy, Ngải Bảo sẽ không mè nheo, không quấn mình thành một con sâu lông siêu cấp vô địch, quay mông về phía Nghiêm Đường, than thở rằng Nghiêm Nghiêm không ở bên em.
“Ngủ ngon, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường chào Ngải Bảo trong video giám sát.
Nghe bác sĩ nói, tình hình của Ngải Bảo đã dần ổn định, có thể chuyển ra khỏi phòng ICU.
Còn việc em có thể tỉnh lại hay không, điều đó có lẽ chỉ phải trông chờ vào hơn một tuần sau đó.
Lần này Nghiêm Đường trao đổi với bác sĩ không còn ngơ ngác như lần trước.
Anh nghe vậy, chỉ gật đầu, hờ hững nói tôi đã biết.
Như thể anh không quan tâm.
Thực ra không sao cả, Nghiêm Đường tự nhủ, cho dù Ngải Bảo không muốn tỉnh lại cũng không sao.
Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để chăm sóc Ngải Bảo cả đời.
Nếu Ngải Bảo thật sự không tỉnh lại.
Nghiêm Đường chỉ hy vọng một ngày nào đó từ thế giới của mình, Ngải Bảo cúi đầu tò mò nhìn xuống nhân gian, tình cờ thấy anh.
Anh biết Ngải Bảo luôn mềm lòng, Ngải Bảo sẽ xót xa mái tóc bạc của anh, xót xa những nếp nhăn nơi khóe mắt anh, xót xa tiếng ho khan khe khẽ của anh.
Đến lúc đó, Ngải Bảo nhất định sẽ quay lại, nhất định sẽ tỉnh lại.
Nếu Ngải Bảo ở thế giới của mình nhìn thấy Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường tin rằng Ngải Bảo nhất định sẽ vì anh mà quay trở lại thế giới này – thế giới vốn xa lạ và đầy gai góc đối với em.
“Ngủ ngon, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường đứng dậy, anh nhìn Ngải Bảo qua màn hình giám sát.
Nếu không có mặt nạ dưỡng khí, Ngải Bảo hiện giờ trông như một chú heo đang ngủ say sưa, chân tay dang rộng.
Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo bằng ánh mắt quyến luyến.
Khi anh bước ra khỏi bệnh viện, cơn gió lạnh lẽo lướt qua mặt anh.
Nghiêm Đường nheo mắt theo phản xạ.
Trong cơn gió gào thét lướt qua, Nghiêm Đường loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Ngải Bảo.
Ngải Bảo nói, ngủ ngon nha! Nghiêm Nghiêm!