Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ

Chương 14

“Đó chính là nơi chúng ta đang tìm!”

Họ vừa cười vừa nói,

“Cậu tưởng cậu có đôi mắt xanh,

Là có thể tìm thấy Vương quốc của loài chuột?”

Trần San đi công tác ở thành phố H rất vui vẻ.

Thành phố H là thành phố ven biển, rất nhiều cửa hàng flagship của các thương hiệu quốc tế đặt trụ sở ở đó, mẫu mã đa dạng hơn hẳn các cửa hàng khác. Trần San không chỉ mua sắm thả ga, mà chi phí đi lại và ăn ở được công ty thanh toán. Cô còn tiện thể mua quà cho Ngải Bảo.

Nghiêm Đường nhận được thì hơi bất ngờ: “Cho Ngải Bảo?” 

“Ừ, không cho Ngải Bảo chẳng lẽ cho anh? Tôi biết nhà anh có thêm một đứa nhỏ, đến nay vẫn chưa có dịp bày tỏ, tuy muộn màng nhưng có lòng mà.” Trần San đưa túi quà cho Nghiêm Đường.

“Cô mua gì vậy?” Nghiêm Đường nhận lấy túi quà, nhìn vào bên trong. Hộp quà được gói kín mít, không nhìn ra bên trong là thứ gì.

“Đồng hồ thông minh dành cho trẻ em.” Trần San xua tay, “Tôi còn hỏi nhân viên bán hàng để mua mẫu mới nhất – Bumblebee.”

Nghiêm Đường im lặng.

“Ngải Bảo mười bảy tuổi, không phải bảy tuổi!” Anh nói với Trần San.

“Tôi biết em ấy mười bảy tuổi.” Trần San cảm thấy khó hiểu, “Anh nói thừa rồi đấy, đồng hồ thông minh trẻ em này không tiện dụng sao? Anh không chỉ có thể gọi điện cho em ấy, mà khi em ấy đi lạc, anh còn có thể định vị – tiện lợi biết bao.”

Nghiêm Đường nhìn vẻ mặt tự nhiên của Trần San, vậy mà cảm thấy cô nói có lý.

Nhiều người mua quà chủ yếu xuất phát từ tâm ý, thẩm mỹ, thậm chí là giá trị, còn Trần San thì khác, cô là người theo chủ nghĩa thực dụng chính hiệu.

Nghiêm Đường vẫn còn nhớ trước đây Trần San kể với mình về món quà khi một người bạn thân thời cấp hai của cô kết hôn. Cô tặng một bộ ga trải giường, vỏ chăn và vỏ gối bằng len cashmere mua ở Úc. Ai ngờ cô bạn thân của Trần San biến sắc ngay tại chỗ.

Trần San tròn mắt, nói: “Bộ này tôi mua hơn một vạn tệ đấy nhé.”

“Anh không biết đâu, tôi thấy cô ấy nhận những món quà như vòng cổ, vòng tay bốn nghìn tệ của họ hàng mà cười không ngậm được miệng, tôi cứ tưởng cô ấy nhìn thấy món đồ hơn một vạn của tôi cũng sẽ vui mừng.” Trần San nói tiếp.

Cuối cùng, Trần San kết luận: “Haiz, đúng là không biết nhìn hàng.”

Cô hoàn toàn không nhận ra mình đã sai lầm ngay từ khâu chọn quà.

Nghiêm Đường đành nhận món quà này thay Ngải Bảo. Nghĩ kỹ lại thì cũng hữu dụng.

“Vậy thì cảm ơn cô.” Nghiêm Đường nói lời cảm ơn, “Có lẽ Ngải Bảo sẽ thích.”

Mới là lạ.

Ngải Bảo vẫn luôn tự nhận mình là người lớn, thích đồng hồ thông minh dành cho trẻ em mới là lạ.

Trần San thấy Nghiêm Đường cảm ơn thì hài lòng gật đầu: “Không cần khách sáo!”

Cô vuốt tóc bên tai, sải bước ra ngoài trên đôi giày cao gót của mình.

Nghiêm Đường nhìn túi quà, không nói gì.

Một lúc sau, anh vẫn cất túi quà vào cặp tài liệu, dù sao là quà tặng cho Ngải Bảo, đây là tấm lòng.

Nhìn món quà này, Nghiêm Đường đột nhiên nhớ ra từ khi anh đón Ngải Bảo về nhà, hình như vẫn chưa tổ chức tiệc chào mừng gì cả. Nhiều gia đình khi có thêm thành viên mới đều sẽ mở tiệc mời cơm.

Nhưng Nghiêm Đường nghĩ lại, cảm thấy không cần thiết, Ngải Bảo là con của chồng thứ hai của mẹ anh, chỉ riêng mối quan hệ này đã đủ phức tạp, nếu thông báo rộng rãi, không biết sẽ có bao nhiêu người đồn đại sau lưng. Hơn nữa, hiện tại những người biết chuyện này ngoài Trần San, mấy người anh em và bố anh ra, hình như không còn ai khác.

Có vẻ còn không đủ một bàn.

Nghiêm Đường nghĩ vậy đành thôi.

Giờ nghỉ trưa, Nghiêm Đường mở WeChat, vừa ăn cơm vừa đọc tin nhắn.

Sáng nay mẹ Đậu Đậu mà anh kết bạn lần trước nhắn tin cho anh, hỏi cuối tuần có muốn dẫn con đến công viên quận Sa chơi không, còn có mấy gia đình khác cũng hẹn nhau đi cùng. Mẹ Đậu Đậu rất chu đáo, cô đã xem dự báo thời tiết, thứ bảy tuần này trời nắng đẹp, thích hợp cho các hoạt động ngoài trời.

Nghiêm Đường ngẫm nghĩ, dù sao cuối tuần này anh chưa nghĩ ra sẽ dẫn Ngải Bảo đi đâu chơi, công viên quận Sa không tệ.

Lúc mới bắt đầu, anh không có nhiều tiền, khi công ty mới thành lập, anh đã thuê nhà ở quận Sa. Mỗi ngày anh đều dậy sớm chạy bộ ở công viên quận Sa, công viên này rộng, nhiều cây xanh, ở giữa còn có một hồ nước rất đẹp.

Vì vậy, Nghiêm Đường trả lời: “Được, mấy giờ vậy?”

Mẹ Đậu Đậu như online 24/24, trả lời anh ngay lập tức: “Mười rưỡi sáng.” Cô còn gửi kèm một sticker mỉm cười.

Trả lời xong, mẹ Đậu Đậu hỏi anh: “Anh Nghiêm, anh có muốn vào nhóm chat của chúng tôi không? Trong nhóm là năm gia đình có hoàn cảnh tương tự, chúng tôi thường xuyên hẹn nhau đi chơi, tôi có thể thêm anh vào.”

Nghiêm Đường thấy cũng được nên trả lời: “Được, cảm ơn cô.”

Mẹ Đậu Đậu trả lời: “Không có gì.” kèm theo một sticker mỉm cười.

Nghiêm Đường nhìn biểu tượng cảm xúc mỉm cười đó, hơi nghẹn lời, nhưng anh cũng biết hầu hết những người trung niên đều coi biểu tượng cảm xúc này là “mỉm cười” thật, không hiểu được ý mỉa mai ẩn chứa trong đó.

Anh coi như không nhìn thấy sticker mỉm cười thân thiện trên màn hình, cúi đầu ăn vài miếng cơm.

“Anh Nghiêm…” Phòng Tử Minh đột nhiên bưng khay cơm xuất hiện đối diện Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường ngẩng đầu nhìn người đột nhiên xuất hiện, hơi ngạc nhiên, không biết cậu ta vào đây bằng cách nào.

Dạo này Phòng Tử Minh im hơi lặng tiếng, anh còn tưởng rằng cuối cùng cậu ta đã đầu óc hơn, biết an phận làm việc.

“Anh Nghiêm, ba em muốn hỏi anh năm nay có về quê với bác cả không?” Phòng Tử Minh cười ngại ngùng, hôm nay cậu ta cố tình thay kính gọng bằng kính áp tròng để đôi mắt trông to hơn, thoạt nhìn còn long lanh ánh nước.

Cậu ta đã lôi cả quan hệ họ hàng, Nghiêm Đường không thể không trả lời. Chỉ là quan hệ giữa anh và ba anh đã căng thẳng đến mức ai cũng biết, hỏi như vậy, không biết Phòng Tử Minh nghĩ gì.

“Không về.” Nghiêm Đường nói thản nhiên.

Phòng Tử Minh “à” một tiếng, rõ ràng hơi thất vọng.

“Ba em còn muốn mời anh Nghiêm và bác cả ăn cơm.” Cậu ta nói, “Ba em muốn cảm ơn anh Nghiêm thời gian qua… đã quan tâm và dạy dỗ em.”

Phòng Tử Minh vừa nói vừa cúi đầu xấu hổ.

Nghiêm Đường lạnh lùng nhìn vẻ mặt ấp úng của Phòng Tử Minh.

“Vậy thì các cậu nên mời trợ lý Trần, cô ấy là người phụ trách mảng trợ lý.” Nghiêm Đường nói.

Phòng Tử Minh nghẹn lời vì câu nói của Nghiêm Đường, cậu ta không ngờ Nghiêm Đường lại không hiểu hàm ý như vậy.

“Đúng vậy, chị San San rất có trách nhiệm, đã dạy dỗ em rất nhiều lần, dạy em rất nhiều thứ.” Phòng Tử Minh cười nói, “Nhưng ít nhất cũng nhờ anh Nghiêm giới thiệu em vào công ty mà.”

Nghiêm Đường vẫn không dao động, anh ồ một tiếng: “Vậy thì cậu phải tự nỗ lực.” 

Sau đó, Nghiêm Đường cúi đầu gắp một miếng rau diếp.

Rau diếp hay rau diếp cá, ở thành phố C chỉ có vào mùa đông, vốn là một vị thuốc, nhưng người dân địa phương ở thành phố C lại thích ăn sống.

Đầu bếp của nhà ăn là người thành phố C, món rau diếp trộn của ông rất ngon, vị cay ngọt mặn, và vị thuốc đặc trưng của rau tươi hòa quyện hoàn hảo với nhau.

Phòng Tử Minh im lặng hồi lâu vì câu trả lời cứng nhắc của Nghiêm Đường.

Từ nhỏ đến lớn, trong giới mà cậu ta chơi, nhờ vào nhan sắc của mình, không nói là dăm ba câu đã quyến rũ được người ta, nhưng ít nhất cũng chưa có ai vô tâm như Nghiêm Đường, thẳng thắn làm mất mặt cậu ta như vậy.

Chẳng lẽ Nghiêm Đường thật sự không hứng thú với cậu ta?

Phòng Tử Minh cắn môi.

Thực ra cậu ta thuộc kiểu người có vẻ ngoài trong sáng, khuôn mặt sáng sủa, ngũ quan đoan chính với mái tóc đen óng được ép thẳng. Cậu ta còn mặc sơ mi trắng, nói là trông không khác gì sinh viên đại học cũng không quá.

Phòng Tử Minh ngẫm lại, so sánh với những tin đồn về Nghiêm Đường mà mình đã thu thập được, cậu ta cảm thấy không nên như vậy.

Cậu ta đã tìm hiểu rồi, những người Nghiêm Đường từng gần gũi đều không khác cậu ta là bao – giản dị lại ngây ngơ.

Nghiêm Đường hẳn là thích kiểu này mới đúng.

Chẳng lẽ là do cậu ta chưa đủ chủ động?

Phòng Tử Minh nhìn Nghiêm Đường đang cúi đầu ăn cơm, không thèm nhìn mình lấy một cái, trong lòng không cam tâm.

Lần này đã mượn cớ quan hệ gia đình để bắt chuyện, lần sau lại tìm cớ để bắt chuyện không biết đến bao giờ.

“Anh Nghiêm…” Phòng Tử Minh quyết định ám chỉ rõ ràng hơn, “Sao dạo này không thấy anh đến Muffin nữa? … Anh sang Grey rồi à?”

Nghiêm Đường dừng đũa ngay khi Phòng Tử Minh nhắc đến “Muffin”.

Đợi Phòng Tử Minh nói xong, sắc mặt anh lập tức trầm xuống.

Nghiêm Đường ngẩng đầu nhìn thẳng Phòng Tử Minh bằng ánh mắt lạnh lùng và cảnh cáo, sắc bén đến mức khiến Phòng Tử Minh không thở nổi, không dám nói thêm gì nữa.

“Phòng Tử Minh, đây là chuyện riêng của tôi. Cậu hãy tự trọng.” Nghiêm Đường nghiêm túc.

Lần đầu tiên Phòng Tử Minh thấy Nghiêm Đường lạnh lùng như vậy, sợ hãi không thôi.

Cậu ta có cảm giác như bị một con thú dữ nhìn chằm chằm, đầu óc trống rỗng, như thể giây tiếp theo sẽ bị lột da rút xương.

Phòng Tử Minh ngơ ngác gật đầu, nhưng thực ra đến việc vì sao gật đầu cậu ta còn chưa hiểu.

“Ồ, ai đây?” Ngay khi Nghiêm Đường lạnh lùng cảnh cáo Phòng Tử Minh, Trần San đã bước vào.

“Trợ lý Phòng, sao cậu cũng ăn ở đây?” Cô mỉm cười đi về phía bàn của Nghiêm Đường và Phòng Tử Minh.

Nghiêm Đường thấy Trần San đến thì kìm nén biểu cảm, rút khăn giấy lau miệng.

Phòng Tử Minh hoàn hồn, vẫn ngơ ngác nhìn Trần San hùng hổ tiến tới: “Chị San San, sao vậy ạ?”

“Cậu còn hỏi tôi sao vậy?” Trần San mỉm cười, “Theo quy định của công ty, cậu không biết mình nên ăn ở đâu à? Chạy đến đây làm gì?”

Phòng Tử Minh biết Trần San không thích mình, nhưng chỉ cần cậu ta không phạm lỗi lớn trong công việc, Trần San sẽ không nói gì.

Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Trần San làm khó mình như vậy.

Hiện tại không có nhiều người ở khu vực VIP, chỉ lác đác vài người ngồi phía xa.

Nhưng Phòng Tử Minh lại cảm thấy, ngay khi Trần San vừa dứt lời, những người này đều nhìn về phía cậu ta.

Phòng Tử Minh rất xấu hổ.

“Em… Em muốn nói chuyện với anh Nghiêm một chút…” Phòng Tử Minh cười gượng.

Cậu ta nhìn Nghiêm Đường với vẻ mặt cầu cứu, hy vọng anh có thể lên tiếng giúp mình giải vây.

Dù sao cũng là họ hàng, không nên làm mất mặt đối phương quá. Nhưng Nghiêm Đường không thèm nhìn cậu ta lấy một cái, cúi đầu xem điện thoại, trả lời tin nhắn.

“Ồ, nói chuyện một chút à…” Trần San cố tình kéo dài giọng.

“Vậy bây giờ nói xong chưa?” Cô nhẹ nhàng hỏi.

Phòng Tử Minh đành gật đầu.

“Thế sao cậu còn chưa đi? Ngồi đây làm gì?” Trần San mỉm cười.

Nụ cười trên mặt cô khiến người ta cảm thấy như gió xuân, nhưng lời nói ra lại khiến Phòng Tử Minh chỉ muốn độn thổ.

Phòng Tử Minh cảm thấy những ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía mình ngày càng nhiều, như thể tất cả mọi người trong phòng VIP đều đang nhìn cậu ta, đều đang nghĩ thằng ngốc này ở đâu ra vậy?

“Em đang định đi…” Phòng Tử Minh cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Đến cửa, cậu ta còn nhìn Nghiêm Đường với vẻ mặt uất ức.

Nghiêm Đường không thèm để ý đến cậu ta, anh đang trò chuyện với Trần San.

Anh vừa trả lời tin nhắn chào mừng của các phụ huynh trong nhóm chat mới “Trạm điều dưỡng yêu thương ” mà mẹ Đậu Đậu vừa thêm anh vào.

“Phòng Tử Minh nói gì với anh vậy?” Trần San ngồi đối diện Nghiêm Đường, “Vừa rồi ở cửa tôi thấy mặt cậu ta tái mét.”

Nghiêm Đường không giấu giếm Trần San, trả lời bằng giọng hờ hững: “Cậu ta hỏi tôi chuyện gay bars.”

Trần San sững người, nét mặt kinh ngạc: “Ở đâu ra tên ngốc này thế?”

Bình Luận (0)
Comment