Johnny rất thích Betty, thích dáng vẻ làm việc của Betty.
…
Còn bốn ngày nữa là đến giao thừa, công ty của Nghiêm Đường cuối cùng cũng tuyên bố nghỉ lễ.
Công ty của anh không giống những công ty khác, không tổ chức tiệc tất niên, chỉ tặng thưởng vào dịp lễ tết, còn tiệc tùng hay teambuilding thì lại tổ chức vào khoảng tháng năm hoặc tháng mười một hàng năm.
Lễ tết ấy mà, nhận lương, nhận quà, nhận thưởng rồi thì ai về nhà nấy.
Những chàng trai kỹ thuật của công ty YT rất hài lòng với điều này, ai nấy đều xoa cái đầu hói của mình và cảm thán “tuyệt vời”.
Họ là nhóm người sợ những buổi tiệc tùng xã giao nhất, ước mơ cả đời của phần lớn bọn họ là kết hôn với máy tính và dầu gội đầu Bá Vương.
“Anh Nghiêm, chúc mừng năm mới.” Hôm nay, Trần San hiếm khi tan làm đúng giờ.
Cô vẫy tay, bộ móng tay mới làm đính vài viên đá lấp lánh, trông rất bắt mắt.
Nghiêm Đường ngẩng đầu lên khỏi mấy bản báo cáo tổng kết cuối cùng, gật đầu với cô: “Chúc mừng năm mới.”
Trần San mỉm cười, sau đó bước trên đôi giày cao gót mười mấy phân, không ngoảnh đầu lại mà tiến thẳng vào kỳ nghỉ của mình.
Nghiêm Đường biết Trần San là người không về nhà vào mỗi dịp Tết, gia đình cô ấy như thế nào, Nghiêm Đường với tư cách là sếp chỉ nghe loáng thoáng, không muốn tìm hiểu sâu chuyện đời tư của người khác. Anh thấy Trần San mỗi năm đều đi nghỉ ở Sri Lanka, Brazil, Bali, Maldives… những địa điểm du lịch này đều rất dễ chịu.
Nghiêm Đường hoàn hồn, lướt qua bản báo cáo tổng kết đã xem được một nửa. Thật ra trước đó, những người phụ trách các bộ phận đều lần lượt báo cáo công việc cho anh bằng hình thức thuyết trình PPT, những bản báo cáo tổng kết bằng giấy này chỉ để Nghiêm Đường đánh giá lại số liệu và nhân viên chịu trách nhiệm mà thôi.
Tết năm nay, Phương Bàn Tử và vợ sẽ không đến thăm anh.
Trưa nay anh mới nhận được điện thoại, Phương Bàn Tử gọi điện chúc Tết trước, nói Tết này sẽ về quê vợ, rồi sau đó dự định tìm một nơi nào đó ở Tam Á hay Hải Nam hưởng tuần trăng mật.
“Về rồi lại rủ anh đi nhậu nhé! Anh Nghiêm!” Phương Bàn Tử cười nói.
“Anh Nghiêm, chúc mừng năm mới!” Vợ Phương Bàn Tử ở bên cạnh cũng chúc, “Năm mới an khang ạ!”
Nghiêm Đường mỉm cười: “Chúc hai người năm mới vui vẻ, sớm sinh quý tử.”
Câu “sớm sinh quý tử” của anh đã nói trúng tim đen của Phương Bàn Tử và vợ, Phương Bàn Tử còn hơi ngại ngùng nói “được” một tiếng, vợ thì hào hứng đáp lại, “Cảm ơn lời chúc của anh Nghiêm!”
Nhìn thấy anh em mình và vợ sống hòa thuận, hạnh phúc từ khi kết hôn đến giờ, Nghiêm Đường cũng mừng trong lòng.
Còn La Tiên và Lưu Đường Hưng?
Một người là cậu ấm, mỗi dịp Tết đều bị lôi về quê, không thấy bóng dáng đâu; một người từ khi tốt nghiệp đại học đã biệt tăm biệt tích, không biết hiện giờ đang làm gì, ở đâu.
Nghĩ đến hai người này, Nghiêm Đường lại cảm thấy đau đầu.
Dù anh không có tính cách hay lo chuyện bao đồng như Phương Bàn Tử, cũng biết cả hai đều là người trưởng thành, phải tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.
Nhưng có lẽ do chăm sóc Ngải Bảo lâu ngày, giống như Trần San nói – ngày càng ra dáng người cha, bây giờ khi nhớ đến hai người này, ngoài lo lắng, Nghiêm Đường còn thấy đau đầu.
Nghiêm Đường day thái dương.
Anh nhìn báo cáo trên bàn, còn một hai tập nữa, một của bộ phận thiết kế, một của bộ phận quảng cáo online.
Các bộ phận trong công ty của Nghiêm Đường được phân chia chi tiết, bản thân anh có phần cầu toàn, soi xét chi tiết còn kỹ hơn cả một số khách hàng khó tính.
Hiện giờ Nghiêm Đường không tập trung vào công việc được, anh dựa vào lưng ghế, nghĩ đến việc cần làm trong dịp Tết năm nay.
Trước đây khi chưa có Ngải Bảo, những người đến thăm anh vào dịp Tết chỉ là vài người bạn, ba anh có thể sẽ đến, hầu như chỉ mất một, hai ngày, thời gian còn lại anh hoặc là ở phòng tập gym, hoặc là ở quán bar, hoặc là ở một khách sạn nào đó…
Tóm lại, sống rất sa đọa và vô vị.
Còn năm nay, nghỉ gần nửa tháng, chắc sẽ không có ai đến, dì Trương và giáo sư Tăng sau hôm nay cũng sẽ nghỉ lễ.
Nói cách khác, anh sẽ có gần nửa tháng, mỗi ngày 24 tiếng ở riêng với Ngải Bảo.
Nghiêm Đường nghĩ thầm, cũng tốt, mỗi ngày 24 tiếng ở bên Ngải Bảo, chắc nhóc con sẽ rất phấn khởi.
Rất nhiều lần sau khi đọc sách xong, trước khi đi ngủ, Ngải Bảo đều mơ màng hỏi anh: “Khi nào Nghiêm Nghiêm mới có thể ở bên em mãi ạ?”
Nghiêm Đường gấp sách lại, luôn trả lời Ngải Bảo sắp rồi, làm xong việc là có thể ở bên Ngải Bảo mãi.
Ngải Bảo nghe xong, à một tiếng, sau đó ngoan ngoãn rúc vào chăn, để anh đắp chăn cho.
Chỉ cần Nghiêm Đường ngẩng đầu lên là có thể thấy đôi mắt long lanh của em, anh có thể nhìn thấy khuôn mặt mình được ánh đèn ngủ màu ấm dịu dàng soi sáng trong đôi mắt tròn xoe của Ngải Bảo.
Chỉ cần nghĩ đến Ngải Bảo, Nghiêm Đường lại cảm thấy nội tâm mềm nhũn.
Đó là một cảm giác khó tả, giống như một ly cà phê đen lạnh đắng ngắt bỗng được đổ thêm nước ấm, hay những góc cạnh của một tảng băng dày bỗng tan chảy khiến nó trở nên không còn sắc bén nữa.
Có lẽ vì Ngải Bảo rất mềm mại, ở bên em lâu, Nghiêm Đường khó tránh khỏi bị sự mềm mại ấy lây nhiễm.
Nghiêm Đường lại liếc xấp báo cáo trên bàn.
Thôi, không xem nữa.
Nghiêm Đường hiểu rõ mấy trưởng phòng này, đều là người thật thà, chăm chỉ, không có mưu mô gì.
Chi bằng về sớm một chút.
Nghĩ vậy, Nghiêm Đường đứng dậy, cầm áo khoác chuẩn bị về nhà.
Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng trong năm của công ty YT, nói là ngày làm việc chi bằng nói là ngày nhận quà thì đúng hơn.
Trừ Nghiêm Đường, Trần San, và vài vị lãnh đạo cấp cao cần kiểm tra tài liệu cuối năm thì hầu như những đồng nghiệp khác đều đến để nhận quà, chụp ảnh rồi rủ nhau đi ăn uống, hát karaoke.
Dù sao công ty không tổ chức tiệc tùng, họ tự tụ tập cũng được.
Lúc Nghiêm Đường đi, công ty quả nhiên không một bóng người.
Anh xuống tầng trệt, chào bảo vệ, rồi ngẩng đầu lên nhìn, đèn của cả tòa nhà đã tắt hết.
Bảo vệ cười, chuẩn bị khóa cửa.
“Năm nay lại là người cuối cùng ra về à sếp Nghiêm?” Bảo vệ làm việc ở công ty YT đã nhiều năm, “Chúc mừng năm mới, sếp Nghiêm!”
Nghiêm Đường gật đầu: “Chúc mừng năm mới, năm nay mọi người vất vả rồi.”
Anh đưa cho bảo vệ một bao thuốc lá chưa bóc.
Tuy bảo vệ đã nhận lương thưởng của nhân viên, nhưng không từ chối thuốc lá của Nghiêm Đường.
Những nhân viên khác không biết thế nào, nhưng những người ở tầng lớp dưới đáy như họ thỉnh thoảng chào hỏi, trò chuyện vài câu với sếp thì lại hiểu rõ vị cấp trên này, anh mang phong cách hào sảng, tính tình thẳng thắn, khách sáo từ chối ngược lại không hay.
Bảo vệ mỉm cười nhận lấy bao thuốc: “Không vất vả, không vất vả đâu ạ!”
Nghiêm Đường không nói thêm gì nữa, quay người đi về phía bãi đậu xe.
Gần đến Tết, không ít người ở thành phố C đã mua vé về quê từ lâu.
Thành phố C – thành phố lớn chứa đựng biết bao con người đến từ bốn phương tám hướng, bỗng chốc trở nên vắng vẻ. Tiếng người ồn ào náo nhiệt trên đường phố, dòng xe cộ tấp nập, theo Tết đến xuân về đều biến mất không để lại dấu vết.
Nghiêm Đường lái xe về nhà, cả đoạn đường thông thoáng.
Dọc đường anh đi qua, đèn màu vẫn lung linh rực rỡ, trong việc trang trí đèn màu, thành phố C luôn có phong cách riêng biệt và thời thượng. Chỉ là người đi đường hai bên ít đi nhiều, không còn náo nhiệt như mấy ngày trước.
Vài người lác đác từ đầu đến cuối con phố, khiến cho dãy đèn màu xuyên suốt cả con đường trở nên nổi bật.
Nghiêm Đường không nhớ rõ những năm trước khi anh đón Tết, thành phố C có phải như thế này hay không.
Chỉ là đây là lần đầu tiên, nó khiến lòng anh dấy lên cảm xúc cô đơn mơ hồ.
Thành phố C rất lớn, người rất đông.
Nhà anh rất rộng, phòng cũng rất nhiều.
Cảm xúc cô đơn này giống như làn khói trắng mỏng manh từ điếu thuốc anh hút, thoảng qua rồi tan biến vào không khí.
Chỉ còn lại dư vị vương vấn trong lòng.
Nghiêm Đường lắc đầu, tự cảm thấy mình ăn no rửng mỡ, vậy mà cũng học theo đám trẻ than thở vu vơ.
Dù anh cố xua đuổi thế nào vẫn không thể xua tan cảm giác kỳ lạ trong đầu, cho đến khi anh về đến nhà, Ngải Bảo nhào vào lòng anh, cảm giác kỳ lạ này mới biến mất.
Ngải Bảo mềm mại, ngồi trên đùi Nghiêm Đường, vùi mình vào lòng anh.
Em chỉ cần nhìn thấy Nghiêm Đường là sẽ tự động bám lấy anh.
Lúc này họ đang cùng nhau xem Cậu Bé Bọt Biển.
Trên TV, Cậu Bé Bọt Biển chiếu đến đoạn con gái của Mr. Krabs định mời Cậu Bé Bọt Biển đi xem hòa nhạc.
Mặc dù Nghiêm Đường không biết tại sao con gái của một con cua lại là cá voi, nhưng điều này không thể ngăn cản anh và Ngải Bảo cùng nhau nghiêm túc nghiên cứu.
Dì Trương đang xào món cuối cùng trong bếp, dì không ngờ hôm nay Nghiêm Đường lại về sớm như vậy.
Mùi thịt xào ớt xanh thơm phức lan tỏa ra từ chảo nóng.
Ngải Bảo đã ngoái đầu nhìn về phía bếp mấy lần.
“Bảo Bảo, em đói rồi à?” Nghiêm Đường cúi đầu hỏi Ngải Bảo.
Ngải Bảo gật đầu: “Một chút xíu ạ!”
Món này của dì Trương sắp xong, mùi thơm càng nồng đậm, mắt Ngải Bảo như dính chặt vào bếp không rời đi được.
Xem ra không chỉ là một chút xíu đâu.
Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo đến bàn ăn.
Ngải Bảo dịch ghế sát Nghiêm Đường rồi mới ngồi ngay ngắn trên ghế, mắt trông mong nhìn vào bếp, chờ dì Trương làm xong các món ăn.
Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo.
Anh chợt nhớ lại cảm giác ôm Ngải Bảo trong lòng.
Tay Ngải Bảo mềm mại, mặt mềm mại, lưng mềm mại, mông cũng mềm mại.
Cả người Ngải Bảo cuộn tròn trong lòng Nghiêm Đường khiến anh có cảm giác như đang ôm một cục kẹo bông gòn khổng lồ, chọc vào là mềm mụp.
Nghiêm Đường không phải chưa từng hỏi Ngải Bảo tại sao lại thích anh ôm em như vậy?
Lúc đầu Ngải Bảo cứ chốc chốc lại vùi mình vào lòng Nghiêm Đường, anh còn không quen.
Ngải Bảo trả lời vì em thích được ôm!
Em nói nếu Ngải Bảo ôm người ta, người ta cũng sẽ thích Ngải Bảo nha!
Nghiêm Đường suy nghĩ một lúc mới hiểu được logic của Ngải Bảo.
Ngải Bảo cho rằng em thích được ôm, nên người khác cũng thích được ôm, nếu em chủ động ôm người khác, thì người khác sẽ vì thích cái ôm của em mà thích em.
Nghiêm Đường không sửa lại logic của Ngải Bảo, anh không nói cho em biết không phải ai cũng thích được ôm.
Chỉ là từ đó về sau, anh đều ngầm đồng ý cho Ngải Bảo ôm, đôi khi sợ Ngải Bảo ngã còn cẩn thận đỡ lấy em.
Đương lúc suy nghĩ miên man, Ngải Bảo đột nhiên gọi anh.
“Nghiêm Nghiêm!” Ngải Bảo áp sát mặt vào Nghiêm Đường, “Ăn cơm thôi!” Em nói lớn.
Nghiêm Đường hoàn hồn.
Dì Trương đã làm xong các món.
Dì đang chuẩn bị xới cơm cho Ngải Bảo và Nghiêm Đường.
Đây là ngày làm việc cuối cùng trong năm của dì Trương, dì làm cả một bàn đồ ăn cho Nghiêm Đường và Ngải Bảo. Nào là thịt xào, thịt viên chiên, cá mú hấp, thịt kho tàu, canh vịt nấu củ cải muối…
Nếu không nói còn tưởng hôm nay là ngày vui của Nghiêm Đường hay Ngải Bảo.
Hèn chi hôm nay Ngải Bảo mong chờ đến vậy.
Nghiêm Đường nói lời cảm ơn, nhận bát cơm dì Trương đưa, rồi ngắm Ngải Bảo ăn ngon lành.
Ngải Bảo đang gắp một miếng thịt viên.
Miếng thịt viên này được nặn rất đẹp, hình tròn đều, lớp vỏ ngoài vàng ruộm, nhìn là thấy giòn tan, Nghiêm Đường biết tài nghệ nấu thịt viên của dì Trương rất ngon, phần thịt bên trong chắc chắn mềm mọng nước.
Nhưng quỹ đạo của miếng thịt viên này đột nhiên thay đổi.
“Bụp” một tiếng, nó từ đường thẳng bay vào miệng Ngải Bảo chuyển thành đường cong bay vào bát Nghiêm Đường.
“Cho Nghiêm Nghiêm ăn!” Ngải Bảo chớp mắt.
Em cảm thấy Nghiêm Đường cứ nhìn mình chằm chằm, tưởng Nghiêm Đường cũng muốn ăn thịt viên.
“Tròn xoe ăn ngon!” Em vừa nói vừa gắp thêm hai viên cho Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường nhìn thịt viên chiên trong bát mình, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
“Cảm ơn Bảo Bảo.” Anh không nói gì thêm, cúi đầu ăn.
Nghiêm Đường vừa ăn vừa nhìn Ngải Bảo bên cạnh ăn ngon lành, không khỏi mỉm cười.
Ngải Bảo lại ăn đến mức cả miệng lẫn tay đều dính đầy dầu mỡ, đôi mắt to khẽ chớp, em chuẩn bị tấn công đĩa “Kim Nguyên Bảo” – tức là sủi cảo – mà dì Trương vừa bưng ra.
Có lẽ Tết năm nay sẽ không ảm đạm và vô vị như mọi năm.
Nghiêm Đường nghĩ vậy.