Chẳng mấy chốc, tất cả mọi thứ đã được bán hết. Lúc này, người bán đấu giá hỏi: “Bây giờ các anh có muốn bán con ngựa kia không?”
…
Nghiêm Đường và Ngải Bảo quyết định đưa chú mèo về quán ăn sáng.
Mặc dù nó không tha cành hoa kia đi, nhưng không bài xích, nó vẫy đuôi, ngồi trên sàn nhà, tựa như bình tĩnh chấp nhận tất cả.
Nghiêm Đường, Ngải Bảo và chú mèo bước đi song song.
Nghiêm Đường nắm tay Ngải Bảo, Ngải Bảo cúi đầu nhìn chú mèo, còn chú mèo mắt nhìn thẳng, vững vàng tiến về phía trước.
Ba người họ đi cùng nhau, oai phong lẫm liệt, trông rất có khí thế.
Tuy nhiên khi Nghiêm Đường và Ngải Bảo đưa chú mèo đến nơi thì quán ăn sáng đã đóng cửa.
Cửa cuốn của quán dán một tờ giấy, trên đó viết số điện thoại và một dòng chữ nhỏ: “Có việc xin gọi điện!”
Cuối dòng chữ còn vẽ một vòng tròn mặt cười bằng bút dạ.
“Cô không có ở đây ạ?” Ngải Bảo sờ cửa cuốn lạnh băng.
“Ừ.” Nghiêm Đường bấm số điện thoại trên tờ giấy, ấn nút gọi, “Để anh hỏi cô trước đã, xem cô ấy tự đến, hay là chúng ta đưa qua đó.”
Ngải Bảo đáp một tiếng, em ngồi xuống, xoa đầu chú mèo.
Chú mèo vẫn duy trì sự bình tĩnh.
Nó ngồi ngay ngắn, mặc cho Ngải Bảo xoa đôi tai của nó, không nhìn ra cảm xúc gì.
“Alo? Xin chào, có phải cô ở quán ăn sáng cổng Tây không?” Sau khi cuộc gọi được kết nối, Nghiêm Đường lên tiếng hỏi.
“Ơi… khụ khụ, đúng, là tôi.” Cô trả lời, giọng hơi khàn và ngắt quãng vì những tiếng ho.
“Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi sau khi đã bình ổn hơi thở.
“Tôi là người hồi sáng nói mèo nhà cô đang ở nhà tôi, cô còn nhớ chứ?” Nghiêm Đường liếc chú mèo và Ngải Bảo bên cạnh.
Dường như chú mèo mập ý thức được Nghiêm Đường đang gọi điện cho ai, nó ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại bên tai Nghiêm Đường.
Cô Lý ho mấy tiếng, vội vàng muốn trả lời Nghiêm Đường, nhưng không ngờ một tràng ho liên tiếp bật ra từ cổ họng.
Nghiêm Đường nói ngắn gọn súc tích: “Bây giờ tâm trạng mèo nhà cô ổn định, hẳn là có thể về nhà với cô. Cô xem lúc nào đến đón được? Hoặc là khi nào chúng tôi đưa đến quán ăn sáng cho cô?”
Cô nói mấy tiếng “được” liên tục, không giấu được niềm vui sướng.
Cô hận không thể bay ngay đến nhà Nghiêm Đường để đón Đại Thắng của mình về.
Nhưng không được, hiện tại đã gần sáu giờ tối, nhà cô Lý cách quán ăn sáng rất xa, chỉ có một chuyến xe buýt sáng sớm có thể đến thẳng.
Nhưng mà chuyến xe buýt này đã nghỉ từ lâu rồi.
Cô Lý đành đáp: “Sáng mai tôi sẽ đến đón!”
Nói xong, cô liên tục cảm ơn: “Làm phiền cậu rồi, làm phiền cậu rồi! Thật sự cảm ơn rất nhiều…”
Cô vừa nói vừa không nhịn được ho khan.
Tiếng ho của cô nghe như không thở nổi, cảm giác rất khó chịu.
Nghiêm Đường khẽ cau mày: “Cô bị bệnh?”
“Ừ.” Cô lại ho mấy tiếng, “Chiều nay ngồi mãi ở cổng Tây, gió thổi suốt, về nhà thì bị cảm.”
“Vốn mắc ít bệnh phổi, cảm cúm một cái là cả người không thoải mái!” Cô bất đắc dĩ trả lời.
“Hay là để tôi đưa mèo đến nhà cô? Tôi đi xe tiện hơn.” Nghiêm Đường đề nghị.
“Thôi thôi! Vậy ngại quá, phiền cậu quá! Ngày mai tôi tự đến đón Đại Thắng nhà tôi là được!” Cô vội vàng ngăn cản.
Nghiêm Đường cảm thấy không ổn, dù sao cô là người lớn tuổi, bị bệnh mà để cô đi lại bôn ba thì không được.
“Không sao đâu, tôi tiện đường đưa bạn nhỏ đi dạo luôn.” Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo đang vu.ốt ve chú mèo.
Ngải Bảo cúi đầu vu.ốt ve chú mèo hết lần này đến lần khác, mặc dù em không nói, nhưng Nghiêm Đường biết trong lòng em vẫn hơi không nỡ.
“Bạn nhỏ nhà tôi muốn ở cùng mèo thêm một lúc.” Nghiêm Đường bổ sung, “Tôi thấy cứ vậy đi, hai bên đều tiện.”
Nghiêm Đường đã nói như vậy, cô cũng không tiện từ chối nữa.
Cô đồng ý: “Thật sự làm phiền cậu quá.” Sau đó nhiệt tình bổ sung, “Ngày mai nhất định phải đến nhà chúng tôi chơi đó! Không nói cái khác, tay nghề của tôi không chê được đâu!”
Nghiêm Đường không nói gì thêm, anh hỏi rõ địa chỉ, hai người trao đổi họ tên rồi cúp máy.
Cô họ Lý, bảo cứ gọi cô là cô Lý là được.
Trước khi cúp máy, cô Lý hỏi Nghiêm Đường có thể đưa điện thoại cho mèo không, cô muốn nói với Đại Thắng vài câu.
Nghiêm Đường đáp đương nhiên có thể, thế là anh đưa điện thoại cho Ngải Bảo, nói chủ nhân của chú mèo muốn trò chuyện với nó.
Ngải Bảo đáp một tiếng, nhận lấy điện thoại, đặt bên tai trái của chú mèo.
Ngoài mấy tiếng ho khan không kiềm chế được, Nghiêm Đường không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác, anh không biết cô Lý đã nói với mèo những gì, chú mèo chỉ im lặng, vẫy đuôi.
Rất lâu sau, có lẽ là cô Lý ý thức được mình lải nhải quá lâu, có phần không ổn, xác định với Đại Thắng ngày mai mấy giờ gặp lại, chú mèo mới phản ứng.
Chú mèo kêu: “Meo.”
Sau đó, Nghiêm Đường nghe thấy tiếng cười của cô Lý trong điện thoại, từng tràng từng tràng, xen lẫn tiếng ho khù khụ, song vẫn không che giấu được sự sảng khoái.
Tiếp đó, Nghiêm Đường, Ngải Bảo và chú mèo mập, ba người cùng nhau trở về nhà.
Chú mèo hình như biết rõ những gì sắp xảy ra với mình.
Nó rất bình tĩnh, về đến nhà đi vòng quanh ổ mèo mấy vòng rồi mới nằm gọn trên thảm.
Buổi tối chuẩn bị đi ngủ, Nghiêm Đường bàn với Ngải Bảo chuyện này.
Nghiêm Đường nói: “Sáng mai chúng ta lái xe đưa chú mèo về nhà.”
Ngải Bảo ồ một tiếng, em nhích mông, dựa sát vào Nghiêm Đường hơn.
“Nhà mèo cách chúng ta rất xa rất xa ạ?” Đầu nhỏ cọ vào Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường nhớ lại địa chỉ mà cô Lý đưa cho.
Bọn họ cách nhau tận hai quận, quả thật là rất xa.
Không biết chú mèo bị lạc như thế nào.
“Có hơi xa.” Nghiêm Đường trả lời, tiện tay xoa mái tóc xoăn của Ngải Bảo.
Ngải Bảo lại ồ một tiếng, em vùi mình vào lòng Nghiêm Đường, trông hơi mất mát.
“Sao vậy, Bảo Bảo?” Nghiêm Đường cảm nhận được cảm xúc của Ngải Bảo, nhẹ nhàng vỗ lưng em, “Sao em không vui?”
Ngải Bảo mím môi: “Em hơi buồn.”
Nói rồi em giơ ngón tay út ra để diễn tả mức độ buồn bã.
Nghiêm Đường hỏi: “Tại sao?”
Ngải Bảo đáp: “Bởi vì chúng ta và mèo cách nhau xa ơi là xa, có thể cậu ấy sẽ không thể đến nhà chúng ta chơi nữa.”
Nghiêm Đường suy nghĩ một lát: “Cũng không hẳn.” Anh nói, “Chủ nhân của chú mèo thỉnh thoảng đưa mèo đến quán ăn sáng.”
“Ngày mai em có thể hỏi chủ nhân của mèo xem.” Nghiêm Đường đề nghị.
Ngải Bảo nghe vậy thì vui vẻ.
Một chút không vui trên khuôn mặt trắng trẻo mềm mại bị quét sạch, em nở nụ cười.
“Vâng ạ!” Em chui ra khỏi lòng Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo thích mèo như vậy nên hỏi em có muốn nuôi một con mèo trong nhà không.
Điều bất ngờ là Ngải Bảo từ chối.
“Tại sao vậy?” Nghiêm Đường cúi đầu hỏi Ngải Bảo.
Anh nhìn vào mắt Ngải Bảo, nhớ lại lần trước Ngải Bảo nói “mèo thuộc về chính mình”, tưởng là lý do này: “Chúng ta có thể nhận nuôi một con mèo, cũng có thể mua một con mèo, không nhất thiết phải là thu nhận hay mời những con mèo hoang đến nhà chúng ta chơi. Nếu Bảo Bảo thích, chúng ta hoàn toàn có thể nuôi một con. Con mèo đó có thể được chúng ta nuôi dưỡng, cũng có thể thuộc về chúng ta.”
Ngải Bảo lắc đầu, em nằm nghiêng trên gối lắc đầu khiến cho mái tóc xoăn lắc lư theo.
“Không phải vậy đâu.” Ngải Bảo nói, “Không có bất kỳ chú mèo nào thuộc về người khác cả.”
Em giơ bàn tay mũm mĩm ra, nghiêm túc giảng giải: “Cho dù chúng ta nuôi mèo, nuôi nó rất lâu rất lâu rất lâu, nó vẫn thuộc về chính nó. Nó có thể quyết định khi nào đi, cũng có thể quyết định khi nào quay lại, chúng ta không thể nói nó thuộc về chúng ta nha!”
Những ngón tay trắng nõn của em nắm lấy chiếc chăn tối màu của Nghiêm Đường.
Đầu ngón tay phơn phớt hồng.
Nghiêm Đường kéo chăn, đắp kín lưng cho Ngải Bảo: “Vậy nếu nó không thuộc về chúng ta, vậy tại sao chúng ta còn phải nuôi nó?”
Nghiêm Đường thuận theo logic của Ngải Bảo tiếp tục hỏi.
“Bởi vì nó là khách của chúng ta.” Ngải Bảo đáp.
Em chớp mắt: “Chúng ta phải đối xử tốt với mỗi vị khách mà chúng ta mời đến chơi nhà.”
“Thế em cũng là khách của anh sao?” Nghiêm Đường hỏi.
Ngải Bảo lại lắc đầu: “Đương nhiên không phải nha!”
Em nói to: “Em là Bảo Bảo của anh!”
Nghiêm Đường bị câu trả lời của Ngải Bảo chọc cười, không nhịn được bật cười, nụ cười treo trên khuôn mặt khiến Nghiêm Đường trông dịu dàng hơn hẳn.
“Vậy anh thì sao? Anh có phải là khách của em không?” Anh lại hỏi.
Ngải Bảo nhìn anh một cái, trả lời như lẽ đương nhiên: “Anh là Nghiêm Nghiêm của em.”
Nghiêm Đường bật cười, xoa mái tóc xoăn của Ngải Bảo, không nói gì nữa.
Thế là Bảo Bảo của Nghiêm Đường và Nghiêm Nghiêm của Ngải Bảo nằm sát bên nhau, sưởi ấm cho nhau đi vào giấc ngủ.
Về địa chỉ cô Lý đưa, Nghiêm Đường thật ra hơi có ấn tượng.
Hồi nhỏ anh lớn lên ở khu vực gần đó, ký ức toàn là những khu dân cư cũ kỹ với bức tường màu xám, được tạo thành từ những ngôi nhà thấp san sát nhau. Người sống ở đây đẩy cửa sổ ra còn có thể nhìn thấy quần áo phơi ngoài cửa sổ bay phấp phới trong gió hoặc vài chậu hoa cỏ tươi tốt của tòa nhà đối diện.
Nghiêm Đường vốn cho rằng khu vực này đã bị chủ đầu tư mua lại và phá bỏ từ lâu, không ngờ nhiều năm trôi qua, nó vẫn tồn tại.
Hôm nay cô Lý không mở cửa hàng, tiệm ăn sáng cuối cùng ở cổng Tây cũng đóng cửa.
May mà Nghiêm Đường đã chuẩn bị từ trước, anh lấy bát chè trôi nước nhân mè đen trong tủ lạnh ra nấu cho Ngải Bảo ăn.
Ngải Bảo rất hứng thú với những viên bột trắng tròn này, em ăn từng miếng một, nhai chóp chép rồi nuốt.
Hiện giờ em ăn no nê, đang ngồi ở hàng ghế sau, vừa xoa bụng vừa chơi với mèo.
Nghiêm Đường nhìn qua gương chiếu hậu, Ngải Bảo đang ngồi xoa bụng, tay kia vẫn không quên vu.ốt ve bộ tuxedo của chú mèo.
Bàn tay trắng trẻo của em không ngừng vu.ốt ve bộ tuxedo bóng mượt trên lưng chú mèo, rõ ràng là yêu thích không rời.
Dù Ngải Bảo có hiểu biết đến đâu, trong cuộc chia ly, em vẫn có cảm xúc riêng của mình.
Giống như chính em nói, em hơi không vui.
Chú mèo thu gọn móng vuốt của mình, nằm sát bên Ngải Bảo.
Đuôi nó phe phẩy.
Chú mèo không giống những con mèo khác bài xích hay tò mò với việc đi xe, nó yên lặng ngồi một bên, dường như không quan tâm mình đang ở đâu, cũng không quan tâm mình sắp được đưa đi đâu.
Từ hôm qua đến giờ, nó rất im lặng, Ngải Bảo nói chuyện với nó, phải rất lâu sau nó mới khẽ meo một tiếng.
Không ai biết nó đang nghĩ gì.
Có lẽ là có tâm sự.