Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ

Chương 36

Nora bị cảm, cùng với ba người bạn tốt – gấu bông Pooh, búp bê Maggie, chó con Kiki – cứ ru rú trong nhà.

Chán quá đi mất.

Năm nay ăn Tết xong đã là đầu tháng ba.

Tiết trời sang xuân.

Thời tiết ấm dần lên, Nghiêm Đường bắt đầu cởi bớt áo thu đông cho Ngải Bảo.

Ngải Bảo không chịu được nóng, không chịu được bí, chuyện này là nửa đêm Nghiêm Đường bị Ngải Bảo gãi ngứa làm tỉnh giấc mới phát hiện ra.

“Nghiêm Nghiêm, lưng em ngứa!” Ngải Bảo vừa gãi lưng vừa đạp chăn.

Em nửa tỉnh nửa mê, chu môi mách Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường bị Ngải Bảo đánh thức cũng không giận. Anh vén chăn, giải cứu Ngải Bảo đang bị chăn ủ kín mít.

“Đừng gãi nữa, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường dỗ dành Ngải Bảo, tiện thể kéo khóa bộ đồ ngủ liền thân hình Cậu Bé Bọt Biển ra.

Nghiêm Đường nắm lấy bàn tay đang cào lung tung của Ngải Bảo, tạm thời “giam giữ” để em không tự cào rách da mình.

Ngải Bảo hừ hừ mấy tiếng, khóa áo ngủ mở ra mát mẻ hơn nhiều, em thấy dễ chịu hơn.

Em quay người cuộn tròn lại, rồi lại thiếp đi.

Lúc này Nghiêm Đường mới phát hiện lưng Ngải Bảo đỏ ửng.

Chỗ xương cụt còn nổi mẩn li ti.

Nghiêm Đường quanh năm quen với sự thô ráp, mặc mỗi áo phông cộc tay lên giường đi ngủ, dù là mùa đông hay mùa hè thì cảm giác nhiệt độ không có gì khác biệt, cùng lắm chỉ là bật điều hòa lạnh hay nóng mà thôi.

Thế nên anh không nhận ra thời tiết hiện tại nên giảm bớt quần áo.

Nghiêm Đường suy nghĩ kỹ càng, anh nhấc Ngải Bảo trắng trẻo mềm mại lên, “bóc” bộ đồ ngủ liền thân khỏi người em.

Ngải Bảo hoàn toàn không hay biết gì, em ngáy khe khẽ, dụi vào Nghiêm Đường, ngủ ngon lành.

Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo trần truồng lại thấy khó xử.

Lúc đầu đón Ngải Bảo về nhà, hành lý của em chỉ có những vật dụng cơ bản hàng ngày và đồ chơi, quần áo chủ yếu là đồ mùa đông, lúc đó anh nghĩ rất đơn giản – mua đồ mới là được chứ gì.

Nhưng lại không nghĩ đến khi giao mùa thì phải làm sao?

Quần áo ra ngoài của Ngải Bảo có áo khoác, bình thường chỉ cần bớt áo len là được, nhưng đồ ngủ của em lại toàn là đồ liền thân lót lông.

Phải làm sao đây?

Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo chép miệng, lại lăn lộn trong chiếc chăn tối màu của mình, quay cái mông đang mặc quần lót Cậu Bé Bọt Biển về phía anh.

Toàn thân Ngải Bảo trắng nõn, vị trí các khớp còn hơi phớt hồng, em cuộn tròn trong chiếc chăn tối màu của Nghiêm Đường, giống như một quả trứng luộc đã bóc vỏ treo giữa bầu trời đêm.

Nghiêm Đường suy nghĩ một lát, đột nhiên nhớ ra trong tủ quần áo của mình còn mấy chiếc áo phông năm ngoái mua chưa mặc.

Anh xuống giường, lục trong tủ ra một chiếc áo phông thể thao Nike màu đen mặc cho Ngải Bảo.

Ngải Bảo ngủ rất ngoan, Nghiêm Đường bảo em giơ tay, em nghe thấy trong lúc mơ màng, nheo mắt giơ tay lên, phối hợp ngoài ý muốn.

Giải quyết xong vấn đề, Nghiêm Đường mới nằm xuống giường.

Ngải Bảo mặc chiếc áo phông rộng thùng thình mò mẫm lại gần, tự động cuộn tròn trong lòng Nghiêm Đường.

Cánh tay thò ra từ ống tay áo rộng thùng thình trông càng thêm mảnh khảnh.

Nghiêm Đường xoa mái tóc xoăn của Ngải Bảo, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Thế là từ đêm đó, Ngải Bảo bắt đầu giảm bớt quần áo.

Thật ra Ngải Bảo là một đứa trẻ có phần “khó chiều”, lạnh không chịu được, nóng cũng không chịu được, nhất định phải không lạnh không nóng, nhiệt độ thích hợp em mới thấy dễ chịu.

Ngải Bảo hoàn toàn không biết gì về chuyện này, em ngồi bên giường, đá chân, vừa ngân nga hát vừa đợi Nghiêm Đường mặc quần áo cho mình.

Còn về việc hôm nay mặc gì, mặc mấy lớp, hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của em.

Tết Âm Lịch kết thúc không lâu, dì Trương đã trở lại.

Hai đứa con của dì đều bận, biết dì không muốn sang nước ngoài nên Tết xin nghỉ về ở cùng dì mấy ngày, còn chưa đến mùng bảy đã vội vàng rời đi.

Dì ở không chẳng có việc gì, một mình ở trong nhà chỉ thêm buồn chán.

Vì vậy, dì gọi điện cho Nghiêm Đường, trao đổi một phen, nói mình muốn quay lại làm việc sớm.

Nghiêm Đường rất vui mừng, hai ngày nữa anh phải đi làm, anh vốn còn đang đau đầu mấy ngày anh đi làm, ở nhà không có ai trông Ngải Bảo thì phải làm sao.

Hiện giờ dì Trương về sớm, vấn đề vừa hay được giải quyết.

Nhưng Ngải Bảo biết chuyện lại không vui.

Em dùng đũa chọc mấy chiếc sủi cảo béo ú trong bát, không nói gì, cũng không gắp lên ăn.

Nghiêm Đường hỏi Ngải Bảo sao vậy, không muốn dì Trương đến à?

Ngải Bảo ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đường lắc đầu, đáp không ạ.

Nghiêm Đường hỏi vậy sao Bảo Bảo trông có vẻ không vui.

Ngải Bảo lại cúi đầu.

Em tiếp tục nghịch mấy chiếc sủi cảo béo ú trong đĩa.

“Vì em muốn Nghiêm Nghiêm ở bên cạnh em mỗi ngày.” Ngải Bảo hơi rầu rĩ.

“Tại sao Nghiêm Nghiêm không thể ở bên cạnh em mãi?” Em hờn dỗi.

Mặc dù Ngải Bảo biết mình đã hỏi câu này rồi, Nghiêm Đường cũng đã trả lời, nhưng em vẫn ủ rũ.

“Nếu Nghiêm Nghiêm có thể ở bên cạnh em mãi mãi thì tốt biết mấy.” Em nói.

Em chớp đôi mắt to tròn nhìn Nghiêm Đường, khiến trái tim Nghiêm Đường mềm nhũn.

Không ai có thể cưỡng lại sự ỷ lại và yêu thích thẳng thắn như vậy.

Nghiêm Đường dịu giọng dỗ dành Ngải Bảo: “Bảo Bảo, bình thường dù anh không ở bên cạnh em, anh cũng đang làm việc đúng không?”

Ngải Bảo gật đầu đáp đúng nha.

Nghiêm Đường lại hỏi: “Vậy anh làm việc có phải là để kiếm tiền không?”

Ngải Bảo lại gật đầu, đáp đúng nha.

Nghiêm Đường hỏi tiếp: “Anh kiếm được tiền có phải là để tiêu cho Bảo Bảo không?”

Ngải Bảo suy nghĩ một lát.

Em nhớ đến bộ đồ ngủ liền thân hình Patrick Star mới, đôi dép bông xù mới…

Hình như đúng là như vậy.

Thế là Ngải Bảo lại gật đầu, đáp đúng nha.

Nghiêm Đường tổng kết: “Vậy nên trong những lúc anh không ở bên Bảo Bảo, anh đều đang chăm chỉ làm việc kiếm tiền, để Bảo Bảo có cuộc sống tốt hơn – vậy thì số tiền này cuối cùng lại đến bên Bảo Bảo, có phải tương đương với việc những lúc anh không ở bên cạnh Bảo Bảo, thực ra cũng là đang ở bên cạnh Bảo Bảo không?”

Ngải Bảo bị Nghiêm Đường nói đến ngây ngẩn.

Một tay em chống cằm, em nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu.

Ngải Bảo nghĩ đến chiếc bánh kem chocolate mình từng ăn, nghĩ đến khối lego đã hoàn thành…

Em cảm thấy Nghiêm Đường nói rất có lý.

Ngải Bảo vui vẻ.

“Vâng ạ.” Ngải Bảo nói.

“Nhưng em vẫn muốn ngày “Ngải Bảo và Nghiêm Nghiêm cùng nhau ăn thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon” có thể kéo dài hơn một chút, như vậy em có thể dựa vào Nghiêm Nghiêm ăn thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon.” Em nói.

Nghiêm Đường lắng nghe, suy nghĩ một lát.

Đợi Ngải Bảo nói xong, Nghiêm Đường mới hiểu ra cái gọi là ngày “Ngải Bảo và Nghiêm Nghiêm cùng nhau ăn thật nhiều thật nhiều đồ ngon” là cái tên Ngải Bảo đặt cho Tết.

Nội tâm Nghiêm Đường cảm thấy dở khóc dở cười.

“Ừm, sau này khi nào không bận anh sẽ ở bên cạnh Bảo Bảo nhiều hơn.” Nghiêm Đường gõ nhẹ lên đầu Ngải Bảo và hứa hẹn.

Ngải Bảo đáp một tiếng.

Em lại vui vẻ dùng đũa gắp sủi cảo béo ú, cắn nửa miếng.

Mặc dù Ngải Bảo muốn Nghiêm Đường ở bên cạnh mình nhiều hơn, nhưng không phải em không thích dì Trương.

Sáng sớm hôm sau, khi dì Trương đến, em đã dậy từ sớm, vẫy tay chào dì Trương.

“Ôi chao, Ngải Bảo nhà ta trông thật là bảnh!” Dì Trương rất thích Ngải Bảo.

Dì vừa vào cửa nhìn thấy Ngải Bảo mặc một chiếc áo khoác màu vàng tươi, thật lòng khen ngợi.

“Để dì xem nào, đây có phải là quần áo mới không?” Dì Trương thay giày xong thì đi thẳng đến ghế sofa.

Ngải Bảo hơi ngượng ngùng, nhưng cũng cảm thấy đắc ý.

Mấy lọn tóc xoăn trên đầu em lặng lẽ vểnh lên.

“Đây là quần áo Nghiêm Nghiêm mua cho con!” Em nói.

Dì Trương nhiệt tình khen mấy câu quần áo đẹp.

Dì khen không hề khoa trương, cũng không nhạt nhẽo, thái độ vừa phải, khéo léo, khiến người ta cảm thấy vô cùng chân thành.

Phần lớn những người ở tuổi dì đối xử với trẻ con đều như vậy, chủ yếu là khen ngợi tán dương, cho mỗi đứa trẻ đủ thể diện, thỏa mãn đầy đủ mong muốn thể hiện và khao khát được khen ngợi cũng như ngưỡng mộ của các em.

Nghiêm Đường ở bên cạnh nhìn, nghĩ thầm chẳng trách những đứa trẻ lại thích ở bên người lớn tuổi như vậy.

Không giống anh, đôi khi nửa ngày không nói được một câu.

Dì Trương đến, Nghiêm Đường cũng nên đi.

Anh tóm gọn với dì Trương về thức ăn còn thừa trong tủ lạnh rồi đứng dậy ôm Ngải Bảo, dặn em ở nhà ngoan ngoãn nghe lời, anh đi làm rồi sẽ về.

Trước đây khi Nghiêm Đường đi làm vào buổi sáng, Ngải Bảo đều đang ngủ say trong phòng mình. Nghiêm Đường lại rón rén, sợ làm phiền giấc mộng đẹp của em.

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Đường tạm biệt Ngải Bảo vào buổi sáng.

May mà công tác khai sáng hôm qua làm rất tốt, Ngải Bảo cũng ôm Nghiêm Nghiêm của mình, nói vâng ạ, rồi vẫy tay tạm biệt Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường xoa mái tóc xoăn của Ngải Bảo, sau đó cầm cặp tài liệu đi ra ngoài.

Nghiêm Đường lên xe, thắt dây an toàn.

Anh lái xe đi một đoạn ngắn, vô thức liếc nhìn gương chiếu hậu mới phát hiện Ngải Bảo đang đứng ở ban công tầng hai nhìn theo xe anh rời đi.

Bóng dáng Ngải Bảo nhỏ bé, nhưng Nghiêm Đường không nhìn nhầm – dù sao em còn đang mặc chiếc áo khoác màu vàng tươi mà Nghiêm Đường mới mặc cho em sáng nay.

Ngải Bảo đứng ở ban công trông gầy gò, mong manh.

Em đứng trên ban công, nhìn theo anh từ xa, không hiểu sao lại cho người ta cảm giác u buồn.

Dù có ngoan ngoãn đến đâu, dù có hiểu lý lẽ thế nào, Ngải Bảo vẫn không nỡ khi phải tạm biệt Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường không có cách nào khác.

Công việc là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, anh chưa đạt đến mức có thể làm ông chủ ung dung.

Nghiêm Đường chỉ có thể không nhìn gương chiếu hậu, để những sắc màu phong phú trên gương chiếu hậu che khuất bóng dáng Ngải Bảo.

Sau Tết, xe cộ trên đường dần nhiều lên, tiếng còi xe inh ỏi, thành phố C bắt đầu khôi phục cảnh xe cộ tấp nập thường ngày.

Cả thành phố cùng với hoa nghênh xuân màu vàng nhạt nở rộ chào xuân.

Nghiêm Đường đang đợi đèn xanh ở một ngã tư.

Trong lúc nhàm chán, anh chợt nhớ đến mẹ Lạc Lạc, cô hiếm khi nói chuyện trong nhóm “Trạm điều dưỡng yêu thương ” nữa.

Mấy hôm trước, Nghiêm Đường lướt xem lịch sử trò chuyện mới biết thì ra mẹ Lạc Lạc đã ly hôn.

Thành phố C những năm gần đây phát triển thành thành phố hạng nhất, cô không tranh giành được nhiều tài sản, đành đưa Lạc Lạc về quê.

Các bà mẹ trong nhóm đều đồng cảm với cô ấy.

Họ đều là những người phụ nữ có số phận tương đồng, những khó khăn không cần nói hết ra, chỉ cần vài lời đã đủ khiến người ta hiểu.

Nhưng Nghiêm Đường cảm thấy đây chưa chắc đã là một kết cục tồi tệ.

Nghiêm Đường suy nghĩ miên man, anh lại nhớ đến cô chủ quán ăn sáng và con mèo Đại Thắng của cô.

Không biết họ thế nào rồi.

Từ sau lần gặp trước, quán ăn sáng không mở cửa nữa.

Tờ giấy “Có việc xin gọi điện” trên cửa cuốn vẫn yên vị ở đó.

Có lẽ Đại Thắng đang cuộn tròn trong lòng cô Lý ngủ say.

Có lẽ nó đang mơ một giấc mơ ngọt ngào.

Nghiêm Đường không thể biết được.

“Ting” một tiếng, đèn xanh bật lên.

Nghiêm Đường hoàn hồn, lái xe vút qua.

Mùa xuân đang đến gần.

Bình Luận (0)
Comment