“Nhảy vào trong hoa đi, chào mừng đến với thế giới hoa hồng.”
Hoa hồng đưa ra lời mời.
…
Đi hết vườn tường vi, Nghiêm Đường và Ngải Bảo chuyển sang vườn bonsai ở hướng Đông Nam của vườn tường vi.
Vườn bonsai được nối liền với vườn tường vi và vườn hoa lan bằng hai cây cầu, rất thuận tiện.
Nghiêm Đường và Ngải Bảo bước vào vườn bonsai, phong cảnh bên trong có thể nói là hoàn toàn khác với vườn tường vi.
Vườn tường vi là hoa anh đào và hải đường màu hồng ngập trời, nồng nhiệt, hùng vĩ và trực quan, còn vườn bonsai bao gồm đủ loại màu xanh lá với các tầng lớp xen kẽ, lấp ló bên trong là những hòn đá với tạo hình kỳ quái.
Vườn bonsai được xây dựng trên một sườn đồi, người thiết kế đã khéo léo sử dụng sự thay đổi của địa hình, khiến cho cảnh quan trên mỗi con đường đều khác nhau, khách tham quan không biết phía xa có gì đang chờ đợi mình.
Nó chứa đựng những niềm vui bất ngờ.
“Sao đá lại mọc ra cây ạ?” Ngải Bảo chỉ vào một chậu bonsai hỏi Nghiêm Đường.
“Nó chui ra từ đá ạ?” Ngải Bảo chớp mắt hỏi.
Nghiêm Đường nhìn chậu bonsai trước mặt anh và Ngải Bảo, anh không hiểu cách thưởng thức thú vui của bonsai, phần lớn người say mê nó là những người lớn tuổi có tâm hồn thi sĩ.
“…Bảo Bảo, từ trong đá chui ra là Tôn Ngộ Không.” Nghiêm Đường sửa lời, “Đây gọi là bonsai – một hình thức nghệ thuật.”
Ngải Bảo ồ một tiếng.
Em ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Vậy bonsai là Tôn Ngộ Không nảy mầm từ đá ạ?”
Nghiêm Đường nhìn chậu bonsai mà anh và Ngải Bảo đang thảo luận.
Chậu bonsai này đúng là trơ trụi, giống như vách đá dựng đứng trong chậu gốm, chỉ có phía trên mọc ra một cành cây vươn ra ngoài.
Nghiêm Đường suy đoán chậu bonsai này chắc là muốn thể hiện sức sống mãnh liệt của cây cối, có thể sinh trưởng ngay cả trên vách đá. Từ đó khích lệ mọi người về sức sống kiên cường.
Chỉ là nếu anh nói như vậy thì chắc chắn Ngải Bảo sẽ không thể hiểu được.
Ngải Bảo không tin vào lý thuyết này.
Nghiêm Đường chỉ có thể mang theo sự cầu thị nói với Ngải Bảo: “Bảo Bảo, anh cũng không rõ lắm.”
Anh vừa nói vừa kéo Ngải Bảo lại gần tấm biển giải thích bên cạnh chậu bonsai, “Nhưng chúng ta có thể cùng nhau đọc nội dung trên tấm biển này.”
Ngải Bảo nhìn hàng chữ chi chít trên tấm biển giải thích bằng gỗ, giật mình đến mức làm rơi nửa miếng kẹo mè trong tay.
“Không, Ngải Bảo không muốn đọc nhiều ơi là nhiều chữ như vậy.” Ngải Bảo nói liên tục mấy chữ “nhiều” để bày tỏ sự từ chối.
Nhưng Nghiêm Đường cảm thấy đến vườn bách thảo chơi, học được chút gì đó cũng tốt.
Anh thử thương lượng với Ngải Bảo: “Vậy Bảo Bảo, chúng ta cùng nhau đọc được không?”
Ngải Bảo liếc tấm biển giải thích bằng gỗ.
Những chữ khắc màu đen dày đặc trên đó bay tới bay lui trước mắt Ngải Bảo.
Giá mà nó là một miếng kẹo mè thì hay biết mấy, như vậy em có thể nhai hết nó trong mấy miếng, Ngải Bảo nghĩ thầm.
“Vâng ạ.” Ngải Bảo chu môi, em ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đường, “Nghiêm Nghiêm trẻ con quá, còn muốn Ngải Bảo đọc cùng.”
Nghiêm Đường bất đắc dĩ xoa đầu Ngải Bảo, không biết là đứa nào trẻ con hơn.
Thế là cùng với âm thanh nhai kẹo mè rôm rốp của Ngải Bảo, Nghiêm Đường và Ngải Bảo cùng nhau đọc hết chữ trên tấm biển giải thích.
Có rất nhiều chữ Ngải Bảo không biết, Nghiêm Đường kiên nhẫn dạy từng chữ một.
Trên tấm biển giải thích viết rất rõ ràng, chậu bonsai mà Nghiêm Đường và Ngải Bảo vừa thảo luận thuộc loại bonsai phái Trùng Khánh điển hình, cũng như Nghiêm Đường dự đoán lúc đầu, đúng là muốn mô phỏng “cây trên vách đá” hiếm gặp để thể hiện sự bất khuất của sinh mệnh.
Đọc xong, Nghiêm Đường hỏi Ngải Bảo đã hiểu là có ý gì chưa?
Ngải Bảo lắc đầu: “Đương nhiên là em hiểu rồi ạ!” Em đắc ý trả lời, khóe miệng còn dính vụn kẹo mè.
Nghiêm Đường nhướng mày, hỏi: “Bảo Bảo có thể nói cho anh biết là có ý gì không?”
“Được nha.” Ngải Bảo lại lấy một miếng kẹo mè bỏ vào miệng, “Nghĩa là hòn đá này không phải Tôn Ngộ Không nảy mầm, mà là một cái cây rất giỏi, chúng ta đều phải trở thành cái cây đó!”
Em nói xong lại cảm thấy nghi ngờ: “Cây cối làm cây cối là được rồi, tại sao chúng ta phải trở thành cây cối? Nếu nó không muốn có người làm phiền thì sao?”
Nghiêm Đường không hiểu ý của Ngải Bảo.
Họ vừa đi về phía ngọn đồi cao nhất trong vườn bonsai, vừa tiếp tục thảo luận vấn đề này.
“Ý Bảo Bảo là sao?” Nghiêm Đường hỏi.
Ngải Bảo nuốt miếng kẹo mè trong miệng: “Tính cách của cây rất tốt, nhưng nó không thích giao lưu với người khác, nó thích yên lặng một mình lớn lên.”
“Lúc nhỏ, gió và nước đưa cây đến đâu, thì nó sẽ an cư lạc nghiệp ở đó, rồi từ từ lớn lên.” Ngải Bảo nói, “Có thể là trong đá, có thể là trong đất, cũng có thể là trong sa mạc rất yên tĩnh.”
“Nhưng cho dù là ở đâu, nó đều không thích người khác đến thăm, lá cây và hoa trên người nó cũng không thể ở lại mãi, chim nhỏ ở mấy tháng là phải tạm biệt.” Em giải thích.
“Vậy thì sao?” Nghiêm Đường hỏi.
Họ bước lên một con đường nhỏ quanh co, có lẽ con đường này muốn tạo cảm giác cổ kính nên được lát bằng đá xanh.
Những bậc đá bị quá nhiều người dẫm lên, bị quá nhiều nước mưa xối nên rất trơn.
Nghiêm Đường nắm chặt tay Ngải Bảo, sợ em bất cẩn trượt chân.
“Vậy nên…” Ngải Bảo nói tiếp, “Nếu cây biết mình được nhiều người biết đến như vậy, mọi người còn muốn biến thành nó, nó nhất định sẽ không vui.”
Em nhìn Nghiêm Nghiêm ngốc nghếch bên cạnh vẫn không hiểu, thở dài như ông cụ non.
“Nếu chúng ta bắt đầu suy đoán về cây cối vốn không muốn bị người khác làm phiền…” Em bổ sung, “Thì đã là sự làm phiền lớn nhất rồi.”
Lúc này Nghiêm Đường mới chợt hiểu ra.
Vòng vo tam quốc thì ra là đạo lý này.
Thật ra Ngải Bảo nói không phải không có lý, con người tùy tiện suy đoán về một cái cây, một bông hoa, một con côn trùng, một giọt nước, chưa chắc đã không phải là khởi đầu của sự ngu xuẩn.
Đưa ý chí của con người vào những sự vật hoàn toàn khác với họ, cuối cùng lại tự mình cảm động, có lẽ sự ngạo mạn của con người bắt nguồn từ đây.
“Em nói đúng.” Nghiêm Đường gật đầu tán thành ý kiến của Ngải Bảo, “Quả thật rất nhiều người đều không nghĩ đến điểm này.”
Mái tóc xoăn trên đầu Ngải Bảo vểnh lên, em đắc ý lấy một miếng kẹo mè nữa.
“Vậy nên có lẽ nên xin phép cây cối rồi mới giải thích về nó sẽ thích hợp hơn, đúng không?” Nghiêm Đường hỏi Ngải Bảo.
Ngải Bảo gật đầu: “Đúng ạ.”
Họ đã đi đến nơi cao nhất của sườn đồi, sau khi đi vòng quanh mấy vòng, Nghiêm Đường và Ngải Bảo tiến đến đình nghỉ mát trên đỉnh đồi.
Đình nghỉ mát này được xây dựng tinh xảo, mái hiên sáu góc vươn cao, sáu cây cột bao quanh đình còn được chạm khắc hoa văn.
Nghiêm Đường và Ngải Bảo vào trong ngồi, từ trong đình nhìn ra ngoài, vừa hay có thể thấy cây cầu mà họ vừa đi qua cùng với dòng suối bên dưới chảy róc rách lúc ẩn lúc hiện trong bóng cây cành lá xum xuê.
Hiện giờ vắng người, trong đình chỉ có hai cô gái.
Nghiêm Đường và Ngải Bảo ngồi một bên, họ ngồi bên còn lại, không làm phiền lẫn nhau.
Ngải Bảo ngồi trên ghế, ôm ba lô khủng long của mình, nghiêng người nhìn ra ngoài.
Em rất thích phong cảnh nhìn từ góc đình này.
Đã đến giờ nghỉ ngơi, Nghiêm Đường đặt ba lô của mình xuống, lấy dao gọt hoa quả, hai quả táo và túi rác, gọt cho anh và Ngải Bảo mỗi người một quả.
Anh gọt táo rất giỏi, dao vòng quanh quả táo, vỏ không hề đứt đoạn.
Ngải Bảo và bạn thân khủng long cùng ngắm cảnh một lúc rồi dán lại gần, xem Nghiêm Đường gọt táo.
“Oa, vỏ dài quá!” Ngải Bảo lấy vỏ táo giống như lò xo từ túi rác ra, ngạc nhiên nhìn Nghiêm Đường.
“Nghiêm Nghiêm siêu ghê!” Em cảm thán.
Nghiêm Đường cúi đầu đáp mấy tiếng, anh gọt táo luôn vững vàng.
Nghiêm Đường lấy khăn ướt lau sạch hai bàn tay của Ngải Bảo.
“Bảo Bảo ăn táo đi.” Anh đặt một quả táo trơn bóng vào tay Ngải Bảo, “Em vừa ăn không ít kẹo mè, phải làm sạch miệng.”
Nói xong Nghiêm Đường lắc túi kẹo mè còn lại một nửa, “Chút nữa ăn ít thôi, để dành ăn trên xe.”
Ngải Bảo à một tiếng, em đặt vỏ táo lò xo xuống, vui vẻ nhận lấy quả táo không mặc “quần áo” này.
Ngay lúc Nghiêm Đường chuẩn bị tiếp tục gọt táo, điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông.
Nghiêm Đường đặt dao gọt hoa quả xuống, kinh ngạc lấy điện thoại ra.
Cuối tuần anh chỉ mang theo điện thoại cá nhân, người biết số điện thoại cá nhân của anh rất ít, đương nhiên Trần San cũng biết, nhưng chỉ cần không phải ngày mai công ty YT phá sản, gần như cô sẽ không liên lạc với anh vào ngày nghỉ.
Nghiêm Đường nhíu mày, nhìn tên người gọi đến.
“Cảnh sát Lưu”
Nghiêm Đường không vội nghe máy ngay.
Cảnh sát Lưu là người phụ trách công việc bàn giao Ngải Bảo cho Nghiêm Đường, cô ấy gọi điện đến, chỉ có thể liên quan đến Ngải Bảo.
Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo đang vùi đầu ăn táo.
Lúc này vừa hay hai cô gái đối diện đã rời đi.
Nghiêm Đường suy nghĩ một lát, vẫn quyết định không tránh mặt Ngải Bảo.
Ngải Bảo là người có suy nghĩ của riêng mình, có tư duy độc lập, đương nhiên em có quyền được biết chuyện liên quan đến mình.
Nghĩ vậy, Nghiêm Đường ấn nhận cuộc gọi.
“A lô? Xin chào, có phải anh Nghiêm không?” Cảnh sát Lưu ở đầu dây bên kia xác nhận.
Nghiêm Đường trả lời: “Đúng rồi.”
“Tôi là người phụ trách công việc bàn giao Ngải Bảo cho anh lần trước, anh còn nhớ tôi không?” Cảnh sát Lưu hỏi.
Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo bên cạnh.
Dường như Ngải Bảo nghe thấy có người nhắc đến tên mình trong điện thoại nên dịch lại gần, vểnh tai lên nghe.
Em còn ngậm đầy một miếng táo, hai má căng phồng, không khác gì hamster.
“Cảnh sát Lưu, chào cô, tôi nhớ.” Nghiêm Đường xoa đầu Ngải Bảo đang dựa vào mình, “Xin hỏi có chuyện gì vậy?”
Cảnh sát Lưu cười: “Không có gì, lần trước không phải đã nói với anh chúng tôi có công tác thăm hỏi sao? Đã gần ba tháng rưỡi, tôi định thứ hai hoặc thứ ba tuần sau đến xem một chút, không biết lúc nào anh rảnh?”
Nghiêm Đường mới nhớ ra lúc đón Ngải Bảo, hình như từng được nhắc nhở chuyện này.
“À, tôi lúc nào cũng được, xem bên cô khi nào có thời gian thôi.” Nghiêm Đường trả lời.
Cảnh sát Lưu đáp lại hai tiếng, sau đó Nghiêm Đường nghe thấy tiếng cô ấy viết gì đó, chắc là đang ghi chép.
Một lát sau, cảnh sát Lưu mới hỏi: “Vậy thứ tư được không?”
Nghiêm Đường đáp được.
Cảnh sát Lưu không nói gì nhiều, cô cảm ơn sự hợp tác của anh rồi cúp máy.
Có thể thấy cô ấy rất bận.
Sau khi cúp máy, Nghiêm Đường quay đầu nhìn Ngải Bảo.
Ngải Bảo cầm quả táo còn một nửa, cũng nhìn chằm chằm Nghiêm Đường.
Vẻ mặt em hiếm khi trông nghiêm trọng.
“Sao vậy, Bảo Bảo?” Nghiêm Đường vỗ vai Ngải Bảo và hỏi.
Ngải Bảo dựa vào lòng Nghiêm Đường, hơi lo lắng.
“Em sắp phải rời xa Nghiêm Nghiêm rồi đúng không ạ?” Em nhỏ giọng hỏi Nghiêm Đường.
Em càng nói, giọng càng nhỏ, đầu cũng cúi càng thấp.
Đầu cúi xuống chỉ còn một cái xoáy tóc đối diện với Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường không hiểu ý của Ngải Bảo: “Sao lại thế được?”
Anh ôm lấy Ngải Bảo mềm mụp, vỗ lưng em.
“Dì đến có phải muốn đưa em rời xa Nghiêm Nghiêm không ạ?” Ngải Bảo cầm nửa quả táo, ngẩng đầu hỏi Nghiêm Đường.
Trong đôi mắt dưới hàng mi dày rậm của em long lanh ánh nước.
“Ngải Bảo không muốn rời xa Nghiêm Nghiêm đâu!” Ngải Bảo ném quả táo trong tay, bất ngờ òa khóc.