“Tớ phải đi đây.” Pauline nói.
Luca không hiểu.
“Đi? Ý cậu là sao?” Cậu bé hỏi.
…
Nghiêm Đường đã dặn dò dì Trương trước, bảo dì chuẩn bị thêm một phần cơm, lý do như cũ, nói Ngụy Tiểu Liên là bạn của anh, nhà có chút chuyện, đến đây ở vài hôm.
Dì Trương không phải người lắm lời, nghe Nghiêm Đường nói “nhà có chút chuyện” thì không hỏi thêm nữa.
Dì cười lịch sự với Ngụy Tiểu Liên.
Ngụy Tiểu Liên mà giả vờ thì cũng rất dễ lừa người.
Cậu ta cười với dì Trương, nụ cười vừa kín đáo vừa tao nhã, lúm đồng tiền bên má trái thoáng hiện ra, khiến dì Trương có ấn tượng tốt về mình, cảm thấy cậu ta là người có giáo dục.
Tuy nhiên Nghiêm Đường vẫn không yên tâm, sau khi anh đi làm, dì Trương bận việc riêng, Ngụy Tiểu Liên và Ngải Bảo có thể sẽ tiếp xúc với nhau.
Mấy hôm trước là cuối tuần, dưới sự giám sát chặt chẽ của Nghiêm Đường, tạm thời chưa có vấn đề gì.
Ngụy Tiểu Liên mới đến, mấy ngày nay tương đối ngoan ngoãn, dì Trương nói với Nghiêm Đường, Ngụy Tiểu Liên thường ở lì trong phòng cả ngày, ngoài giờ cơm thì hầu như không ra ngoài.
Nhưng Nghiêm Đường vẫn hơi lo lắng.
Sáng nay trước khi đi làm, anh lại cảnh cáo Ngụy Tiểu Liên một lần nữa, bảo cậu ta tránh xa Ngải Bảo ra.
Ngụy Tiểu Liên cười đồng ý, đôi mắt hẹp dài lóe lên tia sáng.
Buổi chiều thì không sao, có giáo sư Tăng trông Ngải Bảo, nhưng khoảng thời gian từ lúc Ngải Bảo thức dậy đến lúc ngủ trưa hoàn toàn có thể trở thành sơ hở để cậu ta len lỏi vào.
Thực ra trong lòng Nghiêm Đường hiểu rõ để Ngụy Tiểu Liên và Ngải Bảo ở cùng một mái nhà, lại còn nhiều ngày như vậy, hiện tại hai người chưa tiếp xúc gì, nhưng không có nghĩa là mấy ngày sau không có.
Ngải Bảo không phải người có tính tò mò hay thích tìm hiểu người khác, nhưng Ngụy Tiểu Liên thì không.
Nghiêm Đường nghĩ vậy, cảm thấy chán nản đặt tách trà hoa cúc xuống.
Trần San đang báo cáo công việc cho Nghiêm Đường, thấy anh có vẻ suy sụp tinh thần như vậy, cũng giật mình.
“… Anh Nghiêm, anh sao vậy… chúng ta sắp phá sản rồi sao?” Trần San đặt tài liệu xuống, hiếm khi dè dặt hỏi.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Nghiêm Đường sa sút tinh thần như vậy, mặt mày ủ rũ, hai tay chắp lại, chống lên bàn đỡ cằm, như thể đang bị một vấn đề cực kỳ hóc búa làm khó.
Nghiêm Đường hoàn hồn: “Ồ, không có gì, vừa nghĩ đến chút chuyện khác trong công ty thôi.”
Anh sẽ không nói cho Trần San biết mình vừa phân tâm.
Nghiêm Đường lại bày ra vẻ mặt nghiêm nghị và lạnh lùng, mỗi lần thành phố có hội nghị quan trọng nào bắt buộc anh phải tham dự, anh đều mang vẻ mặt nguy hiểm khó dò như vậy.
Thực chất Nghiêm Đường đang nghĩ xem tối nay về nhà ăn gì.
Nghiêm Đường xua tay: “Cô cứ tiếp tục đi, tôi đang nghe.”
Trần San nửa tin nửa ngờ: “… Có chuyện gì nhất định phải nói ra, công ty chúng ta có thể cùng nhau đối mặt!”
Nghiêm Đường gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, chính trực: “Cô yên tâm đi.”
Bấy giờ Trần San mới yên tâm, tiếp tục báo cáo nốt phần việc chưa xong.
Và đúng như Nghiêm Đường dự đoán, Ngụy Tiểu Liên và Ngải Bảo ở chung một mái nhà, trời cao hoàng đế xa, bảo Ngụy Tiểu Liên đừng tiếp cận Ngải Bảo?
Đó là điều không thể.
Ngụy Tiểu Liên đợi qua mấy ngày đầu Nghiêm Đường có khả năng giám sát chặt chẽ nhất, sau đó mới từ từ tiếp cận “đứa bé” này.
Sáng ngủ dậy, ăn xong cháo ngô và vài miếng sủi cảo dì Trương nấu, Ngải Bảo lại vui vẻ chạy đến ghế sofa của mình như thường lệ, bật kênh có Cậu Bé Bọt Biển, xem TV.
Mấy ngày trôi qua không có tiếp xúc rõ ràng nào, Ngải Bảo đã quên béng người trắng trẻo ở trong nhà.
Nếu không phải Ngụy Tiểu Liên chủ động lại gần, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Ngải Bảo, thì Ngải Bảo đã chẳng nhớ ra nhà mình còn có khách.
Nhưng Ngải Bảo không để ý đến Ngụy Tiểu Liên cho lắm.
Đối với Ngải Bảo, Ngụy Tiểu Liên là khách của Nghiêm Nghiêm, không liên quan gì đến em.
Vì Nghiêm Nghiêm, Ngải Bảo sẽ không quá bài xích cậu ta.
Ngải Bảo cắn cơm cháy, chăm chú xem Cậu Bé Bọt Biển trên TV đang chuẩn bị đi làm ở Krusty Krab, không thèm liếc Ngụy Tiểu Liên lấy một cái.
Bây giờ em bị hạn chế kẹo mè, chỉ có thể ôm cơm cháy ăn một mình.
Còn Ngụy Tiểu Liên ngồi bên cạnh, mặt cười tủm tỉm, trong lòng lại đang lẩm bẩm.
Vị này không thèm nhìn cậu ta lấy một cái, chẳng lẽ đã biết cậu ta là bạn tình lâu năm của Nghiêm Đường? Không cho cậu ta sắc mặt tốt là muốn dằn mặt cậu ta sao? Hay là có ý gì?
Cung tâm kế quay mòng mòng trong đầu Ngụy Tiểu Liên.
Cuối cùng, Quý phi Ngụy Tiểu Liên cười hỏi Hoàng Hậu Ngải Bảo đang ngồi trên ghế sofa: “Bao nhiêu ngày qua, vẫn chưa chào hỏi cậu một tiếng, nên xưng hô với cậu thế nào đây?”
Dù sao thì giơ tay không đánh mặt cười, Ngụy Tiểu Liên chủ động bày tỏ thành ý, cậu ta nghĩ vị này dù thế nào cũng nên đáp lại một tiếng đúng không?
Ngải Bảo vừa nhai cơm cháy vừa nhìn Ngụy Tiểu Liên, đáp: “Em tên là Ngải Bảo nha.”
Giọng Ngải Bảo trong trẻo, vì miệng đang nhai thức ăn nên phát âm không rõ, hơi ngọng nghịu.
Nghe vậy, Ngụy Tiểu Liên giật nảy mình, cậu ta không nhận ra cách nói chuyện của Ngải Bảo khác người thường, chỉ cho rằng đó là cách nói chuyện độc đáo.
Giống như hội chị em Đông Bắc mà cậu ta hay thấy ở quán bar, õng ẹo hét lớn trên cột múa: “Có 1 không? Mau tới đây!”.
Tuy nhiên, bao nhiêu năm nay, Ngụy Tiểu Liên đã nghe rất nhiều chị em trong giới danh viện nói chuyện điệu đà, nhưng giọng nói này vẫn là giọng non nớt nhất mà cậu ta từng nghe.
Non nớt tới độ véo một cái còn chảy ra nước.
Ngải Bảo không có lòng hiếu kỳ, trả lời xong câu hỏi của Ngụy Tiểu Liên, em tiếp tục ăn cơm cháy và xem Cậu Bé Bọt Biển.
Ngụy Tiểu Liên lại càng chắc chắn Ngải Bảo đang muốn ra oai phủ đầu.
Nhưng cậu ta không sợ.
“Ngải Bảo phải không? Anh là Ngụy Tiểu Liên.” Ngụy Tiểu Liên tỏ ra nhiệt tình, “Năm nay em bao nhiêu tuổi?”
Ngải Bảo lại quay đầu nhìn Ngụy Tiểu Liên.
Ngải Bảo ngẫm nghĩ, em giơ ngón tay ra đếm, một lúc sau mới trả lời: “Em mười bảy rồi ạ!”
“Ồ, mười bảy rồi à… Khoan đã?? Mười bảy??” Nụ cười trên mặt Ngụy Tiểu Liên cứng lại.
“Em mới mười bảy tuổi?” Ngụy Tiểu Liên không thể tin được hỏi lại Ngải Bảo.
Ngải Bảo chớp mắt, không hiểu sao người trắng trẻo này lại kích động như vậy.
“Đúng rồi ạ!” Em vừa nhai cơm cháy vừa gật đầu, “Ngải Bảo mười bảy tuổi rồi ạ!”
Ngụy Tiểu Liên: …
Tạo nghiệp mà, Nghiêm Đường đúng là tên khốn, đến thiếu niên mười bảy tuổi như hoa như ngọc cũng không tha.
Biết tuổi của Ngải Bảo, Ngụy Tiểu Liên nhìn lại em, những hành động, giọng nói vừa nãy còn thấy là giả vờ đáng yêu và ngoan ngoãn giờ đây hoàn toàn biến thành đáng yêu và ngoan ngoãn thật.
Mái tóc xoăn của Ngải Bảo lắc lư.
Em thấy hơi kỳ lạ, tại sao người trắng trẻo này cứ nhìn mình chằm chằm.
Trong phút chốc, ánh mắt Ngụy Tiểu Liên nhìn Ngải Bảo từ đầy ý chí chiến đấu biến thành một loại thương hại khi thấy một đứa bé đáng thương.
Chẳng trách cậu ta chưa bao giờ gặp Ngải Bảo trong giới gay thành phố C, hẳn là đứa nhỏ này vừa mới lớn chưa bao lâu, ý thức về gay mới thức tỉnh, đã bị Nghiêm Đường tha đi mất.
Đứa trẻ mười bảy tuổi, cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa tiếp xúc, đã bị Nghiêm Đường nhốt lại.
Ngụy Tiểu Liên nhớ lại tuổi mười bảy tràn đầy sức sống của mình, nhìn Ngải Bảo đang khoanh chân ngồi trên ghế sofa, ánh mắt thương yêu càng thêm sâu đậm.
Ngụy Tiểu Liên nhìn Ngải Bảo, thở dài một hơi, cảm thấy trách nhiệm của mình thật nặng nề.
Em nhỏ, em yên tâm, anh Ngụy nhất định sẽ cứu em ra khỏi miệng cọp, trả lại cho em bầu trời xanh tươi đẹp rộng lớn, để em tiếp tục làm một con rồng trắng tung tăng trong sóng nước!
Còn Nghiêm Đường?
Đừng có nhằm vào mấy đứa trẻ như hoa như ngọc cái gì cũng không biết! Có gì thì cứ nhằm vào 0 với bộ xương cứng cáp của cậu ta đây!
Ngụy Tiểu Liên suýt nữa thì rơi nước mắt vì tinh thần anh dũng không sợ hãi, lấy thân nuôi 1 của mình.
“Anh lớn hơn em tám tuổi.” Ngụy Tiểu Liên nói, “Em có thể gọi anh là anh Ngụy, sau này muốn biết chuyện gì trong giới đều có thể hỏi anh!”
Ngụy Tiểu Liên nói xong, nháy mắt trái với Ngải Bảo, làm ra vẻ mặt “em hiểu mà”.
Thế nhưng Ngải Bảo không hiểu.
Ngải Bảo không hiểu hơn tám tuổi mà Ngụy Tiểu Liên nói là bao nhiêu.
Khái niệm về số lớn nhất của em là 20, vì thế em nghiêng đầu, nghĩ mãi mà không hiểu nổi.
Đối với Ngải Bảo, 20 là một lỗ đen rất lớn, bên trong tối om, không có âm thanh, không có ánh sáng, càng không có ngôi sao, hoàn toàn không nhìn thấy đáy.
Lỗ đen này cuộn xoáy, cuộn xoáy, Ngải Bảo chưa bao giờ đến gần nó.
Trong mắt Ngải Bảo, 20 không hiền hòa như số 5 bụng bự, cũng không dễ gần như số 9 vui vẻ, nó yên lặng, to lớn và tĩnh mịch, giống như con mắt của vũ trụ, lại giống như một cái hố không đáy không có sự sống.
Mỗi con số lớn hơn 20 đều ở sau lưng số 20 đen kịt, Ngải Bảo không nhìn thấy chúng.
Còn chuyện trong giới mà Ngụy Tiểu Liên nói, Ngải Bảo lại càng không thể hiểu.
Chẳng lẽ Ngụy Tiểu Liên sống trong một cái vòng tròn?
Nhưng mà “anh Ngụy” – cách gọi này thì Ngải Bảo nghe hiểu, đây là “anh + họ” mà hôm qua Nghiêm Nghiêm nói với em!
Thế là Ngải Bảo chớp mắt: “Chào anh Ngụy.”
Em gọi mà không gặp chút trở ngại nào.
Nghe tiếng gọi của Ngải Bảo, Ngụy Tiểu Liên cảm thấy cả người khoan khoái.
“Được rồi, em trai Ngải Bảo.” Ngụy Tiểu Liên lấy ra phong thái thường ngày nói chuyện với các chị em khác.
Cậu ta vắt chéo chân trên ghế sofa, dựa vào một bên thành ghế, khoe ra vòng eo hoàn mỹ, vô thức quay về dáng ngồi kiểu danh viện của mình.
“Sau này, có chuyện gì trong giới, cứ hỏi anh.” Ngụy Tiểu Liên cười đoan trang, “Anh Ngụy nhất định sẽ cung cấp cho em tin tức chính xác nhất!”
Ngải Bảo nhìn nhìn Ngụy Tiểu Liên.
Gương mặt trắng tròn lộ vẻ khó hiểu.
Ngụy Tiểu Liên vẫn đang líu ríu nói với Ngải Bảo về kiến thức trong giới danh viện, Ngải Bảo hoàn toàn nghe không hiểu.
Em không biết tại sao người trắng trẻo này lại nói nhiều như vậy.
Ngải Bảo lén lút liếc nhìn Ngụy Tiểu Liên.
Bàn tay mập mạp của em lấy một miếng cơm cháy, đưa lên miệng, nhai rôm rốp.
Có lẽ người trắng trẻo này là một người rất rất cô đơn.
Ngải Bảo vừa nhai cơm cháy rôm rốp, vừa liếc Ngụy Tiểu Liên và nghĩ.
Ngải Bảo nghĩ một lát, có phần đồng cảm với người trắng trẻo này.
Thế là em ậm ừ cho qua chuyện, nhưng mắt vẫn tập trung xem Cậu Bé Bọt Biển.
Ngụy Tiểu Liên nghe Ngải Bảo phụ họa, nói càng hăng, phổ cập hết cho Ngải Bảo về tứ đại danh viện, bát đại mỹ nhân và tam đại 1 đính kim cương của thành phố C, hoàn toàn không nhận ra Ngải Bảo đã lặng lẽ offline từ lâu.
Sau khi nói một tràng dài, Ngụy Tiểu Liên khô cả miệng.
Cậu ta dừng lại, tự rót cho mình một cốc nước, nghỉ giữa hiệp một chút.
Ngải Bảo đạp chân trên chiếc ghế sofa.
Ngồi khoanh chân lâu, chân sẽ bị tê.
Ngụy Tiểu Liên lấy cốc giấy dùng một lần từ dưới bàn trà, vừa cúi đầu chợt phát hiện một túi kẹo mè.
Bữa sáng hôm nay cậu ta ăn cùng Nghiêm Đường, để giữ hình tượng của mình, Ngụy Tiểu Liên cố ý ăn rất ít.
Mục đích là duy trì hình tượng tao nhã.
Vừa nãy thao thao bất tuyệt với Ngải Bảo một tràng dài, hiện tại kẻ yếu đuối mang tên Ngụy Tiểu Liên cảm thấy mình cần bổ sung một chút đường.
Ăn ít kẹo mè, chắc Nghiêm Đường sẽ không nói gì đâu nhỉ…
Không đến nỗi keo kiệt như vậy chứ.
Ngụy Tiểu Liên nghĩ vậy, thuận tay lấy túi kẹo mè ra đặt lên bàn trà.
Soạt một tiếng, radar kẹo mè của Ngải Bảo đang xem TV lập tức phản ứng.
Em quay đầu, ánh mắt khóa chặt vào túi kẹo mè đầy ắp trên bàn trà.
Khẩu phần kẹo mè buổi sáng em đã ăn rồi, Ngải Bảo chỉ có thể thèm thuồng nhìn túi kẹo mè, chép miệng mấy cái, nhớ lại hương vị.
Ngụy Tiểu Liên hoàn toàn không nhận ra ánh mắt nóng rực của Ngải Bảo đang dán vào túi kẹo mè.
Cậu ta tiện tay mở túi, lấy một miếng ra ăn.
Vừa ăn miếng đầu tiên, mắt Ngụy Tiểu Liên sáng lên, mè đen trong kẹo vừa dày vừa thơm, lạc rang lẫn trong đó giòn tan, cắn một miếng, thơm phức, đúng là ngon thật.
Cậu ta không ngờ Nghiêm Đường biết ăn như thế, túi kẹo mè này không tồi.
Không nhịn được, Ngụy Tiểu Liên ăn hết miếng này đến miếng khác, ăn ngon lành.
Ngải Bảo trơ mắt nhìn kẹo mè của mình một miếng, hai miếng, ba miếng, bốn miếng… đều chui vào bụng người trắng trẻo bên cạnh.
Người trắng trẻo ở trước mặt Ngải Bảo, ăn kẹo mè của Ngải Bảo ngon lành làm sao, tiếng rôm rốp vang lên trong phòng khách.
Tiếng rôm rốp này đối với Ngải Bảo là cực kỳ lớn.
Nó át cả tiếng thái rau của dì Trương trong bếp, át cả tiếng Cậu Bé Bọt Biển ca hát trong TV, giống như một cơn lốc xoáy thổi về phía Ngải Bảo.
Bây giờ trong tai Ngải Bảo, chỉ còn lại tiếng kẹo mè của mình bị người trắng trẻo nhai rôm rốp!
Ngải Bảo đặt túi cơm cháy trong lòng sang một bên, cái miệng nhỏ vô thức chu lên.
Em đột nhiên xỏ dép lê, chạy lạch bạch lên tầng.
Ngụy Tiểu Liên đang cắn dở nửa miếng kẹo mè, cảm thấy nghi hoặc nhìn Ngải Bảo đột nhiên chạy lên tầng.
Ai ngờ cậu ta thấy Ngải Bảo hình như cầm một chiếc đồng hồ thông minh đi ra.
“Nghiêm Nghiêm! Người trắng trẻo đang ăn kẹo mè của Ngải Bảo!” Ngụy Tiểu Liên nghe thấy Ngải Bảo hét lớn vào đồng hồ thông minh của mình như mách tội.
“Kẹo mè của Ngải Bảo bị người ta ăn mất rồi!” Ngải Bảo lặp lại lời vừa nói.
Đồng hồ thông minh đang bật loa ngoài, Ngụy Tiểu Liên nghe rõ ràng giọng nói của Nghiêm Đường truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Anh về ngay.”
Giọng Nghiêm Đường vẫn trầm ổn, bình tĩnh như vậy.
“Bộp” một tiếng, nửa miếng kẹo mè Ngụy Tiểu Liên đang ngậm trong miệng rơi xuống đất.
Ôi thôi.