Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ

Chương 68

“Em yêu anh, xa như con đường này

dẫn đến tận bờ sông kia.”

Chú thỏ con reo lên.

Chuyện Ngải Bảo muốn tổ chức triển lãm, Nghiêm Đường vẫn bàn bạc với giáo sư Tăng một chút.

Mấy hôm nay giáo sư Tăng đang bận rộn ở trường đại học, Nghiêm Đường đành hẹn bà ra nói chuyện một lát ở quán trà vào buổi chiều lúc Ngải Bảo ngủ trưa trong văn phòng.

Dù sao thì công ty YT và trường đại học giáo sư Tăng dạy cũng gần nhau.

Nghiêm Đường nói qua với giáo sư Tăng về suy nghĩ của Ngải Bảo.

Ngải Bảo muốn tự mình làm triển lãm, em không cho Nghiêm Đường tham gia.

“Ngải Bảo muốn tự mình sắp xếp!” Lúc Ngải Bảo tắm, vừa chọc mông vịt con, vừa lớn tiếng nói, “Kiểu mà Nghiêm Nghiêm không được xem ấy!”

Giáo sư Tăng lắng nghe, bà có vẻ rất hứng thú với triển lãm do Ngải Bảo tổ chức.

Nghiêm Đường tạm dừng.

Anh đắn đo một lát, nói khéo với bà triển lãm này của Ngải Bảo, có lẽ, đại khái, gần như, chỉ là tổ chức ra cho chính em và Nghiêm Đường xem, Ngải Bảo không có ý định mời người khác…

Ý tứ sâu xa là giáo sư Tăng cũng không nằm trong danh sách khách mời.

Nụ cười trên mặt giáo sư Tăng không giảm, ngược lại càng thêm rõ ràng.

“Đây là chuyện tốt mà, cậu Nghiêm.” Giáo sư Tăng cười tủm tỉm.

Nghiêm Đường không hiểu tại sao.

Anh nhìn giáo sư Tăng, lộ vẻ nghi hoặc.

Giáo sư Tăng mỉm cười, giải thích với anh: “Cậu Nghiêm, tôi vẫn luôn cảm thấy vai trò của mình ngoài việc dạy cho Ngải Bảo một số kiến thức phổ thông, dạy em ấy một số thường thức cơ bản, thì còn là cầu nối kéo gần khoảng cách giữa cậu và Ngải Bảo.”

Bà đẩy gọng kính.

“Tôi còn nhớ ngày đầu tiên cậu gặp tôi, lúc bàn bạc với tôi về vấn đề của Ngải Bảo, cậu vẫn mang tâm thái công tư phân minh.” Giáo sư Tăng nói, “Khi tôi nói mối quan hệ là hai chiều, tôi biết lúc đó cậu không tin, thậm chí nghi ngờ liệu Ngải Bảo có khả năng yêu thương người khác hay không, đúng không?”

Nghiêm Đường nhớ lại suy nghĩ ban đầu của mình.

Hình như đúng là như vậy.

“Lúc đó, tôi còn chưa hiểu Bảo Bảo.” Anh gật đầu nói, “Là tôi quá chủ quan.”

“Vậy còn bây giờ?” Giáo sư Tăng hỏi.

Bà không đợi Nghiêm Đường mà tự trả lời: “Bây giờ Ngải Bảo muốn tổ chức một triển lãm, em ấy không mời ai cả, chỉ hy vọng cậu và em ấy cùng tham gia triển lãm này, điều này cho thấy trong mắt em ấy, khoảng cách giữa hai người đã gần nhau vô hạn, không phải sao?”

Nghiêm Đường gật đầu.

“Cậu Nghiêm, cậu còn nhớ tôi đã nói không?” Giáo sư Tăng hỏi, “Bất kỳ mối quan hệ thân mật nào trên thế giới, trách nhiệm là một phần, nhưng quan trọng hơn là cả hai bên đều cảm nhận được tình yêu của đối phương.”

Nghiêm Đường gật đầu, anh vẫn còn ấn tượng.

“Bây giờ, điều tôi nhìn thấy ở cậu không còn chỉ đơn thuần là trách nhiệm nữa.” Giáo sư Tăng cười cầm tách trà táo đỏ trước mặt lên, nhấp một ngụm.

Nghiêm Đường hơi nghiêng đầu, làm ra tư thế dò hỏi.

Vậy bà còn nhìn thấy gì khác nữa?

Giáo sư Tăng đặt tách trà xuống, thong thả nói tiếp: “Tôi nhìn thấy quỹ đạo của tình yêu trên người cậu.”

Nói xong, bà bật cười.

“Nói ra có hơi thần bí một chút.” Giáo sư Tăng cười, “Nhưng tôi làm giáo dục trẻ em nhiều rồi, đối với thứ gọi là tình yêu này quả thực là vô cùng nhạy bén.”

Nghiêm Đường không hiểu: “Tôi vẫn luôn rất thích, cũng rất yêu Ngải Bảo.”

Tại sao đến bây giờ mới được giáo sư Tăng cho là có?

Giáo sư Tăng mở mắt nhìn thẳng vào Nghiêm Đường.

Bà là một người lớn tuổi có vẻ ngoài hiền hòa, dịu dàng, đôi mắt cong cong, nếp nhăn nơi khóe mắt rõ ràng, nhìn là biết người có tính tình tốt.

Nhưng khi bà mở mắt đánh giá ai đó, một cảm giác thờ ơ hơi lạnh lùng chợt ập đến.

Cũng chỉ trong thoáng chốc, bà lặng lẽ nhìn Nghiêm Đường rồi nheo mắt, khôi phục vẻ mặt tươi cười.

“Rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng chúng ta không nhận ra.” Bà nói sâu xa.

Nghiêm Đường nhìn giáo sư Tăng, hơi không hiểu nổi.

Anh không rõ ý của giáo sư Tăng là gì.

Giáo sư Tăng lại không giải thích thêm về vấn đề này, bà chuyển sang chủ đề khác.

“Về triển lãm tranh của Ngải Bảo, cậu Nghiêm định thế nào?” Giáo sư Tăng lại đẩy gọng kính.

Dòng suy nghĩ của Nghiêm Đường theo đó quay lại vấn đề này.

“Ngải Bảo muốn lấy những bài thơ, tranh vẽ mình hoàn thành thường ngày, và những thứ khác…” Nghiêm Đường suy nghĩ, anh không biết nên hình dung thế nào về những thứ Ngải Bảo muốn triển lãm, “Những thứ khác… những thứ mà em ấy cảm thấy thú vị, có ý nghĩa, cùng mang ra trưng bày…”

Giáo sư Tăng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.

“Vậy cậu Nghiêm, cậu muốn hỏi điều gì?” Giáo sư Tăng nghe xong hỏi lại Nghiêm Đường, “Ngải Bảo biết thứ mình muốn trưng bày, cậu quyết định lấy một phòng trống ra làm địa điểm, bây giờ gần như không còn vấn đề gì nữa.”

Nghiêm Đường há miệng.

Thật ra câu hỏi này của anh hơi khó hiểu.

Nhưng anh vẫn muốn hỏi.

“… Thật ra, tôi không rõ lắm, tại sao Ngải Bảo lại muốn tổ chức triển lãm…” Nghiêm Đường bất đắc dĩ sờ mũi, “Tối qua trước khi đi ngủ tôi hỏi em ấy, sao đột nhiên lại muốn tổ chức triển lãm? Em ấy trả lời bởi vì chữ “triển” rất ngầu.”

Ngải Bảo nói câu này, nói mà cứ như thật.

Để nhấn mạnh chữ “ngầu”, cái miệng nhỏ của em chu lên thật cao.

Nụ cười trên mặt giáo sư Tăng rõ hơn.

Đây đúng là lý do Ngải Bảo có thể nói ra.

Tuy nhiên Nghiêm Đường lại cảm thấy trong đó còn có gì đó, nó ẩn giấu phía sau chữ “triển” này.

“Tại sao Ngải Bảo muốn tổ chức một triển lãm, lại còn chỉ mời cậu Nghiêm, cậu Nghiêm còn không biết, sao tôi biết được chứ?” Giáo sư Tăng lắc đầu.

Bà cảm thấy Nghiêm Đường quá sốt ruột.

“Cậu Nghiêm vội gì chứ?” Giáo sư Tăng cười nói, “Đến lúc đó, cậu đi xem triển lãm của Ngải Bảo, chẳng phải mọi chuyện sẽ rõ ràng sao?”

Nghiêm Đường cũng biết điều này.

Anh lại sờ mũi mình, cảm thấy bất đắc dĩ.

Đến lúc đó, đợi Ngải Bảo sắp xếp xong triển lãm của mình, anh đi xem quả thực sẽ biết thôi.

Dù xem không hiểu, anh hỏi lại Ngải Bảo, có lẽ Ngải Bảo sẽ bằng lòng nói cho anh biết.

Giáo sư Tăng lại cầm tách trà của mình lên, uống một ngụm.

Bà liếc Nghiêm Đường cách làn hơi nóng bốc lên.

Trên mặt Nghiêm Đường thoáng vẻ bất đắc dĩ.

Dường như anh vẫn đang thầm đoán xem Ngải Bảo tổ chức triển lãm này rốt cuộc là vì điều gì.

Giáo sư Tăng cụp mắt, bà không nói cho Nghiêm Đường biết là bà từng vô tình nhìn thấy một bài thơ trên bàn học của Ngải Bảo.

Lúc đó Ngải Bảo còn đang ngủ trưa, ngáy khò khò, cuốn sổ tuyệt tác của em vô tình mở ra trên bàn.

Giáo sư Tăng nhẹ nhàng tiến lên, định giúp em đóng cửa sổ.

Không ngờ vừa hay một cơn gió thổi qua, thổi một trang thơ trong cuốn sổ của Ngải Bảo đến ngay trước mặt bà.

Bà vừa cúi đầu là xem được rõ ràng.

Bài thơ viết trên đó rất đơn giản:

“Haizz!

Một ngôi sao rơi xuống kìa

Rơi ở bên chân anh

Đó là Ngải Bảo nha!”

Bài thơ này rất đơn giản, thuộc phong cách trước nay của Ngải Bảo, nhưng giáo sư Tăng đọc lên, không hiểu tại sao lại cảm nhận được vài thứ khiến người ta kinh ngạc.

Chữ “anh” trong bài thơ chỉ ai, đương nhiên không cần nói cũng biết là Nghiêm Đường.

Mà trong bài thơ Ngải Bảo viết cho Nghiêm Đường, giáo sư Tăng vậy mà cảm nhận được dấu vết mơ hồ của tình yêu.

Từ ngày đó trở đi, giáo sư Tăng lại cẩn thận quan sát tương tác giữa Nghiêm Đường và Ngải Bảo, bà phát hiện thật ra rất nhiều thứ dường như đã xảy ra.

Chẳng qua là dung nham còn chưa tràn lên miệng núi lửa mà thôi.

Về việc này, bà nên làm gì?

Giáo sư Tăng đã suy nghĩ rất lâu.

Cuối cùng, bà vẫn đặt tách trà đầy nước, nặng trĩu trong tay mình xuống.

Ngải Bảo không phải trẻ con, Nghiêm Đường cũng là người rất đáng tin cậy. Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, nếu thuận lợi, hãy để suối nhỏ biến thành biển lớn, cây con biến thành rừng rậm, đồi nhỏ biến thành núi cao hùng vĩ.

Giáo sư Tăng cẩn thận sắp xếp lại những suy nghĩ phức tạp của mình.

Ngải Bảo không tỏ ra nóng nảy với triển lãm của mình.

Mỗi ngày cần làm gì thì làm nấy, cần xem Cậu Bé Bọt Biển thì xem Cậu Bé Bọt Biển, cần ăn kẹo mè thì ăn kẹo mè, giống như đã quên mất chuyện này.

Nghiêm Đường nhắc nhở Ngải Bảo.

“Bảo Bảo, bao giờ buổi triển lãm của em ra mắt?” Anh vừa gắp cải thìa cho Ngải Bảo, vừa hỏi em.

Ngải Bảo húp một ngụm canh, nuốt xuống, suy nghĩ một lát.

“Cuối tuần sau ạ!” Em đáp.

“Tại sao lại là cuối tuần sau?” Nghiêm Đường nghi hoặc.

Anh còn tưởng dựa theo tính cách của Ngải Bảo, em sẽ nóng lòng bắt đầu sắp xếp ngay lập tức.

“Bởi vì cuối tuần em và Nghiêm Nghiêm phải đi xem một cái triển lãm nha!” Ngải Bảo nói, “Ngải Bảo phải học hỏi triển lãm trước, mới có thể làm tốt được chứ ạ!”

Ngải Bảo bỏ cải thìa trong bát mình vào miệng, nhai rôm rốp.

Nghiêm Đường chợt hiểu ra.

Thì ra Ngải Bảo muốn đi học lỏm nha.

“Vậy được.” Nghiêm Đường gật đầu, ủng hộ em, “Cuối tuần chúng ta đi xem triển lãm tranh thì học hỏi một chút.”

Ngải Bảo gật đầu, đáp một tiếng.

Chuyện triển lãm tranh tạm thời gác lại, hôm nay Ngải Bảo phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng.

“Nghiêm Nghiêm, tại sao kẹo mè của Ngải Bảo vẫn chưa nhiều lên ạ?” Ngải Bảo ăn cơm xong, đột nhiên nhớ tới túi kẹo mè mình để trong ba lô khủng long.

Em lấy túi kẹo mè của mình ra, xem xét cẩn thận.

“Tại sao nó không nhiều hơn ạ?” Ngải Bảo ấm ức mách với Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường bình tĩnh, mặt không đổi sắc vươn tay, bảo Ngải Bảo đưa kẹo mè qua đây.

“Đưa anh xem, sao lại không nhiều lên?” Nghiêm Đường nói.

Ngải Bảo đưa túi kẹo mè cho anh.

Nghiêm Đường nhận lấy, nói với Ngải Bảo: “Bảo Bảo, em nhắm mắt lại một chút, anh xem kẹo mè xảy ra chuyện gì mà lại không nhiều lên.”

Ngải Bảo ồ một tiếng.

Em không biết tại sao Nghiêm Đường xem kẹo mè có nhiều lên không lại bảo em nhắm mắt, nhưng Ngải Bảo vẫn nghe lời nhắm mắt lại.

“Bảo Bảo, nhớ là không được nhìn trộm nhé.” Nghiêm Đường nói nghiêm túc, “Nếu kẹo mè phát hiện có người nhìn thấy mình nói chuyện, nó sẽ rất xấu hổ.”

“Nếu cảm thấy xấu hổ, nó sẽ trốn đi, đến lúc đó ngay cả túi kẹo mè này cũng không thấy tăm hơi!” Nghiêm Đường cảnh cáo.

Ngải Bảo bị dọa giật nảy mình.

Cả túi kẹo mè này đều biến mất!

“Ngải Bảo sẽ không xem đâu!” Em hứa.

Nghiêm Đường ừ một tiếng, anh nhìn Ngải Bảo ngồi đối diện ngoan ngoãn nhắm mắt, hàng mi dày trên khuôn mặt nhỏ giống như hai chiếc chổi rủ xuống.

Thế là Nghiêm Đường rất bình tĩnh dùng sức bóp nát kẹo mè trong túi.

Sức trên tay anh vốn đã lớn, thêm vào đó ngón tay thon dài, chỉ cần bóp mấy cái, kẹo mè đã nát hơn một nửa.

Nhưng Nghiêm Đường biết chừng mực, anh không bóp quá nát, chỉ bẻ những miếng lớn thành miếng nhỏ hơn.

Cũng tiện cho Ngải Bảo lát nữa ăn từng miếng một không cần tự bẻ ra.

Hiển nhiên Ngải Bảo cũng nghe thấy tiếng rắc rắc.

Em không biết Nghiêm Đường đang thực thi cực hình với kẹo mè, còn tưởng là Nghiêm Đường đang nói chuyện với nó.

Ngải Bảo nghiêm túc tuân theo lời cảnh cáo của Nghiêm Đường, nhắm chặt mắt lại, giữ im lặng như chim cút, không hé răng nửa lời, sợ mình làm phiền kẹo mè, khiến nó ngại ngùng.

Nhưng kẹo mè chỉ cảm thấy mình sống thật khó khăn.

Chờ một lát sau, Nghiêm Đường lắc túi kẹo mè, làm kẹo mè tơi ra một chút.

Anh xách túi, quan sát bằng cách xoay 360 độ không góc chết, đảm bảo không có sơ suất.

Sau đó, Nghiêm Đường giả vờ ho một tiếng, gọi Ngải Bảo: “Bảo Bảo, anh và kẹo mè bàn bạc xong rồi, em có thể mở mắt ra.”

Ngải Bảo nghe vậy, chớp đôi mắt to của mình.

Nghiêm Đường đưa túi kẹo mè hơi phồng qua: “Em xem xem, bây giờ có phải nhiều hơn rồi không?”

Anh giải thích thay cho kẹo mè: “Chúng nó nói vừa nãy ngủ quên, nên kẹo mè mới không nhiều như vậy.”

Ngải Bảo ôm lấy túi nhìn trái, ngó phải, em vỗ túi kẹo mè.

Hình như thật sự nhiều hơn rồi!

Kẹo mè đã phồng lên, hơi cấn vào bàn tay mũm mĩm của Ngải Bảo.

“Em cảm ơn Nghiêm Nghiêm!” Ngải Bảo lễ phép cảm ơn.

“Vậy là em có nhiều kẹo mè rồi ạ?” Em ôm túi kẹo mè, mắt sáng long lanh hỏi Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường bình tĩnh gật đầu khẳng định: “Đương nhiên.”

Ngải Bảo kêu một tiếng “oa”, em vui vẻ vô cùng.

Bây giờ em đã tìm ra cách để có rất nhiều rất nhiều kẹo mè.

Ngải Bảo quyết định chia sẻ cách này cho con rồng béo ú trong mơ của mình, như vậy, hai người họ có thể cùng nhau chờ đợi núi kẹo mè trở nên thật nhiều thật nhiều, rồi mới ăn.

Bình Luận (0)
Comment