Thế này thì xa thật,
Thỏ con nghĩ.
…
Thứ bảy, Ngải Bảo ngủ đến gần mười một giờ mới tỉnh dậy.
Lúc Ngải Bảo tỉnh dậy, vì Nghiêm Đường kéo rèm cửa trong phòng kín mít, không nhìn thấy ánh sáng, cho nên em hoàn toàn không đoán được thời gian, còn tưởng bây giờ chỉ như thời gian em thường tỉnh dậy, một mình trên giường cuộn chăn, lăn lộn tự chơi.
Nghiêm Đường không gọi Ngải Bảo.
Vốn dĩ là cuối tuần, để Ngải Bảo ngủ thêm một chút cũng không sao.
Cả tuần nay, vì cùng anh đến công ty, mỗi sáng bảy giờ Ngải Bảo đã phải dậy. Nghiêm Đường chạy bộ buổi sáng xong là nhanh chóng xách Ngải Bảo còn đang dụi mắt dậy thu dọn.
Mãi cho đến khi Nghiêm Đường dừng công việc đang làm dở trong tay, xem đồng hồ, gần mười một giờ ba mươi, sắp đến bữa trưa, trong phòng vẫn không có động tĩnh, anh mới đi vào, xem Ngải Bảo dậy chưa.
Ai ngờ vừa mở cửa, anh đã đối mặt với Ngải Bảo đang tự quấn mình thành con sâu lông.
“Nghiêm Nghiêm!” Cả người Ngải Bảo chỉ còn khuôn mặt tròn trắng trẻo lộ ra ngoài.
Em quẫy đạp về phía Nghiêm Đường: “Chăn quấn lấy Ngải Bảo rồi! Ngải Bảo không cử động được!”
Em lớn tiếng mách tội.
Nghiêm Đường dở khóc dở cười nhìn Ngải Bảo như cái bánh cuốn trên giường, tiến lên giải cứu em.
Ngải Bảo hơi ấm ức.
Chăn của Ngải Bảo bị kéo thành dải dài, em không lật người nổi.
Em bĩu môi, y như vịt con.
Nghiêm Đường cố nén cười, gỡ tấm chăn quấn thành một cục trên người Ngải Bảo ra.
“Trưa nay em muốn ăn gì?” Nghiêm Đường hỏi Ngải Bảo.
“Gần mười hai giờ rồi.” Anh kéo Ngải Bảo vừa được giải phóng khỏi chăn, “Chúng ta ăn cơm rồi đi xem triển lãm nhé.”
Bấy giờ Ngải Bảo mới biết đã muộn, em ngồi trên giường vẫn còn ngơ ngác.
Trận chiến sinh tử với chăn vừa nãy đã tiêu hao sức lực của Ngải Bảo.
Một lát sau, em mới ồ một tiếng.
“Vâng ạ.” Em nói.
Đến khi Nghiêm Đường và Ngải Bảo thu dọn xong, lên xe ra ngoài, đã gần một giờ chiều.
Nhưng không sao.
Nghiêm Đường nhớ trên thiệp mời có ghi triển lãm này mở cửa đến tận tám giờ tối.
Có lẽ là ngủ đủ giấc, tâm trạng hôm nay của Ngải Bảo vô cùng tốt.
Em ngồi trên ghế phụ lái, ngân nga bài hát của mình.
Thông thường, lúc tâm trạng Ngải Bảo bình thường, em sẽ ngân nga hát khe khẽ, tâm trạng rất tốt, em sẽ ngân nga hát to, tâm trạng cực kỳ cực kỳ tốt, em sẽ vừa ngân nga hát to, vừa lắc lư theo tiếng hát của mình.
Hôm nay, tâm trạng Ngải Bảo cực kỳ cực kỳ tốt.
Cả đầu toàn tóc xoăn của Ngải Bảo vểnh lên, tinh thần phấn chấn.
Nghiêm Đường đánh lái, anh quay đầu lại, định hỏi Ngải Bảo hôm nay sao lại vui như vậy?
Đầu mới quay được một nửa, anh chợt nhớ ra Ngải Bảo không cho anh nói chuyện lúc lái xe.
Nghiêm Đường: …
Thế là Nghiêm Đường thản nhiên quay đầu lại.
Coi như không có chuyện gì xảy ra.
Giữa đường, Nghiêm Đường lén lút liếc Ngải Bảo một cái.
Ngải Bảo vẫn thưởng thức niềm vui, lắc đầu ngân nga, không hề nhận ra động tác nguy hiểm vừa rồi của anh.
Nghiêm Đường thầm thở phào nhẹ nhõm.
Địa điểm triển lãm tranh này của Quách Gia Ngật thật sự rất hẻo lánh, dù là người địa phương, nếu không bật định vị cũng chưa chắc tìm được.
Cũng không biết Quách Gia Ngật nghĩ thế nào mà lại mở triển lãm tranh ở nơi xa xôi hẻo lánh như vậy.
Nhưng dù Quách Gia Ngật nghĩ thế nào thì đều không liên quan đến Nghiêm Đường.
Hôm nay chẳng qua là anh thuận theo ý Ngải Bảo, đưa Ngải Bảo đi xem một triển lãm nên làm thế nào, học hỏi tham khảo một chút mà thôi.
Còn về việc anh đến, đối với Quách Gia Ngật rốt cuộc có ý nghĩa gì, Nghiêm Đường không quan tâm, cũng không để ý.
“Đây là “Năm xưa”!” Ngải Bảo nhìn tấm poster ở cửa phòng triển lãm, đọc chữ trên đó.
“Đây là “Năm xưa”!” Em lại nhìn về phía Nghiêm Đường, lại lặp lại một lần nữa.
Vừa hay Ngải Bảo nhận ra hai chữ này, điều này khiến Ngải Bảo cảm thấy đắc ý, mắt em sáng long lanh nhìn Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường khen em: “Đúng, là năm xưa, Ngải Bảo nhận biết chữ ngày càng nhiều.”
Ngải Bảo nắm tay Nghiêm Đường, hất cằm.
Hiện tại em rất nghiêm túc học chữ đó!
Giống như Nghiêm Đường dự đoán, triển lãm tranh này của Quách Gia Ngật gần như không có mấy người đến.
Nghiêm Đường đưa thiệp mời cho nhân viên soát vé ở cửa.
Trừ lý do địa điểm hẻo lánh, có lẽ còn liên quan đến bản thân Quách Gia Ngật.
Triển lãm này phải có thiệp mời mới được vào, tức là tấm thẻ Quách Gia Ngật đưa cho Nghiêm Đường, có lẽ chính Quách Gia Ngật cũng không hy vọng có quá nhiều người đến.
Nói như vậy, ý nghĩa của triển lãm này phần nhiều là riêng tư.
Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo tiến vào.
Về không gian triển lãm, Quách Gia Ngật chọn tường nền màu xám nhạt, thiên về trắng. Dưới ánh đèn trắng lờ mờ, nó mang lại cảm giác dịu dàng hơn là màu xám thuần thông thường.
Về bố trí, vài bức treo đơn độc giữa một bức tường, có vài bức lại được sắp xếp rải rác tùy ý ở bốn góc tường.
Giống như một đàn chim nhạn trên bầu trời xám xịt, tụ lại thành đàn, rồi lại tản ra.
“Đây là Nghiêm Nghiêm phải không ạ?” Ngải Bảo kéo tay áo Nghiêm Đường, đột nhiên chỉ vào một bức tranh và hỏi.
Nghiêm Đường nghe vậy nhìn sang.
Đây là một bức tranh phác thảo rất lớn.
So với những bức tranh màu sắc rực rỡ khác, bức tranh với tông màu đen trắng xám trơ trọi ở giữa bức tường, trông hơi cô đơn.
Trên tranh đúng là Nghiêm Đường.
Nhưng là Nghiêm Đường năm mười bảy tuổi, anh mặc bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình, đang nằm bò trên bàn ngủ.
Bên trái Nghiêm Đường năm mười bảy tuổi là cửa sổ mở toang, bên ngoài có mây bay lững lờ, dường như thời tiết rất tốt. Bên phải là một chồng sách xếp lộn xộn. Nửa khuôn mặt của Nghiêm Đường vùi trong khuỷu tay, nhắm mắt, thoải mái ngủ ngon lành.
Góc trên bên trái bàn học còn có hai đóa hoa, có lẽ là từ ngoài cửa sổ bay vào, cũng có lẽ là ai đó hái, nhẹ nhàng đặt bên cạnh anh.
“Nghiêm Nghiêm, anh đang ngủ ạ?” Ngải Bảo ngẩng đầu ngắm bức tranh.
Nghiêm Đường gật đầu.
“Đúng, anh đang ngủ.” Anh đáp, “Đây là anh hồi cấp ba.”
Anh năm lớp mười hay lớp mười một sống khá bết bát, hầu như không học hành gì mấy, trong đầu toàn là tưởng tượng viển vông và phi thực tế.
Trong khoảng thời gian này, việc anh làm nhiều nhất mỗi ngày là ngủ, trốn học và chơi game.
Nếu không phải anh thích vận động, vóc dáng không tệ, người trông ưa nhìn, Nghiêm Đường ước chừng cấp ba của anh sẽ trôi qua rất yên ổn.
Ngải Bảo à một tiếng.
Em không tò mò tại sao Nghiêm Đường học cấp ba lại ngủ trong lớp, cũng không tò mò tại sao trong triển lãm tranh này lại xuất hiện Nghiêm Đường năm mười bảy tuổi.
“Chào anh nhé, Nghiêm Nghiêm.” Ngải Bảo vẫy tay với Nghiêm Đường đang ngủ yên trên bức tranh.
Em vui vẻ tự giới thiệu với Nghiêm Đường: “Em là Ngải Bảo mười bảy tuổi!”
Nghiêm Đường cúi đầu nhìn Ngải Bảo đang chào hỏi anh năm mười bảy tuổi.
Đôi mắt to tròn của Ngải Bảo tràn đầy niềm vui thơ ngây, khuôn mặt trắng trẻo nở nụ cười mềm mại.
Nếu năm mười bảy tuổi gặp được Ngải Bảo, anh sẽ thế nào?
Nghiêm Đường xoa cằm, tưởng tượng một chút.
Anh đoán mình sẽ luống cuống tay chân.
Tuy lúc còn trẻ đối với ai anh cũng tỏ vẻ lạnh lùng không quan tâm, nhưng thực tế, Nghiêm Đường biết chỉ là anh cảm thấy mình không được thấu hiểu, không muốn giao tiếp nhiều với người khác mà thôi.
Hơn nữa, lúc đó có lẽ anh chơi game một mình nhiều quá, hơi tự kỷ, còn hơi sợ xã hội. Nghiêm Đường đoán nếu anh của trước kia thấy Ngải Bảo khóc, Ngải Bảo cười, Ngải Bảo tức giận, Ngải Bảo không vui, Ngải Bảo ấm ức, Ngải Bảo dỗi hờn, có lẽ tay chân anh sẽ luống cuống, không biết phải làm sao.
“Anh ấy ngủ rồi, không thể chào Bảo Bảo được.” Nghiêm Đường xoa đầu Ngải Bảo.
Ngải Bảo ồ một tiếng.
Em lại nhìn Nghiêm Đường mười bảy tuổi đen trắng trên bức tranh, sau đó ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đường cùng em mặc áo thể thao dài tay màu vàng trước mặt mình.
“Anh ấy có ngủ ngon ngon không ạ?” Ngải Bảo chớp mắt hỏi.
Nghiêm Đường im lặng.
Anh không vội trả lời câu hỏi của Ngải Bảo.
Anh cũng ngẩng đầu nhìn bản thân trong bức tranh.
Đây có lẽ là trong một tiết Ngữ Văn, Nghiêm Đường nhớ giáo viên Ngữ Văn cấp ba của mình là một cô giáo lớn tuổi, nói năng từ tốn, không có ngữ điệu lên xuống trầm bổng.
Mỗi lần nghe cô giáo đọc sách, anh lại không nhịn được buồn ngủ.
“Rất ngon.” Nghiêm Đường sắp xếp lại suy nghĩ của mình, quay đầu nhìn Ngải Bảo trả lời.
Ngải Bảo: “Vậy thì tốt quá nha!”
Họ lại tay trong tay, tiếp tục xem những bức tranh phía sau.
Lúc chưa biết gì cả, có ai ngủ không ngon giấc? Nghiêm Đường nghĩ.
Có lẽ lúc con người hạnh phúc nhất là trước khi biết được sự thật, biết được sự hư vô, biết được mặt tối sâu thẳm nhất của mọi chuyện.
Nhưng không sao cả, bây giờ Nghiêm Đường biết rồi, anh đã tiêu hóa chúng xong.
Cứ để bản thân năm mười bảy tuổi ngủ ngon lành đi.
Triển lãm tranh của Quách Gia Ngật thực ra không chỉ trưng bày tranh vẽ của y, mà còn có một số tác phẩm khác.
Nghiêm Đường không hiểu nhiều về nghệ thuật nên không biết phân loại thế nào.
Anh và Ngải Bảo nhìn thấy một tác phẩm kỳ lạ ở trung tâm phòng triển lãm.
Tác phẩm này được bày trên sàn, đó là một quả cầu thủy tinh vỡ nát.
Một số mảnh thủy tinh nhỏ bắn tung tóe khắp nơi, còn một số mảnh thủy tinh to hơn thì được nối lại bằng sợi chỉ đỏ, miễn cưỡng ghép thành một hình cầu vỡ.
Mà bên kia, có một bệ đỡ hình như bị đổ, nó nằm nghiêng, có vẻ đã lăn lóc rất nhiều vòng.
Có lẽ lo có người sờ vào mảnh thủy tinh, tác phẩm nằm ở vị trí trung tâm nhất của toàn bộ triển lãm này được tường kính bao xung quanh, ngăn cách nó với người tham quan.
“Đây là gì vậy nhỉ?” Ngải Bảo tò mò ngắm nghía.
Nghiêm Đường cũng không rõ tác phẩm này muốn biểu đạt điều gì.
Anh nhìn quanh bốn phía.
Nghiêm Đường vô tình cúi đầu, mới phát hiện…
“Thời đại ngây thơ”
Tên của tác phẩm này được khắc trên bảng tên, đóng trên sàn nhà.
Bảng tên dưới ánh đèn mờ ảo không hề bắt mắt, ước chừng đại đa số mọi người đều không nhìn thấy mà vô tình giẫm lên.
“Bảo Bảo, em nhìn chỗ này.” Nghiêm Đường chỉ xuống sàn nhà.
Ngải Bảo đi tới, nhìn theo hướng ngón tay Nghiêm Đường chỉ.
Vừa hay là mấy chữ em nhận ra!
Ngải Bảo nghiêng đầu.
Em hiểu được tên của tác phẩm này.
Em đứng dậy, lại nhìn quả cầu thủy tinh với trăm mảnh la liệt dưới ánh đèn.