Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ

Chương 77

Can đảm có rất nhiều loại.

Có loại khiến người ta kính sợ.

Có loại lại rất bình thường.

Có lẽ Quách Gia Ngật về nước thật sự giống như lời y nói, chẳng qua là trở về để tháo gỡ một nút thắt trong lòng.

Y không ở lại bao lâu, mới đầu tháng sáu đã rời khỏi thành phố C.

Khoảng thời gian ở lại thành phố C chưa đầy một tháng.

Trước khi đi, Quách Gia Ngật lại gửi một bức thư đến công ty của Nghiêm Đường.

Có lẽ trong lòng y hiểu rõ Nghiêm Đường sẽ không chấp nhận lời mời kết bạn trên Wechat, tin nhắn điện thoại đã bị Nghiêm Đường chặn từ lâu, vì vậy Quách Gia Ngật mới chọn cách gửi thư như thế này.

Lúc Trần San mang bức thư Quách Gia Ngật gửi đến công ty đưa cho Nghiêm Đường, Nghiêm Đường nhìn thấy thư còn ngẩn ra một chút.

Phong thư này giống hệt bức thư anh nhận được từ Quách Gia Ngật vào mùa đông năm ngoái, khiến người ta vừa nhìn đã nhận ra.

Nghiêm Đường hơi nhíu mày, anh không biết Quách Gia Ngật còn muốn lải nhải gì nữa, còn mất công viết thư?

Không phải hai người họ đã nói rất rõ ràng rồi sao?

Trần San đưa thư cho Nghiêm Đường, cô liếc anh, nhắc nhở: “Anh Nghiêm, bộ phận kế hoạch đã hoàn thành phương án cho kỳ nghỉ giữa tháng sáu, anh có muốn xem qua không? Nếu được thì duyệt luôn.”

Nghiêm Đường nhận lấy thư, ừ một tiếng.

“Lần này chuẩn bị đi chơi ở đâu?” Nghiêm Đường tiện tay đặt bức thư sang một bên.

Công ty YT của họ có một thói quen rất đặc biệt, họ không có tiệc tổng kết cuối năm hay gì cả, nhưng họ có “du xuân”, hoặc có thể nói là “du hè”.

Bởi vì thường từ giữa tháng tư đến cuối tháng năm hàng năm, công ty YT đều nhận được mấy dự án lớn, sau khi vượt qua khoảng thời gian này, công ty sẽ thưởng cho nhân viên, phát phúc lợi bằng cách cho nhân viên tự túc một phần nhỏ, công ty chi trả phần lớn để đi nghỉ mát thư giãn, tiện thể thúc đẩy tình cảm đội nhóm.

Thông thường kỳ nghỉ được tổ chức trong năm ngày, từ thứ hai đến thứ sáu, cuối tuần để nhân viên nghỉ ngơi điều chỉnh. Năm ngoái họ đi thành phố Y, lúc đó đã là cuối tháng Sáu, mọi người đều muốn tìm một nơi tránh nóng, thế là chọn thành phố Y vừa mát mẻ vừa lãng mạn.

Nghe câu hỏi của Nghiêm Đường, Trần San hiếm thấy hơi do dự.

Nghiêm Đường: “… Là nơi nào kỳ lạ lắm sao?”

Không phải là nơi hoang vu hẻo lánh nào đó chứ… Nghiêm Đường nghĩ thầm.

Có năm nào đấy công ty họ tới một thôn núi hẻo lánh, kế hoạch vạch ra rất tốt, nói là cắm trại nấu ăn ngoài trời, cảm nhận vẻ đẹp của thiên nhiên.

Kết quả mới đến đó chưa được hai ngày, mấy nhân viên nữ trẻ tuổi đã khóc lóc đòi về làm thêm, nói là mình không muốn chết dưới miệng muỗi.

Trần San xua tay: “Kỳ lạ thì không hẳn, là thành phố N, không hiểu sao năm nay mọi người trong công ty đều muốn đi biển.”

“Giữa tháng sáu đi biển, không nóng sao?” Nghiêm Đường ngạc nhiên hỏi.

Anh đúng là không ngờ lần này lại chọn thành phố N.

Thành phố N là địa điểm du lịch nổi tiếng, ven biển có bãi cát, môi trường tự nhiên tươi đẹp, bảo tồn sinh thái tốt, nhưng thành phố N thuộc khu vực nhiệt đới, giữa tháng sáu đi thật sự không nóng sao?

“Nóng à? Chắc cũng không sao đâu.” Trần San nghĩ rồi nói, “Trước đây tôi đi thành phố N vào tháng bảy, tháng tám còn thấy ổn mà, chỉ là hơi xa thôi.”

Cô nhìn Nghiêm Đường, chớp mắt.

Ý của “hơi xa” đương nhiên là chi phí sẽ hơi cao.

Nghiêm Đường đương nhiên cũng hiểu.

“Vậy thì không sao.” Anh lắc đầu không mấy để tâm, “Thành tích năm nay cô cũng thấy rồi, mọi người đều rất nỗ lực, đã vượt xa mục tiêu chúng ta đặt ra đầu năm. Khi mà thành tích tăng vượt bậc như vậy, phúc lợi cũng nên theo kịp.”

Trần San cười hì hì đáp một tiếng.

Thật ra Trần San cũng muốn đi thành phố N, làn da rám nắng từ mùa đông của cô bây giờ đã dần trắng lại, không còn đen bóng như trước nữa, khiến Trần San không còn gì để nói. Lần này đi thành phố N, cô phải phơi nắng cho đã.

“Nhưng có lẽ tôi không đi được.” Nghiêm Đường do dự.

Trần San nhướng mày: “Không đi được? Sao anh lại không đi được? Anh là ông chủ, là nhân vật cốt lõi!”

Không ít người trong công ty sùng bái và ngưỡng mộ sếp lớn Nghiêm Đường, chỉ mong lúc đi nghỉ mát có thể tiếp xúc một chút… cho dù không bắt chuyện được, nhìn từ xa vài lần cũng tốt!

Nghiêm Đường hết cách: “Ngải Bảo ở nhà, tôi phải chăm sóc em ấy, không thể để em ấy ở nhà một mình được.”

Trần San mới nhớ ra chuyện này.

Cô ngẫm nghĩ, cũng đúng.

Ngải Bảo là đứa trẻ đặc biệt, thuê bảo mẫu trông cả ngày không khiến người ta yên tâm được.

Hơn nữa thành phố N cách xa, lỡ xảy ra chuyện gì, Nghiêm Đường chưa chắc về kịp.

“Vậy anh không thể mang Ngải Bảo theo cùng sao?” Trần San suy nghĩ một lát, mắt bỗng sáng lên, “Dù sao công ty không quy định không được mang theo người nhà, trước đây bao nhiêu lần rồi, đều có mấy cô gái dẫn bạn trai đến.”

Nghiêm Đường nghe vậy, cũng suy nghĩ một chút.

Hình như không phải là không thể.

Trước đây anh còn từng hứa với Ngải Bảo, nếu sau này có cơ hội, sẽ đưa em đi lặn.

“Nếu đã vậy, công ty không cần đặt vé máy bay và chỗ ở cho tôi.” Nghiêm Đường nói, “Tôi sẽ đi cùng công ty, xuất hiện trong các hoạt động, nhưng tôi đưa Ngải Bảo theo, tôi cần ở nơi tốt hơn một chút.”

Trần San cảm thấy không có gì không ổn.

“Vậy được, tôi báo lại với bộ phận kế hoạch một tiếng.” Cô ôm tập tài liệu nói.

Nghiêm Đường gật đầu: “Cô đi làm việc đi.”

Trần San gật đầu, nhanh chóng bước ra ngoài.

Sau khi cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, Nghiêm Đường mới nhìn sang bức thư của Quách Gia Ngật.

Khác với sự ghê tởm và phản cảm khi nhận thư của Quách Gia Ngật vào mùa đông năm ngoái, Nghiêm Đường nhìn bức thư trước mặt mình, trong lòng bình tĩnh đến lạ.

Anh thật sự không còn bất kỳ cảm giác nào nữa.

Nghiêm Đường nhặt bức thư lên, xem xét một chút.

Quách Gia Ngật là một người tinh tế, lần này y còn bọc một lớp nilon bên ngoài thư, Nghiêm Đường chưa bao giờ dùng, anh xem xét một chút, đoán chừng là để chống bụi và chống nước.

Giống như lần trước, phong bì rất dày, Nghiêm Đường cầm trong tay có cảm giác nặng trĩu.

Vậy thì lần này, Nghiêm Đường nên chọn thế nào?

Giống như lần trước, ném thẳng vào thùng rác, không thèm nhìn một cái.

Hay là mở nó ra, lấy bức thư bên trong ra đọc thử?

Lần này, Nghiêm Đường chọn vế sau.

Trong lòng anh đã không còn cảm xúc khác lạ nào nữa, anh cầm bức thư này giống như vô số lần cầm thư từ người lạ.

Nghiêm Đường dùng dao rọc giấy rạch phong bì.

Anh lấy ra một tờ giấy mỏng.

Phong bì cỡ A4, còn bức thư có lẽ chỉ bằng một nửa A4.

Nghiêm Đường mở thư, bỏ qua lời chào hỏi thăm hỏi ở đầu thư cùng những dòng chữ tình tứ dày đặc ở giữa, nhìn thẳng đến đoạn cuối cùng.

Đoạn cuối cùng chỉ có mấy chữ…

“Anh ta sắp về rồi.”

Nghiêm Đường ngẩn người một lúc lâu, mới liên kết được chữ “anh ta” này với người trong đầu.

Sau khi phản ứng lại, Nghiêm Đường vô thức nhíu mày.

Thông tin này đúng là có ích.

Anh ngẫm nghĩ, gấp bức thư bỏ vào phong bì, sau đó tiện tay ném cả thư lẫn phong bì vào thùng rác.

Nghiêm Đường ngồi trên ghế, nhìn bức thư trong thùng rác một lúc lâu.

Không biết tại sao, trong lòng Nghiêm Đường đột nhiên dấy lên chút mất kiên nhẫn.

Đã nhiều năm như vậy, tại sao bọn họ vẫn cứ bám lấy anh không buông?

Cho dù là người có tính tình tốt đến đâu, hết lần này đến lần khác bị buộc phải gặp lại những người đã làm mình ghê tởm một thời, tâm trạng làm sao tốt lên được đúng không?

Nghiêm Đường day trán.

Anh cảm thấy hơi phiền.

Anh đã vứt bỏ quá khứ, nhưng quá khứ cứ bám riết lấy anh không buông.

Tại sao lại như vậy?

Nếu quá khứ có thể hình tượng hóa được, Nghiêm Đường nhất định sẽ quấn băng tay, đeo găng quyền anh vào, đánh cho “quá khứ” tan thành mảnh vụn.

Nhưng thật đáng tiếc, quá khứ là trừu tượng, khó nắm bắt, giống như cái bóng của con người.

Cho dù con người quên đi cái bóng của mình, vứt bỏ cái bóng của mình, nhưng thực tế, nó vẫn lặng lẽ ẩn nấp ở đó, đi theo con người suốt cuộc đời.

Nghiêm Đường nhắm mắt lại ổn định tinh thần.

Anh không nhìn bức thư đang nằm trong thùng rác nữa, quay đầu lại tiếp tục làm việc.

Không nghĩ đến những chuyện này nữa, nghĩ cũng vô ích, Nghiêm Đường uống một ngụm trà hoa cúc, thả lỏng tâm trạng.

Hôm nay sau khi tan làm, anh còn phải bàn với Ngải Bảo chuyện đi biển chơi.

Sau lần nói chuyện với giáo sư Tăng lần trước, Nghiêm Đường không nghĩ đến chuyện xa cách Ngải Bảo nữa, có lẽ giống như lời giáo sư Tăng nói, trong lòng anh đã có đáp án – anh không thể xa cách Ngải Bảo được.

Huống hồ Nghiêm Đường cũng đã hứa với Ngải Bảo để thời gian chứng minh tất cả.

Nếu họ thật sự là định mệnh như lời Ngải Bảo nói, vậy thì không cần cưỡng cầu.

Nếu họ không phải là định mệnh như lời Ngải Bảo nói, vậy cũng không cần cưỡng cầu.

Cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên.

Nghiêm Đường vẫn đối xử với Ngải Bảo như bình thường, nên chung sống thế nào thì cứ thế ấy.

Ngải Bảo thì hoàn toàn như không có chuyện gì xảy ra, vẫn dính lấy anh như thường lệ, làm nũng giận dỗi đủ cả.

Lời tỏ tình đêm đó giống như một trang sách bị lật qua nhẹ nhàng.

“Bảo Bảo, cuối tuần sau em có muốn cùng anh đi biển không?” Nghiêm Đường hỏi Ngải Bảo đang dựa vào vai mình đọc sách.

Hôm nay Ngải Bảo mặc bộ đồ ngủ mùa hè hình bò sữa, những đốm đen rải rác trên áo giống như mấy đám mây màu đen.

Em ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đường, “Biển là ở đâu ạ?”

Em hỏi: “Là nơi Cậu Bé Bọt Biển ở phải không ạ?”

“Biển ở thành phố N.” Nghiêm Đường nói, “Cậu Bé Bọt Biển không ở ven biển đâu, nhà dứa… ở tận đáy biển, chắc là chúng ta không đến đó được.”

Ngải Bảo ồ một tiếng, xem ra Cậu Bé Bọt Biển rất khó tìm.

Em không biết thành phố N ở đâu, tiếp tục hỏi: “Vậy có xa không ạ?”

Nghiêm Đường suy nghĩ: “Hơi xa, chúng ta ngồi máy bay đến thành phố N mất một, hai tiếng.”

“Chúng ta được ngồi máy bay ạ!” Ngải Bảo đột nhiên phấn khích.

Em đóng sập cuốn sách trong lòng lại, chui vào lòng Nghiêm Đường.

“Chúng ta được ngồi máy bay bay lên trời ạ!” Mắt em sáng rực nhìn Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường xoa mái tóc xoăn trong lòng mình, khẳng định: “Đúng vậy, thành phố N cách chúng ta quá xa, chúng ta phải ngồi máy bay mới nhanh được.”

Ngải Bảo không quan tâm đến những điều này, em chỉ biết mình có thể ngồi loại máy bay bay lên trời.

Em oa một tiếng, tỏ ra rất vui vẻ: “Ngải Bảo muốn đi biển chơi, Ngải Bảo muốn ngồi loại máy bay có thể bay lên trời!”

Nghiêm Đường nhớ ra hình như mình từng hứa với Ngải Bảo nếu sau này có cơ hội, sẽ đưa Ngải Bảo đi máy bay.

Cũng tốt, lần này những lời anh nói đều có thể thành hiện thực.

Anh gật đầu đồng ý: “Nhưng chúng ta đến thành phố N rất xa, Bảo Bảo, em phải ở cạnh anh, tuyệt đối không được chạy lung tung, được không?”

Tuy biết Ngải Bảo thích dính lấy anh, khả năng chạy lung tung không lớn, nhưng Nghiêm Đường vẫn phải nhấn mạnh một lần.

Ngải Bảo chớp mắt, em ôm một cánh tay của Nghiêm Đường, ngoan ngoãn đáp vâng ạ.

Nói xong, em lại hỏi một lần nữa: “Có phải Ngải Bảo được ngồi máy bay siêu to không ạ!”

Khuôn mặt tròn trịa của em lộ rõ vẻ kích động hiếm thấy.

Trông em vô cùng nôn nóng.

Nghiêm Đường xoa đầu em, không hề thấy phiền mà trả lời: “Đúng, phải rồi, chúng ta sẽ ngồi máy bay đến thành phố N, sau đó lại ngồi máy bay về.”

Bình Luận (0)
Comment