Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ

Chương 9

Nghiêm Đường nhẹ nhàng mở cửa phòng Ngải Bảo, thứ anh thấy không phải Ngải Bảo đang ngủ say, mà là Ngải Bảo mở to mắt nhìn anh không chớp.

Ngải Bảo còn kéo chăn che hết miệng mũi, chỉ chừa ra gần nửa gương mặt với hai mắt to tròn.

Nghiêm Đường thấy phần gương mặt lộ ra bị chăn ủ cho ửng hồng.

“Ngải Bảo dậy rồi à?” Nghiêm Đường ngồi xuống mép giường.

Ngải Bảo dụi mắt ừm một tiếng, vô thức bĩu môi trông như miệng vịt con.

“Bây giờ chúng ta có thể bàn một vài chuyện quan trọng không?” Nghiêm Đường cúi người đỡ gáy Ngải Bảo, kéo cao gối đầu lên một chút để em dựa vào đầu giường.

Ngải Bảo dịch mông, từ từ ngồi dậy. Em dụi mắt, môi bĩu cao hơn, rõ ràng tinh thần không tốt lắm.

Nhưng Ngải Bảo vẫn trả lời Nghiêm Đường: “Vâng.”

Nghiêm Đường: “Sau này mỗi tuần chúng ta đều ra ngoài chơi được không?”

Ngải Bảo không dụi mắt nữa, trông có tinh thần hơn: “Đi chơi ở đâu vậy ạ?”

Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo không ngừng dán sát mình hơn, giơ tay vuốt gọn mái tóc xoăn của em để gương mặt trắng nõn có cơ hội hít thở không khí.

“Em muốn đi đâu?” Nghiêm Đường hỏi lại.

“Em không biết ạ.” Ngải Bảo trả lời, “Nhưng nơi em muốn đi không ở đây, nó ở trên trời cơ.” Em chỉ trần nhà, sau đó cảm thấy không đúng lắm, ngón trỏ mới đổi hướng ra ngoài cửa sổ.

Nghiêm Đường cho rằng ý Ngải Bảo là ngồi máy bay thấy trời xanh mây trắng: “Sau này có cơ hội đưa em đi chơi xa thì chúng ta có thể ngồi máy bay.”

Ngải Bảo thành công chạm vào Nghiêm Đường, đầu dựa lên vai anh, vừa nghịch dây của mũ áo khoác vận động của Nghiêm Đường vừa lắng nghe.

Em ồ một tiếng như thể tán thành đề nghị của anh, nhưng không nói thêm gì.

Nghiêm Đường không quanh co vấn đề này nữa.

“Ngải Bảo, một tháng có khoảng bốn tuần, ba cuối tuần chúng ra ngoài chơi một chút, còn một cuối tuần đi xa hơn, được không?” Nghiêm Đường cúi đầu nhìn Ngải Bảo.

Ngải Bảo vẫn tập trung quấn hai dây áo Nghiêm Đường thành hình ngôi sao. Bây giờ em đang bận, không quan tâm gì đến Nghiêm Đường.

Vì thế Nghiêm Đường xoa đầu em, hỏi lại: “Được không, Ngải Bảo?”

Lúc này Ngải Bảo mới lấy lại tinh thần. Em ngẩng đầu nhìn anh: “Xa hơn là bao xa ạ?” Khuôn mặt nho nhỏ tràn đầy nghi hoặc, “Chúng ta đi đến nơi rất xa, anh không tìm thấy em thì sao?”

Nghiêm Đường đáp lại: “Không xa như thế, cùng lắm hai đến ba tiếng chạy xe thôi, hiện tại anh không yên tâm mang em đi quá xa.”

“Hẳn là trong nội thành thôi.” Anh bổ sung.

Ngải Bảo không có khái niệm về hai hay ba tiếng chạy xe.

“Xa như này ạ?” Ngải Bảo buông dây áo Nghiêm Đường, hai tay mũm mĩm trắng trẻo giơ trước ngực, đối diện với nhau, cách nhau một đoạn ngắn.

Nghiêm Đường nhìn hai bàn tay múp rụp, trắng nõn, đầu ngón tay còn vương màu hồng phấn, anh gật đầu: “Tầm như thế.”

Ngải Bảo nghe vậy thì buông tay, hài lòng trả lời: “Thế thì được ạ.”

Em tiếp tục nghịch hai dây áo, quấn chúng quanh ngón tay mình.

Chuyện này bàn xong, Nghiêm Đường chuyển sang vấn đề thứ hai.

“Ngải Bảo, sau này mỗi tháng chúng ta đều có nhiệm vụ đọc sách cùng nhau.” Nghiêm Đường nói, “Em muốn đọc vào buổi tối hay lúc nào khác?”

Nghiêm Đường không dám chắc ngoài buổi tối anh còn bớt chút thời gian nào đọc cùng Ngải Bảo. Nếu là buổi sáng, anh có thể dậy sớm hơn nhưng có lẽ Ngải Bảo không chịu được.

Ngoài dự đoán, Ngải Bảo vừa nghe Nghiêm Đường nói xong thì hào hứng hô: “Buổi tối, buổi tối ạ!”

Nghiêm Đường gật đầu, hiển nhiên buổi tối là tiện nhất.

“Em có thể ngủ cùng Nghiêm Nghiêm rồi sao?” Ngải Bảo đột nhiên hỏi, hai mắt em sáng lấp lánh, mái tóc rung rinh.

Nghiêm Đường nhướng mày, hơi kinh ngạc vì Ngải Bảo muốn ngủ cùng mình?

Này tính là gì? Hội chứng vịt con?

Nhưng Nghiêm Đường vẫn hy vọng mình có thể có không gian riêng tư.

“Anh nghĩ là… tạm thời chưa được.” Nghiêm Đường trông nét mặt chờ mong của Ngải Bảo, lời từ chối vòng quanh miệng mấy lượt, cuối cùng vẫn bị nuốt xuống, anh không nói thêm gì nữa.

“Vì sao?” Ngải Bảo lại bĩu môi.

“Bởi vì giường anh quá cứng.” Nghiêm Đường ngẫm nghĩ lời giải thích, “Giường em ngủ vừa mềm vừa dày, đệm cứng em ngủ không quen, cũng không thoải mái.”

Ngải Bảo cảm thấy anh nói có lý.

“Vậy em không thể bơi lội trên giường cứng ạ?” Ngải Bảo nghiêng đầu.

Tuy Nghiêm Đường không hiểu tại sao lại bơi lội trên giường nhưng anh vẫn nghiêm túc lắc đầu: “Không thể.”

Ngải Bảo đành từ bỏ: “Thế thôi vậy.”

Em hơi uể oải, lưng đang thẳng tắp chợt cong lại, mái tóc cũng rủ xuống.

Nghiêm Đường xem dáng vẻ ỉu xìu của Ngải Bảo, nhưng không còn cách nào khác. 

Nghiêm Đường biết Ngải Bảo chỉ muốn thân thiết với mình mà thôi, có một sự ỷ lại nhất định với anh nhưng anh không thể tiếp thu ngay việc tự nhiên chung chăn gối với người khác được.

Nội tâm Nghiêm Đường rõ ràng, qua một khoảng thời gian nữa, nếu Ngải Bảo nhắc lại chuyện này, anh nghĩ mình có thể chấp nhận, không sao hết, cùng lắm là thêm một cái gối. Nhưng nếu Ngải Bảo không nhắc lại, anh sẽ vờ như không nhớ.

Bàn chuyện xong, Nghiêm Đường lại sờ trán Ngải Bảo xem có nóng không.

“Ngải Bảo, hôm nay em không thoải mái ở đâu?” Lòng bàn tay cảm thấy không nóng lắm, Nghiêm Đường nhíu mày, “Dì Trương và giáo sư Tăng đều bảo hôm nay em rất thích ngủ.”

Nghiêm Đường lại vòng tay ra sau xem xét gáy Ngải Bảo, độ ấm cũng không cao, cảm giác rất bình thường.

“Mùa đông tới rồi nha, em nên ngủ đông ạ.”Ngải Bảo trả lời, em còn híp mắt ngáp một cái, như thể lại mệt nhọc.

“Ngủ đông?” Nghiêm Đường khó hiểu.

“Đúng rồi, ngủ đông.” Ngải Bảo làm như thật mà giải thích với anh, “Nghĩa là mùa đông ngủ một giấc cực kỳ dài, sau đó đến mùa xuân là có thể làm rất nhiều việc.”

“Ví như mùa xuân có thể thấy rất nhiều người, có thể ăn rất nhiều món.” Ngải Bảo bổ sung.

Nghiêm Đường hiểu ra: “Vậy Ngải Bảo sắp ngủ đông à?”

Ngải Bảo gật đầu: “Vâng ạ.”

“Ngải Bảo có thể không ngủ đông không?” Nghiêm Đường hỏi.

Ngải Bảo lắc đầu như trống bỏi, mái tóc cọ qua cọ lại cằm Nghiêm Đường khiến anh hơi nhột.

“Không được nha!” Ngải Bảo trả lời, “Đây là quy tắc ạ!”

Khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị.

Nghiêm Đường không hỏi thêm quy tắc là gì. Anh ngẫm nghĩ, nói với Ngải Bảo dựa nửa người vào mình: “Ngải Bảo, nếu em ngủ đông thì mùa đông không thể tắm đâu.”

“Em nghĩ mà xem, gấu chó này, rắn này… đúng không, chúng nó đều không tắm.” Nghiêm Đường nói.

Ngải Bảo khiếp sợ, hai mắt trừng lớn.

Ngải Bảo suy tư một lát, nhận ra đúng là thế thật.

“Em có thể lén lút tắm không ạ?” Ngải Bảo nói nhỏ, “Hai ta đều không nói với ai hết.” Em vừa nói vừa kéo tay Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường không trả lời được hay không, mà hỏi lại: “Có phải cứ đến mùa đông là mọi người đều phải ngủ đông không?”

Ngải Bảo gật đầu, nói như lẽ đương nhiên: “Đương nhiên rồi, đây là quy tắc nha.”

“Vậy thì mọi người đều ngủ đông, nhắm mắt lại là không thấy ai nữa đúng không?” Nghiêm Đường kiên nhẫn hỏi tiếp.

Ngải Bảo nghe vậy, gối lên ngực Nghiêm Đường, thử nhắm mắt, đúng là đen tuyền không nhìn thấy ai hết.

Nghiêm Đường ngắm Ngải Bảo nghiêm túc nhắm mắt lại, tiếp tục nói: “Như vậy nếu mọi người đều không nhìn thấy nhau, ai sẽ biết người kia không ngủ đông cơ chứ?”

Ngải Bảo mở mắt, nét mặt ngạc nhiên đối diện với Nghiêm Đường.

“Đúng nha.” Nghiêm Đường lại vui vẻ, “Thế thì em có thể lén lút không ngủ đông.” 

“Em cũng có thể tắm rửa mỗi ngày.” Nghiêm Đường xoa đầu Nghiêm Đường.

Ngải Bảo ngồi ngơ ngác một lát, như thể đang tiêu hóa tin tức mình có thể không ngủ đông.

Áo khoác màu xanh biển của Nghiêm Đường lót lông bên trong, khóa không kéo lên hết, Ngải Bảo có thể sờ thấy lớp lông đó. Hiển nhiên em rất thích lớp lông tơ mềm mại này, quăng dây áo đi, toàn tâm toàn ý vu.ốt ve nó.

Nghiêm Đường cảm nhận bàn tay mũm mĩm sờ tới sờ lui áo mình, bên trong anh chỉ mặc đồ thể thao, có khi cảm nhận được cả độ ấm từ lòng bàn tay ấy.

“Ngải Bảo, em đói không?” Nghiêm Đường cúi đầu. Anh nghe dì Trương bảo tối nay Ngải Bảo chưa ăn, ngủ từ năm giờ chiều đến tận giờ.

“Em quên mất.” Ngải Bảo trả lời, “Em hơi đói ạ.”

Nghiêm Đường đứng dậy, với áo khoác vắt trên ghế và dép lê nhung bị em đá vào góc, chuẩn bị cho em xong mới xuống tầng dùng bữa.

“Em có thể ăn ít cơm không ạ?” Ngải Bảo nắm tay Nghiêm Đường xuống cầu thang và hỏi.

Nghiêm Đường kéo tay em, dặn em cẩn thận trơn: “Không được, em đang lớn, phải ăn nhiều vào.”

Ngải Bảo cảm thán một tiếng, nhảy xuống bậc thang cuối cùng, “Vâng ạ.”

Hiệu suất làm việc của giáo sư Tăng rất cao, hai ba hôm sau, bà đã sửa soạn xong, giao hết cho Nghiêm Đường danh sách truyện thiếu nhi phù hợp với Ngải Bảo.

Hôm ấy bà dùng bữa sáng xong là sang ngay nhà Nghiêm Đường. Nghiêm Đường đúng lúc ăn sáng sớm, định nghỉ ngơi một lát rồi đi làm, còn Ngải Bảo vẫn ngủ say trên tầng.

Nghiêm Đường nhận danh sách, mở ra xem thử, phía trên có tên truyện kèm tác giả, còn chia ra hai giai đoạn, hẳn là có nâng cấp độ.

Nghiêm Đường đọc lần lượt từ trên xuống dưới, nhận ra đa số là tác phẩm nước ngoài, một số cuốn có tên rất thú vị, ví như “Ai đang rầm rì trên đầu tôi” hay “Vết sẹo nho nhỏ”…

“Trẻ nhỏ phù hợp đọc loại sách này, người lớn xem cũng được.” Giáo sư Tăng cười tủm tỉm, “Thật ra 40% khách hàng mua sách thiếu nhi đều là người trưởng thành, trong đó độ tuổi hai mươi lăm đến ba mươi sáu là nhiều nhất.”

Nghiêm Đường chưa từng đọc truyện tranh thiếu nhi, hồi nhỏ anh chọc chim đuổi chó, phần lớn thời gian là trêu chọc người khác, việc ngồi im đọc sách là không có khả năng.

Anh cũng không hiểu về sách thiếu nhi, nhưng vẫn gật đầu, đảm bảo với giáo sư Tăng: “Tôi sẽ nghiêm túc đọc những cuốn sách này.”

Giáo sư Tăng mỉm cười: “Không những cần cậu nghiêm túc mà Ngải Bảo cũng cần nghiêm túc.”

“Những cuốn sách này có rất nhiều tranh minh họa, tác giả nước ngoài có thói quen gửi gắm rất nhiều thứ vào bức tranh của mình. Tôi kiến nghị ngày đầu tiên cậu đọc cho Ngải Bảo nghe một lượt câu chuyện, hỏi Ngải Bảo nghĩ thế nào, hôm sau thì cùng em ấy xem tranh minh họa, xem kỹ từng trang, hỏi em ấy nhìn thấy gì, nghĩ thế nào… Cái này không gần vội, mỗi ngày xem ba hay bốn trang cũng được, không cần xem hết trong một đêm. Cuối cùng thì cậu lại cùng Ngải Bảo tâm sự câu chuyện đằng sau cuốn sách đó…” Giáo sư Tăng vừa nói vừa đưa một tờ giấy dán cho Nghiêm Đường.

“Tôi nói thì phức tạp chứ làm dễ lắm.” Bà bổ sung, “Trên đây là sơ đồ từng bước, cậu cứ làm theo là được, lần đầu bỡ ngỡ, đến lần hai là quen, dần dần sẽ thuần thục.”

Nghiêm Đường nhận tờ giấy rồi kẹp vào sổ ghi chú của mình. Anh nhìn lướt qua, giáo sư Tăng vẽ một sơ đồ đơn giản, mỗi bước đều kèm theo giải thích rõ ràng, vừa xem là hiểu ngay.

Giáo sư Tăng nói xong hết thì hỏi Nghiêm Đường: “Sắp tới cậu định đưa Ngải Bảo đi đâu?”

Nghiêm Đường kẹp tờ danh sách vào cuốn sổ cẩn thận: “Vợ của bạn tôi là giáo viên mầm non, cô ấy gợi ý chúng tôi đến câu lạc bộ Lạc Tinh, câu lạc bộ này do một vài gia đình có trẻ nhỏ khiếm khuyết trí tuệ sáng lập, tôi định dẫn Ngải Bảo tham gia.”

Phương Bàn Tử và vợ đều là người tốt bụng. Hai vợ chồng biết anh nhận nuôi một đứa trẻ có vấn đề về trí tuệ nên lần lượt khơi thông tư tưởng cho anh, giúp anh chuẩn bị tâm lý không biết bao nhiêu lần.

Hôm trước Phương Bàn Tử gọi điện hỏi thăm, Nghiêm Đường vô tình kể sắp tới định dẫn Ngải Bảo ra ngoài chơi, vợ Phương Bàn Tử nghe thấy thì gợi ý câu lạc bộ Lạc Tinh.

Nghiêm Đường tìm hiểu trên mạng mới biết câu lạc bộ này không tệ, không những chính quy mà còn thường xuyên tổ chức hoạt động cho các gia đình.

Hiển nhiên là giáo sư Tăng cũng biết câu lạc bộ này, bà gật đầu tán thành: “Câu lạc bộ này không tồi, mấy năm nay hoạt động rất tốt, người phụ trách cũng kiên định, là một người quan tâm trẻ em, Ngải Bảo có thể tìm được bạn bè ở đó.”

Nghiêm Đường cũng nghĩ như vậy: “Đúng thế, nếu Ngải Bảo có thể kết bạn, sau này ra ngoài chơi sẽ có bạn chơi cùng.”

“Ừ.” Giáo sư Tăng thấy Nghiêm Đường để tâm như vậy thì vui mừng, “Tôi không làm phiền cậu Nghiêm nữa, cậu bận thì đi đi.”

Nghiêm Đường gật đầu, trả lời khách sáo: “Giáo sư Tăng đến sớm thế này, chi bằng ở lại ăn bữa sáng, tay nghề dì Trương tốt lắm.”

Dì Trương nghe thấy tên mình thì ngó ra, tay cầm thìa, mỉm cười với Nghiêm Đường và giáo sư Tăng.

Giáo sư Tăng cười nói cảm ơn: “Vậy thì cảm ơn đã thiết đãi, cảm ơn chị Trương.”

Nghiêm Đường nhìn dì Trương và giáo sư Tăng ríu rít buôn chuyện nên không quấy rầy nữa, bỏ sổ ghi chú vào cặp công văn rồi đi làm.

Không nhanh chân lên thì có khi hôm nay anh sẽ đến muộn.

Anh đến muộn thì trừ tiền theo quy định của công ty không sao cả, vấn đề ở chỗ Trần San chờ ở cửa văn phòng sẽ nổi giận.

Trần San có ý thức rất mạnh về thời gian, chỉ cần làm rối loạn kế hoạch đã được sắp xếp thì dù là ai, cô vẫn dám bày ra sắc mặt không tốt.

Bình Luận (0)
Comment