Tên của dì Rumphius là Alice.
Rất lâu về trước, khi dì còn là một cô bé, dì sống ở thành phố ven biển.
…
Trần San tạm thời dừng công việc cường độ cao, cô nhắm mắt, day thái dương.
Gần đây cô đến kỳ kinh nguyệt, trạng thái tinh thần không tốt lắm, làm việc hơi lực bất tòng tâm.
Trần San cầm cốc thủy tinh bên cạnh, cố nén cảm giác buồn nôn, uống một ngụm trà gừng đường đỏ.
Không còn cách nào, thứ này xua lạnh ấm bụng, mỗi lần cô đến kỳ, uống thứ này sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Trần San uống ừng ực một ngụm lớn rồi đặt chiếc cốc không xuống, thở dài một hơi.
Mỗi khi đến lúc này cô lại ước mình không phải là phụ nữ.
Đương nhiên cũng không muốn là đàn ông, đa phần đàn ông đều không kiểm soát được h.am m.uốn của mình.
Trần San đứng dậy, chuẩn bị đến phòng trà rót thêm cốc nước nóng, quay lại pha thêm một cốc trà gừng đường đỏ khó chịu sặc mũi này.
Cô vừa đi vừa nghĩ, trên thế giới này có loại giới tính vừa không có kỳ kinh nguyệt của phụ nữ, lại không dễ dàng bị thứ như tình dục quyến rũ thì hay biết mấy.
Nếu có, Trần San có thể biểu diễn tại chỗ một màn đá mình về bụng mẹ, rồi tiến hành cải tạo – tức là phẫu thuật chuyển giới.
Trần San suy nghĩ vẩn vơ đi đến cửa phòng nghỉ, bây giờ trong đầu cô là một mớ hỗn độn.
Cửa phòng nghỉ hé mở, bên trong truyền đến giọng nói của hai nhân viên nữ.
Có lẽ là tiếng nước ào ào chảy vào cốc đã che lấp tiếng giày cao gót của Trần San, họ không nhận ra Trần San đi đến cửa.
“Tôi nói thật, dạo này Trần San đúng là càng ngày càng quá đáng, bắt chúng ta làm việc nghiêm ngặt như vậy, không biết cô ta muốn làm gì?” Một nhân viên nữ phàn nàn.
Cô ta tiếp tục nói: “Cô ta bắt chúng ta thì có lợi ích gì không? Sếp Nghiêm nhìn thấy chưa chắc đã khen cô ta làm việc nghiêm túc, vốn dĩ lười biếng trốn việc là chuyện ngầm hiểu với nhau, công ty nào chẳng như vậy? Chỉ có cô ta một ngày rà soát ba bốn lượt xem ai làm việc, ai không làm việc, cô ta không phải chỉ là trợ lý thôi à? Trưởng phòng của chúng tôi còn chưa nói gì.”
Nói xong, cô ta còn uất hận ấn nút nước lạnh của máy lọc nước, tiếng “Tít” vang lên, Trần San đứng ở cửa còn nghe thấy.
Trần San nhướng mày, bao năm rồi cô không nghe thấy loại nói xấu sau lưng trong văn phòng này?
Nghĩ lại còn hơi hoài niệm.
Trần San ở cửa thấy loáng thoáng bên cạnh nhân viên vừa nói chuyện còn đứng một nhân viên nữ, nhìn bảng tên trước ngực, hẳn là của bộ phận tuyên truyền.
Nhân viên nữ bộ phận tuyên truyền không nói gì, chỉ cười với người đang phàn nàn.
Về phần nhân viên đang tỏ ra bất mãn, Trần San không có ấn tượng gì, đoán chừng là nhân viên mới.
Nhân viên mới nhìn nụ cười của tiền bối, tưởng cô đang đồng cảm với mình, nói càng hăng hơn: “Chị nói Trần San có phải điên rồi không? Tôi nghe nói cô ta không nhỏ tuổi, già như vậy rồi, ngày nào cũng ăn mặc không ra người không ra quỷ, chị thấy son môi hôm nay của cô ta không?”
Nhân viên bộ phận tuyên truyền lắc đầu: “Tôi không để ý.”
Cô ta hít sâu một hơi, vẻ mặt khó tin: “Màu vàng kim! Trời ơi, nhìn cái làn da đen của cô ta kìa, có đàn ông nào dám cưới cô ta không? Chắc sờ cũng không muốn sờ!”
Cô ta vừa nói vừa vén mái tóc xoăn lọn to màu vàng nhạt vừa nhuộm của mình ra sau, để lộ chiếc cổ trắng như tuyết.
Nhân viên bộ phận tuyên truyền lại cười: “Cô đến đây chưa lâu, trước đây người theo đuổi chị San San gửi hoa đến công ty, những bông hoa đó nhiều đến mức sắp làm ngập bãi rác của công ty chúng ta đó.”
“Hơn nữa, trong công ty tuy có nhiều người sợ chị ấy, nhưng không ít đàn ông độc thân… Đặc biệt là bộ phận kỹ thuật, thực ra đều thích chị San San, kể cả công khai hay âm thầm.” Cô ấy bổ sung.
Nhân viên mới lại không tin: “Sao có thể?”
Cô ta nghĩ một chút, chợt hiểu ra: “Với dáng vẻ hồ ly tinh của Trần San… vậy cũng không lạ, không ngờ cô ta lại là loại người lẳng lơ như thế.”
Lúc trước còn nói Trần San không ra người không ra quỷ, bây giờ lại nói Trần San có dáng vẻ hồ ly tinh.
Trần San ở cửa nghe còn không nhịn được lắc đầu, không biết cô bé này ý gì.
Nhân viên bộ phận tuyên truyền thấy nhân viên mới cuối cùng cũng cầm cốc của mình lên, bấy giờ mới đặt cốc sứ của mình xuống.
Cô ấy vừa ấn nút lấy nước, vừa cười tủm tỉm nhìn nhân viên mới, nói bằng giọng không nhìn ra chút công kích nào: “Làm hồ ly tinh, vậy cũng phải có thiên phú và vốn liếng.”
Nhân viên mới ngẩn ra, lời này chẳng phải là đang mắng cô ta sao?
Lúc này cô ta mới phản ứng lại, hóa ra vị tiền bối này ngay từ đầu đã không cùng một chiến tuyến với mình.
Nhưng không đúng, mấy công ty trước đây của cô ta, công ty nào mà không phải cô ta chỉ cần dùng cách công kích cấp trên như vậy là có thể thuận lợi hòa nhập vào đội hình vốn có?
Nhân viên mới hơi hoảng sợ, cố nặn nụ cười gượng gạo, không tiện nói thêm gì nữa.
“Đừng suốt ngày nghĩ mấy trò mèo vớ vẩn nữa.” Nhân viên bộ phận tuyên truyền nói, “Bây giờ cô vẫn là người mới, trình độ làm việc không đủ, có thể bị yêu cầu nghỉ việc bất cứ lúc nào. Trưởng phòng không quản lý, mặc kệ cô, đó là vì muốn xem biểu hiện của cô.”
“Chị San San đối xử bình đẳng, yêu cầu cô làm việc nghiêm túc, theo nhịp điệu của chị San San mà làm, nếu không xảy ra sai sót, chắc chắn có thể bình ổn vượt qua giai đoạn người mới chuyển sang chính thức. Hồi còn là nhân viên mới, chúng tôi làm gì có chuyện tốt như vậy, toàn bộ đều là tự mình mò mẫm, cô còn không biết điều, cứ phải bị đuổi việc, rời đi trong tủi hờn, cô mới vui vẻ?”
Nhân viên bộ phận tuyên truyền vẫn duy trì nụ cười tủm tỉm đó, lời nói lại không chút lưu tình: “Tôi thấy cô còn trẻ, ở ngay văn phòng bên cạnh nên mới nói với cô những điều này, bản thân cô nên biết đủ, đừng làm chuyện ngu ngốc.”
Nhân viên mới nhất thời không nói nên lời.
Trần San đứng ở cửa cười lắc đầu, đúng là nhân viên cô quản lý lâu năm, ít nhiều học được cách nói chuyện độc miệng của của cô.
Trần San còn nhớ nhân viên bộ phận tuyên truyền này là do năm đó cô phỏng vấn, lúc đó ngay cả ngẩng đầu nhìn cô cũng không dám.
Trần San không bất ngờ việc nhân viên cũ trong công ty sẽ nói đỡ cho cô.
Trần San bưng cốc, khoan thai rời đi.
Cô chuẩn bị đến phòng nghỉ bên chỗ Nghiêm Đường lấy nước.
Loại chuyện phiếm về mình trong công ty, Trần San không nên xuất hiện thì tốt hơn.
Để người khác nói gì thì nói, nói cho sướng miệng là tốt nhất, nếu như dựa vào việc nói xấu có thể giúp người ta thư giãn tinh thần, tập trung vào công việc hơn, Trần San hoàn toàn không ngại mình bị bàn tán.
Dù sao thì suốt chặng đường này, những lời bàn tán về Trần San chưa bao giờ là ít.
Phụ nữ bàn tán cô, đàn ông cũng bàn tán cô.
Trần San từng nghe qua, trong lòng đoán được phần nào những lời họ muốn nói.
Cô mỉm cười, vứt bỏ những lời này đi.
Dù sao chỉ là thông tin rác rưởi, bộ nhớ trong não cô rất đắt đỏ, những thứ này không xứng đáng ở lại trong đầu.
Có quá nhiều kẻ nhàm chán trên thế giới, người thích dùng tam quan của mình để phán xét người khác cũng quá nhiều, Trần San không cho rằng mình và loại người này cùng một đẳng cấp.
Tương lai của cô tươi sáng rực rỡ, giỏ hàng của cô muốn mua một lần thanh toán hết thì thanh toán hết, kỳ nghỉ của cô muốn bay đến xó xỉnh nào trên thế giới này thì bay đến xó xỉnh đó.
Cô muốn cuộc đời thế nào, cô sẽ làm thế ấy.
“Anh Nghiêm, anh đang làm gì vậy?” Trần San lấy nước xong, thuận tiện ghé qua văn phòng Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường ngẩng đầu lên khỏi máy tính.
“Tôi đang xem Ngải Bảo.” Nghiêm Đường đáp.
Anh cầm tách trà lên, uống một ngụm trà hoa cúc.
Công việc mệt mỏi, mỗi lúc nghỉ ngơi thư giãn, Nghiêm Đường sẽ xem video giám sát trong máy tính.
Trong video, anh có thể ngắm Ngải Bảo chơi vui vẻ ở nhà.
Có lúc Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo nằm sấp trên bệ cửa sổ của mình vẽ tranh, có lúc anh lại thấy Ngải Bảo ngồi trên sàn nhà đọc sách với giáo sư Tăng.
Đôi khi Nghiêm Đường còn có thể thấy Ngải Bảo cầm vở tập viết, vừa phát âm, vừa vụng về viết từng nét chữ.
Giọng em đọc to rõ, Nghiêm Đường ngồi nghe ở trong văn phòng còn cảm giác như thể Ngải Bảo đang ở bên cạnh, cầm một cuốn sách và đọc vậy.
Anh giơ tay là có thể sờ được mái tóc xoăn của em.
Ngải Bảo bị xoa đầu, còn ngẩng đầu lên, nở nụ cười mềm mại với anh.
Nghiêm Đường rất thích xem Ngải Bảo đọc chữ.
Lần trước, giáo sư Tăng dạy Ngải Bảo chữ “Đường”, chính là chữ “Đường” của Nghiêm Đường.
Đối với Ngải Bảo, đây là một chữ phức tạp.
Em viết rất lâu, lúc ghép từ lại suy nghĩ rất lâu.
Cuối cùng, mái tóc xoăn trên đỉnh đầu Ngải Bảo vểnh lên, mắt em cũng sáng lên, Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo viết lên vở từ ngữ, “Nghiêm Nghiêm Đường”.
Nghiêm Đường: …
Cũng được.
Trần San không ngạc nhiên, khoảng thời gian này mỗi khi làm việc mệt mỏi, Nghiêm Đường đều như vậy.
“Được thôi.” Trần San nhún vai, “Anh tiếp tục nghiện Ngải Bảo nhà anh đi.”
Cô nói xong, chào Nghiêm Đường một tiếng rồi đi về phía văn phòng của mình.
Ra ngoài lấy nước đi dạo một vòng, Trần San cảm thấy bụng đau âm ỉ đã dịu đi một chút, cô có thể quay về tiếp tục làm việ.
Trong thang máy, Trần San đột nhiên nhận ra vừa mình nói chữ “nghiện”.
Cô vốn định nói là “xem”.
Trần San nghĩ xem chữ “nghiện” dùng có đúng không.
Lần trước gặp Ngải Bảo, tuy em là một chàng trai cao ráo.
Nhưng giọng em ngọt ngào, nụ cười mềm mại, khuôn mặt trắng trẻo giống như quả táo bị Thượng Đế cắn một miếng, ai nhìn cũng muốn véo vài cái, cộng thêm mái tóc xoăn bông xù…
Chết tiệt, hình như thật sự rất thích hợp để nghiện!!
Trần San bưng cốc nước, thầm kêu trong lòng.
Bây giờ là buổi chiều, Ngải Bảo đang ngủ trưa trong phòng của mình.
Nghiêm Đường ngắm Ngải Bảo thêm vài lần rồi thu nhỏ trang.
Phần hít Ngải Bảo trong khoảng thời gian nghỉ ngơi của anh đã dùng hết, lát nữa đợi Ngải Bảo ngủ dậy, anh lại nghỉ ngơi, rồi xem tiếp.
Nghiêm Đường cầm tách trà hoa cúc lên uống một ngụm.
Thực ra Ngải Bảo nhớ anh.
Nghiêm Đường mới phát hiện ra mấy ngày nay thôi.
Bởi vì có lúc Ngải Bảo sẽ vô thức ngẩn người.
Em nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, không giống như lúc bình thường em suy nghĩ lan man, nhìn chằm chằm bàn tay mũm mĩm của mình, cũng không giống chìm đắm trong thế giới của mình, biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi liên tục.
Nét mặt Ngải Bảo không mang biểu cảm gì, tay em chống cằm, cứ nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, nhìn rất lâu.
Từ góc độ của camera giám sát, Nghiêm Đường có thể thấy hàng mi dài và cong của Ngải Bảo.
Chúng dày rậm, thỉnh thoảng chớp vài cái.
Ngải Bảo như vậy khiến người ta vô cớ cảm thấy hơi u sầu.
Mãi cho đến khi giáo sư Tăng tiến vào, Ngải Bảo mới thu hồi ánh mắt, như không có chuyện gì xảy ra vui vẻ chơi tiếp.
Mấy hôm trước tối muộn Nghiêm Đường mới về, lúc đi ngang qua phòng Ngải Bảo, vì tò mò, anh muốn xem bên bệ cửa sổ có thứ gì có thể khiến Ngải Bảo nhìn chăm chú đến ngẩn người như vậy.
Lúc đó anh tưởng Ngải Bảo chỉ đơn thuần là ngẩn người, mãi cho đến khi đi đến bên bệ cửa sổ, anh nhìn ra ngoài, mới nhận ra…
Bệ cửa sổ này có thể nhìn thấy gara của gia đình, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Mỗi ngày Nghiêm Đường đều từ nơi này lái xe rời đi, sau đó lái xe về.
Có lẽ Ngải Bảo thật sự nhớ anh.
Nghiêm Đường phê duyệt tài liệu, không nhịn được mà nghĩ.