Editor: Tây An
“Túy Túy?” Thẩm Nam Hạnh thì thào cất tiếng.
Trong giọng anh có nghi hoặc, có không hiểu, nhiều hơn chính là vui sướng và bất ngờ.
Nguyễn Túy nói cảm ơn người chỉ đường, đẩy hành lý đến chỗ Thẩm Nam Hạnh ngu ngơ.
Đèn nơi này thực sự mờ quá, chỉ một cái bóng đèn, còn vụt sáng vụt tắt, cứ như một giây nữa thôi sẽ đi đến cuối sinh mệnh.
Trong lúc cô đi tới, Thẩm Nam Hạnh nhìn cô chăm chú, cả người vẫn chưa kịp phản ứng từ sự vui sướng to lớn.
Thẩm Nam Hạnh thể hiện sự vui sướng rất khắc chế, tay của anh thả lại nắm, nắm lại thả, như đang bình phục tâm trạng của mình.
Cuối cùng, anh tiến lên mấy bước nhận hành lý của cô, đưa một tay khác ra sau, ôm cô vào trong lòng.
Rõ ràng chỉ là một cái ôm vô cùng đơn giản, Nguyễn Túy lại nếm ra ý vị khác, tim cô đập nhanh, có thứ gì đó vô cùng sống động.
“Sao lại tới thế?” Qua một lúc, Thẩm Nam Hạnh buông cô ra, dịu dàng vén tóc mái ngang trán rủ xuống của cô, ấm giọng nói.
Mắt Nguyễn Túy khẽ nhúc nhích, cô mất tự nhiên chuyển mắt đi, “Em có đề tài nghiên cứu, nghĩ chỗ này là sự lựa chọn tốt, nên đến.”
Cô nói xong, chỉ nghe thấy Thẩm Nam Hạnh thấp giọng cười, ngước mắt nhìn cô không rời.
Nguyễn Túy bị anh nhìn đến là hoảng hốt, lảng sang chuyện khác: “Vừa rồi anh đang làm gì vậy?”
Cô cố ý nói sang chuyện khác, Thẩm Nam Hạnh bèn nói cùng cô, tay anh chỉ hai gà đang cùng ngu ngơ đứng tại chỗ, ấm giọng nói: “Bắt hai con gà không muốn vào lồ ng gà.”
Nguyễn Túy vô ý thức nói câu: “Có khó không?”
Thẩm Nam Hạnh khẽ giật mình, sau đó nhẹ giọng cười: “Khó lắm ấy.”
“Người tới rồi à?”
Đang nói chuyện, một tiếng nói thô lỗ truyền đến từ trong nhà, nghe thấy bước chân không chỉ một người, hẳn là một đám.
Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh cùng nhau quay đầu nhìn, thấy một đám đàn ông ăn uống no đủ đạp bước chân ra ngoài phòng, trong đó một người Nguyễn Túy biết, là chú Lâm, từng có duyên gặp mấy lần.
Chú Lâm dẫn đầu ổi ôi một tiếng, đầu tiên là liếc nhìn cô, mới chậm rãi chuyển sang Thẩm Nam Hạnh, trong lời nói có trêu chọc: “Ngàn dặm tìm chồng à?”
Thẩm Nam Hạnh mỉm cười: “Chú Lâm.”
Chú Lâm biết không thể trêu ghẹo, bèn ung dung chuyển ánh mắt tới Nguyễn Túy lần nữa, xoa xoa tay lên áo khoác, hơi khom người, đầu nhấc lên, nói: “Chào cháu, cô Nguyễn.”
Nguyễn Túy nắm lại, đang chuẩn bị mở miệng, lại bị chú Lâm đoạt trước: “Gọi chú chú Lâm là được, Tiểu Thẩm Tử cũng gọi như vậy.”
Nguyễn Túy sững sờ, sau đó cười một tiếng, nhận ý của ông gọi một tiếng chú Lâm.
Mấy người sau lưng nhao nhao nhìn về cô, có hiếu kì, có ao ước, nhưng đều tương đối kiềm chế, hữu hảo cất tiếng chào hỏi, hỏi thăm cô có đói bụng không, làm nền nhiều như vậy rồi mới hỏi ra một vấn đề mà tất cả mọi người muốn biết.
Tới đây làm gì?Nguyễn Túy nói chuyện mình sẽ làm đề tài cho họ, cả đám có thể nghe ra, thôi đừng quấn mãi như vậy, cũng không nhiều lời gì nữa.
Chú Lâm sai bảo luôn: “Tiểu Thẩm Tử, mau đi tìm gian phòng trống cho bạn gái cháu đi!”
Tay Thẩm Nam Hạnh vịn trên rương hành lý của Nguyễn Túy, hơi dùng sức đẩy về trước, thật ra trước đó anh đã muốn đi, song ngại cái hành động như khỉ ngắm trăng của đám người này, nên nhịn.
Thế nhưng khi anh sắp cất bước bước vào cánh cửa, cái bóng đèn kêu không ngừng trên đỉnh đầu kia, tắt ngóm!
Quanh người rơi vào bóng tối, chỉ có ánh trăng ngoài phòng kia chảy xuống, trong tiếng mọi người lao nhao nghị luận Thẩm Nam Hạnh cầm tay Nguyễn Túy, nương theo ánh trăng về phòng.
Vốn cho rằng chỉ là cái bóng đèn kia hỏng, ai ngờ cắt điện thật, khi Thẩm Nam Hạnh bật hai lần cái bóng đèn trong căn phòng trống mà đèn không có hưởng ứng, bèn từ bỏ.
Anh bảo Nguyễn Túy ở đây chờ một chút trước, sau đó đi đến phòng của mình lấy đèn pin bật.
Đèn pin phát ra ánh sáng rạng, Nguyễn Túy híp híp mắt, trong tiếng cẩn thận của Thẩm Nam Hạnh cô vào nhà.
Nguyễn Túy nhìn cách bày biện trong phòng, rất đơn giản, giường là loại giường ván, phía trên còn buông cái màn màu hồng. Chân đạp lên đất xi măng, xi măng còn gồ ghề nhấp nhô, có nhiều chỗ rõ ràng đã lõm, cô hơi ngẩn người, đẩy vali vào tận cùng bên trong nhất.
Thẩm Nam Hạnh nắm đèn pin đi tới: “Nơi này điều kiện không tốt lắm, chắc em phải chấp nhận một tí.”
Nguyễn Túy nhận một chén nước anh đưa tới, nước ấm, hai tay cô nâng lên uống một ngụm mới đáp: “Thế này không là gì.”
“Vậy chúng mình trải chăn mền trước nhé.”
Thẩm Nam Hạnh thấy cô ực một cái là cạn, nhận cái chén không đặt tới trên bàn gỗ, hết sức quen thuộc đi đến bên giường, làm việc.
Nguyễn Túy đứng một bên để cầm đèn pin cho anh, nhìn động tác anh thuần thục, ánh mắt lại chầm chậm nhìn về phía cửa sổ cũ nát, cửa sổ mở một nửa, có ánh trăng chiếu nghiêng vào.
Cô nhìn đến mê mẩn, đột nhiên có một vật xâm nhập vào cửa sổ phía trước, uỵch cánh bay tới thẳng tắp.
Có con gà bay vào từ cánh cửa sổ nửa mở, vừa quang quác kêu vừa bay nhảy vào phòng, Nguyễn Túy nhanh chóng di chuyển theo quỹ tích của con gà này để hành động, thấy con gà này rất là không tử tế nhảy đến lưng Thẩm Nam Hạnh.
Lại từ trên lưng anh bật đến chiếc giường vừa trải xong, vào thời khắc kinh hãi, trên trên giường đơn có một đống phân rất đủ mùi.
“...”
Thẩm Nam Hạnh cứng nhắc toàn thân.
Ngoài phòng có người đàn ông hùng hùng hổ hổ chạy vào, người đàn ông đến bên phòng liền rất là lễ phép chậm dần tốc độ, cười cười với Nguyễn Túy, quay đầu liền nói với Thẩm Nam Hạnh: “Tiểu Thẩm, bắt lấy con gà kia đi!”
Đến đây, Nguyễn Túy mới hiểu được con gà này sao lại thất kinh bay vào.
Bởi vì một đám đàn ông không giải quyết được một con gà.
Con gà kia cũng không để Thẩm Nam Hạnh bắt được, bởi vì nó đã linh hoạt nhảy xuống trong mấy cọng lông bay tán loạn.
Đối họ thì con này gà y như con cá trơn giỏi bơi, ồn đến mức cụ nhà bên bị ầm ĩ dức cả đầu thực sự không nhìn nổi nữa, tới giúp một tay, hoàn chỉnh ném con gà vào lồ ng gà.
Đám cố vấn pháp luật rất kính nể ông cụ.
Thẩm Nam Hạnh bỏ ga giường dính toàn phân gà vào trong chậu nước sạch, nước mát, mùa đông chết cóng cả người.
Nguyễn Túy bảo để cô giặt, bị bàn tay Thẩm Nam Hạnh lạnh buốt nắm chặt, nhưng anh lại bỏ ra rất mau.
“Không có việc gì, em đi ngồi trước đi.”
Giọng anh rất nguội.
Nguyễn Túy không nói gì, yên lặng lấy bột giặt ra cho anh, đột nhiên sinh ra cảm giác mình đến có khi chỉ là thêm phiền phức.
Ánh đèn pin phủ lên trên mặt Thẩm Nam Hạnh, người đàn ông hơi híp mắt lại, hai lông mày càng trông vẻ trưởng thành hơn lúc trước, cô lẳng lặng nhìn một lát, thấy vẻ mặt anh tương đối nghiêm túc dần dần trở nên hơi cứng nhắc.
Nguyễn Túy hiểu ra, yên lặng lại dời ánh mắt về.
Sau khi giặt, Thẩm Nam Hạnh phơi ga giường trên kệ, quay người về phòng cầm cái mới.
Giờ Nguyễn Túy phát hiện những người khác đã đi rồi, khắp phòng lại an tĩnh.
Thẩm Nam Hạnh giải thích với cô: “Họ ở trong nhà công vụ, nhưng chỗ đó không có phòng bếp, nên ăn cơm đều ở đây ăn, ăn xong rồi đương nhiên là về. Chỗ này của anh chủ phòng đã ra ngoài làm công, nên cho mình tá túc.”
Nguyễn Túy hỏi: “Một mình anh ở chỗ này?”
Thẩm Nam Hạnh cười khẽ, nhón mũi của cô, ngước mắt nhìn cô: “Trước kia có người, nhưng em đến, nên anh ta chạy về nhà công vụ rồi.”
Nguyễn Túy phát hiện mình gây phiền toái cho người khác.
Thẩm Nam Hạnh biết cô đang suy nghĩ gì, trấn an nói: “Họ rất vui khi em có thể tới.”
“Vì sao?”
Thẩm Nam Hạnh thêm chút suy tư, nghiêng đầu trả lời cô: “Chắc là có thêm nguồn lao động miễn phí?”
Nguyễn Túy nhịn không được cười.
Thẩm Nam Hạnh thấy cô cười, mình cũng cười, một lần nữa trải giường cho cô.
Phòng của cô cạnh phòng Thẩm Nam Hạnh, thế này nếu như ban đêm có xảy ra chuyện gì thì có thể trực tiếp gọi anh, dù sao ở nơi tín hiệu không thông điện thoại không dùng được này, người chỉ có ở bên người mới là an toàn nhất.
Chỉnh xong những thứ này rồi, Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh ảm đạm đi vào trong phòng ngồi song song, hỏi tí tình hình gần đây của hai người.
Cuối cùng Nguyễn Túy hỏi Thẩm Nam Hạnh: “Công việc pháp luật làm tốt không?”
Thẩm Nam Hạnh bất đắc dĩ cười một tiếng, nói với cô: “Ngày mai em đi cùng xem, thì biết.”
Nghe ngữ khí anh, chắc là không tốt.
Thời gian đã không còn sớm, Nguyễn Túy định đi ngủ, Thẩm Nam Hạnh đặt bình giữ nhiệt trước bàn cô, bên trong có nước nóng, để ban đêm cô khát thì uống.
Đèn pin chỉ có một cái, Thẩm Nam Hạnh cũng để tại chỗ cô, mình thì sờ s0ạng đi ra ngoài.
Nguyễn Túy thực sự không nín được, mở miệng: “Anh chờ chút.”
Nào có ai ngốc như anh chứ.
Cô bật đèn pin ra, nhét vào trong tay anh, mượn ánh sáng để nhìn mặt anh: “Trừ phi ngày mai anh không muốn mặt mũi bầm dập, không thì anh cứ đi ra ngoài như vậy đi.”
Lần đầu tiên nghe Nguyễn Túy nói vậy, đầu tiên Thẩm Nam Hạnh ngẩn người, sau đó thư giãn cười một tiếng, tiếp đèn pin trong tay cô, khẽ nói được.
Nhưng anh cầm đèn pin cũng không có đi ngay, mà là đứng tại chỗ lẳng lặng ngắm nghía cô.
Bầu không khí hơi không đúng, Nguyễn Túy lui về sau một bước, lại bị Thẩm Nam Hạnh nhốt chặt.
Một tay anh nâng mặt cô, giọng ôn hòa vang lên bên tai cô: “Thật ra người dọn vào nhà công cụ là để tạo điều kiện cho chúng ta.”
Về phần điều kiện gì, Nguyễn Túy đỏ mặt, không dám hỏi.
Thẩm Nam Hạnh lại ấm giọng cười nói ra miệng: “Tạo điều kiện làm chuyện yêu nhau đó.”
Chuyện yêu nhau, người yêu nhau, Thẩm Nam Hạnh bị giữ lại một lần, bèn không nhấc nổi bước chân, anh dịu dàng hôn môi cô, nỗi nhớ đều giấu trong hành động.
——
Ngày hôm sau, sáng sớm, thời tiết rất lạnh, ga giường trên kệ đã kết băng sương, sờ lên rất là cấn người.
Nguyễn Túy bọc lấy chiếc áo lông to xụ, từ đầu đến chân, đứng trong sân dừng lại chưa được nửa khắc, lại tiến vào trong phòng.
“Thẩm Nam Hạnh!”
Cô vội vã chạy vào, mang đến khí lạnh cả người.
Thẩm Nam Hạnh cũng đổi cái áo lông rộng, khiến vóc dáng anh cao lớn hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn, nghe thấy tiếng Nguyễn Túy, anh quay đầu cười hỏi: “Làm sao thế?”
Nguyễn Túy rót một chén nước nóng, hai mắt sáng lóng lánh, “Lạnh quá.”
Nguyễn Túy sinh động thế này vẫn là mới mẻ quá, Thẩm Nam Hạnh nhìn cô một hồi lâu, lúc này mới nói: “Nhớ phải quàng khăn cổ lên đó.”
Lại sợ cô quên, tự mình đi lấy khăn quàng cổ ra, chuẩn bị quấn cho cô.
Mà lúc quấn, ngó thấy dấu đỏ trên cổ cô, ánh mắt tĩnh mịch đi một chút.
Nguyễn Túy rụt cổ một cái, ánh mắt bay tới chỗ khác.
Thẩm Nam Hạnh khẽ giọng ho khan một cái, cẩn thận quấn cho cô thật chặt.
Họ dậy sớm là bởi vì nghe nói có người sẽ giúp đỡ nơi này, mang đến mấy xe vật tư, chuẩn bị đi tiếp ứng.
Trên đường Nguyễn Túy hỏi là ai giúp đỡ?
Thẩm Nam Hạnh lắc đầu, anh cũng không biết, nhưng nghe nói là có quan hệ gì đó với bên bất động sản.
Nguyễn Túy: “Thế không phải nên chiêu đãi thật tốt à?”
Thẩm Nam Hạnh gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Đến khi bọn anh đến nơi, trông thấy một người đàn ông mặc áo khoác lông dê dày, chân đi giày Martens bước xuống một mạch từ trên xe, đẩy cái kính râm trên mặt xuống một cái, hữu hảo chào hỏi bọn anh.
“Đã lâu không gặp.”
Phương Tranh Nhuận nhìn chằm chằm vẻ mặt cùng bất ngờ của họ, tâm trạng rất là sung sướng.