Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!

Chương 11

Tô Ninh Manh cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, cô ta nghiêng đầu thì thấy một bé con đang dùng đôi mắt to tròn linh động nhìn vào mình.

Hử? Này là làm cái gì vậy?

Trên mặt cô ta giữ nguyên nụ cười, nhìn bé: "Mặt chị dính gì hả?"

Chúc Chúc thấy mình bị phát hiện, bắt đầu giả bộ ngây ngô: "Đẹp, xinh xinh."

Tô Ninh Manh nghe thấy giọng nói non nớt bé, cảm thấy chắc là mình suy nghĩ nhiều rồi, đây chỉ là một đứa nhỏ ngây ngô nên chẳng cần để ý tới nó.

Cố Thanh uyển bưng trà đến, đặt trên bàn trà, sau đó ngồi trên ghế sofa nghe Tô Ninh Manh chủ động nói một vài chuyện thú vị.

Tô Ninh Manh cố ý nói nhiều một chút để kéo dài thời gian, nếu như nói đến tối khuya thì cô ta càng có lý do để ở lại.

Chúc Chúc ngồi bên cạnh, tầm mắt không rời khỏi người xấu xa kia, bé mở to mắt đến nỗi mắt hơi cay, miệng nhỏ chu lên, sao đồ xấu xa này còn chưa đi nữa?!

"Tí tách, tách, tách..."

Đột nhiên trời mưa bắt đầu mưa.

Tiếng mưa rơi cũng truyền đến ngay lập tức. Dần dần, mưa càng ngày càng lớn, mưa nhỏ dần biến thành mưa lớn như trút nước.

Tô Ninh Manh nhìn trời đang mưa lớn, cô ta mừng như điên, đến cả trời cũng giúp cô ta, cơn mưa này thật đúng lúc.

Mặt bánh bao của Chúc Chúc nhăn lại, bây giờ bên ngoài mưa to, đồ xấu xa đó không đi thì làm thế nào?!

Tay nhỏ của bé chống vào quai hàm mũm mĩm, trong đầu đang suy nghĩ nên làm cái gì mới được.

Tô Ninh Manh cố ý nhìn thời gian: "A, đã muộn như vậy rồi à. Mình phải về nhà, không thể quấy rầy quá nhiều."

Cô ta vừa nói vừa chủ động đứng dậy đi về phía cửa, đồng thời mắt cũng âm thầm quan sát, chú ý đến biểu hiện của Cố Thanh Uyển.

"Ài, trời tối như vậy rồi, lại mưa nữa, chỉ đành gọi xe về, mong giờ này có thể gọi được xe."

Ngay sau đó cô ta nhìn về Cố Thanh Uyển đang đứng dậy, vội vàng nói thêm: "Thanh Uyển, cũng đã muộn như này rồi, cậu không cần đưa mình đâu, mình tự đi được."

Cố Thanh Uyển nghe vậy, nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, nói: "Đã muộn thế này rồi. Ninh Manh à, một mình cậu về cũng không an toàn, không thì cậu ở lại đây tạm một đêm đi, được không?"

"Này, này được không?"

Cố Thanh Uyển nhìn Tô Ninh Manh đang khách khí với mình cười nói: "Đương nhiên là được."

"Vậy mình cung kính không bằng tuân mệnh. Cảm ơn cậu nha, Thanh Uyển."

Cố Thanh Uyển khẽ cười: "Ninh Manh, cậu khách sáo với mình làm gì. Cậu ở đây nghỉ ngơi một chút đi, mình đi dọn phòng trước. Tối nay cậu ngủ với mình nhé."

"Được, làm phiền cậu rồi."

Tô Ninh Manh nhìn Cố Thanh Uyển đã đi về phòng, tay âm thầm nắm chặt, hơi cười cười, trong lòng thầm vui sướng.

Chúc Chúc thấy đồ xấu xa không đi, vậy anh cả càng không an toàn rồi, bé phải nghĩ cách bảo vệ anh cả thôi.

Bé cố gắng động não, nghiêm túc suy nghĩ, bỗng nhiên bé có một cách hay.

...

Buổi tối.

Chúc Chúc mặc đồ ngủ đáng yêu, ôm con thỏ nhỏ của mình đi tìm anh cả.

"Anh cả ơi, Chúc Chúc đến tìm anh nè."

Cố Thanh Diên chuẩn bị lên giường đi ngủ, nghe được giọng nói non nớt đáng yêu phía sau, xoay người nhìn em gái nhỏ đang đi về phía mình.

"Đã muộn như này rồi sao Chúc Chúc còn chưa ngủ?"

"Anh cả ơi, Chúc Chúc sợ, không ngủ được." Chúc Chúc mềm mại nói.

Cố Thanh Diên nghe em gái nói vậy, nghĩ đến liệu có phải em gái đã nhìn thấy gì kỳ quái rồi, cho nên buổi tối mới sợ không ngủ được.

Anh kéo tay nhỏ của em gái, nói: "Vậy anh cả sang đó kể chuyện cho em nhé, được không?"

"Được ạ."

Chúc Chúc gật đầu nhỏ, chân ngắn bước đi, tích cực kéo anh cả đi về phía phòng mình.

Bé kéo anh cả vào trong phòng, bò lên giường nằm xuống, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Anh cả, chỗ này để cho anh nè."

Cố Thanh Diên vốn định gọi em gái lớn đến ngủ chung với em gái nhỏ, nhưng nghĩ đến cô phải ở cùng với bạn nên thôi.

Sau đó, anh nghĩ đến bộ dáng kia của em trai lại càng không thích hợp, cuối cùng người được chọn chỉ có thể là anh.

Anh cầm một cuốn truyện từ trên giá sách, đi đến chỗ em gái, nằm xuống bên cạnh bé, mở cuốn truyện ra kể cho bé nghe.

"Ngày xửa ngày xưa, trong lâu đài nọ có một vị công chúa rất xinh đẹp, công..."

Chúc Chúc dịch dịch người mình về phía anh cả, hai tay nhỏ ôm cánh tay của anh cả vào lòng, khuôn mặt mũm mĩm dán lên cánh tay, mắt to nhìn chăm chú vào cuốn truyện.

Cố Thanh Diên dịu dàng kể chuyện: "Cuối cùng công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau."

Anh kể chuyện xong, khẽ khép cuốn truyện lại, đưa tay tắt đèn đầu giường, sau khi làm xong tất cả, vừa định đứng dậy rời đi thì nghe được âm thanh líu lo.

"Anh cả, anh muốn đi đâu vậy?"

"Hử? Chúc Chúc em vẫn chưa ngủ sao?"

Cố Thanh Diên lúc đó nghe bên cạnh không có động tĩnh gì, nghĩ chắc là em gái đã ngủ rồi mới tắt đèn muốn đứng dậy rời khỏi nơi này thì lại bị một giọng nói cắt ngang.

Anh có thể cảm nhận được khuôn mặt nhỏ đang cọ cọ vào cánh tay mình: "Chúc Chúc à, đã muộn lắm rồi, em nên đi ngủ đi. Nếu không ngủ thì mai không dậy được, không dậy được thì không có bữa sáng đâu."

"Nhưng mà, nhưng mà Chúc Chúc muốn ngủ với anh cả."

Khuôn mặt mũm mĩm của Chúc Chúc lại cọ cọ vào cánh tay anh cả, bé nghĩ kỹ rồi, vì bảo vệ anh cả, bé phải canh giữ bên cạnh anh, không cho đồ xấu xa kia có cơ hội tới gần ảnh.

Cố Thanh Diên nghiêng đầu nhìn em gái nhỏ, muốn an ủi bé để bé không phải sợ, ngủ một mình sẽ không nhảy ra mấy thứ kỳ quái kia.

Anh nói một tràng dài, nhìn em gái vẫn ôm chặt cánh tay mình không buông: "Chúc Chúc, không phải sợ, không có gì hết."

"Chúc Chúc muốn bảo vệ anh cả, không muốn anh bị đồ xấu xa bắt đi mất, anh cả ngủ với Chúc Chúc được không?"

Cố Thanh Diên nghe được giọng nói non nớt nũng nịu của em gái, còn quan tâm liệu anh có bị đồ xấu xa bắt đi hay không. Anh cảm thấy em gái xem phim hoạt hình quá nhiều rồi, giơ tay lên xoa xoa đầu bé.

"Anh cả sẽ không bị bắt đi, Chúc Chúc yên tâm nhé."

Chúc Chúc mở thế tấn công mãnh liệt: "Anh cả, anh ngủ cùng Chúc Chúc đi mà, được không..."

Cuối cùng, Cố Thanh Diên thật sự không địch lại được "đại bác đáng yêu" của em gái, anh bất lực cưng chiều cười rồi đồng ý ngủ chung với bé.

Chúc Chúc nằm trên giường, trong lòng ôm chặt cánh tay anh cả, bé vẫn chưa yên tâm, còn giơ chân quấn chặt anh, như là sợ anh chạy mất vậy.

Cố Thanh Diên định chờ sau khi em gái ngủ say sẽ lặng lẽ trở về, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ bé dán sát vào mình của em gái, trong lúc vô tình anh ngủ quên mất.

...


Hồi lâu.

Chúc Chúc khẽ mở mắt, vội vàng nhìn bên cạnh mình, thấy anh cả vẫn còn ở đây, bé còn nghe thấy tiếng hít thở của anh.

Bé ôm chặt cánh tay trong lòng mình hơn nữa, bé nhất định sẽ bảo vệ anh cả thật tốt. Bé quan sát chung quanh, cảm thấy rất yên tĩnh, không nghe được những âm thanh khác.

Sau khi Chúc Chúc xác nhận đã an toàn, mắt to mở trừng trừng nhìn về phía anh cả. Bé đã chuẩn bị tinh thần nhìn chằm chằm anh cả của mình suốt một đêm.

...

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

"Haizzz…”

Mắt của Chúc Chúc đã díu lại với nhau, miệng nhỏ không ngừng phát ra tiếng thở dài non nớt, bé lắc lắc đầu muốn cho mình tỉnh táo hơn chút.

Không thể ngủ, nếu như ngủ thì anh cả bị đồ xấu xa bắt đi mất thì làm thế nào?

Bé lại ngáp một cái thật to, rút một cánh tay nhỏ của mình ra, đặt lên mắt của mình, kéo mí mắt muốn nhắm lại lên.

"Haizzz... Buồn ngủ..."

Đầu nhỏ của Chúc Chúc gục xuống, mấy giây sau lại lập tức nâng lên, lại qua mấy giây, đầu nhỏ lại gục xuống.

Bé cứ như vậy mấy lần, cuối cùng bị đánh bại bởi cơn buồn ngủ, nhắm đôi mắt to lại, chân mày nhỏ nhíu chặt, ngủ cũng không yên ổn.

...

Trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu.

Cánh cửa một căn phòng mở ra.

Tô Ninh Manh rón rén rời khỏi phòng của Cố Thanh Uyển, đi đến phòng của Cố Thanh Diên.

Cô ta muốn thừa dịp đêm khuya thanh vắng, ra tay với Cố Thanh Diên đang ngủ say, như vậy vừa tiết kiệm sức lực, lại không dễ bị phát hiện.

Cô ta nhìn hành lang yên tĩnh không một bóng người, cô ta nhớ phòng của Cố Thanh Diên ở chỗ này, cô ta sải bước đi tới trước cửa phòng, khẽ mở cửa đi vào, thả nhẹ bước chân đi đến gần bên giường.

"Hả? Người đâu?"

Sau khi Tô Ninh Manh đến gần thì phát hiện ra, chăn trên giường bằng phẳng, hiển nhiên không có ai nằm bên trên.

Đã muộn như này, tên Cố Thanh Diên kia còn đi đâu?

Tô Ninh Manh nghĩ nghĩ một chút, cô ta biết phải đi đâu tìm Cố Thanh Diên rồi.

Cô ta yên lặng ra khỏi căn phòng này rồi đóng cửa lại, tìm kiếm đi một căn phòng khác. Cô ta đi đến nơi đó, thấy cửa phòng không đóng mà ở trạng thái khép hờ. Cô ta nhẹ chân nhẹ tay thận trọng đi vào, nhờ ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, thấy được trên giường có dáng người nhấp nhô.

Tìm được, Cố Thanh Diên đúng là ở chỗ này!

Khóe môi Tô Ninh Manh hơi nhếch lên, cô ta vào phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại, từng bước từng bước đi đến gần giường.

Cô ta đi đến trước giường nhìn hai người một lớn một nhỏ trên giường, ánh mắt trầm xuống, duỗi tay về phía Cố Thanh Diên đang nằm trên giường không có chút phòng bị nào.

Bỗng nhiên, có một giọng nói truyền đến, Tô Ninh Manh vội vàng thu lại cánh tay mới giơ được một nửa, cảnh giác nhìn xung quanh.

"Ừm... Ừm... Ăn ngon ngon... Ngon ngon..."

Tô Ninh Manh nghe được giọng nói trẻ con truyền đến, thấy bé con trên giường kia chóp chép miệng rồi nghiêng người ngủ tiếp.

Cô ta vỗ vỗ ngực, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục động tác vừa rồi.

"Ưm... Ăn, ngon, ngon..."

Tô Ninh Manh thấy đứa nhỏ kia, trong miệng lẩm bẩm, cả người bắt đầu không yên tĩnh, lăn qua lăn lại.

Cô ta hơi nghiến răng, đứa nhỏ này thật là cản trở. Cô ta không quan tâm đến đứa nhỏ ngủ không ngay ngắn này nữa, tay cô ta tiếp tục đưa về phía Cố Thanh Diên, thắng lợi đang ở trước mặt, sao cô ta có thể buông tay.

Nhưng mà, chuyện xảy ra tiếp theo, lần nữa cắt đứt động tác của Tô Ninh Manh.

Cô ta thấy đứa nhỏ lăn từ bên này đến bên kia, làm cho Cố Thanh Diên đang ngủ ở bên cạnh khẽ nhíu mày, như là có thể tỉnh giấc bất cứ lúc nào.

Cố Thanh Diên còn đang say giấc mộng, hơi cảm nhận được động tĩnh ở bên cạnh, tay theo bản năng sờ sờ mấy cái, sau khi đụng vào vật thể mềm mại, khẽ kéo vật thể mềm mại đó về phía mình.

Sau đó, mặt mũi của anh giãn ra, ôm cả bé con mềm mại vào trong lòng rồi tiếp tục ngủ.

Tô Ninh Manh nhìn hai anh em đang ngủ cùng nhau, khá tốt, đều không tỉnh lại, lần này cô ta phải nhanh hơn chút, không thể xuất hiện sai sót gì nữa.

"Hô... Ưm..." Một bóng người chậm rãi từ trên giường ngồi dây.

Tô Ninh Manh: "!!!"
Bình Luận (0)
Comment