Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!

Chương 25

"Đuôi?!"

Chúc Chúc nghe được lời của Hữu Hữu thì sợ hãi quay đầu nhìn lại, sao bé lại có đuôi được chứ? Lẽ nào thực thể thao thiết của mình bị lộ rồi?

Bé quay đầu thấy một nhúm lông mềm mại, đang lắc lư phía sau: "Ý? Chúc Chúc thật sự có đuôi rồi."

"Gâu gâu..."

Sau đó, bé nghe thấy phía sau truyền đến tiếng sủa, bé cúi đầu nhìn xuống thấy có một cục bông màu trắng, còn có một thứ như dây anten còn đang không ngừng lắc lư.

"Hả? Đây là cái gì vậy?"

Chúc chúc nhìn thấy đám lông đó treo trên vạt áo của mình, bé lắc lắc mông mấy cái, đám lông đó cũng lắc theo.

Bé đưa tay ôm đám lông từ trên quần áo của mình xuống: "A, là chó nhỏ."

"Gâu..."

Chúc Chúc nhìn chú chó nhỏ trong lòng, nghe nó sủa với mình mấy tiếng rồi bé khom người đặt chú chó nhỏ xuống, dùng tay vỗ vỗ đầu nó: "Chó nhỏ à, mày đi tìm bạn mày chơi đi nha."

"Gâu gâu gâu..."

Chó nhỏ kêu mấy tiếng với Chúc Chúc, giơ bốn chân ngắn ngủi, mang theo một thân lông trắng chạy đi.

Chúc Chúc nhìn chú chó con kia chạy đi, tầm mắt lại quay lại người Hữu Hữu: "Hữu Hữu à, chúng ta tiếp tục qua bên kia chơi đi."

"Được."

Hữu Hữu vừa gật đầu thì nhìn thấy một vật thể màu trắng chạy về phía này.

Tay cậu bé chỉ về phía sau Chúc Chúc: "Chúc Chúc, Chúc Chúc, nhìn, nhìn, bên, bên kia."

Chúc Chúc nghe vậy thì nhìn qua, có rất nhiều cục bông trắng đang chạy về phía bé: "Chó nhỏ gọi bạn của nó qua đây rồi."

Bé nhìn bảy, tám cục bông mềm chạy vây quanh bé mà vẫy đuôi: "Thì ra các bạn muốn chơi cùng Chúc Chúc, vậy thì đi theo Chúc Chúc nào."

"1, 2, 1, 2..."

"Gâu, gâu, gâu..."

Cố Thanh Diên ở bên cạnh nhìn thấy một màn làm cho người ta bật cười này, chỉ thấy đằng sau em gái có bảy, tám chú chó nhỏ, từng cục từng cục bông mềm đi theo hàng lối chỉnh tề.

Anh nghe khẩu hiệu non nớt em gái, đám chó kia như là nghe hiểu được, còn kêu rất có tiết tấu.

Chúc Chúc bước đi, dẫn theo một đoàn chó chân cũng ngắn vây quanh Hữu Hữu: "Hữu Hữu, cậu nhìn này có rất nhiều chó."

"Ừm."

Hữu Hữu cảm thấy rất thần kỳ, những chú chó nhỏ kia sao lại nghe lời Chúc Chúc như vậy. Tai của chúng cụp lên cụp xuống, vẫy vẫy đuôi nhỏ, cậu bé cảm thấy rất đáng yêu.

"Anh cả, anh cả, anh nhìn này sau lưng Chúc Chúc có rất nhiều đuôi nhỏ."

Cố Thanh Diên nhìn em gái dẫn đám chó nhỏ kia đi đến chỗ mình: "Sao Chúc Chúc giỏi quá vậy? Những chú chó này ở chỗ Chúc Chúc ngoan quá."

"Dạ, những chú chó này đều là bạn của Chúc Chúc."

Tay nhỏ của Chúc Chúc đè xuống, đám chó nhỏ kia ngoan ngoãn ngồi xuống: "Chó nhỏ, Chúc Chúc nói mấy bạn nghe đây là anh cả của Chúc Chúc đó."

"Gâu gâu gâu gâu..."

Cố Thanh Diên nghĩ không ra, tại sao đám chó nhỏ này lại phối hợp như thế, chẳng lẽ em gái trời sinh có lực hấp dẫn?

Chúc Chúc ngồi xổm nhìn đám chó con ngoan ngoãn xếp thành hàng, nói chuyện với bọn chúng, nói cho chúng đây là Hữu Hữu là bạn thân nhất của bé, kia là anh cả mà bé thích nhất.

Cố Thanh Diên nhìn em gái ngồi xổm, một mặt nghiêm túc nói chuyện với đám chó nhỏ, đám chó nhỏ kia còn rất phối hợp, giống như học sinh nghiêm túc nghe giảng vậy.

Anh hơi khó hiểu cau mày, sao em gái và đám chó này có thể giao tiếp được nhỉ, đây là tầm quan trọng của việc học thêm ngoại ngữ à.

Hữu Hữu bị Chúc Chúc kéo đến trước mặt đám chó nhỏ, vừa mới đối diện với đôi mắt to tròn long lanh, cậu bé rất muốn tiến lên ôm những cục bông này rồi.

"Chó nhỏ ơi, cậu ấy là Hữu Hữu đó, là bạn tốt nhất của Chúc Chúc, các bạn không được bắt nạt cậu ấy đâu nha."

"Gâu gâu, gâu gâu..."

Đám chó nhỏ đó lại sủa một cách trật tự.

Hữu Hữu nhìn Chúc Chúc còn có thể nói chuyện với đám chó, cảm thấy rất thần kỳ, trên người Chúc Chúc có ma lực gì sao? Trong lòng cậu bé càng thêm sùng bái Chúc Chúc.

Chúc Chúc đứng dậy kéo Hữu Hữu đứng lên: "Chúng ta sang bên kia chơi."

"Được."

Hữu Hữu bị Chúc Chúc kéo đi, tầm mắt thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn đám chó còn đi theo bọn họ ở phía sau.

Cố Thanh Diên cũng đi theo hai đứa nhỏ, nhìn đám chó nhỏ còn đi theo kia, dần dần anh phát hiện, có mấy chú chim nhỏ cũng rất kỳ lạ, cứ quanh quẩn ở xung quanh chỗ em gái, cảm giác như là vì mục tiêu gì đó mà ở chỗ này.

Em gái nhà anh rất được hoan nghênh, ngay cả động vật nhỏ cũng thích bé nữa.

...

Chúc Chúc chơi hơi mệt chút, Hữu Hữu cũng phải về nhà, bé và Hữu Hữu chào tạm biệt nhau, mở to mắt nhìn về phía anh cả.

"Anh cả, Chúc Chúc muốn ăn ngon."

Cố Thanh Diên cúi đầu nhìn đôi mắt long lanh xinh đẹp kia, nghĩ một chút: "Anh cả dẫn em đi ăn ngon nhé."

"Dạ, anh cả tốt quá."

Tay nhỏ của Chúc Chúc nắm tay anh cả, vui vẻ lắc lắc mấy cái: "Anh cả, chúng ta mau đi thôi."

Cố Thanh Diên dắt em gái đến một quán đồ ăn nhanh ở gần đó.

Anh đi vào lấy menu đưa cho em gái: "Chúc Chúc muốn ăn gì nào?"

Chúc Chúc nhìn đồ trên menu, tay nhỏ chỉ chỉ: "Anh cả, Chúc Chúc muốn cái này, cái này, còn có cái này, còn nữa..."

Cố Thanh Diên nhìn tay nhỏ của em gái chỉ hết những món trên menu, buồn cười nói: "Chúc Chúc gọi nhiều như vậy thì có ăn hết được không?"

Chúc Chúc tự hào ngẩng đầu nhỏ, ngữ khí lộ ra tràn đầy vẻ tự tin: "Ăn hết, Chúc Chúc có thể rất nhiều rất nhiều đồ ăn đó."

Cố Thanh Diên thoải mái giơ tay lên xoa đầu em gái: "Anh cả tin Chúc Chúc có thể ăn được rất nhiều nhưng bây giờ em chỉ được chọn một món mà em thích ăn nhất thôi. Nếu như bây giờ em ăn quá nhiều thì sau này em không thể ăn được những món ngon kia đâu."

Chúc Chúc hiểu được anh cả nói gì, bé nhìn chằm chằm vào menu trong tay: "Vậy... Chúc Chúc muốn cái này có được không?"

"Được."

Cố Thanh Diên rướn người qua nhìn thấy em gái chỉ vào một cái kem ốc quế, anh nắm tay em gái, đi đến quầy thu ngân gọi món.

Anh nhận que kem ốc quế cao cao dài dài mà nhân viên đưa tới, cúi người đưa cho em gái: "Chúc Chúc, cho em nè, cầm chắc nha."

"Oa! Dài quá."

Tay Chúc Chúc nhận que kem ốc quế có nhiều tầng chồng cao lên nhau.

Bé há miệng cắn đỉnh nhọn bên trên, miệng nhỏ nhắn lập tức cảm nhận được hơi lạnh, miệng nhỏ lập tức ngậm lại, tay nhỏ siết chặt, cả người hơi run một cái.

Cố Thanh Diên nhìn em gái bị lạnh, thấy biểu cảm của bé rất đáng yêu, cười nói: "Chúc Chúc phải ăn từ từ thôi, cắn từng miếng nhỏ mới không bị lạnh."

"Dạ."

Sau khi đỡ lạnh, Chúc Chúc nhìn thấy những bạn nhỏ khác ở xung quanh đều liếm liếm kem ốc quế, bé cũng học bộ dáng của mọi người, liếm liếm que kem.

Bé càng liếm thì phát hiện ra, kem trên vỏ ốc quế dần dần cong xuống, bé vội vàng dùng sức liếm vào bên đó.

Bé thấy mình đã liếm nó thẳng trở lại, vừa định thở phào thì kem đó lại cong xuống, bé lại vội vàng đổi bên để liếm kem.

"Cà phê của anh đã xong, mời qua bên này nhận ạ."

Cố Thanh Diên nhìn em gái ăn kem ốc quế quá đáng yêu, cho đến khi anh nghe thấy tiếng của nhân viên mới hoàn hồn, đi qua bên kia cầm cà phê mình gọi, dẫn em gái đến chỗ gần đó ngồi xuống.

"Anh cả, đây là cái gì? Vừa thơm thơm lại vừa lạ lạ."

Chúc Chúc ngồi lên ghế, thấy kem ốc quế của mình đã liếm bằng phẳng rồi, bé ngửi thấy hương thơm vừa kỳ lạ vừa thơm từ trong cái ly trên tay anh cả.

Cố Thanh Diên nhìn đôi mắt tò mò của em gái: "Chúc Chúc, cái này là cà phê."

"Cà phê? Chúc Chúc muốn uống."

Cố Thanh Diên nói: "Chúc Chúc vẫn còn nhỏ, đợi sau này em lớn lên mới có thể uống."

"Chúc Chúc không nhỏ, đã không phải là trẻ con ba tuổi nữa rồi."

Chúc Chúc bẻ đầu ngón tay cho anh cả xem: "Muốn uống, chỉ một ngụm thôi có được không? Anh cả...."

Cố Thanh Diên nhìn em gái đang tỏ ra đáng yêu với mình, anh cố bày ra vẻ mặt nghiêm nghị: "Không được, cái này đắng lắm. Em sẽ không thích mùi vị của nó đâu."

"A... Anh cả à... Chúc Chúc chỉ uống một ngụm nhỏ thôi, chỉ một ngụm thôi, có được không?"

Cố Thanh Diên nhìn đôi mắt to tròn linh động của em gái đang cố gắng chớp chớp mắt với mình, này làm sao mà nhịn nổi, anh vẫn thua trận: "Chỉ một ngụm nhỏ thôi đó."

"Dạ, một ngụm nhỏ thôi."

Chúc Chúc đã không chờ nổi, nhìn anh cả dùng thìa nhỏ múc cho bé một thìa, bé lập tức há miệng ra.

"Ngoàm... chẹp chẹp chẹp..."

Bé cảm nhận hương vị trong miệng, không hề thơm như lúc ngửi và cũng không ngon, bé lập tức thè lưỡi nhỏ ra, nhét kem ốc quế còn thừa trong tay vào miệng, để áp đi vị lạ lạ không ngon kia trong miệng.

"Ha ha ha..."

Cố Thanh Diên không kiềm được khẽ cười: "Anh biết là sẽ vậy mà."

Miệng nhỏ của Chúc Chúc không ngừng động, ăn hết cây kem ốc quế còn lại thì hương vị kỳ lạ trong miệng kia mới hết.

Bé nhớ đến thứ gọi là thuốc màu đen đen ngửi đã thấy không ngon kia của anh ba, bé cảm thấy cái cà phê này không ngon màu sắc cũng giống thuốc của anh ba nên chắc cà phê chính là thuốc.

Bé dựa gần anh cả một chút, ôm anh một cái: "Anh cả, Chúc Chúc thổi phù phù cho anh nha, để cho chỗ đau của anh cả bay đi hết. Anh không cần uống thuốc cà phê này nữa."

Cố Thanh Diên nghe em gái nói thế, cảm thấy bé cho rằng vị đắng của cà phê chính là vị đắng của thuốc, sau đó cho rằng cà phê là thuốc.

Anh xoa xoa đầu của bé: "Chúc Chúc à, cà phê và thuốc là hai thứ khác nhau, sau này em lớn lên một chút sẽ hiểu được."

"Ồ... dạ."

Chúc Chúc gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh cả, tay nhỏ sờ vào trong túi, lấy ra một vật rồi từ từ đặt ở chỗ anh cả.

Cố Thanh Diên thưởng thức cà phê, liếc nhìn thấy cánh tay nhỏ âm thầm duỗi qua, đặt một viên kẹo sữa vào bên cạnh miếng lót ly của mình.

"Anh cả, Chúc Chúc cho anh kẹo, như vậy anh sẽ thấy ngọt hơn và không còn khó uống nữa."

"Được, Chúc Chúc ngoan quá." Cố Thanh Diên thấy em gái ngoan ngoãn như vậy, ý cười trong mắt ngày càng nhiều.

Chúc Chúc đặt viên kẹo kia lên bàn rồi bóc vỏ một viên kẹo sữa khác cho mình ăn. Bé nhai không ngừng miệng, nhìn chằm chằm vào anh cả bảo anh ăn đi, mình và anh cùng ăn kẹo ngọt ngọt.

Cố Thanh Diên hiểu được ánh mắt của em gái thì ăn viên kẹo sữa đó, rồi nhìn bé mỉm cười.

...

Sau khi ăn đồ ăn ngon xong.

Tay nhỏ của Chúc Chúc xoa xoa bụng mình, trên mặt tràn đầy cảm giác thỏa mãn, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh cả.

"Hi hi ha ha..."

Chúc Chúc nghe được tiếng cười vui vẻ, tầm mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy có rất nhiều bạn nhỏ đi đôi giày kỳ lạ, di chuyển nhanh chóng ở mặt đất như là đang bay vậy.


Bé kéo tay anh cả lắc lắc mấy cái hỏi: "Anh cả, đó là cái gì? Nhìn rất vui?"

Cố Thanh Diên nghe vậy thì nhìn về hướng âm thanh phát ra, thấy đó là sân trượt nhỏ, bên trong có rất nhiều người đang trượt băng.

"Chúc Chúc muốn chơi không?"

"Chúc Chúc muốn ạ."

Đôi mắt to của Chúc Chúc nhìn chằm chằm vào những bạn nhỏ đang chơi rất vui vẻ ở đó, đầu nhỏ gật đầu thật mạnh.

"Vậy được, chúng ta vào thôi."

Cố Thanh Diên nắm tay em gái, đi về phía sân trượt.

Anh mua vé vào sân, ngồi xổm xuống đi giày trượt phù hợp cho em gái, rồi lại mặc đồ bảo hộ cho bé.

"Òa..."

Chúc Chúc nhìn đôi giày kỳ lạ trên chân mình, tay nhỏ sờ sờ: "Anh cả, vì sao dưới giày này lại có một miếng dẹp dẹp vậy."

"Chúc Chúc nè, đây là lưỡi trượt. Em đừng chạm tay vào chỗ đó nhé, dễ bị thương lắm đó."

Cố Thanh Diên nắm lấy tay định sờ vào lưỡi trượt của em gái, lại nói những chỗ cần chú ý khi trượt băng.

Chúc Chúc cái hiểu cái không mà gật đầu nhỏ, sau đó anh cả cũng đi đôi giày kỳ lạ nắm tay bé vào bên trong.

"Ting."

"Ký chủ ơi, nhiệm vụ phụ đã mở."

"Nhiệm vụ phụ 8: Cùng trượt băng với anh cả của ký chủ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cộng 1 điểm."

Chân nhỏ của Chúc Chúc vừa dẫm vào sân, thì âm thanh của hệ thống đã vang lên.

Bé nghe nhiệm vụ xong, rất tự tin gật đầu nhỏ, nhiệm vụ này bé nhất định sẽ hoàn thành.

"Chúc Chúc, đứng vững nha."

Cố Thanh Diên dẫn em gái đến mặt băng, bảo em gái hành động từ từ, anh đã chuẩn bị tốt tâm lý giữ em gái bất cứ lúc nào.

"Ý? Hả? Ý...."

Chúc Chúc đến nơi này, chân ngắn vừa khẽ động bé đã không khống chế được, cảm thấy chỗ này rất trơn, bé hoàn toàn không thể đứng vững, tay nhỏ khua loạn xạ muốn đứng vững.

"Anh cả, chỗ này trơn quá, Chúc Chúc... Chúc Chúc sắp không đứng vững rồi!"

Cố Thanh Diên ngay lập tức lại gần đỡ em gái: "Chúc Chúc đừng nóng vội, đi theo anh cả nào, Từ từ, từ từ thôi."

Anh hơi khom người nắm lấy hai cánh tay của em gái, dẫn bé di chuyển từ từ trên mặt băng.

Đầu nhỏ của Chúc Chúc nhìn trái nhìn phải, bé được anh cả kéo đi, bé cảm giác như mình đang ngồi trên một chiếc xe vô hình, cảm thấy rất rất thú vị.

Mông nhỏ của bé hơi cong lên, chân ngắn hơi khụy xuống chút, đứng kiểu trung bình tấn, bé cảm thấy mình đã vững hơn rồi, càng ngày càng giống như ngồi xe.

Cố Thanh Diên nhìn em gái thoải mái còn hơi hơi híp mắt lại để hưởng thụ gió từ việc trượt trên băng mang lại. Lúc trước hai chân ngắn của em gái còn động một chút, bây giờ không động luôn.

Khóe miệng anh hơi giật giật: "Chúc Chúc, sao chân em không chuyển động?"

"A... Thoải mái quá."

Chúc Chúc cảm nhận được động tác dừng lại, gió thoải mái thổi qua mặt cũng không còn, bé mở to đôi mắt: "Anh cả, sao không tiếp tục? Gió thổi mát lắm."

Cố Thanh Diên: "..."

Cố Thanh Diên bất lực nhìn em gái: "Chúc Chúc, em có muốn học trượt băng không?"

"Muốn ạ."

Chúc Chúc không chút do dự nói muốn, mắt bé sáng bừng như tuyết trắng nhìn những bạn nhỏ đang trượt băng ở bên kia, bé có cảm giác như là bọn họ đang bay lên vậy và bé cũng muốn bay.

"Vậy thì phải nghiêm túc một chút."

Cố Thanh Diên khẽ búng một cái vào trán em gái: "Chúc Chúc nhìn kỹ nha, làm theo động tác của anh cả nè."

"Dạ."

Chúc Chúc cúi đầu nhìn chân của anh cả, học theo động tác của anh, thấy mình cũng biết một chút chút, tốc độ nhanh hơn lúc trước: "Anh cả, anh biết trượt băng sao, giỏi quá!"

"Trước kia anh trượt mấy lần, không gọi là quá chuyên nghiệp nhưng chút chút thì vẫn biết." Cố Thanh Diên nghĩ đến chiếc cup mình để ở phòng sách kia, khiêm tốn nói.

"Anh cả biết bay sao? Muốn bay kiểu 'vèo' một cái là đến á."

Chúc Chúc biết anh cả biết trượt băng thì rất muốn anh cả dạy bé bay trên băng.

"Ha ha ha..."

Cố Thanh Diên không khỏi cười thành tiếng: "Chúc Chúc à, anh cả không biết bay. Động tác đó có thể hiểu là trượt, đợi luyện thành thạo rồi Chúc Chúc cũng có thể làm được."

"Thật sao?"

Cố Thanh Diên ngữ khí chắc chắn nói: "Thật."

"Vậy thì Chúc Chúc phải cố gắng. Anh cả ơi, chúng ta cùng cố gắng! Cùng nhau bay!"

Chúc Chúc kích động buông tay anh cả, tay nhỏ nắm thành nắm đấm, giơ cao lên tự cổ vũ chính mình.

Giây tiếp theo suýt chút nữa xảy ra “bi kịch” rồi.

"Ý... Hả? A..."

Chúc Chúc quên mình mình vẫn còn chưa biết trượt, nháy mắt mất đi chỗ để dựa, tay chân bắt đầu mất khống chế, tay chân của bé như là không ai phục ai, không nghe lời mà múa lung tung.

Cố Thanh Diên duỗi tay ra đỡ em gái sắp ngã: "Chúc Chúc, cẩn thận chút."

"Anh cả, Chúc Chúc muốn học bay."

Hai chân ngắn của Chúc Chúc học theo động tác lúc trước của anh cả, động từng chút từng chút, trượt về phía trước.

Cố Thanh Diên ở bên cạnh theo từng bước di chuyển của em gái, nhìn bé tiến bộ rất rõ ràng dần dần thoát khỏi tay của anh, tự mình trượt.

"Chúc Chúc ơi, anh cả sắp buông tay rồi, em chắc là mình có thể trượt sao?" Anh dần dần trượt về phía sau, kéo dài khoảng cách với em gái, muốn cho em gái đủ không gian để phát triển.

“Dạ, anh cả yên tâm, Chúc Chúc đã học được rồi."

Sau khi Chúc Chúc nói đảm bảo, miệng nhỏ khẽ đọc: "Chân trái, chân phải, chân trái, chân phải..."

Cố Thanh Diên nhìn dáng vẻ đã học ra đâu ra đó của em gái, âm thầm đi theo phía sau bảo vệ bé.

Chúc Chúc thấy tốc độ của những người xung quanh đều rất nhanh, bé cúi đầu nhìn chân nhỏ của mình, chân người khác dài nên tốc độ của họ mới nhanh như thế.

Bé đột nhiên nhớ đến bản thân có thể dùng cách khác để giải quyết vấn đề, nếu như bé lại có thêm hai chiếc giày kỳ lạ này thì có phải tốc độ của bé sẽ nhanh hơn rất nhiều rất nhiều không?

Bé liếc nhìn bên trong chiếc rổ lớn kia có rất nhiều loại giày kỳ lạ, bé đi lại gần động tác dần chậm lại, vững vàng duỗi tay khom người xuống, lấy một đôi giày kỳ lạ nhìn có vẻ nhỏ hơn những đôi giày khác.

Đôi giày kỳ lạ này mình nên mang như nào đây? Nhưng Chúc Chúc chỉ có hai chân, nên đôi giày này phải làm sao ta.

Chúc Chúc phát huy cái đầu nhỏ của mình mà nghĩ nghĩ, đôi mắt to tròn đen lánh chuyển động mấy vòng.

Bé nghĩ ra cách tốt nhất rồi, không phải bé còn có hai tay nhỏ sao? Giờ vừa hay có thể đi.

"Anh cả, anh mau ra đây nhìn nè! Chúc Chúc học được cách bay rồi!"

Cố Thanh Diên nghe được giọng nói hưng phấn của em gái, tầm mắt vội vàng nhìn sang, sau khi nhìn xong anh sững sờ tại chỗ.

"Chúc Chúc, em..."
Bình Luận (0)
Comment