Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!

Chương 37

"Chúc Chúc thích anh cả nhất. Đúng không, anh cả?" Chúc Chúc líu lo nói.

Cố Thanh Diên nhìn em gái đáng yêu mềm mại dựa vào mình nói chuyện: "Ừ, anh cả cũng thích Chúc Chúc nhất."

Trương Mai nghiến răng, nhìn đứa bé cứng cũng không chịu mà mềm cũng không ưng ở phía đối diện, cô ta vẫn không thể nào thích trẻ con được.

"Anh cả, Chúc Chúc muốn cái này, cái kia, còn có cái này nữa." Chúc Chúc thấy cái dì Trương kia cứ muốn nói chuyện với anh cả thì nghĩ cách cản trở.

Cố Thanh Diên cũng rất vui vẻ đút đồ ăn cho bé đáng yêu này.

Trương Mai cảm thấy mình như người vô hình, hai anh em kia hoàn toàn bỏ qua cô.

Cố Thanh Diên thấy Trương Mai vẫn còn ở đây, lễ phép hỏi lại lần nữa: "Ừm... Còn có việc gì sao?"

Trương Mai nghe đối phương đã nói đến mức độ này rồi, cô ta hiểu được ý trong lời nói đó.

Cô ta còn tiếp tục ở lại nữa thì không thích hợp, nhìn miếng thịt sắp đến miệng ở trước mặt này, nào có đạo lý không ăn.

"À, tôi nhớ ra rồi, chỗ tôi có hạng mục bảo đảm Cố tổng sẽ có hứng thú."

Cố Thanh Diên thấy Trương Mai lấy một phần văn kiện từ trong túi ra, đặt lên bàn trà rồi đẩy tới trước mặt anh.

Anh có chút tò mò cầm lên, nhìn nội dung bên trong, thì ra là có liên quan đến hạng mục anh đang làm gần đây: "Xin lỗi, tôi từ chối."

"Hả? Tại sao lại từ chối?"

Trương Mai không hiểu, cô ta cố ý lấy nó từ chỗ ba mình đến vì nghe nói là bên công ty nhà họ Cố có hạng mục liên quan đến cái này nên có thể dễ dàng hợp tác lần nữa.

Cô ta nói: "Nếu như có chúng tôi gia nhập hạng mục này, hạng mục Cố tổng đang làm có thể như hổ thêm cánh, thật sự không suy nghĩ chút sao?"

Cố Thanh Diên đặt văn kiện trong tay xuống, đẩy trở về: "Cảm ơn ý tốt của cô Trương."

Trong thời gian vừa rồi, anh đã bắt gặp ánh mắt không mấy thân thiện, lúc ghét lúc lúc không của Trương Mai đối với em gái mình.

Mặc dù đối phương nhanh chóng che giấu nhưng anh vẫn phát giác được.

Cố Thanh Diên nhìn Trương Mai dùng chiêu cũ nên mở miệng từ chối trước: "Cô Trương à, hy vọng cô tự biết lấy mình, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn."

Trương Mai nhìn Cố Thanh Diên lạnh nhạt hơn lúc trước, cô ta thấy nhìn đây là mặt nóng dán mông lạnh.

Gần như ngày nào cô ta cũng đến đây điểm danh chỉ vì muốn nhìn Cố Thanh Diên nhiều thêm một chút, nhưng đối phương chỉ luôn tránh mặt hoặc là từ chối. Dù vậy, cô ta cũng không nhụt chí, cô ta quyến rũ như vậy, không tin không quyến rũ được anh.

Nhưng bây giờ, cô ta đã hiểu rồi, cô ta phải cứng rắn lên, nếu không theo đuổi như này thì đến bao giờ mới có được.

"Cố Thanh Diên, cậu đừng có không biết điều!"

"Hả?"

Cố Thanh Diên nhìn Trương Mai đã thay đổi bộ mặt khác, lúc trước cảm thấy cô ta khá là điên, bây giờ thấy đúng là như vậy.

"Chị đây nói với cậu!"

Trương Mai nắm văn kiện trên bàn, dùng nó chỉ về phía Cố Thanh Diên: "Chị nói thẳng, chị đây nhìn trúng cậu. Chị không làm mất thời gian của cậu nữa, cậu nói giá đi, bao nhiêu tiền thì có thể để cậu chơi cùng chị."

Chúc Chúc không hiểu lắm lời của cô Trương này nhưng bé biết chị gái này muốn cướp anh cả, bé lập tức ôm chặt anh cả, hung dữ nói: "Anh cả là của Chúc Chúc."

Cố Thanh Diên nhìn em gái hung dữ bảo vệ mình, cười nói: "Ừ, anh là của em."

Chúc Chúc nghe thấy cô Trương kia nói đến tiền, mặt bánh bao ỉu xìu, buồn khổ nói: "Anh cả, Chúc Chúc không có tiền thì làm sao? Như vậy anh cả không thể chơi cùng Chúc Chúc rồi."

Cố Thanh Diên nghe vậy hơi nhíu mày, cảm thấy lời này có chút kỳ kỳ.

Đầu dưa hấu của Chúc Chúc cố gắng suy nghĩ, liếc nhìn đống đồ ăn vặt, nháy mắt có ý tưởng: "Anh cả, Chúc Chúc cho anh hết đồ ăn vặt kia để anh cả chơi cùng Chúc Chúc được không?"

"Được nha, còn có thể đổi được thời gian chơi với em cả đời."


Cố Thanh Diên lại xoa xoa đầu em gái nhỏ, cảm thấy bé thật sự rất rất đáng yêu.

Chúc Chúc thấy anh cả đồng ý, đôi mắt to tròn lập tức sáng lên, nắm lấy tay anh cả, tay nhỏ đặt lên tay anh, dùng từ bé mới học được dạo gần đây, nói: "Bắt đầu từ bây giờ, anh cả là của Chúc Chúc, đây gọi là ký hợp đồng."

"Được, khi ký hợp đồng, anh cả cũng phải ký một phần."

Cố Thanh Diên nắm lấy bàn tay nhỏ của em gái, đặt bàn tay của mình lên, đè xuống: "Được rồi, bây giờ hợp đồng của hai bên đã hoàn thành."

Khóe miệng Trương Mai giật giật, cô ta không biết mình nên dùng biểu cảm gì để nhìn hai anh em người ta, cô ta càng ngày càng cảm thấy mình là người vô hình.

Cố Thanh Diên lạnh nhạt liếc nhìn Trương Mai một cái: "Cô Trương, cô cũng thấy rồi đấy. Khách hàng nhỏ này đặt hết thời gian của tôi rồi. Cửa ở bên kia, xin mời."

"Hừ! Tôi sẽ không để yên đâu."

Trương Mai giẫm trên đôi giày cao gót, ngẩng cao đầu, kiêu ngạo rời khỏi nơi này trước, sau này sẽ nghĩ cách khác.

Khi cô ta vừa mở cửa ra khỏi phòng làm việc thì nhìn thấy một cô gái đang đi về phía này như sắp đi vào phòng làm việc, cô ta nhanh chóng đánh giá một lượt, thì ra bên người Cố Thanh Diên đã có người khác.

Cô ta sẽ không thừa nhận là mình đã sốc khi nhìn thấy con nhỏ đó đâu nhưng con nhỏ đó cũng bình thường thôi, mình sẽ không bị so sánh với nó.

Trương Mai lại ngẩng đầu cao hơn chút nữa, đi lướt qua người đó, kiêu ngạo tự mãn mà đi về phía bên kia.

Cố Thanh Uyển nghe điện thoại xong, nhìn thấy một người bỗng nhiên trừng mắt nhìn mình, cái đầu cô ta ngẩng cao như thế kia thì không sợ bị bệnh về khớp cổ à, hơn nữa, để đầu như vậy thì có nhìn rõ đường không vậy?

Cô vừa nghĩ xong thì nghe thấy tiếng té ngã. Không ngoài dự đoán của cô, cô quay đầu nhìn thì thấy chính là cô gái kia và cũng đã có người tới giúp đỡ rồi.

Cố Thanh Uyển nhún nhún vai, đi vào trong phòng làm việc, nói với anh cả chuyện cô vừa thấy kia, anh cả bảo cô không cần quan tâm, chỉ là một khúc nhạc đệm không vui vẻ trong cuộc sống mà thôi.

Chúc Chúc ở trong phòng, kể lại những chuyện mà bé còn nhớ trong cái đầu nhỏ của mình cho anh cả và chị hai, bé muốn giúp anh chị dễ chịu hơn sau khi bị dì xấu xa kia ảnh hưởng.

"Chúc Chúc kể chuyện giỏi quá." Cố Thanh Uyển nghe em gái kể xong, rất kịp thời mà khen ngợi.

Cố Thanh Diên nghe giọng nói non nớt quen thuộc: "Ừm, Chúc Chúc kể chuyện khá tốt."


Sau đó, Cố Thanh Uyển để em gái ở đây chơi thêm một chút thì dẫn em gái về nhà, bởi vì anh cả phải làm việc rồi.

"Bái bai anh cả, anh nhớ mình là của Chúc Chúc nhen. Chúng ta đã ký hợp đồng rồi đó."

Chúc Chúc được chị hai nắm tay nhỏ, đi đến cửa vẫy vẫy tay chào tạm biệt anh cả.

"Được rồi, đã ký hợp đồng rồi, sao anh cả lại không nhớ chứ, bái bai." Cố Thanh Diên sắp xe đến đưa hai người về nhà.

Cố Thanh Uyển chào tạm biệt anh cả, dẫn em gái ngồi lên xe, không hiểu nhìn em gái: "Chúc Chúc ký hợp đồng gì vậy?"

"Ừm... Đây là Chúc Chúc dùng đồ ăn vặt thơm ngon đổi lấy ạ."

Cố Thanh Uyển càng nghe càng không hiểu: "Hả? Dùng đồ ăn vặt đổi?"

Chúc Chúc "xuỵt xuỵt" với chị hai, bé nhớ lời dặn của anh cả là không thể nói cho nhiều người biết về hợp đồng, nếu không sẽ bị mất tác dụng.

Cố Thanh Uyển nhìn bộ dáng bí mật của em gái, còn có bí mật với anh cả, nếu em gái đã không nói, vậy thì cô không hỏi nữa.

Cô và em gái ngồi lên xe, đi về nhà.

...

Sau khi về nhà.

Chúc Chúc ngồi trên ghế trong phòng mình, cầm xấp giấy màu và một cuốn sách nhỏ mà chị hai cho bé, bên trong sách có hình hướng dẫn cách gấp đủ thứ đồ và động vật.

Bé nhìn trúng một con thỏ nhỏ, bé dựa theo hình ảnh trong đó mà xếp: "Phải gấp như này trước, sau đó lại gấp sang bên này, sau đó lại..."

Chúc Chúc nghiêm túc nhìn các bước bên trên, tay nhỏ cầm giấy màu, đối chiếu với hình ảnh và gấp từng bước từng bước, sao bé cảm thấy càng làm càng thấy có chút sai sai.

Bé so sánh con thỏ nhỏ mà mình đã gấp xong với hình ở trong sách, bé cảm thấy sao mà con thỏ của mình nhìn giống như con ếch xanh ở trang bên cạnh vậy?

"Ưm... Lạ vậy cà."

Chúc Chúc lại lấy thêm mấy tờ giấy màu, gấp theo hình trong sách, bé lại gấp thêm mấy con, cuối cùng gấp ra mấy con mà bé cảm thấy đẹp nhất.

Bé so hết con này với con kia, chọn ra ba con thỏ đẹp nhất nhất nhất, tay nhỏ của bé chỉ vào chúng: "Con thỏ này cho anh cả, con thỏ này cho chị hai, còn con thỏ này cho anh ba."

Bé nhớ đến anh cả vẫn chưa về, bé liền lấy hai con thỏ kia tặng cho chị hai và anh ba.

Bé nhẹ nhàng cẩn thận cầm con thỏ, đi đến phòng chị hai cách phòng bé gần nhất, bé gõ cửa đi vào, nhìn thấy chị hai đang đọc sách.

Cố Thanh Uyển nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, thấy có một bóng dáng nhỏ nhắn đến gần: "Chúc Chúc tìm chị hai có chuyện gì sao?"

"Chị hai ơi, con thỏ này cho chị hai nè. Chúc Chúc tự gấp nó cho chị đó nha."

Cố Thanh Uyển nhận đồ từ tay em gái, cô nhìn con thỏ to bằng bàn tay trên tay: "Đáng yêu quá đi, Chúc Chúc giỏi quá."

"Dạ, chị hai thích thì sau này Chúc Chúc sẽ gấp cho chị những cái khác nữa."

Cố Thanh Uyển cười trả lời: "Được, cảm ơn Chúc Chúc nhé."

"Chị hai ơi, Chúc Chúc đi sang chỗ anh ba đây."

Chúc Chúc nói xong thì rời đi, bé đã tặng xong con thỏ này, còn một con nữa chưa tặng, bé đến phòng anh ba, tay nhỏ gõ gõ cửa: "Anh ba..."

Bé vừa nói vừa mở cửa, đưa con thỏ trong tay đến trước mặt anh ba: "Anh ba, đây là con thỏ nhỏ Chúc Chúc tự mình gấp đó, Chúc Chúc gấp cho anh ba đó..."

Đây, đây là gấp cho mình.

Cố Thanh Diên nhìn em gái cười vô cùng đáng yêu, trong lòng vui vẻ nhận con thỏ kia, cẩn thận bưng nó trong tay.

Cậu nhìn em gái tặng thỏ xong thì rời đi, nhìn bóng dáng nhỏ đã đi xa kia thì bỗng cảm thấy ấm áp, mắt cậu nhìn chằm chằm vào con thỏ nhỏ trong tay.

Chúc Chúc gấp cho cậu đấy, là đặc biệt gấp cho cậu đấy, đáng yêu quá đi thôi!

Bình Luận (0)
Comment