Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!

Chương 8

Cố Thanh Diên nhận chiếc ô từ tay em gái và tạm thời treo nó ở cánh tay của mình rồi anh nhẹ nhàng nói: "Được nha, Chúc Chúc thật ngoan. Vậy mỗi khi trời mưa, anh cả có Chúc Chúc là không sợ gì nữa rồi."

Cố Thanh Uyển buông dù xuống và đến bên cạnh anh cả, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu em gái: "Chúc Chúc thật được việc nha."

...

Trước đó, trợ lý Lý thấy tổng giám đốc Cố nhìn vào điện thoại sau đó không nói một lời đã đứng dậy rời khỏi văn phòng, đi thang máy xuống lầu. Anh ta là trợ lý của tổng giám đốc Cố nên đương nhiên là phải luôn bên cạnh tổng giám đốc Cố.

Sau đó, trợ lý Lý nhìn thấy một hạt đậu nhỏ cao chưa tới chân anh ta chạy đến. Bé mặc một chiếc áo mưa dễ thương, kéo theo một cây dù thon dài, chạy đến đây.

Tổng giám đốc Cố không thèm để ý bộ vest đặt may sang trọng bị nước mưa làm ướt sũng, anh ôm lấy hạt đậu nhỏ ướt nhẹp này, mỉm cười dịu dàng với bé.

"Tổng giám đốc, lát nữa có một cuộc họp, quần áo anh..." trợ lý Lý nói.

"Không sao."

Cố Thanh Diên lắc đầu, tỏ ý đây không phải việc gì lớn, sau đó anh nói: "Trợ lý Lý, anh đi xác nhận lại nội dung của cuộc họp đi."

"Dạ." trợ lý Lý nghe xong thì đi làm những việc mà tổng giám đốc Cố đã giao.

"Các em đi đường vất vả rồi."

Cố Thanh Diên hiểu được tấm lòng của em gái, để họ đi cùng anh lên tầng trên để nghỉ ngơi thật tốt. Anh dẫn họ đến phòng tiếp khách tiện nghi và dò hỏi: "Mấy em muốn uống gì không?"

"Sữa bò ạ!"

Chúc Chúc đã cởi áo mưa ra và để chị hai treo lên kệ, khi nghe anh cả nói, bé không do dự một giây nào đã nói ngay.

"Cho em nước lọc thôi ạ." Cố Thanh Uyển đang giúp em gái buộc lại búi tóc rối tung trên đầu.

Cố Thanh Diên gật đầu, bảo nhân viên ở bên cạnh lấy những thứ đó và tiện thể đem thêm một ít bánh tới.

Sau khi nói xong thì nhân viên cũng rời đi, anh ngồi vào vị trí bên cạnh hai em gái, nhìn hai người một cách dịu dàng.

Chúc Chúc ngồi trên ghế sofa, đôi mắt lớn không ngừng nhìn xung quanh, ở đây có quá trời thứ mà bé chưa từng thấy.

"Cộc cộc cộc" Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó cửa mở ra.

Nhân viên mang theo những thứ mà tổng giám đốc yêu cầu đặt lên bàn trà, sau đó im lặng rời đi.

Chúc Chúc thấy trên bàn có đồ ăn ngon ngon và thơm thơm, ngay lập tức bé lấy hai miếng, đưa đến trước mặt anh chị mình, nói: "Anh cả ơi, chị hai ơi, ăn đi ạ."

Bé đem hai miếng trong tay đưa cho hai người, thấy anh chị ăn rồi bé mới lấy phần của mình. Bé cầm cái bánh tròn tròn thơm thơm trong tay cắn một miếng, hai mắt của bé lập tức sáng lên như tuyết.

"Oa, bánh gì vậy ạ? Ngon quá đi!"

Cố Thanh Uyển nhìn em gái cười đến híp mắt, khuôn mặt núng nính của bé tràn đầy hạnh phúc. Cô nhìn thấy em gái dễ thương như vậy, cười vài tiếng: "Chúc Chúc, bánh này là 'Bánh trứng muối ngàn lớp (*)'."

(*)Bánh trứng muối ngàn lớp

Sau khi nói xong, Cố Thanh Uyển chậm rãi đưa tay về phía em gái, nhẹ nhàng bóp khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt kia một chút, bé thực sự là mềm mại, non nớt đến mức có thể bóp ra nước.

Cố Thanh Diên nhìn động tác của em hai, lại thấy em út không hề bị ảnh hưởng mà tiếp tục ăn.

"Món này là gì ạ? Cũng ngon lắm."

Chúc Chúc cảm thấy ăn ngon nên tay trái một miếng, tay phải một miếng ăn: "Ừ, ngon quá xá là ngon, ngon tuyệt vời."

Cố Thanh Diên nhìn thấy em gái ăn vui vẻ như vậy, anh nghĩ sau này nên chuẩn bị nhiều loại bánh kẹo nhỏ như thế này hơn: "Chúc Chúc à, cái mà em đang cầm là kẹo Râu Rồng (*) đấy."

Chúc Chúc: "! ! !"

Rồng... kẹo Râu Rồng?!

(*) Kẹo Râu Rồng

Chúc Chúc nghe anh cả nói, cái miệng nhỏ ngừng nhai, tự nhiên cảm thấy cái này không còn thơm nữa.

Bé đã từng gặp ông Rồng rồi, ông có râu rất rất dài, cái kẹo này làm bằng râu ông hả, loài người đáng sợ quá đi!

Vậy, sau này họ có muốn ra tay với Thao Thiết non như bé không?!

"Chúc Chúc, sao vậy em?"

Cố Thanh Diên nhìn em gái đột nhiên ngây người giống như một con robot hết năng lượng, anh nhẹ nhàng đẩy em gái mấy lần để bé tỉnh táo lại.

Chúc Chúc tỉnh dậy từ trong kinh ngạc, bé ngây ngô nói: "Chúng ta không ăn râu của ông Rồng nữa được không, ông Rồng sẽ đau đấy."

Cố Thanh Diên và Cố Thanh Uyển: "?!?!"

Cố Thanh Diên suy nghĩ một chút mới hiểu được em gái đã nhầm "kẹo Râu Rồng" thành râu rồng thực sự.

Anh cười nhẹ: "Chúc Chúc à, không phải như em nghĩ đâu, 'kẹo Râu Rồng' này làm từ kẹo mạch nha, mật ong, bột gạo nếp và các nguyên liệu khác, không phải làm từ râu rồng thật đâu."

Cố Thanh Uyển cũng mỉm cười, em gái của cô làm sao có thể dễ thương đến thế!

Chúc Chúc nghe anh cả nói như vậy, nhìn lại kẹo Râu Rồng còn thừa trong tay, cẩn thận ngửi ngửi, xác nhận lại không phải loại mùi kia, bé mới buông lỏng trái tim.

Bé hớn hở đem tất cả phần kẹo Râu Rồng còn lại bỏ vào miệng: "Ngon quá xá ngon, nếu vậy Chúc Chúc cũng không bị làm thành bánh nữa rồi."

Cố Thanh Diên và Cố Thanh Uyển: "?!?!"

Hai người nghe thấy lời của em gái, cảm thấy hơi khó hiểu, tại sao em gái lại liên tưởng đến chính mình luôn rồi?!

"Cộc cộc cộc..." Tiếng gõ cửa lại vang lên.

"Mời vào." Cố Thanh Diên nói.

Trợ lý Lý từ bên ngoài mở cửa bước vào: "Tổng giám đốc, nội dung cuộc họp đã được chuẩn bị xong, cuộc họp sẽ bắt đầu trong mười phút nữa."

Cố Thanh Uyển nghe thấy anh cả còn việc phải làm, quyết định không làm phiền anh nữa: "Anh cả à, em đưa Chúc Chúc về nhé."

Chúc Chúc nghe phải đi về bèn nhanh chóng nhét vài miếng bánh vào miệng, cả hai bàn tay cũng không để trống, đều cầm lấy đồ ăn.

Cố Thanh Diên muốn để họ nghỉ ngơi thêm chút, không cần phải vội về, sau khi nói chuyện với em gái, anh cũng không ép buộc: "Anh cho xe đưa hai em về."

"Dạ." Cố Thanh Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng ý gật đầu.

Cố Thanh Diên nhìn em gái, cả miệng và tay của bé không nhàn hạ, như một chú sóc nhỏ tích trữ thức ăn. Anh không ngờ em gái lại thích ăn như vậy, anh bảo trợ lý Lý mang thêm một ít bánh ngọt đến.

Chúc Chúc ăn hết tất cả đồ ăn của mình ở đây, còn liếm liếm khóe miệng muốn ăn thêm ít nữa.

Cố Thanh Diên nhận lấy hộp mà trợ lý Lý mang đến, cúi xuống nói: "Cái này dành cho Chúc Chúc nè. Em mang về nhà rồi từ từ ăn nhé."

Chúc Chúc nhìn vào hộp mà anh cả đưa cho, bên ngoài có hình ảnh của những miếng bánh ngọt mà bé đã ăn, bé ngay lập tức biết trong đó đều là đồ ăn.

Bé ôm hộp, má thịt cọ cọ lên: "A, đồ ăn thật ngon, anh cả tốt với Chúc Chúc quá đi."

Cố Thanh Uyển lấy áo mưa và ô của em gái, kéo lấy tay nhỏ của bé đi theo anh cả vào thang máy.

Cố Thanh Diên đưa hai em gái đến cổng, dõi theo họ lên xe.

Cái đầu bé nhỏ của Chúc Chúc chui ra từ cửa sổ xe: "Anh cả ơi, bái bai anh."

"Tụi em đi nha, anh cả." Cố Thanh Uyển nói xong bảo em gái ngồi xuống.

"Tạm biệt." Cố Thanh Diên vẫy tay chào hai người, cho đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm nhìn, anh xoay người chỉnh lại áo vest và cà vạt, bước vào bên trong.

Trợ lý Lý theo sau, thấy thần thái của tổng giám đốc đột nhiên thay đổi, không còn sự dịu dàng như trước mà tỏa ra hơi thở lạnh lùng và cao quý.

Anh ta bước theo sát đi về hướng phòng họp trên lầu.

...

Chúc Chúc về đến nhà, không kìm nén được vui mừng ôm hộp bánh chạy vọt vào nhà.

Cố Thanh Uyển bảo em gái chậm lại, cô ở đây sắp xếp lại một số đồ vật.

Chúc Chúc ôm hộp bánh đến phòng khách và đặt lên bàn trà: "Chị hai ơi, em muốn ăn, muốn ăn."

"Được."

Cố Thanh Uyển sắp xếp một số đồ vật, sau khi nghe thấy giọng của em gái từ phòng khách, cô đi đến và nhìn thấy bé muốn ăn nên đi vào nhà bếp lấy một cái đĩa, mở hộp và đặt các miếng bánh lên đĩa: "Có thể ăn rồi đó Chúc Chúc."

"Chị hai cũng ăn đi."

Chúc Chúc đẩy đĩa về phía chị gái, bé lấy một miếng bánh ngọt màu trắng thì nhớ đến anh ba liền đem nó đặt lên tay, sau đó chân ngắn ngủn tiến về hướng phòng của anh ba.

"Anh ba ơi, Chúc Chúc mang đồ ngon đến cho anh nè."

Bé đến cửa phòng, nâng cánh tay nhỏ mập mạp của mình lên gõ cửa, bé gõ được vài cái thì nhìn thấy cửa mở.

"Anh ba ơi?"

Chúc Chúc nhìn thấy một cánh tay từ sau cửa duỗi ra, bé nhìn thấy anh ba đứng sau khe cửa nhìn bé.

Bé mỉm cười và đưa miếng bánh trong tay lên: "Anh ba ơi, Chúc Chúc đã ăn thử bánh này rồi, rất ngon đó."

Cố Thanh Diệu đang ở trong phòng, nghe tiếng của bé mít ướt, cảm thấy hơi nhức nhức cái đầu, vì để bé có thể nhanh chóng rời đi, cậu đành phải đứng dậy và đi ra.

Cậu mở ra một khe cửa, nhìn thấy bé mít ướt ngẩng đầu nhìn cậu, bé cầm một miếng bánh ngọt cho cậu xem.

Chúc Chúc cầm miếng bánh trong tay, cẩn thận đặt vào tay anh ba, nhưng trong sự cẩn thận đó vẫn xảy ra sự cố.

Không biết làm sao mà miếng bánh kia lại trượt ra khỏi đế bánh và rơi xuống đất, trong khoảnh khắc tiếp xúc với mặt đất, nó liền bể nát.

Chúc Chúc nhìn thấy đế bánh trống không trong tay, lại nhìn miếng bánh đã vỡ nát ở dưới đất, bé mở miệng, đôi mắt to lấp lánh nước.

Bé hít mũi một cái: "Oa oa ~ Anh ba, Chúc Chúc... không... không cố ý đâu, bánh ngon bây giờ đã không ngon nữa, anh ba không được ăn ngon rồi."

Cố Thanh Diệu nghe tiếng nghẹn ngào của em gái, nhìn thấy bé nói xong là bắt đầu rơi nước mắt to như hạt đậu. Cậu nhìn thấy bé khóc đến nỗi cái mũi bé nhỏ đỏ ửng, thậm chí còn có bong bóng nước mũi, cậu có chút không đành lòng, muốn làm một cái gì đó để an ủi bé mít ướt này.

Cậu tay nhanh hơn não, chưa kịp nghĩ xong đã ôm lấy em gái nhỏ đang khóc đến hai mắt đỏ hoe như con thỏ rồi nhẹ tay vỗ vỗ sau lưng em gái, muốn an ủi bé, giúp bé bớt đau lòng.

Chúc Chúc nhìn thấy anh ba ôm bé, thực sự cảm thấy vui mừng, đầu bé nhỏ của bé vùi xuống, cảm nhận vòng tay ấm áp của anh ba.

Cố Thanh Diệu ôm lấy em bé mềm mại và thơm ngát mùi sữa, nảy ra ý định ôm luôn thế này cũng không tệ.

Ý? Ẩm ướt?

Cậu cảm nhận được cảm giác lạ ở phía cổ áo của mình, nghiêng đầu nhìn vào vết nước mắt trên gương mặt thịt của bé mít ướt, không cần nghĩ cũng biết cái cảm giác ẩm ướt ở cổ áo của cậu đến từ đâu.

Cố Thanh Uyển nghe thấy tiếng động bên kia và dường như còn nghe thấy tiếng khóc, cô ngay lập tức đứng dậy và chạy đến: "Sao vậy? Có chuyện gì vậy?!"

Cô chạy đến thì thấy em ba ôm em gái, em gái dường như đang ngủ trên vai em ba, cảnh tượng này thật yên bình và đẹp đẽ làm sao.

Nhưng, từ khi nào mà mối quan hệ của hai anh em này trở nên tốt đến vậy nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment