Em... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!!

Chương 47

Sau khi mẹ Khánh Minh ra về anh đã gọi cho Thu Hà nhờ nhỏ chăm sóc nó dùm, thế rồi nhỏ chẳng dám ngủ vì sợ nó bị làm sao đấy thì không được.

Nửa đêm nó tỉnh dậy, cảm giác toàn thân ê ẩm, lại còn đau đầu, cả người nóng rán, sờ tay lên trán thấy có miếng dán hạ sốt, chắc có người cứu rồi. Nó mở mắt ra thấy Thú Hà đang nghịch điện thoại cạnh đấy

- Sao bà còn chưa ngủ?

- Tôi sợ nhỡ may bà bị sao nên không dám ngủ

- Hâm, thôi ngủ đi mai còn đi học

- Bà thấy làm sao rồi, để tôi lấy thêm miếng dán cho bà

- Ừ. Mà ai đưa tôi vào đây thế

- Tôi nghe anh Minh gọi vội vàng chạy về thấy Mình Châu với Lan Anh đang tìm thuốc cho bà uống rồi, chắc hai đứa đưa bà vào

- Sao Khánh Minh biết

- Hình như Mình Châu thấy bộ dạng thảm hại của bà chụp lại rồi gửi cho anh ấy nên thấy ảnh gọi cho tôi, thấy cs vẻ rất lo lắng. Anh bảo bà giận anh ấy

- Hừ.... Rõ ràng là hắn bày đặt giận dỗi với tôi trước, xong rồi chẳng nói với tôi câu nào, tôi về kí túc ổng cũng về, 

- Haizzz... Nãy mẹ anh ấy quá đây xem bà thế nào đấy. Ôi trời ghen tị chết đi được

- Sao cơ?

- Anh Mình gọi tôi hỏi thăm bà thế nào rồi tôu bảo bà bị sốt rồi cảm, thế là một lát sau thấy mẹ anh ấy đến. Mé làm người ta cũng muốn có người yêu

- Trời ạ

- Mẹ anh ấy nhìn đẹp quý phái đến vậy bảo sao anh ấy không xuất chúng

- Ai thay đồ cho tôi thế

- Hà Anh đấy

- Tấm thân gìn giữ 17 năm trời bị nó thấy hết còn đâu. 

- Hahaha may có nó chứ không bà mặc đồ ướt hở?

- Tôi đói quá_ Nó xóa bụng

- Ừ quên.... Anh Minh có dặn tôi nếu bà tỉnh dậy thì lấy cho bà ăn, chắc mẹ anh ấy mua

Thu Hà nói rồi bật đèn nhỏ, nhảy xuống giường lại tủ lấy bánh với sữa cho nó. 

- Bác ấy mua cho cả phòng ăn hay sao mà mua nhiều thế không biết

- Số bà sướng thế không biết, yêu anh Khánh Minh hoàn hảo như vậy, mẹ của anh cũng thật tốt bụng à nhà

- Đừng nhắc tới hai chữ " Khánh Minh" dùm tôi

- Người ta lo lắng cho bà thế mà vẫn giận à

- Cứ nghĩ lại đã thấy khó ưa rồi. 

Nó ngồi dậy cùng Thu Hà giải quyết hết đống đồ ăn rồi hay đứa mới đi ngủ.

Sáng mai, nó vẫn chưa hết sốt nên nhờ Thu Hà xin phép nghỉ dùm nó. Không phải đi học nó nằm ngủ một cách thoải mái hơn bao giờ hết. Nó thấy anh gọi cho nó nhưng nó không thích nghe máy, rồi anh nhắn tin cho nó nhưng nó cũng không thích xem. Đừng tưởng xin lỗi vài câu nó sẽ bỏ qua cho anh. Lần này không giống những lần trước đâu.

Đang nằm ngủ, nó nghe cửa cạch một cái, giờ vào lớp rồi mà sao tụi kia còn chưa đi học sao, chắc quên gì rồi. Nó dụi mắt tỉnh dậy, suýt chút nữa rớt tim ra ngoài, gì thế kia, Khánh Minh..... ôi mẹ ơi, anh mặc đồng phục, quần jeans, giày thể thao như mọi ngày, tay cầm cái điên thoại đang đứng nhìn nó. Nó vội chùm chăn lại thử đánh một cái xem là thật hay mơ. Đau.... là thật à.. What??? Là sao nhỉ? Nó vẫn chưa định hình được gì thì anh đã đi lại ngồi xuống giường cạnh nó

- Sao anh vào được đây? Đừng nói đánh ngất ông bảo về rồi chứ_ Nó nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc

- Anh sử dụng gương mặt thương hiệu của anh, không phải buổi tối thì có thể vào mà_ Anh phì cười nhìn khuôn mặt khá là thảm của nó

- Hay gì mà cười. Anh vào đây làm gì? Không đi ra mau_ Nó trừng mắt nhìn anh

- Anh phải vất vả lắm mới trốn học vào đến đây thăm em mà nỡ đuổi anh một cách tàn nhẫn vậy à

- Đi ra đi_ Nó dứt khoát đẩy anh ra

- Anh chỉ muốn xem em thế nào một chút rồi anh về trường_ Anh hạ giọng, cái giọng ấm áp vô cùng khiến nhiều lần chỉ nghe thôi nó đã loạn nhịp rồi.

- Khỏe rồi, không cần anh quan tâm, đi ra và đóng cửa lại đùm_ Nó đẩy anh

- Anh xin lỗi mà, anh sai rồi, sau này sẽ không như thế nữa. Đừng giận anh mà_ Anh trưng bộ mặt cún con nhìn nó

- Em không muốn nhìn thấy mặt anh_ Nó lấy tay che mặt anh lại, nhớ đến tối hôm qua lại thấy tủi thân ghê gớm. 

Anh kéo tay nó một cái làm nó ngã nhào về phía anh, thuận tay kia ôm nó luôn. Nó vội vàng đẩy anh ra

- Anh mà còn không đi em gọi bảo vệ lên bây giờ_ Nó đe dọa

- Còn giận nữa anh hôn cho bây giờ._ Anh cười gian gian nhìn nó

Mé... giờ có kêu la cũng chẳng có ai nghe đâu, chết rồi, nó bị rơi và thế bị động rồi. Tại sao nó lại sai lầm khi yêu một người biến thái như anh chứ

Nó lườm anh một cái

- Về trường cho em ngủ

- Hết giận rồi à?_ Anh nghiêng đầu nhìn nó

- Chưa....

Anh cúi mặt sát mặt nó, nó vội vàng che miệng lại làm anh phì cười

- Anh đi ra ngoài mau_ Nó đứng dậy kéo anh ra ngoài, giờ mới phát hiện ra cái bộ đồ ngủ nó đang mặc trên người, ôi mẹ, trước giờ xuất hiện trước mặt anh luôn trong bộ dạng gọn gàng, chỉnh tề, thế mà giờ để anh thấy cảnh nó mặc đồ ngủ kitty, đầu tóc bù xù thế này sao? Thật quá mất mắt mà

- Anh nhìn cái gì_ Nó lườm anh

- Ờ... vòng 1 của em cũng không tệ

Anh vừa nói xong bị ăn ngay cái gối ôm từ nó

- Đồ biến thái. Anh có cút luôn đi không hả?

Anh khẽ cười nhẹ nhạng kéo nó lại ôm, nhẹ ngàng xoa đầu nó

- Anh thực sự rất nhớ em.

Nó dường như mất hết lí chí, không đẩy anh ra, đây là lúc nó căm ghét bản thân nhất mà.

- Hôm qua, có hơi giận em chút, nhưng lúc em xuống xe, anh có thấy hơi hối hận, tính xuống xin lỗi em nhưng mà ba anh gọi về. Lúc Minh Châu có gửi ảnh cho anh, anh đã rất lo lắng, nên đã gọi cho Thu Hà mới biết mình em đang phải ngồi ngoài hành lang kí túc. Anh sai rồi, nhẽ ra lúc đấy nên kéo em lại. Sau đó Thu Hà nói với anh là em bị sốt, anh đã vội vàng tới kí túc nhưng nhớ ra nội quy không cho nam vài buổi tối nên đã nhờ mẹ tới. Anh lo cho em lắm luôn, thật đấy, nên đừng giận anh nữa mà...

Anh nói như vậy, có cứng mấy cũng đổ vỡ hết, nó cạn ngôn rồi. 

- Sao em không nói gì hết vậy

- Ai cho anh ôm em khi chưa cho phép thế hả?_ Nó đẩy anh ra lườm anh

Anh khẽ cười

- Thế này anh yên tâm hơn rồi. Chút nữa anh nhờ Thu Hà mang thuốc bổ của mẹ chồng em gửi cho em nhé. Vừa rồi anh quên mất

- Cái gì mà mẹ chồng chứ_ Nó nhăn mặt

- Em không tính chịu trách nhiệm với anh sao. 

- Không. Anh đi về trường học tử tế ngay cho em. Tưởng giỏi rồi muốn làm gì thì làm hả

- Tại ai mà anh phải làm vậy hả?

- Đi nhanh cho em ngủ. Mệt với anh quá đi mất

- Ồ... thế thôi anh về trường đây, bạn trai đẹp thế này mà cứ nỡ đuổi như tà ý_ Anh chun mũi

- Còn không mau đi_ Nó trừng mắt

- Biết rồi mà

Nó cười cười nhìn anh ra về. Thế rốt cuộc là ai đã giận ai thế này...
Bình Luận (0)
Comment