Em... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!!

Chương 51

Sáng đi chơi, tối cũng đi luôn, nay có vẻ như đi hơi nhiều thì phải, nó phải cố gắng làm gết bài tập sớm nhất có thể không Khánh minh mà qua đón lại mất công anh đứng chờ. 

- Không đi tắm đi muộn bây giờ_ Thu Hà từ nhà tắm đi ra nói

- Sắp xong rồi, còn chút bài tập toán_ Nó nói tay vẫn viết viết

- Há há làm rồi à, xíu tôi mượn

-Hử??? Nay cũng biết mượn cơ_ Mó bĩu môi

- Ơ... cứ làm như người ta thất lễ lắm không bằng

- Hahaha

- Ây bà sướng nha, giờ ra mắt mẹ chồng hahaha_ Thu Hà nở nụ cười bán nước hại dân

- Sao ổng đi nói với mẹ làm gì không biết

- Hớ... người ta là ý muốn công khai, như thế mới yêu thật, chứ mấy thằng con trai giờ lúc yêu mấy đứa ai biết đâu

- Chẳng thích_ Nó gấp vở đứng lên lấy quần áo để đi tắm

- Hai đứa kia đi đâu lâu về thế nhờ

- Ai???

- Song Anh nhà mình, chứ bà nghĩ tôi quan tâm nhỏ Minh Châu á

- Nay em nó cũng hồi tâm chuyển ý rồi mà

- Giang sơn khó đổi bản tính khó rời ai biết đâu mà lường

Nó cười cười rồi bay vào nhà tắm ngoài này Khánh Minh đã gọi rồi.

Nó nhanh chóng thay quần áo, giản dị hết mức quần jean với áo thun tay lửng có mũ, giầy lười. Nó kéo cái balo nhỏ rồi nhanh chân chạy xuống dưới để Thu Hà bơ vơ một mình trên phòng.

Vừa ra đến cổng gặp Hà Anh và Yến Anh đi về

- Ra mắt mẹ chồng mà giản dị thế hả, còn không tô son luôn_ Yến Anh nói

- Người ta phong cách giản dị_ Hà Anh cười cười nhìn nó

- Cẩn thận mất điểm nha cưng, trước mặt mẹ anh Minh dịu dàng nữ tính chút, ờm, ăn nói dễ nghe xíu nữa, đặc biệt là lúc đấy bà đừng lên cơn điên giống như ở phòng là được_ Yến Anh vỗ vai nó

- Hahaha yên tâm nào_ Nó ôm miệng cười

- Nhanh kia người ta đợi kìa_ Hà Anh hất mặt về phía Khánh Minh đứng dựa vào oto nghịch điện thoại, ồ dáng đẹp, góc nghiêng thần thánh

- Đẹp trai vl_ Yến Anh buột miệng nói

- Quý tộc lên em yêu_ Hà Anh vỗ vai Yến Anh

Nó cười cười đi lại chỗ anh

- Đợi em anh đánh xong trận luôn_ Anh chìa cái điện thoại trước mặt nó

- Giờ em mới biết anh chơi game everytime everywhere_ Nó nhíu mày

- Chờ đợi là một thứ cảm giác vô cùng cô đơn, từng phút trôi qua cảm giác như tận một thế kỉ vậy em hiểu không, anh không chơi game thì biết làm gì bây giờ_ Anh trưng bộ mặt cún con nhìn nó

- Anh lại nhảm đi, ai cho học câu của em

- Em đăng kí bản quyền rồi à?

- Anh..._ Nó cứng họng tức quá không nói nên lời mở cửa xe chào bác tài xế rồi ngồi ngay ngắn vào ghế

Anh đóng cửa rồi nhìn nó cười cười

- Anh bị ấm đầu à_ Nó nhíu mày

- Em dám nói bạn trai mình như thế à

- Xì_ Nó bĩu môi

- Ý em sao?

- Ồ.... anh hơi điên rồi đấy

- Từ khi gặp em anh nói nhiều hơn tưởng tượng

- Xùy... em hỏi Hoàng huynh rồi, bản chất thật của anh chỉ có người thân thiết như kiểu chị Khanh anh Hoàng hay chị Minh Anh, mẹ anh nữa biết thôi, anh Hoàng Bảo trước măth người lạ anh cool ngầu lắm, thực chất tăng động hơn cả Minh Hoàng, em đã không tin và giờ phát hiện ra. Hoàng huynh liệt kê danh sách người yêu cũ của anh cho em xem, thật tình thì khôbg thể đếm hết trên đầu ngón tay_ Nó lắc đầu

- Em phải tin anh

- Mẹ em bảo tốt nhất ít tin lời con trai thời giờ, và em nhận ra người không đáng tin nhất là anh

- Nhưng mà người yêu cũ của anh không nhiều như em nghĩ đâu, ờ tính từ hồi lớp 5 tới giờ khoảng.....

- Hồi lớp 5 cơ... nhiều quá không đếm nổi sao?

- Nhưng mà anh có thật lòng với ai đâu

- Kể cả em chứ gì

- Không phải mà_ Anh trưng bộ mặt cún con nhìn nó

- Xùy_ Nó xua tay

- À... chút nữa anh cho em một thứ

- Đúng rồi huy chương vàng đâu?_ Nó chìa tay ra trước mặt anh

- Đang định xíu đưa em mà em lại nhớ ra rồi

- Hay anh lại cho em nào rồi đưa cái giả cho em ý. Chứ từ hôm đó đến giờ khá lâu còn gì

- Em toàn nghĩ xấu về anh thế nhỉ

- Em chỉ nói sự thật

- Anh hơi bị chung thủy đấy

- Anh nghĩ em tin à_ Nó nhìn anh 

Anh giả vờ giận dỗi rồi quay đi, làm nó phì cười

Hôm nay ngồi oto cảm giác còn nhanh, chứ hôm trước nó đi bộ cũng giỏi thật, oto đi nãy giờ 10 phút, thế bảo sao nó không đi cả tiếng nới về đến kí túc. 

Xe đi thẳng vào trong biệt thự nhà anh

Nó chỉ biết ngẩn ngơ, hôm trước mới ở ngoài đã thất mê rồi, giờ vào trong không biết dùng từ nào để diễn tả hết được cái vẻ sang trọng, mang đậm phong cách nhà vườn châu Âu. 

- Hôm trước em có vẻ rất muốn cua con trai nhà này để được vào đây đúng không. Giờ thành sự thật rồi đấy

- Anh ở đây có cảm giác gì không

- Bình thường_ Anh hơi khó hiểu với câu hỏi của nó

- Cái gì mà bình thường, ôi mẹ.... lúc nào mình mới được ở nhà như vậy

- Ờ sắp rồi đấy, sau sẽ là của em mà

Nó đang tính phản bác thì mẹ anh đi ra nên đành nhịn á có cả đôi Minh- Minh, nó sẽ bớt ngại hơn đấy

Mẹ anh mỉm cười nhìn nó, nó cúi đầu lễ phép rồi cươid thật tươi

- Con chào bác ạ

- Gọi mẹ được rồi đấy... haha_ Còn ai ngoài đây ngoài Minh Hoàng, nó thật muốn lao lại bóp cổ cậu ta mà

- Thôi mấy đứa vào nhà để ăn tối nào_ Mẹ anh cầm tay nó dẫn nó vào trong

Nó đơ toàn tập với mọi thứ trong đâu, nó cứ cảm giác như dinh thự của tổng thống ở mất, ờ xem phim Hàn Quốc, Trung Quốc, đã từng thấy rất nhiều biệt thự đẹp như vậy, nhưng nó không ngờ ở đây cũng có, lại còn là nơi ở của bạn trai nó nữa. Ờ cứ nghĩ thôi đã thấy vui rồi, nhưng mà được cái nhà rộng lau dọn chắc chết, nhỡ may chỉ là nhỡ may sau này nó mà có ở đây thật như anh nói, bắt nó lau nhà thì chắc nó có nước tự tử mất.

Vào phòng bếp, ờm cố giữ bình tĩnh, thần thái tốt, chỉ là thiếu chút nữa là hét lên rồi

Đây như kiểu mẹ anh làm yến tiệc luôn ấy, bàn ăn rộng với bao nhiêu thứ nhìn thôi cũng cảm giác ngon, lại vô cùng đẹp mắt, trang trí thì thôi rồi, nó cảm giác như đang lạc vào thế giới khác vậy

- Hôm nay mẹ nuôi đón con dâu bảo sao tự xuống bếp là phải_ Minh Hoàng nói

- Đương nhiên rồi Đan nhỉ_ Mẹ anh cười nhìn nó làm nó khá bối rối

Nó chỉ cười cười

- Đan muội, không phải ngại nào, nãy giờ chẳng thấy nói câu nào, mẹ dễ tính lắm, cứ thoải mái như khi ở với bọn chị là được_ Minh Anh cười

Nó chỉ biết cười thôi. Ban đầu là có hơi ngại một chút, nhưng mà với sự cởi mở và rất thân thiện của mẹ anh nên nó cũng thấy bình thường, chỉ là đang quá choáng ngợp với mọi thứ ở đây thôi

Anh kéo ghế cho nó ngồi xuống bàn anh, mọi người nói chuyện vui lắm, nó chỉ biết cười cười, thỉnh thoảng nói vài câu, Minh Hoàng lại còn chụp anh chung để up facebook, tag nó vào rồi kiểu gì mẹ cũng thấy, haha cho mẹ ghen tị đi

Ăn xong, có người giúp việc rửa bát dùm, ồ má, riêng khoản này cũng đủ làm nó có ý tưởng đen tối, sau sẽ cố làm mọi cách lấy được anh

Mẹ anh chỉ nói chuyện với tụi nó được một lúc rồi phải đi công việc 

- Đan muội có muốn khám phá căn cứ bí mật của thằng Minh không_ Minh Hoàng cười cười nhìn nó

- Có gì nguy hiểm lắm à_ Nó nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ

- Anh hoàn toàn trong sáng à nha

- Thì cho Đan em khám phá đi nào_ Nói xong Minh Hoàng và Minh Anh cười nham nhở kéo nhau lên nơi gọi là căn cứ bí mật của anh

- Hai đứa kia_ Anh cứng họng không nói nên lời

- Em cũng muốn xem_ Nói xong nó cũng chạy theo làm anh chỉ biết đứng lắc đầu

Ôi mẹ, đặt chân lên đến tầng 2 nó cảm giác khá lạ, Minh Anh kéo nó vào phòng gọi là căn cứ bí mật không chỉ của anh mà là của cả Minh Hoàng với Minh Anh. Nó thật sự choáng ngợp với bên trong rông dã man, đã thế lại còn không thiếu một cái thứ gì, có khu tập gym với nhiều loại máy hiện đại, có khu gọi là giải trí với bao nhiêu thứ máy chơi game cảm giác như cái nơi giải trí ngoài trung tâm thương mại ý, đúng thật không thiếu thứ gì. Nó lại còn sốc hơn khi thấy nguyên dàn ngạc cụ, piano có, giutar có, mà không phải một mà vài cái giutar của các hãng nổi tiếng khác nhau. Ồ má nó chỉ biết nhìn không nói nên lời, đi vào một chút ở phía tách biệt là phòng ngủ của anh... nó cảm giác to bằng cả cái nhà nó mất, hôm trước anh có cho xem nhưng không ngờ tới mức này, nó còn phát hiện ở cửa sổ lớn có cả kinh thiên văn, mẹ ơi... cứu nó đi. Còn cả cái chỗ dành riêng cho việc để quần ái và giầy của anh nữa. Mé nhìn cũng thấy ghen tị rồi, quần áo của anh toàn của những thươmg hiệu nổi tiếng, á còn có cả vài bộ pyjama, anh mặc vào chắc buồn cười lắm, có cả vài bộ vest chắc anh hay phải đi dự tiệc với bố mẹ ý đến tủ kính giầy của anh, đủ các loại hàng hiệu, từ các hãng như adidas, stan smit, biti"s hunter, common projects, converse, nike, gucci.... còn có cả vài đôi giày da Ý... ôi mẹ nhìn thấy mê. Đã thế cái tủ đồng hồ của anh, nó khá thích đồng hồ nên cũng tìn hiểu không ít, nhìn qua thấy toàn hãng nổi tiếng không à. Tại sao anh có thể sống một cuộc đời sang chảnh như thế được. Đã thế lại còn có nơi trừng bày đủ thứ loại cup rồi huy chương của anh, bằng khen thì khỏi nói rồi

- Em ngạc nhiên lắm à_ Anh đứng bên cạnh nó lúc nào hỏi

- Anh xa xỉ quá nhỉ. 

Anh chỉ biết gãi đầu cười cười

- Nhà giàu như anh làm sao hiểu được nổi khổ của em chứ

- Anh hiểu em mà

- Sao bba mẹ anh có thể phung phí tiền để cho anh thế này được nhờ

- Nhà có mỗi đứa con trai không thế thì định sao?

- Ơ em tưởng nhà anh có chị cơ mà

- Anh đang nói con trai cơ mà

- Haizzzz... Sau bằng mọi giá em phải lấy anh... haha_ Nó cười nham hiểm

- Em chỉ thích tiền thôi à

- Ồ đâu... ngoài thích tiền em còn thích nhà đẹp, xe đẹp, thích đồng hồ đẹp, giầy đẹp và cả trai đẹp nữa

- Ha.. vậy anh mang đầy đủ phẩm chất em cần rồi

- Nhưng lăng nhăng chết đi được

- Từ hồi yêu em đến giờ anh chỉ chung thủy với mình em thôi, này đây là danh hiệu cao quý nhất của anh anh tặng lại cho em đấy, giữ cẩn thận đấy_ Anh đeo cái huy chương vàng vào cổ cho nó

- Cái này vàng thật sao

- Hình như thế

- Em đi bán lấy tiền nhé

- Em thử xem

Nó cười cười rồi lại xem chỗ kính thiên văn hóng hóng, anh phải chỉ cho nó cách xem thế nào, nó lần đầu nhìn kính thiên văn nên khá thích thú, còn bắt anh chụp anh cho nó để nó cho mẹ xem nó được dùng kính thiên văn

- Hồi cấp 2 trường em có mỗi cái kính hiển vi thôi mà đã tranh chấp được xem chứ đừng nói kính thiên văn, em phải dùng quan hệ thân thiết, con giáo viên trong trường mới được vào phòng thí nghiệm để xem kính đấy. Cuộc đời thật bất công mà

Một lúc sau nó nhảy qua chỗ để đàn cần đàn guitar chụp ảnh so deep như kiểu biết đánh đàn ý, xong rồi bay qua chỗ xả street để chơi đua xe với anh, cảm giác ngồi vào ghế cầm cái vô lăng, ôi mẹ thích chết đi được, giá mà ở đây lâu lâu thì tốt nhưng nó phải về sớm không kí túc đóng cửa mất
Bình Luận (0)
Comment