Em... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!!

Chương 7

Buổi chiều nó ngủ dậy sớm để đến câu lạc bộ karatedo của trường đăng kí tham gia.

Mặc quần jeans đen gấp gấu cách điệu, áo sơ mi trắng đơn giản với giày lười, tóc cột đuôi ngựa bỏ mái thưa. Nó dễ thương và năng động, kéo balo rồi chạy ra khỏi kí túc xá

Vừa mở cửa bước vào trong nó gây sự chú ý của tất cả mọi người

- Em chào anh chị ạ_ Nó cười tươi cúi đầu lễ phép

- A Đan muội_ Minh Hoàng từ đâu chạy lại chỗ nó

- Ơ... Hoàng huynh cũng ở đây à. Thế muội sợ không quen ai cả.

- Huynh trưởng câu lạc bộ mà_ minh hoàng xụ mặt đáng yêu

- Khì... muội biết rồi

Minh Hoàng kéo tay nó đi vào trong

- Giới thiệu với mọi người đây là Linh Đan, lớp 10 chuyên anh 1.

- Mày không nói thì ai cũng biết mà_ Từ cửa đi vào là chị xinh xinh hôm giúp nó ở cầu thang

- A chị Gia Khanh_ Nó nhận ra chị cười tươi

- Ừ... nàng nhìn mong manh thế kia mà cũng học võ sao?

- Dạ.. tại em thích nhưng mà em học mãi mà chẳng khá lên được_ nó cười

- Muội quen bà già đó sao?_ Minh Hoàng kéo tay nó hỏi

- Chị ý tốt bụng giúp muội đấy.

- Có ý đồ...

- Huynh thật là_ Nó bĩu môi

Gia Khanh cầm chai nước trên tay lao thẳng trúng luôn người Minh Hoàng cũng may cậu bắt được

- Ê.... muốn ăn cháo cả đời không?

- Dù sao bây giờ công nghệ phát triển trồng răng cũng được mà_ Minh Hoàng lại quăng chai nước lại chỗ Gia Khanh làm nó ngưỡng mộ hết sức.

- Huynh với chị Gia Khanh giỏi thế.

- Bà cô ấy quá đời lắm, chua ngoa đanh đá nên bây giờ vẫn ế._ Minh Hoàng nói nhỏ

- Huynh với chị ý sao ác cảm với nhau thế nhỉ. Chị ấy tốt bụng và xinh quá mà. Là con trai chắc muộn yêu chị ấy luôn mất ý

- Mụ là chị họ huynh ý.

- Hóa ra là vậy_ nó cười

Đúng lúc đó Khánh Minh từ phòng thay đồ đi ra trên người là bộ võ phục màu trắng đeo đai đen. Mái tóc nâu đen bồng bềnh, nó nhìn anh không chớp mắt. Người gì đâu mà đẹp trai thế không biết. Hic.... nó say nắng anh thật rồi mà. Ai kêu anh cứ đẹp trai quá làm gì. Khổ thân nó quá mà. Nó ngây người nhìn anh..... anh giống thiên thần quá mớt.

- Đan em.... vào thay đồ đi_ Chị Gia Khanh kéo tay nó vào phòng thay đồ

- Dạ.

Nó xưa nay có bao giờ cảm nắng ai đâu mà. Sao tự nhiên bây giờ gặp anh nó lại đổ cái rầm như thế này hả????

Cứ như thế này thì anh sẽ nhận ra là nó thích anh mất. Không thể được, nó phải điều chỉnh bản thân. Tuyệt đối không được như vậy, mẹ nó mà biết nó chỉ có nước về quê học. Nó không muốn điều này. Nó sẽ âm thầm thích anh thôi. Không được điên quá đâu dù gì nó cũng là con gái mà. Có khi anh lại có bạn gái rồi ý chứ. Nó sẽ bớt nhìn anh. Nhưng lúc nào anh cũng quyến rũ bome ra ý . Với nó anh quá cao siêu và hoàn hảo mà người phàm như nó không với tới được.

Sau khi từ câu lạc bộ về, nó không về kí túc xa luôn mà đi bộ vòng vòng tham quan, nó chưa lần nào được đi dạo ở đây cả. Nó cứ đi nhìn bên này nhìn bên kia cho đến khi nó ngây người trước căn biệt thư siêu đẹp mà nó nghĩ nó chỉ có trên TV. Nhìn ở ngoài đã nhận ra sự sa hoa lộng lẫy chắc hẳn chủ nhân phải là người rất giàu có. Hoa cỏ ở cổng cũng được cắt tỉa cẩn thận. Căn nhà thì to oành lại còn đẹp. Đấy là mới chỉ nhìn ở ngoài thôi chưa nói đến cửa cổng cũng đẹp nữa.Không biết lúc nào nó mới được có phúc ở những căn nhà như vậy.

- Không biết nhà này có con trai không nhỉ? Già xấu gì mình cũng lấy. Sau này nó chết trước ít ra mình cũng được hưởng gia tài rồi cao chạy xa bay với crush..

Nó cười nói một mình

- Sao dạo này mình nham hiểm thế nhở. Không được... phải tích đức_ Nó nói: mà nãy giờ có khi người ta tưởng mình bị khùng không nhỉ??

Nó nhìn sau rồi quay qua phải rồi quay qua trái suýt nữa ngã ngửa khi thấy Khánh Minh ngồi trên xe đạp nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu.

Ông trời tốt bụng ghê luôn ý. Lúc này nó chỉ muốn chui luôn xuống đất luôn. Vội vàng lấy tay che mặt. Nó xấu hổ quá. Anh sẽ nghĩ nó độc ác và nham hiểm quá luôn cho xem. Nó chỉ nói đùa thôi mà. Làm sao bây giờ: chạy hay là sao. Làm ơn ai cứu nó ra khỏi đây đi mà

- Sao em ở đây?_ Anh cất giọng hỏi nó làm nó càng xấu hổ hơn.

- Nãy giờ anh có nghe em nói gì không vậy? _ Nó hé mở mắt nhìn anh

- Từ nhà này có con trai không vậy..... đến hết_ Anh nhún vai

Nó khóc không ra nước mắt mất

- vậy là nghe hết còn đâu. À nhưng mà anh đừng hiểu nhầm, em không độc ác như anh nghĩ đâu. Em chỉ đùa thôi.

- Anh có nói gì đâu._ anh chỉ cười hơi mếch môi nhìn nó.

- Mà anh đi đâu đây?

- Đi về_ Anh trả lời

- Vậy anh về đi, em cũng về kí túc đây.

- Ừ._ Anh định dắt xe vào trong nó thắc mắc.

- Anh quen nhà này sao? Nhà này có con trai không? Đẹp trai không? Già hay trẻ?_ Nó lại bắt đầu tò mò

- Có, rất trẻ và đẹp trai

- Oh.... _ Nó gật gù

- Em có ý đồ gì sao?

- Không ạ_ Nó xua tay. Nó thấy anh đặt tay vào bảng cảm ứng vân tay để mở cửa lại một lần nữa ngạc nhiên. Nó cũng đâu ngu dốt lắm đâu: Đây là nhà anh ạ?

- Ừ.

Nó đơ toàn tập. Tại sao thế??? Đấy là nhà của anh mà nãy chừ không nói sớm. Sao lại có người như vậy nhỉ? Quá hoàn hảo rồi phải không? Hic... chắc nó chẳng dám mơ ước cao xa với đến anh đâu. Xa vời lắm.

- Bye anh ạ_ Nó cũng nhanh chân chuồn mất làm anh vô cùng khó hiểu.

Nó hứa sẽ không thích anh nữa đâu. Vì anh với nó không hợp nhau một xíu nào. Anh cao cao tại thượng... còn nó thì nhỏ bé lắm. Thôi đành chấp nhận vậy. Từ nay nó sẽ không crush anh nữa đâu. Anh vừa đẹp trai giỏi lại còn nhà giàu thế kia. Như mẹ nó nói thì người như vậy nó không nên chạm đến bới nó cũng không đủ tầm ảnh hưởng để chạm đến. Thôi thì đành từ bỏ đi vậy. Nhỉ???
Bình Luận (0)
Comment