Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều

Chương 106

“Anh Lãng Dật…?”. Gọi một lúc lâu vẫn không thấy đối phương phản ứng, Tống Gia Ninh chắp tay sau lưng, bắt đầu lúng túng bấu những đầu ngón tay.

Cô nhẹ giọng, cố gắng bình tĩnh tiếp tục nhìn người đàn ông đứng sừng sững như thân cây lớn bên cạnh mình.

Bỗng nhiên, Ôn Lãng Dật lên tiếng: “Em nhớ rõ mọi chi tiết hả?”.

Tựa như tất cả những điều cô vừa nói đều chưa từng nói ra, anh bỏ qua chúng mà trả lời câu hỏi trước đó.

Mọi chi tiết? Sao anh lại hỏi vậy? Tò mò vấn đề thật kỳ lạ.

Tống Gia Ninh oán thầm, vốn dĩ cô muốn ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng một hình ảnh nào đó lại bất chợt lóe lên trong đầu.

… Nụ hôn sau cùng… là anh hôn cô.

Không phải là anh muốn hỏi chuyện này đấy chứ?

Ngoại trừ cô cảm thấy buồn bực về hành động bộc phát của mình khi say xỉn thì đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến cô trốn tránh anh. Bởi vì cô càng nghĩ càng không biết nên đối mặt với anh như thế nào, cho nên cô đã cố tình dặn mình “quên” đi chi tiết này.

Hiện tại đột nhiên nhớ đến nó, đầu cô vang lên một tiếng “Đinh!”, trái tim tựa như muốn nhảy khỏi lồng ngực khi ánh mắt đối diện với Ôn Lãng Dật.

“Không… không hẳn, trí nhớ đứt quãng, em chỉ nhớ một phần thôi”. Cô chật vật trả lời anh, vì muốn che giấu sự chột dạ mà cố làm ra vẻ cố nhớ lại những gì xảy ra đêm đó.

Đến nỗi câu cú nói ra đều lắp bắp như chính tâm trạng của cô lúc này, bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.

Có lẽ khi ấy cô đang tận hưởng niềm vui thích do nụ hôn mang lại nên dù khi đó anh có làm gì chăng nữa cũng không nói lên điều gì. Vì vậy, hôm nay anh nhắc lại chuyện này, hẳn là muốn xác nhận cô có nhớ hay không, hoặc cùng lắm chỉ là muốn làm rõ câu chuyện mà thôi?

Suy bụng ta ra bụng người, Tống Gia Ninh cảm thấy phân tích của mình rất hợp lý bèn tiếp tục giả vờ không nhớ rõ, không hề có áp lực tâm lý.

“Anh Lãng Dật, chuyện này do lỗi của em. Em sẽ coi như nó chưa từng xảy ra, cũng không nói với ai đâu”. Cô nắm chặt khăn tay xin xỏ, “Em là bạn của Miêm Miên, xưa nay vẫn luôn coi anh và anh Trị Nhĩ là anh trai, hy vọng chuyện này sẽ không khiến anh cảm thấy không thoải mái”.

Nghe thấy hai cái tên kia, ánh mắt Ôn Lãng Dật có biến động, tóm gọn toàn bộ vẻ bình tĩnh và ánh mắt của cô.

Bỏ đi.

Anh đang làm gì kia chứ?

Anh cố tình xem nhẹ dòng cảm xúc nào đó, nhưng đáy mắt thoáng vẻ phức tạp, “Chuyện nhỏ thôi mà, em không cần bận tâm. Nhưng về sau phải nhớ rõ chú ý an toàn, hai đứa không được uống nhiều rượu”.

Cách gọi “hai đứa” quen thuộc đã trở lại.

Tống Gia Ninh đã tìm lại được cảm giác kiên định kỳ lạ, rất giống như khi có mặt Ôn Thư Du ở đây, khiến bầu không khí giữa hai người không còn kỳ quặc như trước.

“Em biết rồi”. Cô chột dạ, gật đầu mỉm cười.

“Em vào trước đi”. Ôn Lãng Dật rướn cằm nói, không tiếp tục nhìn cô.

Tống Gia Ninh lại gật đầu, xoay người cố gắng hết sức sải bước thật dài, cắm đầu đi thẳng về nhà.

Cho đến khi về đến hiên, Tống Gia Ninh mới từ từ bĩnh tĩnh. Bước chân lên bậc thang chợt dừng lại, cô chần chừ lặng lẽ quay người nhìn về phía sau.

Ôn Lãng Dật đã không còn đứng ở đó, nhưng đèn pha ô tô phía xa đột nhiên sáng lên, sau đó từ từ chạy về phía trước.

Cô vội quay đầu lại, bước nhanh vào nhà.



Tống Gia Ninh cứ cảm thấy sau lần “nói chuyện” đó, cảm giác của cô khi đối diện với Ôn Lãng Dật không hề bình thường mà càng trở nên kỳ lạ. Nhưng cụ thể là kỳ lạ ở chỗ nào thì cô không thể chỉ ra được.

Ôm tâm trạng đó khiến mỗi lần cô chạm mặt Ôn Lãng Dật là một lần cô thấp thỏm như ngồi trên đống lửa.

Chuyện nhỏ thì chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm, lớn hơn chút thì cùng nhau tham gia tiệc tối.

Ví dụ có một lần cô theo Ôn Thư Du về nhà họ Ôn ăn chực. Cô vừa ngồi xuống bàn ăn chưa ấm chỗ thì Ôn Lãng Dật đã đủng đỉnh bước đến, vừa vặn ngồi đối diện với cô.

Ăn cơm xong, mọi người thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với nhau vài câu. Triệu Đường Như thấy cô rất thân với Ôn Trị Nhĩ liền không nhịn được nói đùa mấy câu: “Trước kia dì còn nghĩ nếu Gia Ninh có thể kết thành đôi với Trị Nhĩ thì tốt biết mấy, kết quả thằng nhóc Trị Nhĩ kia làm trò quỷ gì rồi nói với dì mấy đứa là anh em tốt”.

Động tác của Ôn Lãng Dật dừng lại một chút nhưng rất khó phát hiện.

Ôn Thư Du cười hì hì bên cạnh hóng chuyện, bởi cô biết Tống Gia Ninh sẽ không để bụng mấy lời trêu đùa này của mẹ cô.

Tống Gia Ninh quả thật cảm thấy ở bên cạnh Ôn Trị Nhĩ rất thoải mái như khi bên cạnh bạn bè, cho dù là trước kia thì cô cũng không bận tâm mấy lời trêu đùa tương tự, nhưng mà…

Sau chuyện kia, khi Ôn Lãng Dật đang ngồi đối diện với cô, cô cứ cảm thấy rất kỳ quặc, cảm giác như mình đã lén lút làm việc xấu sau lưng người khác.

Hơn nữa, cô luôn cảm thấy hình như Ôn Lãng Dật liếc mắt nhìn mình, nhưng khi cô ngẩng đầu lên thì không hề có gì bất thường. Mọi chuyện khiến cô hoài nghi bản thân quá nhạy cảm hoặc tự mình đa tình.

Tống Gia Ninh đành phải bê cốc nước lên uống một ngụm, che giấu ánh mắt lén quan sát đối phương.



Một ngày, Tống Gia Ninh cùng gia đình Ôn Thư Du tham gia một buổi tiệc. Cô không nỡ từ chối thỉnh cầu của Ôn Thư Du nên nhất thời đã đồng ý làm bạn đồng hành của Ôn Lãng Dật.

Gần lâm trận, cô hối hận, nhưng giờ hối hận cũng đã muộn. Cuối cùng cô chỉ có thể kiên trì làm bạn đồng hành của anh trong buổi tiệc.

Đêm này, bọn họ nhảy cùng nhau một điệu.

Rõ ràng động tác và cử chỉ của người đàn ông rất lịch thiệp, không hề có đụng chạm thân mật quá mức, nhưng Tống Gia Ninh cảm thấy dây thần kinh trong đầu mình đã căng như dây đàn, mọi cử chỉ dù là nhỏ nhất đều bị phóng đại trước mắt cô.

Mùi hương trên cơ thể anh lặng lẽ vây quanh cô, khuy măng sét và đồng hồ mát lạnh nhẹ nhàng cọ lên cổ tay cô. Khoảnh khắc chạm nhau, bàn tay cô đặt trong bàn tay anh vô thức co lại, đầu ngón tay cào qua mu bàn tay anh lướt đến những khớp xương cứng cáp.

Hơi thở Tống Gia Ninh ngưng trệ, bối rối ngượng ngùng cùng lúc ập đến.

Cô không để ý đến đôi mắt đang rủ xuống nhìn mình của người đàn ông, ánh mắt anh xẹt qua bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, tiếp đến dịch chuyển tới mi mắt, cuối cùng dừng lại dưới vòng eo cô.

Một bàn tay của anh đang đặt ở nơi đó.

Bàn tay đó chỉ chạm nhẹ lên eo cô nhưng vẫn đủ khiến cô cảm thấy cơ thể nóng ran. Mỗi lần di chuyển, bàn tay anh sẽ chạm vào cô nông sâu theo nhịp của điệu nhảy. Độ ấm trên bàn tay anh cũng không ngừng truyền nhiệt trên lớp váy mỏng manh.

Tống Gia Ninh nhìn vòm ngực trước mặt, không thể không nhớ đến cảnh tượng trước đây mình say rượu mà cưỡng hôn anh.

Thật ra… hình như cảm giác còn… rất thích.

Ý niệm đó vừa nảy lên trong đầu, Tống Gia Ninh giật mình, vội vàng kiểm điểm bản thân, nhanh chóng thu lại những suy nghĩ ấy.

Chỉ một điệu nhảy đơn giản đã dày vò cô qua đủ loại cảm xúc, đến khi kết thúc, Tống Gia Ninh thật sự như trút bỏ được gánh nặng.

Vất vả lắm mới tìm được chỗ ngồi nghỉ, kết quả cô lại đụng phải Ôn Trị Nhĩ mới bị giục tìm bạn gái, bên cạnh còn có Ôn Thư Du đi theo hóng trò vui.

Ôn Lãng Dật thản nhiên đi đến, Tống Gia Ninh vô thức thấy sống lưng tê rần căng thẳng.

Ôn Trị Nhĩ vừa bị gõ đầu, theo thói quen cũng muốn kéo người khác xuống nước: “Mẹ còn đánh đồng anh với Ôn Lãng Dật, bọn anh có giống nhau đâu? Đừng nói đến bạn gái, chắc chắn anh ấy còn chưa có cả nụ hôn đầu ấy”.

Vừa dứt lời, Ôn Trị Nhĩ lập tức nhận được ánh mắt lạnh lẽo của ai đó.

“Chẳng lẽ em nói sai à?”. Ôn Trị Nhĩ gõ nhẹ vào miệng ly rượu trong tay, sau tiếng vang của thủy tinh lanh lảnh là tiếng vọng rất êm tai.

Tống Gia Ninh ngẩn người, bỗng chốc nhướng mắt nhìn sang theo bản năng. Ánh mắt của Ôn Lãng Dật cũng lơ đãng tìm đến tựa như đã đoán trước được phản ứng của đối phương.
Bình Luận (0)
Comment