Editor: Quỳnh/ Beta: Phi Phi
“Là ai?”
Ai cái gì? Ôn Thư Du sửng sốt, mờ mịt khó hiểu nhìn anh, không biết anh đột ngột nhắc tới hai chữ này rốt cuộc là có ý gì.
Đề tài chuyển biến quá nhanh, cô thậm chí nhất thời không rảnh để bận tâm đến những lời vừa rồi.
Sực lực cánh tay của người đàn ông hơi mạnh, chậm rãi vuốt ve bên cổ cô, cho đến khi một phần nhỏ da thịt đỏ và nóng rẫy lên.
“Em chạy về Anh, từ chối anh, tất cả đều là vì người đó sao?”.
Người nào?
Ôn Thư Du hoàn toàn bị làm cho lú lẫn đầu óc… Chẳng lẽ Lương Yến Tân hiểu lầm cô có bạn trai hoặc thích người khác rồi? Nhưng tại sao anh lại cảm thấy như vậy? Còn đột nhiên nhắc đến nữa.
Cô vô thức muốn anh nói rõ ràng, nhưng vừa há miệng lại sức nhớ ra.
Vị trí mà anh chạm vào… chẳng phải là vết bớt màu hồng nhạt của cô sao?
Trước đây, để tránh một số hiểu lầm và khó xử, cô vẫn luôn sử dụng kem che khuyết điểm để giấu nó đi, nhưng tối nay cô chỉ ra ngoài đến cửa hàng tiện lợi nên vẫn mặc quần áo như ở nhà, vì vậy cô đã không cố ý che nó đi.
Ôn Thư Du giơ tay lên muốn kéo tay anh ra nhưng lại bị anh nắm chặt.
Sắc mặt Lương Yến Tân lạnh lùng, giữa mày toát lên sự tức giận, cho đến khi khuôn mặt còn miễn cưỡng thong dong ban nãy đã từ từ xuất hiện nếp nhăn: “Là ai? Tần Hủ?”.
Vừa nghĩ đến khả năng này, anh dĩ nhiên nôn nóng tức giận vô cùng.
“Anh nói bậy cái gì vậy!” Ôn Thư Du sửng sốt, lập tức nổi giận phản bác: “Em và cậu ấy là bạn bè mà thôi, anh có thể đừng suy đoán lung tung được không!”.
“Bạn bè?” Giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ giận giữ, anh nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng: “Em coi cậu ta là bạn bè, cậu ta cũng không nghĩ đơn giản như vậy đâu”.
“Anh có ý gì?”
“Trả lời anh trước”. Anh nhìn cô chằm chằm: “Em có người mình thích rồi sao? Là ai?”.
Ôn Thư Du bị ý tứ xâm lược dồn dập trong mắt anh làm cho hoảng loạn, nhưng trong lòng lại nảy ra một chút mừng thầm kỳ lạ. Vì thế ma xui quỷ khiến cô không hề có ý định giải thích hiểu lầm: “Liên quan gì tới anh, anh lấy tư cách gì hỏi em?”.
Sắc mặt Lương Yến Tân càng thêm khó coi.
Cho nên cô chạy tới Anh rốt cuộc là vì trốn tránh anh hay là vì tên đàn ông kia?
“Thật sự là bởi vì người đó? Nếu đã như vậy thì sao em còn thích anh?”.
“Ai thích anh! Ôn Thư Du trợn tròn mắt: “Bớt đa tình đi! Rõ ràng là chính anh
tùy tâm sở dục* mặc kệ cảm nhận và ý kiến của em, bây giờ anh thích em thì cũng muốn em thích lại sao, còn muốn đổ trách nhiệm lên người em!”.
*Tùy tâm sở dục: luôn làm theo ý mình mà không để ý cảm nhận, ý kiến của người khácCàng nói cô càng ấm ức, càng tức giận: “Anh không cảm thấy mình quá đáng à? Trước đây anh nói không thích thì không thích, bây giờ đột nhiên thích, lại yêu cầu em phải thích anh, anh biết nói lý lẽ không vậy!”.
Lương Yến Tân giật mình một lúc, ấn đường càng nhíu chặt. Anh cứ đứng cứng nhắc như vậy nhìn cô một lúc lâu, dần dần sắc mặt mới buông lỏng, giữa hai lông mày dần hòa hoãn.
Nhìn sắc mặt khó chịu lẫn ấm ức của cô, trái tim anh như bị một bàn tay nắm chặt, tiếp theo bàn tay kia lại chậm rãi siết sâu.
Một mặt anh tức giận với chính mình, một mặt lại bị bộ dáng đáng yêu này của cô khiến cho mềm lòng.
Người trước mặt quay mặt đi: “Chính anh muốn thế nào thì thế đó, căn bản cũng không suy nghĩ cho cảm nhận của em”.
Lương Yến Tân có chút đau đầu, mặc dù sắp không thể nhẫn nại được nữa, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời kiềm chế tâm tình nôn nóng muốn làm rõ dấu hôn kia lại.
Anh nhắm mắt thở dài trong lòng, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng tìm lại lý trí, nhìn người trước mặt, khóe môi khẽ nhếch lên: “Đừng ảo tưởng hoặc đánh giá cao lý trí của anh”.
Ôn Thư Du còn chưa kịp bóc tách ý tứ trong lời nói của anh, anh bỗng nhiên nắm cằm cô khiến cô quay mặt sang, sau đó cúi đầu kề sát lại, cánh môi cùng chóp mũi chỉ cách cô trong gang tấc.
“Đã thích em rồi thì còn cần nói lý lẽ gì nữa”.
Trái tim như đập lỗi một nhịp.
Cô hé miệng, khuôn mặt đỏ bừng, cắn chặt môi.
“Là anh không đúng, những thứ mà em nói… anh đã từng làm, cho nên anh nhận”. Lương Yến Tân khẽ thở dài, rũ mi thu lại sự gấp gáp trong đáy mắt, lúc nhướng mắt lên lại khẽ mỉm cười, nhẹ giọng dụ dỗ hỏi cô: “Thật sự không thích à?”.
Ôn Thư Du run rẩy. Tất nhiên cô biết từ “thích” này có ý gì.
“Anh không ép buộc em” Người đàn ông kiềm chế, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: “Nhưng… em thật sự không muốn thử một lần sao?”.
Tim đập rất nhanh, đầu óc cô đều bị những lời này của anh chiếm giữ.
… Thử một lần?
Với anh?
“Em đang sợ cái gì?” Lương Yến Tân giang tay ôm người vào lòng, một tay đặt lên gáy cô, dụ dỗ nhẹ nhàng vuốt ve: “Anh sẽ không ăn em”.
Ôn Thư Du tựa vào lồng ngực người đàn ông, nghe thấy nhịp tim dồn dập mạnh mẽ của đối phương.
Nhịp đập trái tim hoàn toàn bất đồng với vẻ mặt bình tĩnh hiện tại.
Trái tim cô nóng lên, hoảng hốt cảm thấy như mình đang nằm mơ, không biết bây giờ mình rốt cuộc nên nói gì.
… Chờ đã, tại sao cô lại bị anh dắt mũi rồi!
Ôn Thư Du cắn môi, bỗng dưng đứng thẳng dậy đẩy anh ra: “Vừa rồi anh mới nói em có bạn trai, vậy mà anh còn bảo em thử một lần? Hơn nữa hiện tại chúng ta không có quan hệ gì, tại sao anh lại động tay động chân với em? Thậm chí còn lén lút điều tra địa chỉ của em!”.
Lương Yến Tân không thèm để ý lui ra sau hai bước, lực chú ý còn dừng lại ở câu vừa rồi cô nói. Anh híp mắt lại như đang đắn đo suy nghĩ chuyện gì.
“Em muốn đi ngủ, anh mau ra ngoài đi”. Ôn Thư Du vừa nói vừa đưa tay đẩy anh ra ngoài cửa, thuận tiện còn lôi cứu binh: “Đã muộn thế này mà anh còn xông vào như vậy, cẩn thận em mách với anh trai em!”.
Người đàn ông cứ ngây ngẩn bị cô nửa đẩy nửa thuận theo lui ra ngoài cửa.
Ngay khi Ôn Thư Du muốn rụt tay đóng cửa lại, người đàn ông bỗng dưng nắm lấy cô, tay kia đẩy tóc dài giữ chặt sau gáy cô, để cho làn da bên cổ hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn hành lang.
Anh rũ mắt nhìn chằm chằm một chút màu hồng phấn, bỗng nhiên dùng ngón tay nhẹ nhàng miết qua. Chạm vào mấy cái, người trong ngực liền đỏ mặt giãy dụa: “Anh làm gì vậy!”.
Màu hồng nhạt chỉ tồn tại trên bề mặt da, không phải là vết bầm tím đọng máu dưới da.
Lương Yến Tân nhíu mày, hơi ngẩn ra, tiếp theo cắn răng bật cười.
Cố ý lừa anh? Thế nhưng anh còn thật sự dễ dàng bị qua mặt, cứ như một thằng nhóc chưa trải sự đời.
Mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng sự cáu kỉnh và vội vàng từ từ tiêu tan. Chỉ là loại cảm giác nguy cơ rình rập này ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng… Không sớm bắt được người đẹp về tay, lỡ như một ngày nào đó thật sự sẽ bị người khác lừa mất thì phải làm sao.
“Tiểu lừa đảo”. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng cọ vào vết bớt màu hồng nhạt, từ từ buông tay ra.
Ôn Thư Du vừa xấu hổ vừa ngại ngùng: “Ai lừa anh, rõ ràng là do chính anh nhìn lầm. Từng này tuổi rồi, ngay cả dấu hôn và vết bớt mà cũng không phân biệt được, mất mặt!”.
Lương Yến Tân khẽ cử động.
Sắc mặt anh cứng đờ, một lúc lâu sau mới híp mắt cười khẽ: “Từng này tuổi?”.
“Em nói đâu có sai”. Ánh mắt Ôn Thư Du hơi hốt hoảng, thừa dịp người đàn ông không chú ý kéo cửa lại, trước khi hoàn toàn đóng cửa còn không quên tức giận nói anh một câu: “Chú Lương, tạm biệt!”.
Lời vừa dứt, cánh cửa đóng “Sầm” trước mặt anh.
Lương Yến Tân nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín, đè nén xúc động muốn chỉnh đốn người; anh giơ tay kéo cà vạt, nới lỏng một chiếc cúc áo sơ mi.
Hành lang rất yên tĩnh, anh đứng tại chỗ một lúc, bàn tay buông xuống bên cạnh không nhịn được nắm chặt.
Ngón tay và lòng bàn tay phảng phất còn lưu lại nhiệt độ ấm áp.
Anh bỗng nhiên cười khẽ, nhẹ giọng nói: “Sau này sẽ có lúc em phải khóc”.
…
Tối nay, Ôn Thư Du mất ngủ.
Trong đầu vẫn luôn vật lộn với mớ hỗn độn. Những điều người đó nói, những việc người đó làm cứ hằn sâu vào tâm trí cô, khiến cô xấu hổ đến mức quấn chăn lăn qua lăn lại trên giường, trái tim đập thình thịch.
Trong nháy mắt, cô do dự có không biết có nên nói một chút với bạn bè hay không, nhưng lại phát hiện ra thậm chí còn không biết phải sắp xếp câu từ như thế nào.
Cuối cùng cô nằm giang chân giang tay bốn phía trên giường, ngẩn ngơ nhìn trần nhà.
Khi thích một người sẽ có cảm giác như thế nào?
Đỏ mặt? Tim đập nhanh? Hay là sẽ bối rối mỗi lần nhớ đến anh?
Ngày trước, khi những người bạn xung quanh cô tâm sự về rắc rối của tình yêu, cô luôn lắng nghe rồi đưa ra cách giải quyết. Nhưng khi sự việc thực sự xảy ra với mình thì hình như lại không đơn giản như vậy.
Vui sướng, xấu hổ, phấn khích, nhút nhát, e dè, hoảng loạn… Những cảm xúc đan xen với nhau làm cho cô cảm thấy mờ mịt.
Cô chưa từng tưởng tượng ra một người không thể thích mình, hơn nữa đời này có lẽ sẽ không còn gặp lại nữa đột nhiên nói “thích” với mình…
Rõ ràng năm năm trước cô khổ sở tức giận như vậy, năm năm qua cũng năm lần bảy lượt nói với bạn thân là đã “buông bỏ”, nhưng bây giờ cô vẫn vui vẻ vì bất ngờ được tỏ tình.
Ôn Thư Du chán nản vùi mặt vào gối.
Gia Ninh và A Chu mà biết chắc chắn sẽ cảm thấy cô không có tiền đồ… Hơn nữa cô dễ dàng dao động như vậy, ở trước mặt Lương Yến Tân cũng có vẻ rất mất mặt.
Nhưng có một điều cho dù cô không muốn cũng chỉ có thể thừa nhận, đó chính là cô thích người đó.
Là cảm giác động lòng và yêu thích khác hoàn toàn với năm năm trước đây.
…
Gần hừng đông, Ôn Thư Du rốt cuộc cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ. Nhưng giấc ngủ không sâu, chưa ngủ được bao lâu thì cô bỗng nhiên bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Cô buồn ngủ mở mí mắt nặng nề, tiếng chuông cửa xuyên qua phòng khách truyền tới căn phòng, ung dung thong thả, hết tiếng này đến tiếng khác.
“Ai vậy…”. Cô lẩm bẩm một tiếng bịt tai lại. Sớm như vậy…
Bỗng nhiên, dây thần kinh trong đầu bị siết chặt trong nháy mắt, trong lòng cô nhảy dựng lên, nhất thời tỉnh táo lại.
Toàn bộ chuyện tối qua hiện lên trong đầu, người đứng ngoài cửa lúc này là ai, không cần nói cũng biết.
Ôn Thư Du luống cuống xốc chăn lên, chân trần nhẹ nhàng chạy đến bên cửa, nhìn thấy bóng dáng cao lớn ngoài cửa thông qua mắt mèo, cô giật mình theo bản năng lùi lại hai bước.
Làm sao đây, làm sao đây, sao anh lại đến nữa rồi! Cô vẫn chưa đánh răng, rửa mặt, chưa thay quần áo!
Ôn Thư Du cuống quýt chạy vào phòng tắm, vừa cầm lấy bàn chải đánh răng, chuông cửa cũng ngừng lại, hơn nữa dường như không có ý tiếp tục vang lên.
Cô nín thở lưu ý động tĩnh bên ngoài, tiếp theo nhanh chóng rửa mặt, chải tóc thay quần áo. Trước khi đi lấy quần áo, cô còn đứng trước tủ chải chuốt một lát.
Sửa soạn sẵn sàng cũng mất mười phút. Ôn Thư Du vừa rón rén đi tới cửa, vừa đoán già đoán non xem phải chăng người ngoài cửa đã đi mất rồi.
Nếu không thì vì sao lại không tiếp tục bấm chuông nữa? Đã lâu như vậy rồi, chắc là anh không kiên nhẫn đến vậy đâu…
Cách cửa vài bước, chuông cửa lại đột ngột vang lên.
Ôn Thư Du hoảng sợ, nhịp tim vừa mới bình thường lại lập tức tăng tốc. Cô kìm lòng không được siết chặt tay, miệng lưỡi đột nhiên khô khốc.
Sau chuyện tối hôm qua, cô biết anh nhất định sẽ trở lại, nhưng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, hơn nữa thời gian còn quá sớm, cô còn chưa chuẩn bị gì cả.
Nhưng cô không thể không mở cửa… Hàng xóm cùng tầng mỗi sáng đều ra ngoài vào một khung giờ cố định, nếu Lương Yến Tân vẫn chờ ở ngoài cửa thế này, đến lúc đó hàng xóm nhìn thấy nhất định sẽ đến có lòng hỏi thăm vài câu.
Nghĩ đến đây, Ôn Thư Du che mặt than thở một tiếng, yên lặng hít sâu cổ vũ bản thân.
Có gì phải sợ, dù sao sớm muộn cũng phải đối mặt. Cô mím môi, buông tay xuống hăng hái mở cửa ra.
Một thân hình cao lớn đứng án ngữ trước cửa.
“Cuối cùng cũng chịu mở rồi hửm?”. Người đàn ông đút một tay trong túi quần, áo gió màu đen làm nổi bật thân hình to cao, đôi mắt nhìn cô chằm chằm còn thấp thoáng ý cười.
Đôi mày và nét xấu xa trên gương mặt anh vẫn rất giống với năm năm trước, nhưng có gì đó đã thay đổi.
Cánh cửa này tựa như có ma lực thần kỳ nào đó, thoáng cái đã vượt qua năm năm đến hiện tại khiến cô cảm thấy không chân thật.
Năm năm trước, khi anh hờ hững hoặc thờ ơ nhìn chằm chằm vào cô sẽ khiến cô sợ hãi hay thấp thỏm; bây giờ cũng giống vậy nhưng lại mang theo chút dịu dàng của tình cảm vừa chớm nở.
Chân cô hơi run.
Ôn Thư Du bất lực nắm chặt tay nắm cửa.
Bỗng dưng, anh tiến đến gần, một tay chống lên khung cửa, cúi đầu ung dung nhìn cô: “Ôn tiểu thư, dịch vụ quản gia riêng… em có cần không?”.
=====