Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều

Chương 5

Dịch: Phi Phi

Ôn Thư Du rầu rĩ nhào lên chiếc giường mềm mại, dép lê tung hai cái rồi “Bịch” xuống mặt đất.

Hai cẳng chân vẫy như đuôi cá phía sau, một bàn tay đập xuống giường, cuối cùng lấy cái gối trùm qua đầu.

A a a a xấu hổ chết mất!

Bị anh ấy nhìn thấy trong bộ quần áo trẻ con hết mức, lại còn hét lớn như vậy nữa chứ!

Đã vậy anh hai còn nói rành rọt chuyện cô ngủ nướng!

“Miên Miên!”. Cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang mấy tiếng.

Ôn Thư Du nắm chặt chiếc gối đầu, không chịu hé răng.

“Miên Miên, mở cửa cho mẹ?”.

Cô lề mề ngồi dậy, sờ hai má nóng rẫy của mình, rón rén chạy vào phòng tắm, nói vọng ra cửa: “Con đang trong nhà vệ sinh”.

“Thế con chỉnh trang xong nhớ xuống dưới nhé”. Triệu Đường Như ngẫm nghĩ gì đó, lại bổ sung: “Khi nào ăn cơm rồi xuống cũng được”.

“Con biết rồi ạ”.

Nhận được câu trả lời, Triệu Đường Như quay người rời khỏi phòng của Ôn Thư Du.

Đợi vài giây sau, Ôn Thư Du thở nhẹ, đứng thẳng nhìn vào gương.

Tóc tai rối bời, mặt đỏ như cà chua chín, dáng vẻ như vậy hoàn toàn chẳng giống chỉ vì lúng túng và xấu hổ.

Cô không cho mẹ vào phòng cũng vì chột dạ, sợ mẹ sẽ nhìn ra điều gì.

Cô nhìn chằm chằm vào gương một lúc, hậm hực nhìn đôi tai và cái đuôi thò ra khỏi bộ quần áo.

Đợi mặt bớt nóng, Ôn Thư Du thay một chiếc váy khác, chải đầu cẩn thận, đi tới đi lui kiểm tra trước gương, đến khi mọi chi tiết dù nhỏ nhất đều khiến cô vừa lòng mới chịu rời khỏi phòng thay đồ.

Nhưng đến khi cô chuẩn bị mở cửa thì bàn tay đặt trên then cửa lại cứng đờ.

Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, cô lại không nhịn được che mặt thẹn thùng.

Khuôn mặt và cả ánh mắt vừa rồi của anh hiện rõ trong đầu cô…

Hình như thoáng vẻ kinh ngạc, sau đó ý cười từ từ hiển hiện… Ngay cả cô cũng bất ngờ vì mình lại để ý được đến nhiều chi tiết như vậy chỉ trong vài giây đối diện ở khoảng cách xa.

Đứng tại chỗ một lúc, cô thở dài xoa mặt, quyết định mở chốt cửa.

Cô đâu thể cứ trốn mãi trong phòng, nếu cô thật sự trốn đến bữa cơm trưa mới chịu xuống, thế chẳng phải tự khai mình quá xấu hổ hay sao?

Ôn Thư Du chỉnh lại đầu tóc, nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài.

Điều bất ngờ chính là phòng khách rất im ắng, chỉ có một mình Triệu Đường Như đang ngồi trên sô pha uống trà hoa.

Chẳng lẽ đi rồi sao?

“Mẹ”. Ôn Thư Du xuống tầng một, không biết mình nên cảm thấy may mắn hay mất mát: “Mọi người đâu rồi ạ?”.

Triệu Đường đặt chén trà nhỏ tinh xảo xuống bàn: “Yến Tân và anh cả con ở trong thư phòng, bố con đang tưới hoa trong vườn, Trị Nhĩ thì đi ôm ấp cái xe mới cục cưng của nó rồi”.

Ôn Thư Du lặng lẽ thở phào, ngồi gần bên cạnh Triệu Đường Như.

“Mẹ”. Cô lên tiếng, giọng nói không khỏi mang theo ngữ điệu trách móc: “Nhà có khách đến chơi mà sao không nói trước với con một tiếng, làm con mặc như vậy mà chạy ra ngoài”.

Triệu Đường Như an ủi: “Không sao đâu, con còn nhỏ, vẫn chưa lớn mà, không ai thấy mất lịch sự đâu, hơn nữa bộ quần áo kia dễ thương thế còn gì”.

“Mười sáu tuổi còn nhỏ gì nữa ạ”. Ôn Thư Du lầm bầm bất mãn.

Những lời của mẹ cô không phải đang an ủi cô, ngược lại còn đả kích cô.

Rõ ràng, ngay từ đầu cô đã không muốn lấy thân phận trẻ con và người lớn để đối diện với anh ấy.

“Phải phải, Miên Miên nói đúng, là mẹ thiếu sót”. Triệu Đường Như bật cười, thân thiết véo má con gái.

“Con gái của mẹ lớn rồi, đúng là nam nữ khác biệt, lần sau mẹ nhớ sẽ báo trước cho con”.

Hai mẹ ngồi ngồi trò chuyện trên sô pha, thoáng chốc đã qua gần một tiếng.

“Bà chủ”. Thím Trương đến gần nhắc nhở: “Cơm trưa đã chuẩn bị xong, dùng luôn bây giờ chứ ạ?”.

Nghe vậy, Triệu Đường Như nhẹ nhàng vỗ lưng Ôn Thư Du: “Miên Miên, đi hỏi anh con đi”.

“Con đi á?”. Ôn Thư Du sửng sốt.

“Đúng vậy, không thì hai đứa nó lại nói chuyện không màng thời gian đâu”.

“… Ồ, vâng ạ”. Ôn Thư Du đứng lên, lật đật bước lên tầng.

Càng đến gần thư phòng, nhịp tim của cô càng dồn dập.

Thập thò tới lui ngoài cửa một lúc, cuối cùng cô cùng do dự thở nhẹ, gõ mấy cái lên cửa.

Ba tiếng không nặng không nhẹ.

Ôn Thư Du nín thở dỏng tai lên nghe, nhưng hình như bên trong vẫn không hề có động tĩnh.

Chẳng lẽ cô gõ nhẹ quá sao? Cô nhíu mày, định dùng sức gõ thêm ba tiếng nữa.

“Ai đó?”. Giọng nói của Ôn Lãng Dật truyền đến.

Cô vội lên tiếng trả lời: “Anh, là em đây”.

“Miên Miên? Cửa không khóa, em vào đi”.

Ôn Thư Du bấu chặt ngón tay, nhẹ nhàng kéo chốt, từ từ đẩy cửa phòng.

Bên trong vẫn là căn phòng quen thuộc mà cô biết, nhưng vì sự xuất hiện của người nào đó mà giờ phút này tựa như nó đã trở thành một thế giới khác.

Hàng mi của cô khẽ run rẩy, một tay nắm then cửa, một tay bám trên khung cửa, ngước mắt nhìn vào trong.

Ôn Lãng Dật đang mở cửa sổ, Ôn Thư Du bất chợt ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt, ánh mắt khẽ lay động, chuyển đến người đang ngồi trên sô pha.

Người đàn ông dáng cao chân dài đang ngồi đó, hai chân tùy ý gác lên nhau, tay phải đặt trên tay vịn hờ hững cầm chiếc ly thủy tinh, giữa hai ngón tay còn kẹp một điếu thuốc lá màu trắng.

Rượu màu hổ phách sóng sánh trong ly thủy tinh, tựa như màu sắc trong đôi mắt anh lúc này.

Anh cứ nhìn cô như vậy, híp mắt từ từ phun ra một làn khói trắng.

Ôn Thư Du nghẹt thở, vội vàng rời mắt.

“Sao vậy?”. Ôn Lãng Dật nhìn cô cười hỏi.

“Cơm trưa đã xong”. Ngón tay cô vô thức miết qua lại trên khung cửa: “Mẹ bảo em lên hỏi các anh khi nào thì ăn”.

“Bây giờ cũng được”.

“Vâng”. Cô gật đầu muốn lùi về sau, muốn đóng cửa nhưng bỗng nhiên lại bị gọi lại.

“Miên Miên, đừng đi vội. Tiện lấy cuốn album ảnh lần trước anh mua cho em”.

Ôn Thư Du dừng chân, lại đẩy cửa ra thêm một chút.

Ôn Lãng Dật khó hiểu: “Sao không vào đây?”.

Cô mấp máy môi, định nói rồi lại thôi, cuối cùng đành đẩy cửa đi vào.

“Đúng rồi”. Ôn Lãng Dật tiện tay lấy âu phục treo một góc ném sang phía sô pha: “Trả anh này, áo lần trước anh cho Miên Miên mượn. Em ấy cứ khăng khăng nói phải giặt sạch rồi trả anh. Có mượn có trả, ngoan chứ hả?”.

Lương Yến Tân duỗi tay bắt trúng, thoải mái đặt sang một bên, cười phụ họa: “Ngoan”.

Cùng một chữ, nhưng thốt ra khỏi miệng Lương Yến Tân lại khác hoàn toàn.

Ôn Thư Du rụt rè bắt tay sau lưng, người đứng thẳng tắp như cành non, lí nhí một câu: “… Chuyện lần trước, cảm ơn anh”.

“Anh hả?”. Ôn Lãng Dật đang tìm đồ trước kệ sách đột nhiên khựng lại, giả vờ kinh ngạc.

“Lần trước không phải em gọi ‘chú’ hả, sao giờ lại đổi thành ‘anh’ rồi?”.

Ôn Thư Du xấu hổ: “Anh cả!”.

Nào ngờ người ngồi trên sô pha bỗng nhiên lên tiếng: “Dựa vào quan hệ của chúng ta, tôi vẫn có thể hưởng chút lợi này chứ nhỉ”.

Giọng nói cùng ngữ điệu của anh vương vấn men say, nhưng nhìn kỹ lại không giống uống say, tựa như chỉ là chút hứng thú vui đùa do rượu đem lại.

Anh đặt chiếc ly thủy tinh trên tay xuống, dụi điếu thuốc trong gạt tàn, ngước mắt nhìn qua, một bên khóe môi còn cong lên, ý cười nơi đáy mắt ẩn hiện như có như không.

“Lại gọi một tiếng ‘Anh’ nghe nào?”. Dường như sợ chưa đủ, anh còn nói thêm.

Ôn Thư Du không chịu nổi ánh mắt của người đàn ông, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, gọi một tiếng: “Anh”.

“Bảo em gọi là gọi liền, ngày thường em cũng đâu nghe lời anh đến vậy”. Ôn Lãng Dật cười, quay người lại: “Hình như là anh nhớ nhầm, tập album không có trong thư phòng. Em đợi một lát, anh xuống gara tìm xem, chắc là để quên trong xe rồi”.

Nói xong, Ôn Lãng Dật lập tức rời khỏi thư phòng.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cô không kịp phản ứng. Thư phòng trở lại trạng thái yên tĩnh, chỉ còn lại cô và Lương Yến Tân.

Ôn Thư Du chậm bước đến cạnh bàn làm việc, gảy bâng quơ chậu cây xanh mà Triệu Đường Như trang trí ở đó.

Ở khoảng cách này, cô lặng lẽ liếc nhìn anh, phát hiện anh đang ngửa đầu nhắm nghiền hai mắt, giơ tay day ấn đường, trông sắc mặt có vẻ hơi mệt mỏi.

Bỗng nhiên, anh mở trừng mắt, Ôn Thư Du giật mình nhìn tránh ra chỗ khác, hồi hộp như bị bắt gặp làm chuyện xấu.

Ngay sau đó, người đàn ông đứng dậy đi ra ngoài.

Mấy phút sau anh cũng chưa quay lại.

… Chẳng lẽ xuống lầu rồi sao?

Ôn Thư Du thả lỏng người, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài, ánh mắt vô tình rơi trên chiếc bàn cạnh sô pha.

Trên bàn có chai và ly rượu thủy tinh ban nãy anh đã uống.

Cô ngóng ra cửa, sau đó do dự đi về phía bàn sô pha.

Ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua chai rượu, khúc xạ ra những tia màu sắc xinh đẹp, tương tự với màu mắt anh, đong đầy mê hoặc và hấp dẫn.

Thường ngày cô và Tống Gia Ninh đã từng lén uống không ít loại rượu trái cây, nhưng tư vị của thứ này kỳ lạ hơn bất kỳ đồ uống bình thường nào khác.

Thứ rượu anh vừa uống sẽ có hương vị thế nào?

Ngoài cửa phòng vẫn cực kỳ im ắng, có lẽ tạm thời sẽ không có người đi vào. Vì thế cô mạnh dạn đổ đầy đáy chiếc ly trống không.

Ôn Thư Du nhẹ nhàng ngửi mùi hương của rượu, sau đó đưa ly đến bên môi, đôi mắt cẩn thận rón rén canh cửa, sau đó ngẩng đầu lên.

Rượu sóng sánh theo góc nghiêng của ly, ngay khi rượu chạm đến môi dưới, chuẩn bị len lỏi vào khoang miệng…

Cửa phòng khép hờ đột nhiên bị đẩy ra, người đàn ông đang muốn đi vào nhưng bước phút chốc đã khựng lại.

Ôn Thư Du hoảng sợ, đầu óc cứ như tạm dừng hoạt động, vẫn duy trì tư thế cầm ly, ngơ ngác nhìn anh.

Khuôn mặt người đàn ông còn sót lại chút vệt nước, ánh mắt cũng rõ ràng hơn, nhìn có vẻ là vừa đi rửa mặt.

Anh hơi nghiêng đầu nhướng mày, ánh mắt di chuyển từ ly rượu trên tay cô xuống bàn sô pha, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt cô.

Khoảnh khắc bất ngờ ngắn ngủi biến mất, nhường chỗ cho ý cười vấn vương chợt thoáng qua: “Dùng ly của anh, còn dám uống trộm rượu trong ly của anh nữa hả?”.

—–
Bình Luận (0)
Comment