Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều

Chương 66

Dịch: Phi Phi

“Người đâu rồi?”. Ôn Lãng Dật cúp điện thoại, mở cửa ban công trở về phòng khách.

Người làm dừng việc trên tay, trả lời: “Cô chủ không kiên quyết ra ngoài nữa nhưng trông có vẻ rất tức giận, đã trở về phòng rồi ạ”.

Nghe vậy, anh trầm ngâm suy tư giây lát, sau đó cũng quyết định bước đến cầu thang.

Lên tầng, Ôn Lãng Dật đứng lặng cách trước cửa phòng Ôn Thư Du vài bước. Đứng một lúc lâu, cuối cùng anh vẫn quay người trở về thư phòng.

Ôn Lãng Dật thầm nghĩ, cứ để cho em gái thời gian để bình tĩnh, tiện thể cũng giúp anh khỏi mềm lòng khi đối mặt với dáng vẻ tủi thân của em gái.



8 giờ.

Ôn Thư Du nằm trên giường nhìn giờ không chớp mắt trên điện thoại di động. Cô bọc chăn lăn qua lăn lại trên giường như cá quẫy dưới nước.

A… lần đầu tiên cô cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy.

Vừa rồi cô nhất thời bị choáng váng bởi câu thoại của Romeo mà Lương Yến Tân nói khiến quên mất chuyện chính là hỏi Ôn Lãng Dật có lại đánh anh hay không.

Đêm nay cô nhất định phải hỏi câu này, còn phải chính mắt xem vết thương của anh như thế nào.

Lăn lộn trên giường một lúc, cô lấy di động mở Wechat, gửi đi liền một lúc mấy biểu tượng la khóc tùm lum.

Đây là một nhóm chat có cô, Khúc Vân Chu và cả Tống Gia Ninh.

Chỉ qua mấy giây đã thấy Khúc Vân Chu trả lời.

[Sao thế, hẹn hò không như ý hả?]

Tiếp theo, Tống Gia Ninh cũng gửi một biểu cảm dò hỏi.

Vốn dĩ Ôn Thư Du muốn gửi tin nhắn thoại nhưng nghĩ một lúc vẫn quyết định im lặng soạn tin nhắn thường.

[Mình tiêu đời rồi… chuyện yêu đương bị anh trai phát hiện!!!]

Theo sau dòng tin nhắn là một biểu tượng thỏ con khóc sụt sịt đáng thương.

[Anh trai cậu? Anh trai cậu làm thế nào mà phát hiện được?]

[Đột nhiên anh ấy đến nước Anh! Chẳng hề báo trước một tiếng đã đến cổng trường, mình vừa ra đến cổng trường đã bị tóm được.]

[Anh trai cậu đến nước Anh hả?]

Ôn Thư Du đọc tin nhắn của Tống Gia Ninh, trả lời: [Ừ ừ đúng vậy. Anh ấy còn nói đến đây vì muốn cho mình bất ngờ, ai ngờ người bất ngờ lại là anh ấy mới đúng.]

[Vậy hiện giờ cậu phải làm sao?]

[Chỉ có thể chờ đến kỳ nghỉ Giáng sinh vào tháng 12 để về nước nói chuyện này cho tất cả mọi người thôi.]

[Thế chuyện hẹn hò của hai người thì sao?]

Thấy câu hỏi này, Ôn Thư Du uể oải ngồi dậy, nhắn tin trả lời bằng một tay: [Anh ấy đi chuyến này mất công rồi, hỏng hết.]

Mặc dù đây cũng không phải là hậu quả nghiêm trọng nhất nhưng trước mắt nó vẫn khiến cô rất khổ sở.

[Nói sớm một chút cũng tốt, dù sao thì những chuyện thế này giấu thêm một ngày thì lo thêm một ngày. Nan giải nhất là anh trai cậu không hề chuẩn bị gì mà đã bắt gặp chuyện này, hẳn là đã nổi trận lôi đình.]

[Mình giấu bọn họ là vì muốn tìm cơ hội tốt để nói chuyện, kết quả lại thành ra vậy.]

[Hay là cậu lại hạ từng người như lúc chuẩn bị đi du học ấy, bắt đầu từ anh trai cậu. Chắc chắn anh ấy sẽ giúp cậu giấu giếm, cậu nên kéo anh ấy về phe mình trước đã.]

[Kéo về phe mình á? Hôm nay anh trai mình xông thẳng đến đấm Lương Yến Tân, nếu không phải mình đứng ra ngăn thì còn đánh nữa. Chiều nay bọn họ nói chuyện riêng, mình cũng không biết có đánh nhau nữa hay không, làm gì có chuyện đứng về phe mình.]

Tống Gia Ninh: [Anh trai cậu đánh người hả?]

[Đúng vậy, cậu không biết lúc đó nhìn anh ấy hung dữ thế nào đâu!]

Hung dữ… Tống Gia Ninh nhìn chằm chằm hai chữ này, yên lặng nắm chặt di động.

[Không ngờ đấy.]

Tin nhắn gửi đi, chưa đến hai giây sau Ôn Thư Du đã trả lời: [Anh mình vẻ ngoài ôn hòa vậy thôi.]

Cô nhìn những lời này, vô thức lại rơi vào trầm tư.

Ba người trò chuyện tới lui, phân tích tình hình, bàn hết chiêu này đến chiêu khác, cuối cùng cũng biết được đêm nay Ôn Thư Du muốn lén ra ngoài. Khúc Vân Chu nhắc nhở cô nhất định không được biểu hiện quá bình tĩnh, quá dễ dàng thỏa hiệp.

“Dựa vào tính cách của cậu, sao có thể không gặp mặt mà đã chịu đi được? Hoặc là làm bộ đi lấy lòng anh cậu, hoặc là phải giận dỗi, hai cái chọn một đi”.

Ôn Thư Du bỗng nhiên cảm thấy hình như biểu hiện của mình có vẻ thỏa hiệp quá dễ dàng thì phải? Cứ im lặng ở trong phòng như thế chắc chắn sẽ khiến Ôn Lãng Dật nghi ngờ.

Nhưng mà, nếu bây giờ bảo cô đi nịnh nọt lấy lòng Ôn Lãng Dật thì dễ dàng cho anh quá.

“Mình chọn cách thứ hai”. Nói xong, cô lập tức đứng dậy, sửa sang tóc tai trang phục rồi lấy điện thoại đi xuống lầu.

Người làm kinh ngạc nhìn cô: “Cô chủ”.

“Tôi muốn ra ngoài, có chuyện quan trọng phải làm”.

“Cô chủ, hay là cô lên tầng nói với cậu chủ một tiếng đã?”. Người làm tỏ vẻ mặt đau khổ.

“Còn lâu tôi mới thèm đi xin anh ấy!”. Ôn Thư Du cố ý cất cao giọng để ai đó nghe thấy.

Kết quả cuối cùng là cô có làm thế nào cũng không thể ra ngoài, nhưng dù sao cô cũng chẳng trông mong làm vậy có thể đạt được mục đích, cho nên cũng không hề cảm thấy thất vọng.

“Cô chủ, tối nay cô chưa ăn gì cả, hiện giờ có muốn ăn chút gì không?”.

Nghe thấy người làm hỏi, Ôn Thư Du thầm giơ ngón tay cái tán thưởng trong lòng, sau đó buồn bực ném ra một câu “Không muốn ăn”, tiếp đó bực bội chạy về phòng, đóng sập cửa phát ra một tiếng vang dội.

Mặc dù thư phòng có cách âm nhưng tiếng động bên ngoài không nhỏ, Ôn Lãng Dật cũng cố ý lắng nghe động tĩnh bên ngoài nên không khó để nghe thấy tiếng đối thoại lộn xộn.

Anh cất bước rời khỏi cửa thư phòng, đi đến ngồi sau bàn làm việc.

Ngồi trên ghế nhìn tài liệu một lúc, anh bỗng nhiên thở dài, giơ tay day thái dương.

Lương Yến Tân chỉ cần có tình yêu của em gái anh là đã nghiễm nhiên chiếm thế thượng phong. Người làm anh trai như anh dù có làm thế nào cũng sẽ tăng thêm mâu thuẫn và đối đầu mà thôi.

Sự mâu thuẫn và đối nghịch lớn như vậy, dường như hơn hai mươi năm qua mới xuất hiện lần đầu.



Diễn đủ rồi, Ôn Thư Du lại đứng trước tủ quần áo tiếp nhận “kiến nghị” của hai người bạn.

“Muộn thế này rồi còn ra ngoài gặp anh ta, nếu mặc váy như ban ngày thì có vẻ cố ý quá, nhưng không trang điểm cũng không được”.

“Không sai, phải lưu lại cho anh ta một kỷ niệm cực kỳ sâu sắc lại vô cùng khác biệt mới được”.

Ôn Thư Du thoáng chốc đã nóng mặt vì những câu nói của hai cô bạn, “Hai cậu cũng khoa trương quá rồi đấy! Cũng chỉ là trộm gặp nhau gần nhà thôi mà, không thể đi đâu được, mình còn muốn trở về trót lọt đấy”.

Khúc Vân Chu cười gian xảo, ý tứ sâu xa, “Bọn mình đã nói cậu muốn làm gì đâu. Thế nào, giọng điệu tiếc nuối thế này, chẳng lẽ còn muốn ra ngoài qua đêm hả?”.

Hai người trong điện thoại lập tức cười phá lên chế nhạo.

“Các cậu còn không cho mình ý kiến đi!”. Ôn Thư Du sợ tiếng nói chuyện bị nghe thấy nên chỉ có thể hạ giọng hờn dỗi.

Tống Gia Ninh dỗ dành: “Được rồi, được rồi, đương nhiên sẽ nghĩ mà, đừng vội”.

Camera điện thoại chĩa về tủ quần áo, lướt một vòng. Khúc Vân Chu chợt cảm thán: “Đáng tiếc là không phải ở chung cư của cậu, nếu không thì cậu có thể mặc cái váy đuôi thỏ kia ra ngoài”.

Ôn Thư Du sửng sốt, da mặt lập tức đỏ bừng, “Ngay cả có ở đó thì mình cũng không đời nào mặc bộ đó đâu!”.

Lần trước ở căn hộ của cô, cô đã bị người đàn ông dụ dỗ mặc chiếc váy đuôi thỏ, đến giờ cô còn chẳng có mặt mũi nào nhớ lại cảnh tượng khi ấy nữa.

“Đừng xấu hổ, nói thật nhé, nếu cậu mặc bộ váy đó, đảm bảo Lương Yến Tân sẽ không nhịn được”.

“A Chu!”.

“Được rồi không nói nữa, nói chuyện chính, nói chuyện chính”. Khúc Vân Chu nhịn cười nói.

May là camera đang hướng về tủ quần áo, nếu không hai cô bạn sẽ nhìn thấy vẻ mặt thẹn đỏ bừng của cô lúc này.

A Chu nói câu đó không hề sai chút nào, nhưng chính vì cô ấy nói không sai mới khiến cô cảm thấy xấu hổ cực kỳ…

Ba người bắt đầu thảo luận sôi nổi đến nước hoa, ở một mức độ nào đó, hai cô bạn đã giúp cô xua tan bớt cảm giác não nề và khổ sở vương vấn suốt cả ngày.

Thời gian nghỉ ngơi của Ôn Lãng Dật phần lớn đều rất cố định và quy luật, điểm này Ôn Thư Du rất rõ ràng. Cũng vì vậy mà khi gần đến giờ hẹn, Ôn Thư Du đi tắm rồi tắt đèn chờ đợi trong phòng.

Cuối cùng, ngoài hành lang cũng có động tĩnh, cô vội vàng dán lỗ tai lên ván cửa.

“Miên Miên ngủ rồi hả?”.

“Vâng, cô chủ tắm xong đã tắt đèn đi ngủ rồi”.

“Ừ, mấy người cũng đi nghỉ đi”.

Ôn Thư Du kích động nắm chặt tay. Anh trai cô buồn ngủ rồi!

Tiếng bước chân nhanh chóng biến mất ngoài hành lang, theo sau là tiếng đóng cửa phía bên kia vọng lại.

Cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Lương Yến Tân: [Anh tới rồi à? Không phải đã tới rồi đấy chứ?]

[Ừ, anh tới rồi.]

Nhanh như vậy! Cô che miệng, nhịp tim gia tăng không chịu sự khống chế của lý trí, vội vã gửi một biểu tượng nước mắt lưng tròng.

[Sao anh đến sớm vậy, em còn phải chờ anh em và người làm ngủ say mới lẻn đi được.]

Lương Yến Tân trả lời rất nhanh.

[Đừng vội, anh chờ em.]

Trong bóng tối mịt mờ, Ôn Thư Du nhìn di động che miệng cười ngây ngốc, trong lòng ngọt ngào như vừa nhúng vào hũ mật.

Ít nhất cũng phải đợi hơn nửa tiếng nữa, cô ngồi khoanh chân trên thảm, dựa đầu vào tường gửi tin nhắn cho anh: [Romeo tiên sinh, em đã tắt đèn, đêm nay không có ánh sáng nào lóe lên cửa sổ rồi.]

Cô nín thở chờ đợi. Anh sẽ trả lời như thế nào?

[Em chính là ánh sáng của anh.]

Ôn Thư Du cắn môi, trái tim chợt lỡ một nhịp.

Trong tiểu thuyết, khi Romeo nhìn đến khung cửa sổ kia, anh từng nói Juliet chính là mặt trời của mình.

Vì thế nên Lương Yến Tân mới nói như vậy sao?

[Anh lại trộm đọc rồi nhé, lừa em, rõ ràng anh nói chỉ nhớ một câu kia thôi.]

Anh trả lời cũng rất nhanh, một câu ngắn ngủi nhưng đã hóa thành nhiệt độ nóng rẫy dần lan tràn trên má cô.

Mặc dù chỉ là những chữ vô tri vô giác, nhưng nó lại vô tình khiến cô cảm giác được ngữ khí trong lời này dường như giống với ngữ khí đạm nhiên thường ngày của anh.

[Anh không cần phải lấy lời thổ lộ của người khác để qua loa lấy lệ với em.]



40 phút sau, Ôn Thư Du đi tất, xỏ dép lê rồi lặng lẽ mở cửa xuống lầu.

Đương nhiên là trước khi rời khỏi phòng, cô cũng không quên lấy chăn gối ngụy trang thành vẫn có người nằm trên giường như trong phim truyền hình, mặc dù theo cô cảm thấy là làm như vậy thật rườm rà mà chưa chắc đã hiệu quả.

Căn biệt thự chỉ còn lại ánh đèn sàn và đèn hắt tường mờ nhạt, tất cả cửa phòng đều đóng chặt.

Cô căng thẳng nắm chặt tay, lòng bàn tay bắt đầu ra mồ hôi, tim đập ngày càng nhanh tựa như muốn nện những tiếng rầm rập lên lồng ngực.

Cô thuận lợi lẻn khỏi biệt thự, không đi cửa tự động mà chọn đi cửa nhỏ bên cạnh, vừa đẩy cửa vừa cảnh giác quay lại nhìn.

Cũng may không có người phát hiện.

Ra khỏi cửa chính, cô xác định rõ phương hướng rồi rẽ trái chạy thẳng ra đường lớn – vì sợ hãi nếu chần chừ sẽ bị phát hiện, cũng vì muốn nhanh chóng được gặp anh.

Nhưng chưa chạy được mấy bước, Ôn Thư Du đã thấy một bóng đen cao lớn gần đó.

Người đàn ông đứng dưới những bóng cây rậm rạp hắt bóng xuống mặt đường.

Bước chân cô bỗng dừng lại.

Người nọ im lặng đứng nhìn về phía cô.

Ngay lập tức, Ôn Thư Du vội vàng chạy như bay về phía đó, thoáng chốc đã được người đàn ông ôm chặt trong lòng.

Vẫn là mùi hương quen thuộc khiến cô an tâm, còn cả nhiệt độ cơ thể đủ xua tan hơi lạnh trên người cô.

Cánh tay anh siết rất chặt, trái tim gần bên tai cô cũng đập dồn dập thổn thức. Hai người cứ như vậy ôm nhau dưới bóng đêm yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng tiếng tim đập và hơi thở của đối phương.

Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy mình không chỉ giống hò hẹn đêm khuya với người yêu mà còn muốn bỏ trốn theo anh.

Hồi hộp, kích thích, hưng phấn và thỏa mãn, mọi xúc cảm kịch liệt nhất đều cuốn trôi mọi suy nghĩ của vô vào lúc này.

“Sao em không mặc áo khoác?”. Hơi thở của người đàn ông hơi gấp gáp, giọng nói hơi khàn. Bàn tay nhéo bên eo cô xoa lúc nặng lúc nhẹ, mang theo ý vị lăm le tiến công.

Hai chân Ôn Thư Du lập tức mềm nhũn.

Cô nhớ đến “kiến nghị” của Khúc Vân Chu, da mặt thoáng chốc đã nóng lên.

Vốn dĩ cô nên nói “Em quên”, nhưng có lẽ là trong bóng đêm mờ ảo, kích thích tố trào dâng, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đạp đổ “kế hoạch” trong đầu.

Hai tay cô luồn vào vòm ngực người đàn ông, kéo mở vạt áo khoác của anh. Ôn Thư Du ôm lấy vòng eo rắn chắn, hơi nửa thân mình đều vùi trong vòng tay và áo khoác ấm áp của anh.

Sau đó, cô khẽ ngẩng đầu lên, đặt cằm trên ngực anh.

Ánh mắt người đàn ông rất nặng nề, nhìn cô bối rối yêu kiều trong lòng mình.

“Em cố ý không mặc”. Ôn Thư Du kìm nén xấu hổ, đỏ mặt ngước nhìn anh, một lúc lâu sau mới hé môi.

“Bởi vì như vậy thì anh có thể dùng áo khoác để ôm em trong lòng, anh nhất định sẽ muốn ôm em”.
Bình Luận (0)
Comment