Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh

Chương 22

Edit: Pinkie

Triệu Vũ Ninh quả thực không dám tin vào mắt của mình.

Triệu Minh Khê có biết cậu đã lựa trong bao lâu không?!

Cậu tức giận đến mức đầu óc ong ong một hồi, vô thức đi đến chỗ kia, định lấy cái hộp ra. 

Sương sớm ẩm ướt, dưới đáy thùng rác đều là nước bẩn.

Ngay cả cái hộp đóng gói khi lấy ra cũng có nước đen chảy xuống, bắn tung tóe lên ống quần của Triệu Vũ Ninh.

Nhiều bạn nữ tay trong tay từ trên lầu đi xuống, lúc đi ngang qua cậu thì đều nhìn cậu kỳ quái, rồi đi đường vòng. 

Hai bạn nam đi cùng với Triệu Vũ Ninh gãi đầu, có chút xấu hổ, đi tới vỗ vỗ vai cậu: “Chuyện gì xảy ra thế? Còn chưa mở hộp đã ném đi, có phải dì quản lý không đưa cho chị ấy không nhỉ?”

Triệu Vũ Ninh nhìn chằm chằm phần giấy dưới đáy hộp đã bị vết bẩn trong thùng rác làm ẩm ướt, không thể nhặt lên được, có lẽ nước bẩn đã thấm vào món quà.

Cậu vẫn đang tức giận, cuối cùng mới tỉnh táo một chút, thả lỏng tay, quay đầu xông đến chỗ trực ban dưới lầu —— Đúng, nhất định là như vậy, nhất định là dì quản lý không đưa cho Triệu Minh Khê. 

Cậu nhanh chóng chạy tới, nhưng không đợi cậu mở miệng, thì dì quản lý ngồi bên cửa sổ ngẩng đầu lên, nhận ra cậu: “Ơ, là cậu sao, cậu đừng có đến hỏi tôi là có phải tôi không giao cho chị gái cậu đấy nhé. Tối hôm qua khi cô bé trở về, tự tay tôi đã giao cho cô bé, vì thế tôi không đổi ca đâu!” 

Tay Triệu Vũ Ninh chống trên cửa sổ, không dám tin: “Vậy làm sao nó lại xuất hiện trong thùng rác?! Ngay cả mở cũng chưa mở!”

“Tự con gái người ta ném nha! Nhận lấy từ trong tay dì, nhìn cũng không thèm nhìn một chút, quay người đi xuống mấy bậc thang rồi ném đi!” 

Dì quản lý nói xong, nghi ngờ nhìn Triệu Vũ Ninh: “Không phải cháu là em trai của con bé sao? Con bé nói sau này cháu tặng quà gì, bất kể cái gì thì cũng đừng nhận.” 

Triệu Vũ Ninh tức chết: “Làm sao cháu không phải là em trai của chị ấy cơ chứ?!”

Dì quản lý nói: “Là em trai sao con bé lại không chịu nhận đồ của cháu?! Đi nhanh đi, đừng có lén lén lút lút ở ký túc xá nữ, mà dì khuyên nè, còn nhỏ nên chăm chỉ học hành cho giỏi ——”

Dì quản lý liếc mắt nhìn thấy bảng tên trước ngực Triệu Vũ Ninh: “Mới học lớp mười đã muốn theo đuổi đàn chị xinh đẹp sao, người ta học lớp mười hai, bận rộn học hành làm sao có thời gian để ý tới cháu? Người từng trải như dì khuyên chân thành một câu, không có kết quả đâu!”

Triệu Vũ Ninh: “……”

Trong lòng Triệu Vũ Ninh vô cùng tức giận nhưng không có chỗ phát tiết.

Sau khi biết thì ngoài tức giận ra, còn có xấu hổ khi bị hai thằng bạn nhìn thấy quà của mình bị ném ra ngoài, còn có một cảm giác không rõ, khó tả xen lẫn với sợ hãi và bực bội xuất hiện trong lòng cậu. 

Cậu vung tay bỏ đi.

Hai người bạn của cậu vội vàng đuổi theo, một người nói: “Chị gái cậu thật bướng bỉnh, sao lại bỏ nhà rời đi lâu như vậy? Mà tớ nói chứ, chuyện này có liên quan gì tới cậu? Cậu cũng đừng quản, trọ ở trường cũng không có gì mà, chẳng lẽ tới Tết Nguyên Đán chị ấy cũng không trở lại. Được rồi, sắp tới không phải có sinh nhật của mẹ cậu sao? Đúng lúc hạ cho chị ấy một bậc thang.”

“Cậu mới bướng bỉnh!” Triệu Vũ Ninh buồn bực nói: “Cậu không hiểu rõ tình hình của nhà tớ, đừng nói nhảm!”

Bây giờ, bỏ nhà đi đâu còn đơn giản như vậy, hiện tại Triệu Minh Khê đoạn tuyệt quan hệ với nhà cậu!

Trước kia, chưa từng có chuyện cậu tặng quà, liên tiếp đi lấy lòng, mà lại không dỗ dành được Triệu Minh Khê.

Lần này là lần đầu tiên.

Một người khác an ủi: “Tớ cũng cảm thấy như vậy, cậu cũng chớ nên gấp gáp, qua một thời gian, chị cậu sẽ tốt thôi. Tớ cũng thường xuyên cãi nhau với chị tớ. Lần cãi nhau ghê nhất chị ấy đã mua vé máy bay ra nước ngoài. Nhưng tốt xấu gì cũng là người nhà mà, hết giận rồi sẽ ổn thôi.”

Bước chân Triệu Vũ Ninh dừng lại, vuốt trán: “Các cậu không hiểu, tình huống nhà tớ rất phức tạp. Giữa tớ và chị ấy…… không giống giữa cậu với chị cậu.” 

Quan hệ giữa cậu và Triệu Minh Khê có rất nhiều năm trống không, nhưng hai năm này lại phát sinh rất nhiều chuyện.

Khoảng thời gian này, trong nhà không có Triệu Minh Khê, những chuyện xảy ra trong hai năm này thường xuyên xuất hiện trong đầu Triệu Vũ Ninh.

Phòng của cậu gần phòng của Triệu Minh Khê nhất. Có mấy lần, nửa đêm cậu chơi game, nằm ngủ thiếp trên sàn nhà trước ghế sô pha. Nửa đêm đi vệ sinh, Triệu Minh Khê phát hiện sẽ lại gần, lấy một cái ghế, nhón chân lên để vươn tay lấy tấm chăn trên tủ quần áo tới rồi rón rén đắp cho cậu.

Có hai lần Triệu Vũ Ninh tỉnh giữa chừng, lập tức kéo Triệu Minh Khê cùng chơi game. Triệu Minh Khê không chịu, nói ngày hôm sau phải đến trường, thì cậu lập tức uy hiếp, nói là cậu sẽ dạy cho chị ấy. Triệu Minh Khê không lay chuyển được cậu, nên đã đồng ý.

Hai người khóa chặt cửa, đeo tai nghe lên, vặn nhỏ âm lượng, trông là biết ngay trong đêm khuya có tật giật mình.

Trên màn hình hiện biểu tượng game over, ánh sáng màu xanh lam nhấp nháy, hai người sẽ ủ rũ. Nếu như qua cửa thành công, hai người sẽ hưng phấn thấp giọng cười, giơ cao nắm đấm.

Mười bốn tuổi, nhưng Triệu Vũ Ninh cũng biết rõ Triệu Minh Khê là vì muốn hòa nhập cho nên mới làm cậu vui lòng.

Ngay từ đầu, đối với chuyện này, cậu có chút bài xích.

Nhưng trong nhà luôn không có ai, anh cả, anh hai đều có sự nghiệp, Triệu Viên thì luôn lên lớp học mấy môn theo sở thích, cũng chỉ có Triệu Minh Khê vừa tới thành phố này ở nhà, thời gian hai người ở chung là nhiều nhất.

Thế là, một tới hai đi, Triệu Vũ Ninh cũng quen với việc cùng nhau chơi đùa với Triệu Minh Khê.

Thậm chí đến năm mười bốn tuổi, cậu đã dần dần không còn chạy theo sau mông Triệu Viên cả ngày nữa, mà chuyện đầu tiên sau khi tan học về nhà là tìm Triệu Minh Khê.

Mùa hè năm ngoái, cậu và Triệu Minh Khê nhặt được một con mèo nằm cuộn tròn dưới gầm ô tô trong bãi đậu xe của khu biệt thự. 

Triệu Viên dị ứng với rất nhiều thứ, nào là lông mèo, đậu phộng. Vì thế trong nhà luôn luôn không nuôi bất gì thú cưng nào. Hai người bọn họ cũng không có cách nào mang mèo về nhà, để ở chỗ đó thì lại sợ mèo con hai tháng tuổi sẽ bị nắng hè thiêu chín.

Thế là hai người mua lều vải, thức ăn cho mèo, hộp cát vệ sinh mèo ở trên mạng, mang con mèo sữa nhỏ tới chỗ thoáng mát ở căn nhà sau núi.

Cứ như vậy nuôi mèo nhỏ hai tháng.

Nghỉ hè qua đi, con mèo con kia đã lớn, có thể chạy nhảy, cũng không còn bộ dáng gầy yếu trước đó. 

Triệu Minh Khê phụ trách lên mạng tìm nhiều gia đình nào nhận nuôi mèo. Trước khi vào học một ngày, hai người đã lén lút đưa mèo qua chỗ gia đình đó.

Bây giờ trí nhớ ùa về đều rất rõ ràng, đó là một ngày rất nóng, hai người không dám để cho lái xe trong nhà chở đi, mà phải đón xe taxi, nắng nóng muốn chết.

Lúc ấy mặt Triệu Minh Khê còn chưa bị thường, tài xế xe taxi nhìn chằm chằm vào đôi chân dài trắng nõn đang mặc quần short ngắn của cô. Lúc đó Triệu Vũ Ninh làm bộ điềm nhiên như không có việc gì, thật ra trong lòng rất khẩn trương, thân thể hướng về phía trước, lặng lẽ che chắn cho cô.

Mèo con bốn tháng ý thức được sắp đưa đi, cho nên kêu gào khàn giọng trong xe. 

Sau khi tiễn con mèo xong, trong lòng cậu và Triệu Minh Khê đều trống rỗng, hai người còn đi ăn Haagen Dazs.

Đây cũng là bí mật nhỏ giữa cậu và Triệu Minh Khê. 

Qua đợt này, Triệu Vũ cũng nhận ra được miệng mình rất xấu, có đôi khi còn không tự chủ hướng về phía Triệu Viên. Cậu vẫn cho rằng đây là phương thức ở chung của cậu và Triệu Minh Khê. Triệu Minh Khê đến sau, chịu thiệt thòi một chút, ắt hẳn sẽ không để ý gì. 

Nhưng hiện tại, Triệu Minh Khê thà làm ngọc vỡ, làm ngói không lành, tình nguyện cái gì cũng không có, cũng không cần dù chỉ là một chút.

Giống như bây giờ chị ấy muốn chặt đứt mọi liên quan, cũng không muốn tiếp tục mối liên hệ này với cậu nữa.

Trên mặt Triệu Vũ Ninh là phẫn nộ, nhưng trong lòng thật sự rất không biết phải làm sao.

Cậu nên làm cái gì bây giờ.

Ba người đi tới tòa nhà dạy học của lớp mười, bạn bè thấy tâm trạng hỏng bét của cậu thì giúp cậu nghĩ cách: “Cậu không phải nói chị cậu thích Thẩm Lệ Nghiêu sao, nếu không cậu nghĩ biện pháp tác hợp cho họ một chút, tác hợp thành, khẳng định chị cậu sẽ hòa hảo với cậu thôi.” 

“Dẹp, dẹp, dẹp, cái chủ ý ngu ngốc gì thế.” Triệu Vũ Ninh cảm thấy thằng bạn này thực sự không đáng tin cậy.

“Tớ vẫn nên đi tìm anh cả thì hơn.” 

Trước mắt, Triệu Mặc ở nước ngoài quay phim, lại thêm ở trong nhà anh ấy là người nhắm vào Triệu Minh Khê nhất, khẳng định không thể tìm anh ấy. Mà cha cậu thì cũng đang ở nước ngoài bàn chuyện làm ăn, còn không biết chuyện Triệu Minh Khê ở trọ trong ký túc xá của trường, nếu biết, khẳng định sẽ nổi trận lôi đình, cho nên càng không thể đi tìm ông ấy.

Triệu Vũ Ninh chỉ có thể gọi điện thoại cho Triệu Trạm Hoài, thúc giục anh ấy tranh thủ thời gian nghĩ cách.

*

Triệu Trạm Hoài làm sao có thể không nghĩ biện pháp.

Dù sao công ty của anh nhiều việc, xã giao cũng nhiều, Minh Khê đổi số, không thể liên lạc được với cô, nhưng anh lại không thể nhàn rỗi như Triệu Vũ Ninh, đi đến ngồi chờ dưới ký túc xá của cô.

Thế là anh bảo bảo mẫu trong nhà thu dọn quần áo mùa đông thường mặc của Minh Khê, nhét vào trong đó mấy vạn Nhân Dân Tệ, rồi bảo lái xe chở bảo mẫu mang đến cho Minh Khê.

Lần này vì để tránh làm Minh Khê khó chịu, anh cũng không bảo bảo mẫu nhắn gì, chỉ đơn thuần bảo lo lắng thời tiết chuyển lạnh, Minh Khê sẽ bị cảm mạo cho nên đưa quần áo qua cho cô.

Căn dặn xong những lời này, Triệu Trạm Hoài nghĩ nghĩ, lại cảm thấy có chỗ không quá thỏa đáng.

Bảo mẫu này ở nhà họ Triệu khá lâu, được coi là trung thành, người trong nhà đều kính trọng bà ấy một phần, nhưng bà ấy là người chiếu cố Triệu Viên lớn lên, nhưng quan hệ giữa Triệu Minh Khê và bà ấy thì giống như rất bình thường.

Thời gian Triệu Trạm Hoài ở nhà rất ít, nhưng lúc anh ở nhà thì không thấy Triệu Minh Khê nói chuyện với bảo mẫu này.

Để bảo mẫu này đưa qua, chỉ sợ không thể đưa tận tay em ấy, có thể làm cho Triệu Minh Khê xù lông. 

Thế là Triệu Trạm Hoài để cho trợ lý của mình lái xe tới một chuyến.

Nếu là trước kia, Triệu Trạm Hoài chưa chắc đã có thời gian chiếu cố đến cảm xúc của Triệu Minh Khê. Mà bây giờ, có khuyên như thế nào em ấy cũng không chịu trở về, Triệu Trạm Hoài tự nhiên cũng sẽ chú ý nhiều hơn đến em ấy đôi phần. 

Nhưng kết quả, xế chiều hôm đó, bên này của anh cũng giống như Triệu Vũ Ninh. 

Đồ vật đi thế nào, thì trở lại y thế đó.

Bảo mẫu Trương Ngọc Phân còn không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, mang đồ vật xuống xe, ở bãi đỗ xe không ngừng phàn nàn với Triệu Trạm Hoài: “Cô Minh Khê thật khó hầu hạ!”

“Tôi để đồ trong xe, lên tòa nhà dạy học tìm cô ấy. Nhưng không tìm thấy người thì đã bị một thằng bé tóc đỏ đuổi ra ngoài. Có phải cô ấy học người xấu, bạn bè bên cạnh mới không nói lý lẽ như vậy.”

“Cái này mà đổi lại thành cô Triệu Viên, khẳng định sẽ để tôi mang đến ký túc xá, còn rót cho tôi cốc nước nữa đấy.” 

“Được rồi, dì về trước đi.” Sắc mặt Triệu Trạm Hoài đã ức chế đến mức không khống chế nổi, không muốn nghe bà ấy nói nhảm, vội vàng nói với trợ lý của mình: “Đem đồ đạc bỏ lên xe của tôi trước đi.”

Trợ lý nhận lấy đồ đạc từ tay bảo mẫu, mở cửa cáp sau xe Audi của Triệu Trạm Hoài ra bỏ vào.

Bảo mẫu còn muốn nói cái gì đó, nhưng đã bị lái xe của nhà họ Triệu lôi đi.

Chờ sau khi hai người đi, Triệu Trạm Hoài đưa mắt nhìn đồ đạc vẫn còn nguyên trong cáp xe, cau mày nói: “Con bé trở mặt với người trong nhà cũng thôi đi, ấy vậy mà những thứ này cũng không cần, thời tiết bắt đầu trở lạnh thì sẽ lạnh ngay lập tức, đứa nhỏ này cũng quá bướng bỉnh mà.”

“Còn có cậu,” Triệu Trạm Hoài nhìn trợ lý ở bên cạnh: “Không phải tôi bảo cậu đuổi theo sau sao, bảo cậu đi đưa những thứ này?”

“Lái xe nhà anh lái quá nhanh, tôi đuổi theo không kịp.” Trợ lý ủy khuất giải thích: “Nhưng mà có chuyện…… không biết tôi có nên nói hay không.”

“Chuyện gì?” Triệu Trạm Hoài buồn bực, quay người đi về phía thang máy, “Cứ nói đi.” 

Trợ lý vội vàng đuổi theo, do dự một chút.

Triệu Trạm Hoài nghiêng đầu nhìn cậu ấy một cái: “Đến cùng là chuyện gì?”

“Tôi sợ nói ra sẽ châm ngòi cho chuyện nhà của anh.” Trợ lý nói. 

Triệu Trạm Hoài nhíu mày: “Có phải cậu đã thấy cái gì không?”

“Đúng vậy, những gì tôi nhìn thấy khác với những gì bảo mẫu nhà anh nói. Lúc tôi tới đúng lúc Triệu Minh Khê đã ra gặp bà ấy.”

Trợ lý nhìn sắc mặt của Triệu Trạm Hoài, tiếp tục nói: “Lúc ấy hai người đang đứng ở dưới lầu tòa nhà dạy học, gương mặt già nua của bảo mẫu nhăn nhó, khó chịu đưa đồ cho cô ấy. Cụ thể nói gì thì tôi không nghe thấy rõ, nhưng nhìn sắc mặt kia của bảo mẫu, thì nếu là tôi, tôi cũng không muốn nhận đống quần áo này.”

“Đến lúc bảo mẫu nhà anh nói cái gì mà “không biết điều”, thì lúc này Triệu Minh Khê mới không kiên nhẫn được nữa, xoay người bỏ đi. Sau đó gặp phải mấy cậu nam từ sân bóng trở về, rồi mới xảy ra chuyện đuổi bảo mẫu nhà anh sau đó —— Mà anh có biết cậu con trai tóc đỏ mà bảo mẫu nhà anh nói là ai không?” 

Triệu Trạm Hoài dừng bước, sự chú ý của anh không phải là ở câu cuối cùng mà là mấy câu trước đó. 

Từ trước đến nay anh luôn ôn hòa, nhưng lúc này sắc mặt đã khó coi hết mức: “Lý Tiêu, lời cậu nói là thật hay giả?!”

“Lúc ấy hẳn là có học sinh nhìn thấy, nếu anh không tin, tôi sẽ đi tìm vài người đến.”

Về căn bản, Triệu Trạm Hoài không nghĩ tới sẽ có loại tình huống này!

Công chuyện của công ty đã đủ bận rộn, anh luôn luôn không quá quản chuyện trong nhà. 

Đều là do mẹ Triệu quản.

Nếu không phải lần này Minh Khê nói muốn đoạn tuyệt quan hệ, huyên náo rất lớn, sợ cha mẹ biết, anh cũng sẽ không nhúng tay.

Nhưng mà bây giờ anh đã biết, cũng tuyệt đối không thể để những chuyện như thế này xảy ra! 

Bảo mẫu chính là bảo mẫu, nhiều năm làm việc cho nhà anh thì mọi người đã xem bà ấy như người thân, nhưng cũng chỉ là bảo mẫu.

Cho dù Minh Khê có lỗi gì, bà ấy có tư cách gì mà châm chọc, khiêu khích Triệu Minh Khê? 

Mà lúc này, Triệu Trạm Hoài chợt nhận ra một vấn đề.

Trường hợp lần này, có phải trước kia bảo mẫu Trương Ngọc Phân này cũng đã nhằm vào Minh Khê rất nhiều lần, nhưng người trong nhà không hề hay biết hay không?!

Trong lòng Triệu Trạm Hoài rối loạn, hít vào một hơi, ném chìa khóa xe vào trong ngực Lý Tiêu, quay người đi hướng ngược lại.

Lý Tiêu vội vàng nhận lấy chìa khóa xe: “Anh tính làm gì, một lát nữa còn có cuộc họp.” 

“Hội nghị hoãn lại, cậu lái xe, tôi về nhà một chuyến, xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” 

*

Bên này, Phó Dương Hi tức đến mức thở hổn hển, vọt vào phòng học như thùng thuốc nổ, mặt lạnh cởi áo jacket ra, cầm lấy cái cốc trên bàn rót một cốc nước lạnh.

Đàn em trong lớp thấy cậu hùng hùng hổ hổ xông tới, sợ va phải đâu sẽ làm cho bọn họ táng gia bại sản, quả thực bị dọa sợ rồi. Đàn em ngồi ở lối đi nhỏ cuống quýt chuyển cái bàn qua một bên, làm cho ‘lối đi riêng của anh Hi’ càng trở nên rộng rãi hơn.

Triệu Minh Khê và Kha Thành Văn đi tới. 

Các đàn em đều dùng ánh mắt mong ngóng nhìn Triệu Minh Khê, hi vọng cô có thể kéo Phó Dương Hi tỉnh táo lại.

Đối mặt với những ánh mắt hi vọng, ký thác sinh tử này, Minh Khê cảm thấy áp lực thật lớn.

Cô đi qua, nhìn Phó Dương Hi, do dự một chút, nói: “Cậu đừng nóng giận, cái này có gì đâu mà tức giận, bảo mẫu nhà tớ vốn là như thế.”

Phó Dương Hi không dám tin nói: “Bà ấy nhìn cậu như đang liếc vậy!” 

“Vậy thì có làm sao.” Minh Khê nói: “Bà ấy vốn chính dùng ánh mắt gà chọi để nhìn tớ nha.”

Phó Dương Hi: “……”

Phó Dương Hi không thể nhịn được nữa: “Vậy mà bà ấy trực tiếp ném đồ đạc vào trong ngực!

Minh Khê: “Như thế không phải bà ấy càng thêm tốn sức sao?”

Phó Dương Hi: “……”

Minh Khê: “Mà lại cậu đã đuổi người ta đi, cũng đừng tức giận nữa, có được hay không?”

Mặt Phó Dương Hi vẫn còn thối, nhưng mà nghe Minh Khê nửa dỗ nửa khuyên nên cũng bình tĩnh không ít.

Cậu đưa chân kéo ghế ra, khoanh tay ngồi xuống, nói: “Không phải cậu có số điện thoại của tớ sao, lần sau gặp chuyện như vậy thì gọi điện thoại cho tớ ——” Dừng một chút, Phó Dương Hi lại lạnh lùng bù câu: “Hoặc là Kha Thành Văn.”

Kha Thành Văn cũng vội vàng nói: “Được, gọi cho tớ! Rất vui vì được phục vụ cho mỹ nữ! Bảo mẫu nhà cậu cũng quá kiêu ngạo đi! Lại gặp chuyện này thì cậu gọi cho tớ, tớ thay cậu giáo huấn bà ấy!”

“Vậy tớ sẽ gọi cho Kha Thành Văn.” Minh Khê cảm thấy chuyện nhỏ nhặt này không cần phiền phức tới Phó Dương Hi. Nếu đám người của Phó Thị biết cô để thái tử gia nhà họ thay mình đuổi một bảo mẫu thì có thể kiện ra tòa vì tội tổn hại tinh thần hay không.  

Cô quay đầu nhìn về phía Kha Thành Văn: “Tớ còn chưa lưu số điện thoại của cậu, tiện thể bây giờ lưu luôn đi.” 

Đương nhiên Kha Thành Văn nhanh lấy điện thoại di động ra.

Nắm đấm của Phó Dương Hi cứng lại, lạnh lùng nhìn Kha Thành Văn. 

Kha Thành Văn làm bộ như không nhìn thấy, vui tươi hớn hở trao đổi số điện thoại với Minh Khê. 

Minh Khê sau khi tháo khẩu trang xinh đẹp như vậy, bị Phó Dương Hi đánh cũng đáng giá.

Sắc mặt Phó Dương Hi đen thui, lật sách vở rầm rầm, gây rối: “Trao đổi số điện thoại xong chưa, chúng ta đang lên lớp đó! Tuân thủ kỷ luật được không?”

Bây giờ Minh Khê cũng không quá sợ cậu, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường trên bảng đen, không hiểu: “Còn năm phút nữa.”

Phó Dương Hi: “……”

Minh Khê trao đổi số điện thoại di động xong, ngồi xuống, lấy bánh ngọt của hôm nay trong cặp sách ra, đưa cho cậu: “Đây nè!” 

Phó Dương Hi không hài lòng lắm, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Minh Khê: “Hôm nay chỉ có một phần.” 

Minh Khê ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, một phần.”

Hôm qua có nhiều nguyên liệu, cô làm ba phần, hai phần kia thì một phần cho Kha Thành Văn, một phần cho một đàn em khác đã giúp đỡ cô hai ngày trước. Ánh mắt kia của Phó Dương Hi ghen ghét muốn chết, hơn nửa ngày đều không hỏi han cô. Cậu lờ cô đi, cho nên vận khí của cô cũng tăng lên rất chậm. Thế là hôm nay Minh Khê chỉ mang theo một phần. 

Lúc này sắc mặt Phó Dương Hi mới dịu lại, nhận lấy, mở hộp ra rồi lập tức dùng muỗng nhỏ bắt đầu ăn.

Kha Thành Văn và một đám đàn em ở đàn sau ngửi thấy mùi hương thơm ngọt thì hâm mộ chảy nước miếng.

Phó Dương Hi ăn hai miếng, cảm thấy không hài lòng, nghĩ nghĩ, rồi đột nhiên giống như xuất hiện linh cảm mới gì đó, cậu cầm cái hộp đứng dậy. 

Minh Khê:?

Sau đó thì thấy một tay cậu cầm hộp bánh ngọt rời khỏi chỗ ngồi, vừa múc một muỗng nhỏ bánh kem bơ hạt phỉ vào miệng, vừa đi vòng quanh lối nhỏ, sải bước dài ung dung đi một vòng.

Cậu hùng hồn nói: “Mọi người đừng nhúc nhích, hôm nay tiểu gia tớ trực nhật, tớ đi kiểm tra vệ sinh một chút.”

Cả lớp: “Lăn!!!”

Mẹ nó, quá thơm, thật là đói!!!

Minh Khê: “……”

Mới vừa rồi là ai nói muốn tuân thủ kỷ luật?

Phó Dương Hi vừa lòng thỏa ý, vênh váo tự đắc đi trở về.

Minh Khê nhường chỗ cho cậu, để cậu đi vào chỗ ngồi.

Minh Khê nhìn bánh ngọt trong tay cậu một chút, hỏi: “Ăn rất ngon sao?”

Bánh trong tay Phó Dương Hi đã bị cậu ăn gần hết, cậu hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm cái hộp trong suốt, đang cố gắng dùng thìa nhỏ vét miếng cuối cùng, nói: “Cũng bình thường.”

Minh Khê không khỏi cong môi cười.

Tay trái Minh Khê chống đầu, tựa trên bàn, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát cậu.

Mỗi ngày Phó Dương Hi đều nổi bật với mái tóc đó phách lối kia, nhưng từ vết tích tóc bị ép thì có thể nhìn ra cậu ấy không ngủ đủ giấc hoặc là mất ngủ. Nếu như có ngủ, thì tóc ngắn trên trán sẽ dựng lên, sau đầu bị ép xuống. Nhưng Minh Khê nhìn ra được, ngày hôm sau, sau ót cậu ấy không có dấu vết bị ép xuống —— Là suốt cả đêm không ngủ sao?

Nhưng Minh Khê biết quan hệ hiện tại của hai người cô không có tư cách để hỏi chuyện này.

Sắp vào giờ học, Minh Khê nghĩ nghĩ, vẫn không nhịn được phải hỏi: “Làm sao vừa mới dưới lầu, cậu còn tức giận hơn cả tớ? Không phải cậu….”

Minh Khê còn chưa hỏi xong, tay đang cầm muỗng của Phó Dương Hi xiết chặt.

Lập tức, giống như cậu nghe được truyện cười nghìn lẻ một đêm, a lên một tiếng, rồi lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ đông tây, tớ sẽ không, tớ không có! Sỡ dĩ tớ tức giận là bởi vì cậu là đàn em của tớ thế mà bị người ta bắt nạt, hiểu không?” 

Minh Khê nghĩ nghĩ, Phó dương Hi dường như cũng đối với với Kha Thành Văn như vậy, được cậu đặt vào trong phạm vi là đàn em của cậu thì cậu ấy đều rất trượng nghĩa.

Cô có chút cảm động vỡ òa.

Cô cố gắng lâu như vậy, rốt cục đã được Phó Dương Hi thu làm đàn em sao?

“Vậy bắt đầu từ khi nào cậu……” Minh Khê muốn hỏi Phó Dương Hi bắt đầu từ khi nào chính thức xem cô là đàn em, làm sao bọn họ không có nghi thức gia nhập gì sao, cô không cần phải cắt máu ăn thề cái gì đó sao, chỉ cần như vậy đã trực tiếp được gia nhập sao? 

Tim Phó Dương Hi đập thình thịch, vội vàng cắt ngang lời cô: “Cái gì lúc nào, cậu nói cái gì, vẫn chưa thích ——”

Cậu đột nhiên im bặt.

Cả người cứng ngắc.

Minh Khê: “Cái gì?”

Phó Dương Hi cứng nhắc thay đổi: “Tớ còn không có giặt quần áo.”

Minh Khê: “Hả?”

Minh Khê còn muốn hỏi lại, nhưng Phó Dương Hi đã dùng sách cản lại, không nặng không nhẹ đẩy đầu cô ra, cổ trắng nõn đỏ lên: “Đang ở trong lớp, cô gái này làm gì mà phải hỏi lung tung này kia vậy, khẩu trang nhỏ không có khẩu trang bảo kê nên nói nhiều hơn đấy à.” 

“Khẩu trang nhỏ là cái quỷ gì?” Minh Khê thừa dịp Phó dương Hi không nhìn cô, thì lén dùng ánh mắt ghét bỏ như kiểu “không biết trong đầu cậu mỗi ngày nghĩ cái gì nữa” để nhìn Phó Dương Hi.

Hiện tại không ngại, chờ đến khi đại ca trường học nhìn qua thì cũng không dám nữa. 

Kha Thành Văn ngồi ở hàng ghế sau hai người bọn họ, giống như con rùa đen lộ đầu ra khỏi mai, duỗi cái đầu dài ra, nhỏ giọng nói: “Anh Hi đặt biệt danh cho cậu, nếu là đàn em thì ai cũng có biệt danh.”

Minh Khê: “……” Cái tên xấu xí gì vậy?

Fine.

Tuy có hơi khó nghe nhưng cô cũng không để ý chút chuyện nhỏ này.

“Vậy gọi Phó Dương Hi là gì? Gọi là anh Hi sao?” 

Kha Thành Văn vừa muốn nói chuyện, thì Phó Dương Hi lại cất giọng cứng ngắc đằng sau quyển sách: “Cậu có thể đặt cho tớ một cái biệt danh.”

“Tớ đặt?” Minh Khê ngờ vực chỉ vào mũi mình.

Bây giờ, địa vị của cô ở trong bang phái cao như vậy sao?!

Là xem cô như Tả hộ pháp sao?!

Cô có tài đức gì mà còn có thể giúp lão đại đặt tên?!

Nhưng nếu đã như vậy, cô nhìn mái tóc đỏ của Phó Dương Hi, qua loa nói: “Vậy gọi là Phó Đỏ đi.” 

Phó Dương Hi: “……”

Kha Thành Văn: “……”
Bình Luận (0)
Comment