Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh

Chương 33

Edit: Pinkie

Qua tám giờ, học sinh lớp quốc tế mới lục đục vào lớp.

Lúc Kha Thành Văn đi vào thì ôm một đống áo khoác, nhìn trái ngó phải, xác nhận không có giáo viên trong lớp thì mới thần thần bí bí vào lớp.

“Anh Hi đã tới sao?” Cậu thấy chỗ ngồi của Phó Dương Hi có dấu vết có người ngồi qua nhưng người hiện giờ thì không có ở đây. 

Minh Khê cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục giải đề: “Đi nhà vệ sinh.”

“Triệu Minh Khê, cậu qua đây.” Kha Thành Văn hưng phấn nhỏ giọng nói: “Tớ cho cậu xem đại bảo bối của tớ nè.” 

Minh Khê bị lời nói của cậu làm cho nổi da gà, để bút xuống rồi ghét bỏ nhìn sang cậu ấy. Cô lập tức bắt gặp Kha Thành Văn đang nhìn xung quanh, sau đó cẩn thận từng li từng tí, kích động nhấc áo khoác trong ngực lên —— Bỗng có tiếng chó sủa “gâu gâu gâu” từ trong ngực cậu ấy phát ra. 

Là một con chó Husky chừng ba tháng tuổi, chỉ to bằng cái gối ôm nhỏ, có hai màu trắng và đen, hung dữ nghiêng đầu trừng mắt nhìn Minh Khê. 

Thực sự đáng yêu muốn chết. 

Hai mắt Minh Khê sáng lên, đưa tay muốn sờ đầu con chó nhỏ kia. Con chó cũng không cắn người, tò mò nhìn cô rồi liếm liếm lòng bàn tay cô. 

Rất nhiều bạn học sinh đã vào lớp cũng nhìn về phía bên này, vẻ mặt của các bạn nữ vô cùng hưng phấn.

Minh Khê hỏi: “Cậu kiếm nó ở đâu vậy?”

“Husky lớn nhà tớ sinh.” Kha Thành Văn nói: “Gần đây tớ mới biết được chuyện anh Hi sợ chó, đây là điểm yếu chí mạng của Phó Dương Hi mà đúng không? Nếu bị lớp nâng cao biết được thì mấy người đó sẽ cười nhạo cậu ấy. Cho nên tớ mang con chó con lên cho cậu ấy làm quen một chút, nói không chừng sau khi quen thuộc với chó nhỏ thì cậu ấy sẽ không sợ chó nữa……”

Minh Khê còn tưởng rằng Kha Thành Văn nhặt được ở trường, chờ lát nữa sẽ đem nó đi, không nghĩ tới là đặc biệt ôm đến cho Phó Dương Hi. 

Cô không đồng ý, nói: “Tớ thấy cậu vẫn nên thôi đi, không phải cậu ấy nói cậu ấy sợ chó sao, làm sao mà cậu ấy có thể vượt qua được ——”

Lời còn chưa dứt, thì Phó Dương Hi đã từ cửa sau của lớp đi vào, trong tay còn cầm lọ rượu thuốc. 

Ánh mắt cậu từ từ rơi vào con chó trong ngực Kha Thành Văn. Hầu kết cậu khẽ nhúc nhích, sắc mặt lập tức thay đổi. 

“Anh Hi, nhìn này!” Kha Thành Văn vẫn không biết sống chết, ôm con chó tới trước mặt Phó Dương Hi. 

Chó con kích động, nhào lên người Phó Dương Hi. 

Trong phút chốc, không biết có phải là ảo giác của Minh Khê hay không, cô thấy vẻ mặt của Phó Dương Hi gần như đông cứng, giống như gặp phải ác mộng. 

Đó là biểu lộ đến rất nhanh, rồi nhanh chóng như rơi xuống vực. 

Ở dốc núi ngày đó, quá mức hốt hoảng, Minh Khê cũng cực kỳ sợ con chó ngao Tây Tạng kia cho nên không nhìn thấy rõ, lúc con chó ngao Tây Tạng kia lại gần Phó Dương Hi thì rốt cuộc sắc mặt của Phó Dương Hi cứng ngắc đến mức nào. Nhưng giờ phút này cô đã nhìn thấy rõ ràng.

—— Đây là biểu cảm không bao giờ xuất hiện trên mặt của Phó Dương Hi. 

Vì chuyện này, không biết làm sao tim Minh Khê lại đập nhanh, máu dồn lên đỉnh đầu. Cô nhanh chóng chặn trước người Phó Dương Hi, nói: “Được rồi, tới giờ vào lớp rồi, đừng làm rộn nữa. Cậu nhanh chóng đem chó xuống phòng bác bảo vệ đi, chứ không một lúc nữa thầy ——”

Lời còn chưa dứt thì nhận ra có gì đó không đúng, cô quay đầu nhìn lại, bỗng không còn bóng dáng người nào ở sau lưng mình. Phó Dương Hi cầm chai rượu thuốc đi đâu mất tiêu rồi.

……

Kha Thành Văn há to mồm, ngạc nhiên nhìn phản ứng của Phó Dương Hi, sau đó mới nhận ra rằng, có khả năng mình đã gây họa rồi. 

Cậu lạnh sống lưng, nói với Minh Khê: “Xong rồi, xong rồi, đợi lát nữa anh Hi sẽ đánh chết tớ. Tớ không biết cậu ấy lại sợ đến thế, tớ nghĩ chỉ là con chó con nhỏ, sẽ không đáng sợ, cho nên mới mang đến đây.” 

Minh Khê nói với cậu ấy: “Trước hết cậu mang con chó này đi đi, tớ đi tìm cậu ấy một chút.” 

Kha Thành Văn nuốt một ngụm nước miếng, còn muốn nói gì nữa, nhưng mà Minh Khê đã vội vàng chạy ra khỏi lớp học. 

Tiếng chuông vào lớp vang lên. Minh Khê nhìn thấy thầy Lư đang ôm sách giáo khoa từ trong văn phòng đi ra, cả người khẩn trương, trước khi bị thầy Lư ngăn lại thì cô đã hoảng hốt chạy xuống lầu. Cô chạy xung quanh tòa nhà dạy học một vòng nhưng không tìm được bóng dáng của Phó Dương Hi. 

Trường học quá lớn, nếu cứ tìm thế này thì mất hết mấy tiết buổi sáng. Thế là Minh Khê lại trèo lên sân thượng của tòa nhà dạy học, định từ trên cao nhìn xuống để tìm kiếm. 

Cô thở hồng hộc đi lên sân thượng thì ở lại tìm thấy Phó Dương Hi ở chỗ này. Ngoài ý muốn chính là Phó Dương Hi lại nằm ngủ trên sân thượng.

Trên sân thượng có mấy cái ghế ngang, để cho một vài học sinh đi học sớm lên đây đọc bài, chỉ là vì thường xuyên không có người lên nên trên ghế bám đầy bụi. 

Phó Dương Hi bình tĩnh nằm trên một cái ghế, hai tay gác sau đầu, ngẩng mặt nhìn lên trời. Giống như cậu ấy đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhưng lại giống như cậu không suy nghĩ về bất cứ chuyện gì.

Minh Khê thở hổn hển đi qua.

Phó Dương Hi nghe thấy tiếng bước chân, thì ngồi dậy, kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại lên đây?” 

Minh Khê đi qua, lấy hai tờ giấy vệ sinh từ trong túi ra, lau mặt ghế rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, nghiêng đầu nhìn cậu hỏi: “Cậu không vào lớp sao?” 

Phó Dương Hi giật giật khóe miệng, nói: “Hừ, tiểu gia tớ đột nhiên cảm thấy mệt rã rời, trong lớp quá ồn nên mới lên đây nằm một lúc.” 

“Ngược lại, khẩu trang nhỏ, cậu lên đây làm gì, thế mà cậu có can đảm cúp học đấy à?” 

Đây quả thực không giống Triệu Minh Khê chút nào.

“Cậu có thể cúp học, sao tớ lại không thể cúp học?”

Minh Khê cũng cảm thấy điều này không giống mình. Cô lại vì Phó Dương Hi mà cúp học? Hơn nữa còn không chút suy nghĩ lao ra, mà không phải là vì chồi non nhỏ trong chậu cây. 

Mặc dù ban đầu Phó Dương Hi đối với cô rất hung dữ, nhưng sau một thời gian cậu ấy bảo bọc mình, cậu ấy dần dần rất nghĩa khí với cô. Giống như ngày đến thành phố Đồng đó, Minh Khê đã quyết định, từ nay về sau, Phó Dương Hi là người bạn rất quan trọng của mình. Cho nên cô lo lắng cho cậu ấy cũng là bình thường. 

“Cậu ngồi ghế khác đi.” Phó Dương Hi nhướng mày, không vui nhìn cô: “Tớ không có chỗ để nằm.” 

“Không đi.” Minh Khê không động đậy, đổ thừa: “Tớ cũng chỉ có hai tờ giấy vệ sinh, lau xong ghế này thì không còn tờ nào nữa, ngồi xuống chiếc ghế khác chắc mông của tớ sẽ dính đầy bụi mất.” 

Minh Khê không hỏi chuyện sợ chó, Phó Dương Hi cũng không nhắc đến. Đây cũng coi như là sự ăn ý của hai người.

Phó Dương Hi cảm thấy nếu như Triệu Minh Khê muốn nói chuyện trong nhà của mình thì kiểu gì cô cũng sẽ nói cho cậu biết. Cô không muốn nói thì làm gì cậu phải vạch trần vết sẹo của người ta. 

Triệu Minh Khê thì cảm thấy Phó Dương Hi không muốn để cho người khác biết chuyện cậu ấy sợ chó, chắc chắn cậu ấy có lý do của mình, cô cũng không cần thiết phải đuổi theo hỏi không buông. 

Phó Dương Hi cảm thấy Triệu Minh Khê đang lo lắng cho cậu, quan tâm đến cậu, muốn dựa vào cậu. Lần nào Triệu Minh Khê cũng đều có thể xé rách tăm tối trong cậu rồi chẳng quan tâm gì cả, cứ thế xông vào. Cuộc sống thực sự rất khó khăn. Nhưng có khẩu trang nhỏ, thì có vẻ ngọt ngào hơn một chút. 

Phó Dương Hi cố gắng hết sức, kiềm chế khóe miệng đang dần nhếch lên của mình, một cổ ấm áp lan tỏa khắp người, giống như hòa tan toàn thân cứng ngắc vừa nãy.  

Phó Dương Hi đột nhiên nói: “Quên đi.”

Minh Khê: “Làm gì thế?”

Phó Dương Hi: “Xuống lầu.”

Chờ một lúc nữa mà không xuống thì sẽ làm liên lụy khẩu trang nhỏ bị giáo viên chủ nhiệm mắng.

Minh Khê sửng sốt một chút. Phó Dương Hi đã tự điều tiết cảm xúc bản thân được rồi ư?

Lúc hai người đi xuống, quả nhiên bị thầy Lư chủ nhiệm lớp dạy dỗ. Thầy Lư vừa dạy dỗ, vừa lo lắng sẽ ảnh hưởng tới việc học của Triệu Minh Khê, cho nên để Triệu Minh Khê vào lớp còn dẫn Phó Dương Hi lên văn phòng tiếp tục dạy dỗ.

Phó Dương Hi: “……”

Chờ đến khi Phó Dương Hi trở lại lớp thì quả thực Kha Thành Văn không dám ngẩng đầu lên nhìn cậu. 

Phó Dương Hi nói là tối hôm qua ngủ rất ngon, nhưng cậu ấy lại ngủ suốt cả ngày. Cậu rất sợ tiếng ồn, đeo tai nghe chống ồn nhưng mi tâm vẫn nhíu lại.

*

Sau khi tan học, Minh Khê đã hẹn người nhà họ Đổng ăn cơm. Biết cô trọ ở trường, để tiện cho việc đi lại nên dì Đổng đã hẹn cô đến một nhà hàng cay Tứ Xuyên. 

Người nhà họ Đổng và Triệu Minh Khê rất thân thiết với nhau. Chuyện liên quan đến nhà họ Triệu cũng không có gì khó nói, thế là Minh Khê nói hết cho bọn họ những chuyện đã xảy ra với cô trong hai năm gần đây. Đương nhiên, cô cũng che giấu một chút chuyện khiến người nhà họ Đổng phẫn nộ, chỉ nói gần đây mình đã cắt đứt liên lạc với nhà họ Triệu.

……

Mà bên này, Phó Dương Hi còn đang ở trong lớp học.

Kha Thành Văn thấy cậu thu dọn cặp sách thì nhỏ giọng nói xin lỗi sau lưng cậu: “Anh Hi, tớ không biết ——”

“Dừng lại.” Phó Dương Hi thản nhiên nói: “Chuyện này bỏ qua đi, về sau đừng mang chó tới nữa.”

Kha Thành Văn nhanh chóng gật đầu.

Kha Thành Văn tự cho là bản thân quen biết Phó Dương Hi rất lâu, hai năm mà không tính là lâu sao, nhưng có những lúc cậu thực sự không hiểu cậu ấy. Nhưng mà Phó Dương Hi nói chuyện này cứ thế bỏ qua thì chính là bỏ qua. Kha Thành Văn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

“À mà.” Phó Dương Hi nhớ tới ánh mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Minh Khê của tên họ Thẩm của đội tuyển trường lúc sáng sớm thì trong lòng lại cảm thấy không vui, hỏi: “Mấy người trong đội tuyển của trường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?” 

Kha Thành Văn nghe xong thì biết ngay là cậu đang hỏi ai, vội vàng nói: “Không phải ngày đó Triệu Minh Khê đã nói sao, là có quen biết với Triệu Minh Khê?” 

Phó Dương Hi quay đầu nhìn Kha Thành Văn một chút, nghi ngờ nói: “Có phải cậu có chuyện gì giấu tớ hay không?” 

Kha Thành Văn: “……”

“Anh Hi, trong túi mà Triệu Minh Khê đưa cho cậu có phải là thiếu một chai không?” Kha Thành Văn bắt gặp ánh mắt sắc bén này nên vội vàng nói sang chuyện khác. 

Phó Dương Hi lục tìm chai rượu thuốc trong túi, phát hiện có một chai đã bị rơi trong phòng rửa tay. Cậu trừng mắt nhìn Kha Thành Văn, nói: “Trở về tớ sẽ tìm cậu tính sổ.” Nói xong, cậu quay người đi ra khỏi lớp.

Kha Thành Văn nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi theo sau lưng Phó Dương Hi.

Nhưng ngay lúc Phó Dương Hi và Kha Thành Văn vừa đi tới cửa phòng vệ sinh thì bỗng nhiên nghe được ba chữ ‘Triệu Minh Khê’ từ bên trong truyền ra, hình như có bạn nam nào đó đang nói về Triệu Minh Khê. 

Kha Thành Văn thấy mặt Phó Dương Hi xám xịt lại thì lập tức muốn nhấc chân định đi vào, kết quả nghe được câu tiếp theo ——

“Bánh ngọt Triệu Minh Khê làm ăn ngon thật. Vẫn là lúc cậu ấy theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu đến mức chết đi sống lại là tốt nhất, mỗi ngày đều có bánh ngọt để ăn. Bây giờ cậu ấy lại náo loạn với Thẩm Lệ Nghiêu, chúng ta không còn lộc ăn nữa.”

“Chuẩn bị có cuộc thi liên trường này, đến lúc đó chẳng phải cậu ấy sẽ cùng đi tập huấn với đội tuyển của trường chúng ta sao? Không biết cậu ấy có thể làm hòa với Nghiêu thần không nhỉ.” 

“Theo đuổi Nghiêu thần hai năm, giờ thấy Nghiêu thần sắp xuôi xuôi, không có khả năng cậu ấy sẽ bỏ dở nửa chừng đâu nhỉ?” 

“Cậu cảm thấy là cậu ấy từ bỏ, hay vẫn lợi dụng thái tử gia của Phó thị để Thẩm Lệ Nghiêu ăn dấm? Diệp Bách nói cậu ấy hình như thực sự buông tay……”

“……”

Sau đó, mấy người kia còn nói cái gì nữa nhưng mà Kha Thành Văn không dám nghe. Không khí gần như ngạt thở.

Chạng vạng tối, sắc trời bên ngoài vốn đã ảm đạm, giờ phút này càng giống như sắp có mưa lớn, mây đen kéo tới dày đặc. Cậu trơ mắt nhìn sắc mặt tái xanh của Phó Dương Hi. 

……

Xong.

Kha Thành Văn tuyệt vọng nghĩ thầm, chuyện cậu lo lắng nhất đã xảy ra. 

“Bọn họ đang nói cái gì vậy?” Mặt Phó Dương Hi tái xanh, vẻ mặt giống như sắp nổi bão. 

Kha Thành Văn vội vàng ngăn cậu lại: “Chỉ là mấy lời đàm tiếu mà thôi! Căn bản không phải là thật!”

“Tớ không tin! Khẩu trang nhỏ không phải là người như vậy.” Hai tay nắm chặt thành nắm đấm của Phó Dương Hi đều phát run, cậu thở hổn hển, xách cổ áo của Kha Thành Văn lên rồi hất cậu ấy qua một bên, sau đó nhanh chóng lao vào phòng vệ sinh. 

“Cmn, các người đang nói nhảm cái gì vậy, có giỏi thì lặp lại lần nữa!” 
Bình Luận (0)
Comment