Em Chưa Từng Có Ý Định Ngừng Thích Anh

Chương 46


Trở về phòng Cố Tiểu Khả vẫn còn nóng mặt nóng mũi, thật nguy hiểm làm sao.

Trình Vương không biết cách kiềm chế, cô mà không nói vậy anh sẽ bỏ qua cho cô chứ.

Không đời nào chuyện đó sẽ xảy ra!
Nhưng...!Bà chủ tương lai của Vương gia ư? Nghe cao quý quá, biết rằng tương lai không thể nói trước.

Nhưng khi được Trình Vương gọi như vậy cô cảm thấy rất vui.
Cô cười tủm tỉm.
"Con vừa đi đâu về mà vui vẻ vậy?"
Vừa đặt chân lên giường còn chưa kịp kéo chăn lên ngủ Cố Tiểu Khả đã bị giọng nói tỉnh bơ của mẹ cô làm cho mất hồn mất vía.
"Mẹ, mẹ chưa ngủ?" Cố Tiểu Khả cười nhăn nhó.

Không phải chứ, bà ấy lẽ nào theo dõi cô sao!
Tần Tịch Hương chở mình nằm nhìn Cố Tiểu Khả.

"Mẹ ngủ được một giấc rồi, dậy thì không thấy con đâu." Nói xong bà nhìn Cố Tiểu Khả từ trên xuống dưới bằng ánh mắt mờ ám.


"Vừa đi gặp tình nhân về đấy à?"
Tình nhân? Mẹ của cô thật khéo nói làm sao.
Cố Tiểu Khả giật giật khóe miệng, sau đó hít một hơi thật sâu nằm phịch xuống dưới giường.

"Con là đi uống nước."
Tần Tịch Hương cười khúc khích.

"Uống nước đến nỗi đỏ hết cả môi rồi!"
Cô giật mình đưa hai tay lên bịt miệng lại.

Đỏ môi ư? Trình Vương quả thật khi hôn có hơi dùng sức...
"Không làm gì bất chính sao phải giật mình? Mẹ đùa đó, không đỏ đâu." Tần Tịch Hương lắc lắc đầu.
Nhớ khi xưa Cố Bách Điền và bà cũng từng lén lút sau lưng phụ huynh để hẹn hò.

Không ngờ con gái bà lại chẳng khác tí nào, cũng có thể thông cảm...chỉ là nhìn bọn nhỏ như vậy khiến bà rất buồn cười.
"Mẹ! Thật quá đáng!" Cố Tiểu Khả bĩu bĩu môi, dịch người tới ôm bà thật chặt rồi nhắm mắt lại.
"Còn nhỏ lắm đấy!" Bà hơi đẩy con gái ra vẻ kiêu ngạo.
"Con vẫn là Tiểu Khả bé nhỏ của bố mẹ mà! Con muốn ôm mẹ ngủ." Cố Tiểu Khả nũng nịu.
"Con bé này..." Tần Tịch Hương tuy miệng lưỡi sắc bén, cuối cùng vẫn nằm xuống vỗ vỗ vai Cố Tiểu Khả, cả hai cùng đi vào giấc ngủ.
Lúc hai mẹ con dậy cũng là bảy giờ hơn sáng.

Mẹ của cô mới ngáp một cái.

"Mình suýt nữa quên chuẩn bị đồ ăn sáng."
Bà ngồi dậy khiến Cố Tiểu Khả cũng tỉnh ngủ luôn.

"Con phụ mẹ."
Vậy mà khi cả hai đi vào trong bếp mùi thức ăn đã thơm nức mũi, bàn ăn cũng ngập tràn những món tươi mới.

Đáng ngạc nhiên hơn nữa là khi cả Tần Tịch Hương và Cố Tiểu Khả nhìn thấy hai người đàn ông quen thuộc đang đeo tạp dề vui vẻ nói chuyện trong lúc sắp xếp bát đũa ra bàn.

"Ông xã..." Tần Tịch Hương đưa tay lên dụi dụi mắt, chỉ sợ nhìn nhầm.
Cố Tiểu Khả không khác gì, cô giống mẹ đưa tay dụi mắt, có chút ngờ nghệch và ngái ngủ.

"Vương, anh đang làm gì thế?"
Cố Bách Điền cười vui vẻ tới đẩy hai mẹ con vào bàn ăn.

"Hai mẹ con dậy rồi à, nào, ăn sáng!"
"Những món này..." Tần Tịch Hương không tin nổi vào mắt mình.
"Là anh với con rể nấu!" Cố Bách Điền cười giòn giã, tay còn không quên vỗ vai Trình Vương một cách thân thiết.
Đáp trả lại sự nhiệt tình của ông, Trình Vương cũng nở nụ cười vui vẻ, sau đó nhìn Cố Tiểu Khả.
"C...con rể?! Ể!!!" Cố Tiểu Khả bật dậy chỉ chỉ tay vào bố và Trình Vương, từ bao giờ họ trở nên thân thiết vậy chứ.

Còn nhận nhau làm bố con rồi.
"Trước sau cũng là người một nhà mà, bố thấy đúng không?" Trình Vương thản nhiên kéo ghế ra, giúp ông ngồi xuống sau khi thấy ông tháo tạp dề.
"Đúng vậy." Cố Bách Điền gật đầu lia lịa.
Mai mẹ con Cố Tiểu Khả nhìn nhau chớp chớp mắt.

Không dám tin hai người đàn ông này lại biết nấu nhiều món ngon như thế.

Hóa ra trước giờ giấu tài giấu nghệ.
"À..." Tần Tịch Hương đang định nói gì đó thì Trình Vương liền gắp cho bà một miếng thịt.
"Mẹ ăn đi, đều là đồ con với bố đích thân làm."

"..."
Sau sự im lặng của mẹ cô, Cố Tiểu Khả cũng suýt ngã ngửa khi thấy bà vui vẻ.
"Con rể nhọc công quá, mẹ sẽ ăn ngon miệng."
Bữa ăn gia đình này vậy mà trở nên ấm cúng lạ thường.

Tiếng cười nói từ đầu đến cuối không ngớt.

Ngồi đối diện Trình Vương, Cố Tiểu Khả không khỏi vui vẻ.
Anh lại ranh mãnh đến thế! Nhanh như vậy đã lấy lòng được hai bậc phụ huynh rồi.
Hơi ngẩng khuôn mặt đỏ hồng lên nhìn anh, cô thấy anh cũng đang nhìn mình, còn nháy mắt đưa tình với cô một cái khiến cô ngượng ngùng chỉ biết ăn đồ ăn trong bát mà anh gắp.
Cứ nghĩ lần này trở về quê mất rất lâu để thuyết phục được mẹ mình và Chương Hạo Hiên.

Không ngờ chỉ vì có sự góp mặt của Trình Vương mà mọi thứ đều thay đổi trong chớp mắt, đảo lộn tình thế một cách không ngờ.
Sau khi trở về thành phố, cô cũng muốn được gặp gia đình anh một lần...dù biết sẽ có chút khó khăn, thậm chí có thể bị gia đình anh ghét bỏ hay không có thiện cảm.

Thế nhưng cô vẫn muốn lan tỏa sự nhiệt tình của mình giống như anh đối với bố mẹ cô!

Bình Luận (0)
Comment