Em Có Nhiều Chiêu Dỗ Anh

Chương 12

Sau khi tan học, một bạn nữ mặc áo khoác lông màu trắng đi đến trước mặt Dương Chi, vóc dáng cô ta rất cao, phải gần 1m7, lại đi giày cao gót, đứng trước bàn Dương Chi có cảm giác vô cùng áp đảo.

Người tới là Tống Mạt, cô ta đưa sách bài tập của mình cho cô, mỉm cười nói: “Dương Chi, câu này làm như thế nào, có thể giảng lại cho tôi không?”

Đây là lần đầu tiên Tống Mạt nói chuyện với Dương Chi.

Tống Mạt cùng với mấy người bạn của mình, đều bị Tô Bắc Bắc gọi là hội công chúa của lớp, người có thể tham gia vào hội con gái này cũng không nhiều, điều kiện tiên quyết là phải xinh đẹp, thành tích tốt, có tài năng, biết hát biết nhảy, quan trọng nhất chính là gia thế phải lớn.

Trong hội con gái đó, mọi điều kiện của Tống Mạt là tốt nhất, đương nhiên trở thành chị Mạt Mạt được mọi người vây quanh.

Con trai thích kéo bè kéo cánh, thật ra hiện tượng kết bè kết hội của con gái càng thêm phổ biến mà không rõ ràng, ví dụ như Dương Chi chơi thân với Tô Bắc Bắc và Lâm Lộ Bạch, tạo thành nhóm ba người, tan học cùng nhau về nhà hoặc cùng đi WC.

Cô mới tới lớp mấy ngày mà đã có nhóm riêng của mình, chứ đừng nói đến những bạn nữ khác.

Trong lớp có đủ loại nhóm, tình hữu nghĩ giữa con gái luôn làm người khác khó hiểu.

Dù sao hội công chúa của Tống Mạt chưa từng giao tiếp với nhóm ba người Dương Chi Tô Bắc Bắc Lâm Lộ Bạch các cô.

Về phần gia thế tốt có lẽ thiếu nữ thiên tài Tô Bắc Bắc đủ điều kiện, có thể vào hội công chúa của Tống Mạt, Tống Mạt cũng đã âm thầm đưa cành ôliu cho cô ấy, nhưng tính cách Tô Bắc Bắc thật sự rất thất thường, lúc nói chuyện đầu óc thường xuyên chập mạch, không như bình thường, cho nên khó mà chơi chung.

Bởi vậy, lần này Tống Mạt chủ động đến hỏi bài Dương Chi, làm mọi người vô cùng khó hiểu.

Dương Chi lại không nghĩ nhiều, cẩn thận giảng cho Tống Mạt đề toán kia, Tống Mạt nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu.

“Cậu hiểu chưa?”

“Hiểu rồi, cảm ơn bạn Dương Chi nhé.” Tống Mạt mỉm cười ấm áp.

“Không có gì đâu.”

Sau khi cô ta đi, Tô Bắc Bắc và Lâm Lộ Bạch lập tức chụm đầu vào bàn tán.

Tô Bắc Bắc: “Cô ta định làm gì vậy?”

Lâm Lộ Bạch: “Cướp người chăng?”

“Không đâu, Dương Chi đâu phù hợp với điều kiện?” Tô Bắc Bắc sờ sờ đầu Dương Chi: “Tớ không có ý gì khác.”

“Ý của cậu nằm trên mặt chữ thì có.” Lâm Lộ Bạch khinh thường nói: “Tiểu Chi Nhi muốn mặt có mặt, muốn thành tích có thành tích, tại sao không thể tham gia vào hội của cô ta?”

Tô Bắc Bắc vô tội nói: “Cậu giận tớ làm gì, tớ lại không cảm thấy vào được hội công chúa của cô ta là tốt, không vào được là xấu.”

Dương Chi nói: “Không thể đơn giản coi cô ấy tới chỉ để hỏi tớ bài thôi sao?”

Lâm Lộ Bạch: “Nếu cô ta muốn hỏi bài, nhất định phải đi tìm con trai, lớp mình có mấy người, Giang Trừng, Lục Miễn, Bùi Thanh, vừa đẹp trai vừa có thành tích nổi bật, cần gì phải đến hỏi cậu.”

Dương Chi không phản bác lại được.

Tô Bắc Bắc và Lâm Lộ Bạch kết luận Tống Mạt làm vậy là có ý đồ riêng.

Đương nhiên, hành vi này của Tống Mạt, hội công chúa cũng rất khó hiểu.

Tan học, mấy bạn nữ cùng Tống Mạt đi ra cổng trường, Kiều Tư Tuyết nhìn mứt quả hồng trong tay Tống Mạt, nghi ngờ: “Tại sao cậu lại nói chuyện với con nhóc nông thôn kia.”

Tống Mạt lạnh nhạt nói: “Tớ chỉ đơn giản muốn làm quen với cô ấy thôi.”

“Cô ta có gì mà phải làm quen.”

Tống Mạt liếc Kiều Tư Tuyết một cái, mặt không đổi sắc nói: “Tớ làm quen bạn mới, không được ư?”

Kiều Tư Tuyết cau mày, nghi ngờ.

Tống Mạt nói: “Trước đây cậu đã từng thấy Thẩm Tinh Vĩ ra mặt giúp con gái như thế bao giờ chưa?”

“Chưa từng, tuy bình thường Thẩm Tinh Vĩ rất thích trêu con gái, nhưng cũng chỉ dừng lại ở lời ngoài miệng, chưa từng năm lần bảy lượt bao che cho một bạn nữ nào như vậy cả.” Kiều Tư Tuyết đang nói cũng giật mình nhận ra gì đó: “Ý cậu là…”

Tống Mạt nhướng mày: “Một người con trai luôn hết lòng giúp đỡ một người con gái như vậy, còn có thể vì điều gì, là thích đó.”

Kiều Tư Tuyết bỗng nhiên hiểu ra.

……

Thẩm Tinh Vĩ thích Dương Chi, chuyện này chưa đến hai ngày đã bị lan truyền khắp cả lớp.

Thẩm Tinh Vĩ vô cùng oan ức, cậu tình nguyện giúp Dương Chi, ban đầu đơn giản là bởi cô mới đến, chưa quen thuộc với nơi hổ báo như trung học trực thuộc, nếu không có ai săn sóc sẽ bị người ta ăn đến tận xương, thế nên cậu mới giúp cô.

Hiện tại cậu cũng có phần không đoán được thái độ của Khấu Hưởng.

“Đúng là tao rất thích Dương Tiểu Chi, nhưng tuyệt đối không phải thích kiểu đó!”

Dưới ánh hoàng hôn, Thẩm Tinh Vĩ cong gối ngồi dưới khung bóng rổi, nói với Khấu Hưởng đang lấy đà nhảy ném bóng: “Mày đừng hiểu lầm, tao cảm thấy cô ấy rất đáng yêu.”

“Đâu liên quan gì đến tao.”

Khấu Hưởng đập bóng, khéo léo tránh khỏi một cậu bạn đang có ý định cản anh.

Thẩm Tinh Vĩ nghe anh nói thế, trêu chọc: “Caesar nếu mày không có hứng thú, vậy tao theo đuổi cô ấy nhé, cô ấy là món ăn của tao, rất hợp khẩu vị.”

Cậu vừa dứt lời, quả bóng rổ đột nhiên xé gió bay về phía cậu, Thẩm Tinh Vĩ vội vàng duỗi tay ra đỡ, cả người bị quả bóng làm lung lay ngả ra sau.

Vài giọt mồ hôi trên trán Khấu Hưởng lăn xuống, nóng hôi hổi, cả người tản ra hormone giống đực.

“Đệch mợ!”

“Ngại quá, trượt tay.”

Giọng Khấu Hưởng bình tĩnh, vết sẹo dưới mắt cong lên, trông vô cùng hung dữ tà ác.

Thẩm Tinh Vĩ đứng lên phủi quần, thở phì phò ném bóng rổ sang.

Trượt tay, có thể trượt chính xác hơn được nữa không!

*****

Buổi tối, Dương Chi ngồi vào bàn làm đề thi toán, vừa mới làm xong, chợt nghe thấy tiếng mở cửa dưới tầng.

Khấu Hưởng đã về.

Dương Chi nhìn đồng hồ, hiện tại mới 9 giờ, anh rất ít khi về vào thời gian này. Lực chú ý của Dương Chi bị động tĩnh ngoài cửa hấp dẫn, không biết vì sao, bây giờ nhìn thấy anh, lại cảm thấy căng thẳng.

Cô đến bên cửa, nhẹ nhàng hé cửa phòng ra, nghe thấy tiếng bước chân đi lại dưới phòng khách của anh, mở tủ lạnh, bật lon nước “Lạch cạnh” một tiếng, thậm chí ngay cả tiếng bọt khí bật ra, cô cũng có thể nghe thấy.

Tim nhảy lên cổ họng.

Khấu Hưởng ngẩng cổ uống mấy ngụm nước lạnh, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, lúc cất lại lon nước, anh bỗng nhìn thấy trên ngăn tủ thứ hai có một cái hộp nhựa trong suốt.

Trên nắp hộp đựng thực phẩm có một tờ giấy note màu hồng nhạt, trên giấy viết ——

Cảm ơn.

To Caesar

Khấu Hưởng mở hộp đựng thực phẩm ra, phát hiện bên trong có trái cây trộn sữa chua nhiều màu sắc, một tầng trái cây một tầng sữa chua đều đặn, nhìn trông vô cùng tươi mát ngon miệng.

Ánh mắt anh tối sầm, trong lòng dâng lên cảm xúc khác lạ.

Anh không thích ăn những thứ ngòn ngọt ngây ngấy như này, vì thế lại đóng nắp hộp vào, tiện tay lấy tờ giấy note, bỏ vào trong túi của mình, sau đó nhấc bước lên tầng.

Vừa mới vào phòng thì nghe thấy cửa phòng bên cạnh mở ra, cô nhóc kia nhẹ nhàng ra khỏi phòng, xuống tầng, mở tủ lạnh…

Anh nghĩ thầm, mình không động vào hộp trái cây trộn sữa chua kia, liệu cô có thất vọng không?

Nhưng mà, chuyện này thì có liên quan gì đến anh.

Gạt hết những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu sang một bên, Khấu Hưởng vào phòng tắm.

*****

Dương Chi đóng tủ lạnh, quay về phòng của mình, sau khi băn khoăn một lúc, cuối cùng cầm sách vở và bút đi vào phòng anh.

Cửa phòng anh không đóng mà mở hé, ánh đèn ấm áp trong phòng hắt ra.

Xuyên qua khe hở, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng anh, dường như anh vừa mới tắm xong, cổ quàng khăn lông màu trắng, đang lau tóc.

Anh để trần thân trên, cơ bắp trên người chắc nịch, sáu múi cơ bụng màu lúa mạch cứng rắn, đường nhân ngư xinh đẹp kéo xuống đến lưng quần.

Anh lau tóc, đôi mắt đen nhánh nhìn liếc qua cửa, trong lòng Dương Chi khẽ run lên, lùi về phía sau vài bước.

Cửa phòng mở ra, Khấu Hưởng đứng trước mặt Dương Chi, ánh đèn phía sau chiếu ra, bóng dáng cao lớn của anh bao phủ lấy cô.

“Có việc gì?”

“Xin hỏi, tôi có thể vào không?”

Khấu Hưởng nhướng mày, không tránh ra, anh để trần thân trên đứng thoải mái trước mặt cô, vẻ mặt như muốn nói: “Cô chắc chắn muốn vào ư?”

“Có việc quan trọng.” Dương Chi nhìn vào mắt anh.

Khấu Hưởng thờ ơ tránh ra, sau khi cô vào, anh bật hết đèn lên đồng thời mở toang cửa, đi đến tủ quần áo, tiện tay lấy một cái áo thể thao màu trắng mặc ào.

Quay đầu lại, Dương Chi đã lấy sách bài tập ra.

“Chuyện quan trọng?”

Dương Chi gật đầu: “Tuy chỉ còn không đến hai tuần, nhưng tiền lương hai tuần này tôi không thể lấy không, tôi phải hoàn thành công việc của mình, dạy kèm cho anh.”

Khấu Hưởng:……

Anh lại gần đè xuống quyển sách bài tập của Dương Chi, mà cùng lúc đó, ánh mắt Dương Chi dời xuống ——

Trong lúc anh đè xuống quyển sách bài tập kia, cũng ấn xuống tay cô.

Tay cô lạnh lẽo, mà lòng bàn tay anh lại giống như cục sắt nóng, sưởi cô ấm áp dễ chịu.

Chỉ vài giây, anh buông cô ra, hơi ấm còn vương lại trên mu bàn tay lạnh lẽo.

Thật là mềm.

Anh chưa bao giờ biết bàn tay con gái lại mềm mại như vậy, giống như chỉ cần anh dùng lực mạnh hơn một chút, là có thể dễ dàng bóp nát cô.

Vào lúc anh buông cô ra, Dương Chi lập tức rút tay về, giấu phía sau lưng, nắm chặt.

“Dương Tiểu Chi, bây giờ xoay người, đi ra khỏi cửa, rẽ phải sau đó về phòng khóa kỹ cửa, cô có thể bình an vô sự mà nhận được tiền lương hai tuần.”

Anh gọi tên của cô, Dương Tiểu Chi.

Dương Chi cảm giác có một dòng điện chạy thẳng từ cột sống lên đến gáy.

Đương nhiên sẽ không dễ dàng đi vào khuôn khổ.

“Hai tuần, nếu anh cảm thấy tôi không đủ tư cách làm gia sư, có thể nói với dì Triệu, để dì sa thải tôi.”

Khấu Hưởng nhìn cô với anh mắt tràn đầy ẩn ý.

“Nhưng, rốt cuộc tôi có chỗ nào không đủ tư cách, anh phải nói rõ, nếu không chỉ sợ không thể thuyết phục được dì Triệu.”

Anh hiểu, Dương Chi đang trao đổi với anh.

Quả thật, nếu anh trực tiếp không nể tình mà đuổi cô đi, bà Triệu cũng sẽ trực tiếp không nể tình mà đóng băng tất cả thẻ ngân hàng của anh.

Số tiền đó dùng để thuê studio cho ban nhạc của anh, anh còn chưa thành niên, không thể dùng tài khoản riêng.

Đây cũng là điều duy nhất mà bà Triệu có thể kiểm soát anh.

Thế nên tình thế hiện tại đã rất rõ ràng, Khấu Hưởng không thể trực tiếp đuổi cô đi, anh phải danh chính ngôn thuận nói với bà Triệu, cô không phù hợp là gia sư của anh, lấy lý do chính đáng để bà Triệu sa thải cô.

Bà Triệu cũng không phải người dễ bị lừa, lý do sa thải anh nhất định phải nói rõ ràng, khiến người khác tâm phục khẩu phục.

Kể từ đó, Khấu Hưởng rơi vào thế bị động.

Anh nhướng mày, trước đây đúng là đã coi thường cô rồi.

Khấu Hưởng tiện tay xách ghế ném sang.

Dương Chi tưởng anh định động chân động tay, sợ tới mức lùi ra sau, lại thấy khóe miệng anh cong lên, cười lạnh nói: “Sợ cái gì.”

“Không sợ.”

Khấu Hưởng ngồi xuống cái ghế đó, cầm một cái bút và tờ giấy A4.

“Được rồi, cô giảng đi.”

Dương Chi cúi đầu, nhìn xuống cái ghế xoay mềm mại mà anh thường ngồi.

Hết chương 12

Tác giả có lời muốn nói: Đại Chi Nhi: Học bù.

Khấu cún con: Không cần.

Đại Chi Nhi: Thật sự không cần?

Khấu cún con lắc đầu.

Đại Chi Nhi đứng dậy rời đi, Khấu cún con mất tự nhiên dời mắt, lén lút giữ chặt góc áo của người nào đó.
Bình Luận (0)
Comment