Em Có Nhiều Chiêu Dỗ Anh

Chương 33

Sáng sớm, Dương Chi phát hiện Tô Bắc Bắc đang cầm một đề thi toán, ngẩn người ngồi trên ghế.

“Cậu đang nghĩ gì thế.” Cô nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mũm mĩm trắng nõn của Tô Bắc Bắc.

“Tớ có một câu không biết làm.” Tô Bắc Bắc nhìn bài thi đến ngẩn người.

“Không ngờ thiếu nữ thiên tài Tô Bắc Bắc còn có đề không làm được nha.” Dương Chi chợt thấy hứng thú: “Tớ phải xem, đề này khó đến mức nào mà lại khiến Tô Bắc Bắc xếp hạng hai của lớp chúng ta không làm được.”

Tô Bắc Bắc tùy tiện chỉ vào một câu hỏi trong đề thi toán, sau khi Dương Chi đọc qua, giật mình nhìn cô ấy: “Cậu có chắc không giả vờ ngốc không đấy, câu hỏi đơn giản như vậy, cậu lại bảo với tớ là không biết làm?”

Tô Bắc Bắc nghiêm túc gật đầu: “Tớ không biết, vì thế tớ quyết định đi hỏi một đại thần học giỏi.”

Cô ấy cầm bài thi, đi thẳng đến chỗ Bùi Thanh ngồi phía sau.

Dương Chi ngẩn người, thế này là thế nào?

Không nói đến đầu óc Tô Bắc Bắc trong lĩnh vực toán học tuyệt đối có thể so với máy tính, cho dù thật sự không làm được, đại thần đứng đầu lớp như Dương Chi còn ở bên cạnh, cần gì bỏ gần tìm xa, đi hỏi cái người từ khi bị Dương Chi tranh mất vị trí thứ nhất đến giờ vẫn chưa gượng dậy nổi như Bùi Thanh?

Trong lúc suy nghĩ, Tô Bắc Bắc đã chạy tới trước mặt Bùi Thanh, nhăn mày, vừa nghiêm túc lại đứng đắn: “Bạn Bùi Thanh, tớ là Tô Bắc Bắc, là bạn cùng lớp với cậu, xếp hạng hai của lớp.”

Bùi Thanh đang nghe đài tiếng Anh BBC, nhận ra bên cạnh có người, cậu ấy ngẩng đầu, đẩy đẩy kính đen: “Tôi biết cậu tên là Tô Bắc Bắc, cũng biết cậu là bạn cùng lớp của tôi, bởi vì chúng ta đã làm bạn cùng lớp hai năm. Hơn nữa cậu đứng vị trí thứ hai, bởi vì chính tôi đã bị cậu đẩy xuống thứ ba.”

Tô Bắc Bắc đỏ bừng, đột nhiên vươn nắm tay, vỗ vỗ lồng cứng cáp của Bùi Thanh: “Đa tạ!”

Bùi Thanh:……..

Tô Bắc Bắc:…….

Quá thân mật rồi.

Bùi Thanh: “Cậu có việc gì không?”

Tô Bắc Bắc ngượng ngùng đưa bài thi tới trước mặt cậu ấy, chỉ vào một câu hỏi rồi nói: “Cái này.”

Bùi Thanh nhìn lướt qua nội dung câu hỏi, lại nhìn khuôn mặt nhỏ ửng hồng vì căng thẳng của cô ấy, trong lòng dâng lên nghi ngờ: “Có phải cậu đang có âm mưu gì đúng không?”

Bị nhìn thấu tâm tư, Tô Bắc Bắc lùi về phía sau hai bước: “Không, không có!”

“Cố ý tới hỏi tôi, lại không chọn câu nào có tính thử thách cao? Hay là cậu khinh thường tôi bị cậu đẩy xuống vị trí thứ ba?”

Tô Bắc Bắc lúng túng, mặt đỏ như mông khỉ: “Hả.”

“Có phải cậu định hạ thấp tôi không”

“Không phải không phải!”

“Nói thật đi, có phải cậu muốn cố ý làm tôi mất thời gian học, gia tăng khoảng cách cạnh tranh giữa chúng ta không?”

Tô Bắc Bắc mở to hai mắt, thật lâu sau, phun ra một chữ: “Ặc.”

Vẻ mặt Bùi Thanh tràn ngập nghi ngờ, khinh thường nhìn Tô Bắc Bắc: “Thật là xấu tính.”

“Không phải, tớ thật sự không làm thế.” Tô Bắc Bắc đỏ mặt, nước mắt trực rơi xuống: “Bạn Bùi Thanh.”

“Này, cậu đừng khóc.” Bùi Thanh là một người to lớn, thô lỗ, sợ nhất là để con gái rơi nước mắt trước mặt mình: “Tôi giảng cho cậu là được, cậu đừng khóc.”

Tô Bắc Bắc thả lỏng hàm răng đang cắn chặt môi dưới, đưa bài thi tới trước mặt cậu ấy, Bùi Thanh lấy giấy nháp, sau khi tính toán xong, giảng lại cách làm một cách mạch lạc cho cô ấy nghe.

“Đã hiểu chưa.”

“Đã hiểu.”

Bùi Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng của cô ấy, mặt cô ấy tròn tròn, cảm giác có da có thịt, đôi môi anh đào mềm mịn, hơi hé mở.

Thật đáng yêu.

Sau khi chấm dứt, Tô Bắc Bắc cầm bài thi nói với cậu ấy: “Bạn Bùi Thanh, vì cảm ơn cậu đã giảng bài cho tớ, tớ quyết định sau khi tan học sẽ mời cậu trà sữa.”

Bùi Thanh nhíu mày, còn đang băn khoăn chuyện xếp hạng thứ hai thứ ba: “Tôi đã bị cậu đẩy xuống, cậu còn muốn gì ở tôi?”

“Bùi Thanh cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Tô Bắc Bắc hoảng loạn giải thích: “Thật sự chỉ vì muốn cảm ơn cậu mà thôi.”

“Được rồi.”

Bùi Thanh nhún vai, sảng khoái đồng ý.

Tô Bắc Bắc như trút được gánh nặng trở về chỗ ngồi, đón lấy khuôn mặt kinh ngạc của Dương Chi.

“Cậu nhìn cái gì, chưa thấy cua trai bao giờ hả?”

Dương Chi lắc đầu, chưa từng thấy ai cua trai kiểu này.

Mà bên kia, Thẩm Tinh Vĩ đã nhìn thấy toàn bộ quá trình hai học sinh giỏi giúp nhau của Tô Bắc Bắc và Bùi Thanh, cô ấy vừa đi, cậu chạy đến bên Bùi Thanh, vỗ bờ vai của cậu ấy nói: “Hai người vừa nói gì thế, mặt cô ấy lại đỏ như vậy.”

“Cô ấy muốn mượn việc giảng bài để mời tao uống trà sữa.” Bùi Thanh bình tĩnh nói.

“Lại có em gái định mời mày đi uống nước à!” Thẩm Tinh Vĩ vội vàng tò mò hỏi: “Đừng nói mày lại từ chối đấy nhé.”

“Đương nhiên không có.”

“Ồ.” Ánh mắt Thẩm Tinh Vĩ sáng trưng: “Lần này có gì đó rồi.”

“Đúng vậy, nhất định có gì đó.” Bùi Thanh nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Tô Bắc Bắc, lẩm bẩm: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, tao muốn nhìn xem, cô ấy có âm mưu gì.”

Thẩm Tinh Vĩ nheo mắt nhìn Bùi Thanh: “Đồ thẳng nam chết tiệt.”

*****

Sau tan học, quán trà sữa.

Dương Chi và Lâm Lộ Bạch đi cùng Tô Bắc Bắc, Thẩm Tinh Vĩ Khấu Hưởng đi cùng Bùi Thanh, một nhóm người đi vào trong quán.

Khấu Hưởng vô cùng tự nhiên đeo cặp sách nhỏ của Dương Chi, quai cặp dán vào cơ bắp trên vai anh, toàn bộ căng lên.

Có không ít cô gái mang ánh mắt tò mò nhìn anh.

Con trai đeo cặp con gái, hoặc đeo với khí chất xăng pha nhớt, hoặc đeo với khí chất ấm áp dịu dàng.

Khấu Hưởng không phải, vóc dáng cao lớn của anh với sắc mặt tối tăm, làm cặp sách nhỏ của Dương Chi có vẻ đáng thương, giống như vừa làm chuyện sai, đáng thương dán trên lưng anh.

Tô Bắc Bắc mời uống trà sữa, mọi người ngồi bên một cái bàn trắng trong quán.

Tô Bắc Bắc đứng dậy đi gọi đồ: “Các cậu muốn uống gì.”

Lâm Lộ Bạch muốn trà sữa trân châu truyền thống, Thẩm Tinh Vĩ và Bùi Thanh muốn trà sữa matcha, Dương Chi muốn một cốc sữa bò.

Cuối cùng Tô Bắc Bắc nhìn về phía Khấu Hưởng: “Cậu thì sao.”

Anh còn chưa nói gì, Thẩm Tinh Vĩ đã nói giúp anh: “Caesar chưa bao giờ uống đồ ngọt.”

Tô Bắc Bắc “À” một tiếng, lại nghe thấy anh lười nhác nói: “Một cốc sữa bò.”

“Ồ, cậu với Tiểu Chi Nhi đều gọi sữa bò nhỉ.”

Dương Chi nhìn anh một cái, đúng lúc chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm của anh, tim đập thình thịch.

Tô Bắc Bắc đi gọi đồ, chuẩn bị cầm điện thoại quét mã trả tiền, lại nghe thấy “Tinh” một tiếng, phía sau có người giơ điện thoại đến, quét mã.

Cô ấy quay đầu lại, thấy Bùi Thanh đã dùng điện thoại thanh toán.

Tô Bắc Bắc sốt ruột: “Này, sao cậu lại làm thế, tớ là người mời cơ mà.”

Mặt Bùi Thanh không đổi sắc giơ giao diện thanh toán cho nhân viên thu ngân nhìn.

Thẩm Tinh Vĩ đi tới, cười nói: “Mấy người bọn tớ không có chuyện để con gái trả tiền, cậu đừng khách khí với cậu ấy.”

Bùi Thanh không nói một lời, khí chất trên người hơi thô lỗ, Tô Bắc Bắc đoán nó liên quan đến đôi mắt trầm buồn của cậu ấy, cô ấy bị kẹp giữa quầy thu ngân và cậu, tiến thoái lưỡng nan, vô cùng bối rối, không kìm được đỏ mặt.

Cậu nhìn cô ấy, tràn ngập nghi ngờ: “Tôi vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc thì cậu muốn như thế nào.”

Tô Bắc Bắc khẽ nói: “Tớ không muốn gì cả.”

Cậu ấy ghé sát vào bên tai cô, dùng âm lượng chỉ cô ấy có thể nghe thấy nói: “Kì thi cuối kỳ, tôi nhất định sẽ vượt qua cậu.”

Hơi thở nóng rực của cậu phả vào tai cô ấy, Tô Bắc Bắc mặt đỏ tai hồng: “Á!”

“Sợ không?”

“Sợ.”

Giọng cô run rẩy.

Bùi Thanh hừ một tiếng, giọng nói vô cùng trầm khàn từ tính: “Biết sợ là tốt.”

Toàn bộ cơ thể Tô Bắc Bắc gần như xụi lơ, giây phút đó, cô ấy phát hiện, bản thân không chỉ thích người đàn ông này, cô ấy còn muốn ăn cậu.

Bùi Thanh và Tô Bắc Bắc bê trà sữa trở lại vị trí, Lâm Lộ Bạch tò mò hỏi: “Hai cậu vừa nói gì đấy, vui vẻ thế.”

Tô Bắc Bắc ghé vào bên tai cô ấy, khẽ nói: “Cậu ấy đang thả thính tớ.”

Lâm Lộ Bạch nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Bùi Thanh phía đối diện, hỏi cô ấy: “Cậu chắc chứ?”

Tô Bắc Bắc tiếp tục đỏ mặt.

Khấu Hưởng uống mấy ngụm sữa bò, sau đó đặt sang một bên, Dương Chi hỏi anh: “Anh sao thế?”

“Quá ngọt.”

“À.”

Thẩm Tinh Vĩ giải thích: “Tớ đã nói, Caesar không quen uống đồ ngọt rồi mà.”

Tô Bắc Bắc nói: “Ơ, tớ có gọi một cốc sữa bò không đường mà.”

Dương Chi hơi sửng sốt, nhấp một ngụm sữa bò hoàn toàn không có hương vị, cô cúi đầu nhìn note trên thân cốc, quả nhiên —

Không đường.

Tô Bắc Bắc nói: “Các cậu lấy nhầm rồi, cốc kia mới là của Khấu Hưởng, của Tiểu Chi Nhi cho rất nhiều đường.”

“Ồ.”

Dương Chi nhìn cốc sữa bò vừa mới uống hai ngụm trong tay mình: “Vậy gọi lại một cốc nữa đi tớ mời.”

“Không phải phiền phức như thế, đổi lại là được.” Thẩm Tinh Vĩ cười ha ha nói: “Đều là bạn bè mà, không ngại chứ.”

Dương Chi nhìn Khấu Hưởng, ánh mắt sâu thẳm của anh bình tĩnh lạnh nhạt, không có cảm xúc gì, lại nhìn cốc sữa bò trong tầm tay anh, cũng mới uống một ngụm, nếu gọi thêm lần nữa thì không khỏi quá lãng phí rồi, dù sao cũng do Bùi Thanh mời, 20 tệ một cốc đấy.

“Nếu anh không ngại, tôi cũng có vấn đề gì.” Cô vừa dứt lời, Khấu Hưởng đã vươn tay, đổi vị trí hai cốc sữa bò cho nhau.

Đầu ngón tay anh thon dài, thấp thoáng mạch máu màu xanh trên làn da trắng nõn.

Dương Chi trơ mắt nhìn anh cầm cốc sữa bò lên uống hết hơn nửa, thầm nghĩ con trai với con gái uống nước thật khác nhau, sẽ không nhấp từng ngụm từng ngụm nhỏ, mà uống một ngụm to, hết hơn nửa cốc.

Cô nhai nhai ống hút, đúng là anh đã lấy sai cốc, ngọt đến ngấy.

Dương Chi hút mạnh một ngụm lớn, quay đầu lại, thấy Khấu Hưởng đang nhìn cô chằm chằm, khóe mắt khẽ nhếch, kéo theo vết sẹo dưới mắt, cũng cười.

Cô đột nhiên cảm thấy, anh mỉm cười thật là đẹp.

Mọi người ngồi trong quán trà sữa trò chuyện một lát, Thẩm Tinh Vĩ liên tục thổi phồng Bùi Thanh, nào là đẹp trai, nào là thành tích tốt, chơi bóng rổ hay, ca hát đương nhiên càng hay, Bùi Thanh suýt chút nữa đè cậu xuống đất tẩn cho một trận.

Không khí nhẹ nhàng lại vui vẻ.

Không lâu sau, mặt trời ngả về phía tây, ráng chiều buông xuống, cốc trà của mọi người cũng thấy đáy.

Tô Bắc Bắc nhịn thật lâu, cuối cùng cũng nói với Bùi Thanh: “Bạn Bùi Thanh, cậu mời tớ uống trà sữa, tớ đưa cậu về nhà, được không.”

Lâm Lộ Bạch ngồi bên cạnh không nhịn được, phun sữa ra.

Cô nhóc này, có phải đầu óc bị chập mạch hay không, nào có ai lại chủ động yêu cầu đưa con trai về nhà!

Sắc mặt Bùi Thanh càng thêm kỳ quái, nhìn Tô Bắc Bắc, ánh mắt kia, giống như đang nhìn một tên tội phạm giết người: “Cậu, cậu muốn làm gì?”

“Tớ muốn đưa cậu về nhà.”

“Không cần, lát nữa bọn tôi còn có buổi biểu diễn.” Dưới gầm bàn, cậu ất liên tục kéo áo Thẩm Tinh Vĩ.

Thẩm Tinh Vĩ thật sự không muốn thừa nhận, bị Bùi Thanh bắt ép, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Ừ, lát nữa bọn tớ còn có việc.”

Tô Bắc Bắc thất vọng: “Vậy được rồi.”

Sau khi tách đường với nhóm bạn nam, Lâm Lộ Bạch hỏi Tô Bắc Bắc: “Hôm nay cậu sao thế, đầu úng nước hả?”

“Tớ muốn cưa cậu ấy.” Tô Bắc Bắc nói.

Lâm Lộ Bạch há miệng kinh ngạc: “Không phải chứ, đại tiểu thư, cậu coi trọng Bùi Thanh á!”

“Không được sao.”

Lâm Lộ Bạch hơi nhíu mày: “Tuy cậu ấy đẹp trai, dáng người tốt, có mùi vị đàn ông nhưng không được.”

Dương Chi tò mò hỏi: “Vì sao không được?”

“Nhà bọn họ, ừm nói như thế nào nhỉ, điều kiện không quá tốt.” Lâm Lộ Bạch lập tức giải thích: “Đương nhiên không phải tớ khinh thường nhà cậu ấy nghèo, dù rằng có rất nhiều cô gái theo đuổi, nhưng mỗi lần từ chối ai, cậu ấy đều nói là hiện tại không nghĩ đến chuyện khác, chỉ tập trung vào học tập, quả thực thật là chìm trong sách vở.”

“Thế à.” Tô Bắc Bắc vẫn trầm lặng: “Như thế thì tốt.”

Dương Chi và Lâm Lộ Bạch liếc nhau, cuối cùng không nói gì nữa.

*****

Hôm nay Khấu Hưởng về nhà sớm hơn dự kiến, Dương Chi vừa mới làm xong bài tập, chợt nghe thấy tiếng mở cửa dưới tầng.

Bên ngoài trời đổ mưa nhỏ, tóc Khấu Hưởng hơi ướt, lúc vào nhà tùy ý rũ rũ.

“Sắp nhập hạ rồi.”

Anh lẩm bẩm một tiếng, giống như đang nói cho chính mình nghe, Dương Chi đứng bên cửa, không đáp lại anh.

Khi Khấu Hưởng tắm, loáng thoáng nghe thấy ngoài cửa có tiếng hát truyền đến, anh ấn xuống chốt mở vòi hoa sen, tiếng nước tí tách dừng lại.

Giọng nữ du dương mà trong trẻo như dòng suối nhỏ chảy trong khe núi, thư thái êm tai.

Khoe miệng Khấu Hưởng cong lên, nhanh chóng lau bọt nước trên người, thay một chiếc áo T shirt ngắn tay ra khỏi phòng tắm.

Anh vừa ra, tiếng hát đột nhiên im bặt.

Ánh đèn ấm áp bao phủ khắp phòng, cô gái nhỏ ngồi ngoan ngoãn trên ghế, giả vờ làm bài tập.

“Cô vừa hát đấy à?”

“Không.”

“Tôi nghe thấy.”

“À.” Dương Chi nắm chặt điện thoại, nói nhỏ: “Tôi đang quay một cái video ngắn.”

“Cái gì?”

“Video cuộc thi ca sĩ cho trang web.”

“Cô muốn tham gia thi đấu?” Anh lấy khăn lông lau mái tóc đen.

Dương Chi xấu hổ, đỏ mặt “Ừ” một tiếng.

“Tới phòng tôi đi.”

Khấu Hưởng dứt lời vào phòng.

Dương Chi do dự một lát, nhẹ nhàng đi đến cửa phòng Khấu Hưởng, xuyên qua khe hở nhìn vào bên trong.

Dưới ánh đèn vàng, Khấu Hưởng ngồi trên ghế, ôm đàn ghi-ta gỗ của mình, đầu ngón tay với những khớp xương rõ ràng đang điều chỉnh dây đàn.

Anh cúi đầu, sợi tóc ngắn che khuất đôi mắt sâu thẳm đen nhánh.

“Tới đây, tôi đệm nhạc cho cô.”

Hết chương 33
Bình Luận (0)
Comment