Em Có Nhiều Chiêu Dỗ Anh

Chương 52

Dương Chi về đến nhà, mẹ vội vàng ra đón, đặt ngón tay lên môi, ý bảo cô khẽ thôi, bởi vì chú Lý đã về phòng ngủ.

Dương Chi và mẹ đi vào phòng của mình, mẹ cô vô cùng tò mò hỏi cô hôm nay đi chơi với bạn thế nào.

“Thì… Con dẫn cậu ấy đi dạo cổ trấn, sau đó lại đi ăn đặc sản ở chỗ chúng ta ạ.”

Dương Chi che giấu chuyện ở quán bar, có một số việc, cho dù là mẹ, cũng không nên nói ra, ví dụ như cô đã chính thức yêu Khấu Hưởng.

Mà rõ ràng mẹ cô cũng hiểu thứ tình cảm chạm vào là nổ ngay giữa những người trẻ, bà chỉ dặn Dương Chi những lời thấm thía, phải biết chừng mực, đừng chìm đắm vào tình yêu mà không quan tâm đến cái khác, càng không thể bởi vậy bỏ bê việc học.

Đương nhiên Dương Chi biết, nên lấy việc học làm trọng, cô sẽ không vì bất cứ thứ gì mà làm ảnh hưởng đến việc học, cô không muốn hủy hoại tương lai.

Thấy Dương Chi có lý trí, mẹ cô rất yên tâm, bởi vậy cũng chưa từng can thiệp sâu vào chuyện tình của cô.

“Mẹ, cậu ấy bảo ngày mai con trở về cùng cậu ất, đến thành phố S tham gia thi đấu ạ.” Dương Chi thấp thỏm nói chuyện này với mẹ.

Nghe vậy, mẹ cô rơi vào thế khó xử.

“Nếu chú Lý của con biết…”

“Mẹ, con thật sự muốn đi, không chỉ bởi cậu ấy, mà còn bởi cuộc thi này, con muốn tham gia thi đấu.”

Mẹ ngồi bên mép giường, suy tư thật lâu, sau đó nói với Dương Chi: “Thế này vậy, ngày mai chờ chú Lý của con đi làm, con thu dọn hành lý đi với bạn, mẹ sẽ nói với chú Lý là trường có việc, phải học bù.”

“Con cảm ơn mẹ ạ!” Dương Chi ôm bả vai bà, hôn mạnh một cái: “Mẹ tốt nhất.”

“Hừ, chỉ lúc này mới biết nói ngọt.” Bà oán trách chọc chọc mặt cô.

Dương Chi lại nói: “Nhưng con vẫn muốn giữ lập trường của mình, cứ phải che che dấu dấu thế này không phải biện pháp, mẹ phải rời khỏi ông ấy, vì hai mẹ con mình.”

“Con bé xấu xa này, cái tốt không nói, toàn nói cái dở với mẹ, cẩn thận ngày mai mẹ không cho con đi đâu đấy.”

Dương Chi bĩu môi, ôm lấy eo mẹ, bám lấy bà, đảm bảo với bà: “Con nhất định sẽ giúp mẹ có cuộc sống tốt hơn, mẹ sẽ không phải chờ lâu đâu ạ.”

Mẹ vỗ về lưng Dương Chi, không nói một lời, chỉ thở dài.

Buổi tối Dương Chi nhắn tin cho Khấu Hưởng, nói với anh ngày mai sẽ cùng anh trở về, Khấu Hưởng đặt hai vé đi vào buổi trưa.

Trưa hôm sau, mẹ giúp Dương Chi thu thập hành lý, tiễn cô ra cửa, Dương Chi luôn dặn dò bà, nếu bố dượng lại làm gì mẹ, mẹ đừng chịu đựng, nên báo cảnh sát thì phải báo cảnh sát.

Mẹ cô nói: “Được rồi, con đừng lo chuyện nhà, cùng các bạn thi thật tốt, cố gắng giành được giải nhất nhé.”

“Vâng ạ.”

Dương Chi vừa mới ra khỏi nhà, lại thấy bố dượng từ ngõ nhỏ đối diện đi tới, ông ta vừa vào cửa đã quát tháo ồn ào: “Mau làm hai cân thịt kho cho tôi, rót hai vò rượu ngon, hôm nay nghỉ ngơi không phải làm việc.”

Mẹ lập tức đẩy Dương Chi đang kéo hành lý ra cửa, nhưng đã muộn, đôi mắt tròn xoe của chú Lý rơi xuống Dương Chi đứng bên cửa, nhìn lướt qua cái vali màu vàng mà cô kéo.

“Ồ, đại tiểu thư nhà chúng ta lại muốn đi đâu đây.”

Giọng điệu ông ta tràn đầy ý trào phúng, sắc mặt tối sầm, trở nên rất khó coi.

Ông ta đi về phía cô Dương Chi liên tục lùi về phía sau, mãi đến khi đụng vào tường, không thể lùi nữa.

Mẹ cô vội vàng giải thích: “Trường con bé khai giảng trước, phải… Phải học bù.”

“Bà nghĩ tôi là thằng ngu hả?” Chú Lý hung hăng trừng bà: “Tháng 7 học bổ túc, vừa mới về còn chưa hết tháng, lại học bù, lừa ai đấy!”

“Là thật mà! Chương trình học ở trường con bé rất nặng!” Mẹ nói với Dương Chi: “Con mau mở vali ra, cho chú con xem sách giáo khoa và tài liệu của con đi.”

Dương Chi không động đậy.

“Dương Chi, mau cho chú Lý xem đi!” Mẹ cô nóng nảy: “Nói cho chú Lý, con phải về học bù.”

Dương Chi nhìn mẹ, trong ánh mắt đầy sự thất vọng, lúc nhìn sang chú Lý, ánh mắt trở nên lạnh lẽo mà kiên quyết.

“Con không phải về trường, cũng không phải học bù.”

Giọng cô vững vàng, gằn từng chữ một: “Con muốn tham gia cuộc thi ca sĩ.”

Lời vừa nói ra, cơ bắp trên mặt chú Lý giật giật, ông ta hùng hổ đi tới, cướp lấy vali của Dương Chi ném thật mạnh xuống đất, toàn bộ quần áo trong hành lý rơi ra, đồng thời lộ ra chiếc đàn ghi-ta bị gãy làm đôi.

Mặc dù đã bị hỏng, nhưng cô vẫn mang theo chiếc đàn ghi-ta kia, không muốn để lại nó trong nhà.

Thấy chiếc đàn ghi-ta này, cảm xúc của chú Lý chợt bùng nổ, ông ta đi tới nhặt đàn ghi-ta lên, hung tợn nói: “Tao thấy có vẻ mày bị điên rồi, mày nghĩ mày là ai, chim sẻ còn muốn bay lên biến thành phượng hoàng, tao nói cho mày biết, đời này mày cũng không thể đâu!”

Cuối cùng Dương Chi cũng không nhịn được hét to: “Có phải chú đánh mất cuộc đời của mình nên cũng phải hủy diệt cuộc đời của cháu đúng không, cháu nói cho chú biết, chuyện này không thể đâu! Cháu có ước mơ của cháu, cháu muốn thực hiện nó, ai cũng không thể ngăn cản cháu!”

Bố dượng không nghĩ tới người vốn ngoan ngoãn hiền lành như Dương Chi sẽ đột nhiên bùng nổ, ông ta giận dữ: “Mày mơ đi, dựa vào đâu mày lại có mơ ước, ông đây biến thành thế này, không phải do nuôi hai mẹ con chúng mày sao, bây giờ cánh mày dài rộng rồi lại nói ước mơ với tao! Ước mơ chó má! Tao nói cho mày biết, không có cửa đâu!”

Ông ta đỏ mắt gào thét, giơ cái đàn ghi-ta bị gãy lên, đập xuống người Dương Chi.

Mẹ cô tái mặt, vội vàng chạy tới giữ chặt chú Lý, nhưng đã quá muộn, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, đàn ghi-ta đập xuống cánh tay Dương Chi.

Cô đau đến kêu “Á” một tiếng.

Mẹ cô khóc lóc chạy đến, chắn Dương Chi ra sau người, cảm xúc kích động mà tuyệt vọng: “Ông dám đánh con gái của tôi!”

Chú Lý thở hổn hển, hung tợn nói: “Ông đây đánh nó thì sao, mẹ con mày là người của ông, ông có đánh chết chúng mày cũng không ai quan tâm đâu!”

Ông ta vừa nói vừa đi lên trước, định tiếp tục ra tay với Dương Chi.

“Ông cút ngay!”

Mẹ che trước người Dương Chi, không biết lấy được sức lực ở đâu, đột nhiên đẩy chú Lý ra.

Chân chú Lý bị què, lập tức lảo đảo lùi ra sau, khó tin nhìn bà, không ngờ người phụ nữ luôn nhẫn nhục chịu đựng sẽ có một ngày bùng nổ, bà giống như một con gà mái, kiên cường che chở con gái của mình, không cho phép bất cứ ai tổn thương cô.

“Mày… Mày muốn làm phản rồi phải không!” Chú Lý chỉ vào bà, tức giận đến run tay.

Mẹ nhìn vết máu bầm trên cánh tay trái của Dương Chi, bà vừa đau lòng lại tự trách, quay đầu lại phẫn hận nhìn chú Lý, ánh mắt trừng lớn, hận không thể giết chết ông ta.

Chú Lý tự dưng thấy chột dạ, hung dữ nói: “Trừng cái gì mà trừng, có tin tao móc hai mắt của mày ra không!”

Mẹ cô nản lòng thoái chí, bà nhặt quần áo rơi tán loạn trên mặt đất lên, nhét vào vali hành lý, sau đó kéo tay Dương Chi, giọng nức nở: “Chúng ta đi.”

Dương Chi ngơ ngác để mẹ kéo ra khỏi cửa, còn chưa kịp phản ứng lại, chú Lý đuổi theo, hung ác hỏi: “Mày đi đâu? Mày muốn đi đâu, mau về nhà! Về nhà nấu cơm cho tao!” Ngoài cửa, hàng xóm hai bên cùng nhìn vào, sôi nổi bàn tán.

Đối mặt với cơn tức của chú Lý, lúc này mẹ cô không hề lui bước, bà quay đầu lại, dứt khoát kiên quyết nói: “Tôi muốn ly hôn với ông.”

“Mày nói cái gì.”

Chú Lý ngơ ngẩn, khó tin hỏi: “Ly hôn cái gì, mày điên rồi phải hay không!”

Ngay cả Dương Chi cũng không tin vào lỗ tai của mình, người vẫn luôn yếu đuối lùi bước như mẹ, không ngờ sẽ chủ động đưa ra đề nghị ly hôn.

“Mẹ, mẹ nói thật…”

Bà nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Dương Chi: “Mẹ sẽ mang con rời khỏi nơi này, chúng ta không bao giờ trở lại nữa.”

Độ ấm trong lòng bàn tay bà khiến tâm trạng Dương Chi phấn chấn lên: “Vâng ạ!”

“Đứng lại, không cho đi, ai cho phép hai mẹ con mày rời đi!”

Chú Lý nhìn quanh bốn phía, thấy nhiều hàng xóm đang nhìn vào, ông ta gần như không giữ được mặt mũi: “Quay lại! Chúng mày muốn chết phải không! Có tin ông đây đánh chết chúng mày không!”

Tuy buông lời hung ác, nhưng có nhiều người như vậy, ông ta cũng không dám thật sự ra tay, chỉ có thể đuổi theo hai mẹ con cô: “Tao không đồng ý ly hôn, mày đừng nghĩ đến chuyện ly hôn, có chết ông đây cũng phải mang theo chúng mày!”

Đối mặt với cơn giận của bố dượng, mẹ cô lại bình tĩnh bất ngờ, có lẽ là bởi kích phát đến tình mẫu tử, giờ phút này, không có bất cứ do dự gì, bà lựa chọn bảo vệ con gái của mình.

“Nếu ông không đồng ý ly hôn, chúng ta cũng chỉ có thể gặp lại ở toà án, ông có khuynh hướng bạo lực gia đình, hàng xóm đều biết, vết thương và vết máu bầm trên người tôi cũng đủ làm bằng chứng, đến lúc đó, những gì ông phải trả giá, chỉ sợ sẽ lớn hơn hiện tại rất nhiều.”

Bà bình tĩnh nói ra những lời này, bố dượng lại á khẩu không nói lại được, trơ mắt nhìn bà dẫn Dương Chi đi, dần biến mất ở đầu ngõ nhỏ.

Trên con đường nhỏ trải đầy đá xanh trên biển, trước nay Dương Chi chưa từng thấy nhẹ nhàng ấm áp dễ chịu như thế, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng giống như muốn bay lên.

Bao nhiêu năm qua, cô phải bước đi trên con đường nặng nề như tra tấn này biết bao nhiêu lần, không muốn về nhà, không muốn đối mặt với bố dượng nóng tính cộc cằn và tiếng thở dài của mẹ.

Hiện tại, mẹ nắm chặt tay cô, mang cô rời khỏi cuộc sống tuyệt vọng không thể nhìn được ánh mặt trời kia, tất cả thật như một giấc mơ, mơ mơ màng màng không chân thật.

Cô thấp thỏm xác định lại với mẹ: “Mẹ, chúng ta đi thật ạ? Không bao giờ trở lại nữa đúng không ạ?”

Lúc này, thái độ của mẹ vô cùng kiên quyết.

“Không quay lại nữa.”

Tất cả những tủi nhục và lời chửi rủa, cho dù là tay đấm chân đá, bà đều có thể nhịn, nhưng duy nhất một chuyện, Dương Chi, cô là đứa con gái duy nhất, là giới hạn cuối cùng của bà, tuyệt đối không thể đụng vào.

Ông ta làm tổn thương con của của bà, tất cả những thứ tích tụ trước đó đều như núi vỡ đê, không bao giờ cam chịu

Bà lựa chọn vĩnh viễn rời khỏi nơi quỷ quái này, rời khỏi gã đàn ông tệ bạc kia, rời khỏi cuộc sống kinh khủng không muốn nghĩ lại đó……

*****

Bên cổng bến xe, Khấu Hưởng nôn nóng bất an chờ đợi, khi thì nhìn đồng hồ, tới gần giờ kiểm phiếu, Dương Chi vẫn chưa xuất hiện, điều này làm anh tự dưng thấy thấp thỏm.

Anh nghiêng người châm điếu thuốc, còn chưa kịp hít sâu, ngẩng đầu chợt thấy khuôn mặt quen thuộc của cô gái nhà mình, mà cùng lúc đó, bên người cô còn có một người phụ nữ khí chất dịu dàng.

Cảm giác được tình hình không ổn, Khấu Hưởng hoảng hốt, một hơi nghẹn lại, sặc khói thuốc.

“Chàng trai này chính là bạn của Chi Nhi đúng không.” Mẹ cô dịu dàng hiền từ nhìn anh: “Cậu bé còn trẻ như vậy sao lại hút thuốc.”

Dương Chi:……

Khấu Hưởng xoay người nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, phẩy tay xua tan khói thuốc, sắc mặt đỏ tía tai, biến thành xanh tím.

Thật xấu hổ.

Bị mẹ vợ tương lai bắt được hút thuốc, ấn tượng đầu tiên giảm xuống thẳng tắp, Khấu Hưởng hận không thể đào một cái hố rồi tự chôn bản thân mình.

“Cậu nhóc, hút thuốc không tốt đâu.”

“Vâng… Vâng ạ.”

Dương Chi cũng không ngờ rằng, bóng ma tâm lý ngày hôm nay sẽ trực tiếp làm Khấu Hưởng từ bỏ thói quen xấu này, cả đời cũng không hề chạm vào một điếu thuốc nào nữa.

Dương Chi giải thích ngắn gọn với Khấu Hưởng, Khấu Hưởng lập tức đến cửa sổ bán vé, mua cho mẹ một tấm vé xe.

Sau khi lên xe, Dương Chi ngồi cùng mẹ ở hàng ghế trước, Dương Chi nắm chặt tay mẹ, cô cảm nhận được, lòng bàn tay bà ướt mồ hôi.

Dương Chi sợ mẹ sẽ hối hận, chỉ có thể nắm chặt lấy bà, cho bà sức mạnh và trấn an.

Khấu Hưởng cầm điện thoại đi tới, nói: “Dì ơi, cháu đã đặt xong phòng rồi, hai ngày nay dì tạm thời ở khách sạn trước, đợi khi nào cháu tìm được nhà thuê hài lòng rồi dì dọn vào ở nhé.”

“Làm phiền cháu quá Tiểu Khấu.” Mẹ cô áy náy nói: “Thật là áy náy.”

“Dì đừng nói vậy ạ.” Khấu Hưởng dịu dàng nhìn Dương Chi: “Cháu nên làm mà.”

Khách sạn nằm ở trung tâm thành phố, giao thông tiện lợi, cần gì cũng rất tiện, Khấu Hưởng cùng Dương Chi và mẹ đi siêu thị mua sắm một ít đồ đạc thông thường, lại hỗ trợ mang về khách sạn.

Trong phòng, mẹ kéo tay Dương Chi, nói khẽ với cô: “Cậu bé này có vẻ không thích nói chuyện nhỉ.”

“Tính cách cậu ấy hơi trầm, khá kiệm lời ạ.”

“Mẹ thấy rất chín chắn.” Ấn tượng của bà đối với Khấu Hưởng khá tốt: “Con sắp trưởng thành rồi, là cô gái lớn, mẹ không phản đối các con yêu đương, nhưng không thể ảnh hưởng tới học tập, mọi việc phải giữ lại ba phần.”

Mọi việc phải giữ lại ba phần, còn có đường bứt ra, nếu hoàn toàn dấn thân vào, tương lai chỉ sợ nước đổ khó hứng.

“Mẹ, con biết mà.” Mặt Dương Chi đỏ bừng: “Con với cậu ấy vốn đâu có gì.”

Sau khi thu xếp cho mẹ xong, sắc trời cũng dần dần tối sầm, Dương Chi đưa Khấu Hưởng đến cổng khách sạn.

Trên bầu trời đen thấp thoáng ánh sao, gió đêm hơi lạnh.

Dương Chi áy náy kéo tay anh: “Hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện, có dọa đến anh hay không.”

Khấu Hưởng nhớ tới chuyện điếu thuốc ở bến xa, bây giờ vẫn hoảng hốt, cau mày hỏi: “Có phải ấn tượng của mẹ giành cho tôi không được tốt hay không.”

Dương Chi cười đấm đấm bờ vai của anh: “Anh có thể khiêm tốn một chút không, từ bao giờ đã là mẹ của anh và em rồi.”

Khấu Hưởng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, đặt trong lòng bàn tay xoa xoa, trầm giọng nói: “Tóm lại em có thể yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em, chăm sóc tốt cho người thân của em.”

Cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay anh, trong lòng Dương Chi nóng lên, giọng nói mềm mỏng lại bất đắc dĩ ——

“Hiện tại chúng mình còn quá nhỏ.”

Rất nhiều chuyện, không thể bỏ qua, rất nhiều thời điểm, cũng phải cúi đầu trước hiện thực, chúng ta vẫn chưa đủ mạnh mẽ để bảo vệ người mình yêu thương.

Khấu Hưởng bỗng nhiên nắm chặt tay cô, nhìn vào mắt cô, ánh mắt sâu thẳm lại tràn ngập sức mạnh ——

“Tôi sẽ cố gắng trưởng thành, em phải chờ tôi đấy.”

Hết chương 52
Bình Luận (0)
Comment