Em Có Thể Nhìn Thấy Anh

Chương 1

Một ngày hè nắng chói chang, không khí có phần hơi khô nóng.

Trong phòng ký túc xá, chiếc quạt trần yếu ớt xoay vòng, gió thoang thoảng thổi.

Tô Chỉ gục người xuống bàn, cầm chặt chiếc bút trong tay. Cô vật vã với quyển sổ đen trước mặt không biết đã bao lâu rồi, mà vẫn chưa nặn nổi ra một chữ.

“Ây dà, Tô Chỉ, đứng lên nghỉ ngơi tí đi, không mắt cậu lại đau bây giờ.”

“Ừ…” Cô ỉ ôi, đôi mắt vẫn đờ đẫn, ảm đạm không chút ánh sáng, đến miệng cũng chẳng buồn mở ra, chỉ khe khẽ ậm ờ trong cổ họng.

Tiếng ừ hữ đối phó qua loa này lập tức đã bị đôi tai tinh tường của Hà Uyển nghe ra.

Cô nàng đi tới bên bàn, giật lấy chiếc bút nước màu đen trên tay bạn, vừa kéo vừa đẩy Tô Chỉ ra khỏi ghế rồi bắt đầu lên tiếng chỉ trích:

“A Chỉ, đứng lên đứng lên, bác sĩ đã dặn cậu phải nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng có mà cả ngày cúi đầu ôm sách như vậy, cậu không định tha cho mắt cậu à.”

Tô Chỉ vừa mới giật mình bừng tỉnh từ chín tầng mây, đã bị Hà Uyển đẩy thẳng ra khỏi cửa. Giây tiếp theo, “cạch” một tiếng, cánh cửa kính ra ngoài ban công đã bị khóa lại trong nháy mắt.

“Đứng đấy ngắm trời ngắm đất tí đi. Chưa nhìn xa đủ nửa tiếng, tớ chưa cho cậu vào.”

Cô ngẩn người, nhưng cũng im lặng cam chịu.

Đứng từ ban công ký túc xá có thể phóng tầm mắt bao quát toàn bộ vườn trường. Phòng cô vốn nằm trên tầng mười một, tầm nhìn không bị hạn chế, lại có thể trông thẳng xuống một hồ nước rất lớn phía dưới. Mặt trời rải nắng lên mặt hồ, từng gợn sóng dập dềnh lấp lánh. Nước hồ vừa sạch vừa trong, giống y hệt một thấu kính tự nhiên khổng lồ.

Bâu kín mấy tán cây đại thụ ven hồ là những con chim trắng đang nghỉ ngơi thư giãn. Có vài con bay là là trên mặt hồ, thỉnh thoảng lại lao xuống mổ cá dưới nước. Một hệ sinh thái hài hòa, thuần túy, sạch sẽ đến vậy, thật giống như một tấm gương lớn của Thượng đế. Hoàn toàn tương phản với sự bất thường mỗi khi màn đêm buông xuống nơi đây.

Tô Chỉ nhìn chằm chằm về phía cánh rừng bên hồ, ánh mắt tối tăm chết lặng.

Từng đợt gió thổi qua, những cành liễu nhỏ rung lên dữ dội. Trên chạc cây, một con chim trắng sải rộng đôi cánh, tung người vào giữa không trung, chao mình bay lượn.

Nó vòng đúng một vòng, sau đó bất chợt ré lên một tiếng, hướng ký túc xá mà lao thẳng đến…

Tô Chỉ giật mình, đột ngột xoay người….
Bình Luận (0)
Comment