Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 1

Hoàng hôn cuối mùa thu, mây đen phía chân trời xếp chồng lên ráng đỏ, tiếng sấm nặng nề xen lẫn trong gió, thúc giục hơi nước tích tụ trên bầu trời rơi xuống.

Trên quảng trường ngoài trời ở trước cửa Bảo tàng Nghệ thuật La Đức, fans tiếp ứng dựng hình idol bị mưa to xối đến mức hoảng loạn, trong bảo tàng lại chẳng chịu chút ảnh hưởng thời tiết nào, đèn đuốc sáng trưng, đến đúng giờ thì bắt đầu nghi thức liên hoan trao giải phim.

Dụ Dao đứng ở trong lễ trao giải, kéo váy bước trên bậc thang, đi đến chỗ ngồi trong cùng của hàng khách mời, nơi dán tên cô.

Nhưng mà ghế người khác ngồi đều là ghế đỏ nạm vàng, thẻ tên ở kế bên được viết tay đầy đủ họ tên, chỉ có một mình ghế của cô lại dùng hai font chữ màu đen in lên.

Qua loa rõ ràng luôn.

Dụ Dao đi về phía trước, có không ít ánh mắt quét qua người cô, không khí cứng lại một cách vi diệu, ngay sau đó vang lên những tiếng thì thầm.

Diễn viên gạo cội và nhóm lưu lượng đều có uy tín và danh dự, họ sẽ không tùy tiện bàn tán như vậy, nhưng các nhà truyền thông và nhân viên công tác lại không kiêng dè như thế.

“Dụ Dao? Sao cô ta lại tới đây nhỉ.”

“Cả năm rồi mà chẳng có một tác phẩm nào cả, toàn thân bị bôi đen, đại ngôn chỉ có hai cái mà tháng trước con bị mất. Thế mà cũng không biết xấu hổ mà xuất hiện, trao giải có liên quan gì đến cô ta đâu.”

“Sao lại không có.” Một người khác nhỏ giọng cười: “Lần này <Lời thú tội> được đề cử bốn giải thưởng lận, lúc trước Dụ Dao vốn là nữ chính của bộ này, cô ta có thể cam tâm à? Nghe nói người đại diện của cô ta phải bỏ hết vốn gốc mới mua được vị trí đêm nay đấy, rõ ràng là tới để cọ nhiệt.”

“Hơn nữa Dụ Dao bị vậy cũng đáng đời lắm, đắc tội ai không đắc, một hai phải đắc tội vị nhà họ Dung kia, chèn ép ác độc như thế, bây giờ mới chịu cúi đầu ngoan ngoãn, quá muộn rồi…”

Dụ Dao coi như mình không nghe thấy gì, đi đến vị trí của mình rồi ngồi xuống, người ngồi gần cô cũng là một người nổi tiếng. Là diễn viên nam trẻ tuyến bốn tuyến năm, lúc này người đó cách cô thật xa giống như trốn virus, thà đứng ở hành lang cũng không muốn đứng gần cô.

Sân khấu rộng lớn xa hoa như vậy, đến cả ánh sáng cũng không thèm chiếu tới một góc của cô, trở thành mục tiêu cho mọi người công kích.

Dụ Dao mới vừa rũ mi xuống, bên tai liền vang lên một giọng nam được hạ thấp, giọng điệu vô cùng gấp gáp.

“Dụ Dao, cô ngồi yên cho ông, đừng bị bọn họ ảnh hưởng, ông đây cực khổ dữ lắm mới tìm được cơ hội này đấy!”

Dụ Dao nghiêng đầu nhìn thoáng qua, người đàn ông trẻ tuổi mang mắt kính đang ngồi xổm ở phía sau ghế ngồi, nửa con mắt phượng lộ ra ở giữa kẽ hở lưng ghế dựa, hung ác trừng cô.

Người đại diện nhà người ta áo mũ chỉnh tề, còn cái vị này của nhà cô thì giống như con cua ấy.

Dụ Dao nói: “Tôi sẽ cố gắng.”

Dù hai người đã nhỏ tiếng nhưng vẫn có người nghe được, bọn họ đang ở trong tối cười Dụ Dao đáng thương. Sớm biết là có kết quả này, hà tất gì tới đây tự rước lấy nhục, đợi chút nữa <Lời thú tội> thật sự có giải thưởng, cô ta sẽ càng nhục nhã hơn bây giờ.

Mười phút sau, lễ trao giải bắt đầu.

Dụ Dao lẳng lặng nhìn lên sân khấu náo nhiệt, bộ phim điện ảnh xuất sắc nhất, đạo diễn biên kịch xuất sắc nhất rồi dần dần đến các giải thưởng quan trọng đều không phải của <Lời thú tội>. Giải ảnh đế cũng rơi sang nhà khác, chỉ có giải ảnh hậu được công bố cuối cùng, là nữ chính hiện tại, Khương Viện của <Lời thú tội>.

Dụ Dao thở phào nhẹ nhõm, thần kinh của người đại diện Bạch Hiểu vẫn luôn ngồi xổm ở phía sau lập tức căng lên, nhắc lại: “Ngồi ngay ngắn cho ông!”

Khương Viện ngồi ở hàng ghế đầu tiên, lau nước mắt lên sân khấu nhận thưởng, vẻ mặt khiến người ta nhìn thấy mà thương. Cô ta vừa run rẩy vừa thuần thục phát biểu cảm nghĩ về chuyện đoạt giải, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc sang chỗ Dụ Dao ngồi.

Chuông cảnh báo trong đầu Bạch Hiểu lập tức vang lên, anh ta vội vàng thọc cánh tay Dụ Dao thông qua khe hở: “Bình tĩnh, đừng quan tâm cô ta, cũng đừng hé răng, hôm nay chúng ta tới đây chỉ để lộ diện mà thôi!”

Người xung quanh cũng trong tối ngoài sáng đánh giá Dụ Dao, muốn nhìn xem cô có thể nào không chịu nổi kích thích này mà khóc luôn không.

Dụ Dao vẫn không để ý tới, cô ngồi ở nơi tối tăm nhất ở bên cạnh khu cho khách quý, biểu cảm cũng không thấy rõ lắm.

Khương Viện ở trên sân khấu đắc ý nắm chặt microphone, Dụ Dao đã có gan chủ động đứng trước họng súng, thì cô ta phải khiến cô hối hận.

Cô ta cố ý im lặng vài giây, chờ thu hút đủ ánh nhìn rồi mới nghẹn ngào nói: “Thật ra tôi có thể cầm được giải thưởng lớn như vậy, trừ cảm ơn nhà sáng lập và các fan ra, còn may là… Chị Dụ Dao đã khiêm nhường với tôi.”

Cả phòng lập tức yên tĩnh, Bạch Hiểu cứng đờ tại chỗ, đến cả người quay phim cũng thầm nghĩ, cô ảnh hậu mới này không phúc hậu lắm.

Có lẽ người ngoài giới không hiểu rõ, nhưng tất cả những người ở đây hôm nay đều biết, Dụ Dao đã quay xong bộ phim, nhưng lại bị đoàn làm phim <Lời thú tội> ép đổi người.

Điểm xuất phát của Dụ Dao gần như là hàng top trong giới, nhập học với tư cách thủ khoa trung hí, tốt nghiệp với thành tích tốt nhất. Lúc ở trường học đã tham diễn một bộ phim được giải nữ phụ xuất sắc nhất, năm tiếp theo thì thu hoạch thẳng giải nữ chính xuất sắc nhất, là ảnh hậu có ảnh sử* nhỏ tuổi nhất trong nước.

(*Lịch sử ảnh hậu)

Nhưng từ khi đắc tội Dung Dã, bỏ mất vai nữ chính trong <Lời thú tội>, dường như cô bị cả giới điện ảnh phong bế. Không nhận được phim, có rất ít cơ hội lộ diện, liên tục bị bôi đen, kỹ thuật diễn từng được tung hô giờ cũng bị nghi ngờ, nhân khí tụt dốc không phanh, gần như là sắp không tìm ra cô nữa.

Hôm nay cô xuất hiện ở đây, vốn dĩ cũng chỉ bị chế giễu một chút rồi thôi. Nhưng Khương Viện gióng trống khua chiêng nói thẳng tên cô ra như thế, chẳng khác nào công khai lăng trì cô.

Đạo diễn truyền hình cười cợt trong lòng, tay cũng không rảnh rỗi, nhanh chóng nắm lấy điểm nóng, cắt máy quay cận cảnh về phía dãy ghế của khách mời, tìm hai vòng mới dừng hình ảnh tới Dụ Dao ở trong một góc.

Ánh sáng đuổi theo sát máy quay chiếu xuống đây, đầu tiên là chiếu lên một đoạn cổ tay trắng muốt, tiện đà lia tới chiếc sườn xám màu anh đào, màu hồng đậm bao phủ lấy chiếc cổ tinh tế, phác họa ra cái cằm khéo léo nhỏ xinh.

Ánh sáng vừa đi vừa tản rộng ra, tự do lướt qua mái tóc đen được xõa ra ở bên sườn mặt cô với đôi môi đỏ đủ đầy, sau đó dừng lại trên đôi đồng tử đen láy trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi khép hờ, vẽ nên hai đường cong lạnh lẽo.



Hình ảnh đầy chấn động không chỉ phát sóng trực tiếp lên trên mạng lưới internet, cũng đồng bộ chiếu lên màn ảnh cực lớn ở hai bên sân khấu nữa.

Lúc trước không ai nhìn kỹ dáng vẻ của Dụ Dao, giờ phút này màn ảnh hiện lên gương mặt cô, tất cả các chi tiết đều được phóng lớn lên. Khuôn mặt gây chú ý hơn cả thời kỳ đỉnh cao của cô, khiến cả khán phòng không khỏi hơi xôn xao.

Sắc mặt Khương Viện hơi thay đổi, định bỏ chủ đề kia để cướp sự chú ý lại, nhưng cũng đã không kịp nữa rồi.

Người dẫn chương trình chỉ sợ thiên hạ không loạn, hỏi: “Là nữ chính ban đầu của <Lời thú tội>, Dụ Dao có gì muốn nói với Khương Viện không?”

Ống kính và micro đặt trước mặt Dụ Dao, chuẩn bị sẵn sàng để thu âm bất cứ lúc nào.

Bạch Hiểu ngồi xổm ở phía sau ghế dựa tuyệt vọng ôm đầu.

Những người khác thì chờ xem kịch hay.

Trong trường hợp có tính sỉ nhục cực mạnh, nếu đổi lại là người trẻ tuổi nào đó khác thì đều sẽ thất thố không ngừng, phần bình luận chạy trong nền tảng livestream cũng nhanh chóng bị đồ sát đến nghẹt thở: “Đáng đời, mau ra sức khóc đi, còn có thể lừa được chút đồng tình của người khác đấy.”

Yên tĩnh trong ngắn ngủi.

Dụ Dao ở giữa tâm bão chậm rãi ngước mắt lên, thong dong nhếch khóe môi.

Sự quẫn bách, hoảng loạn và yếu kém mà mọi người thích xem cũng không tồn tại trên mặt cô.

Cô hơi cúi người, nhìn chằm chằm thẳng vào ống kính, không nhanh không chậm hỏi lại: “Nói gì giờ? Nói kỹ thuật diễn của Khương tiểu thư đã liên lụy đến cả đoàn phim, nên chỉ lấy được duy nhất một cái giải thưởng không đáng tiền à?”



9 giờ tối, trời mưa to như trút nước, một chiếc xe Volkswagen kiểu cũ đỗ ngoài cửa Bảo tàng Nghệ thuật La Đức, kẹp trong một đám xe bảo mẫu hơn trăm vạn thì hoàn toàn không ăn khớp.

Một tay Bạch Hiểu giơ chiếc dù lớn màu đen, một tay dùng khăn quàng cổ bảo vệ đầu Dụ Dao, đẩy cô đến hàng ghế phía sau, bản thân thì nhanh chóng chen vào ghế lái.

“Nếu không che mặt cô lại, tôi sợ là cả hai chúng ta không thể sống sót thoát ra đó được!”

Câu nói kia của Dụ Dao làm nổ tung lễ trao giải, sau đó kết thúc như thế nào thì Bạch Hiểu căn bản không nhớ rõ, chỉ biết là rất rối loạn. Vất vả lắm anh ta mới xông ra khỏi vòng vây, trước khi đi còn nhìn thấy Khương Viện ở sau cánh gà khóc lóc ném đồ đạc.

Bạch Hiểu không dám dừng lại quá lâu, đổi chắn chạy vọt vào trong màn mưa, thở phì phò kêu: “Ông đây đã sớm biết rồi, sao cô có thể ngồi yên được! Bản tính này lộ rồi! Dụ Dao, cô oán giận hung ác như vậy, có phải thật sự không muốn làm việc nữa không!”

“Ừ, không làm nữa.” Dụ Dao dựa vào cửa sổ xe, giọng điệu bình thản: “Anh phản ứng lớn như vậy làm gì, tôi vốn dĩ đã ở đáy vực rồi, còn có thể tồi tệ hơn bây giờ nữa à?”

Bạch Hiểu sửng sốt, nhấp miệng.

Dụ Dao nhìn vệt nước chảy trên cửa kính, bình tĩnh nói: “Tình cảnh của tôi đã thành như vậy rồi, có gì đáng sợ đâu, cô ta giẫm tôi trước mặt mọi người, đương nhiên tôi cũng phải đáp lễ lại chứ. Chỉ là mấy câu nói thật thôi mà, có vấn đề gì đâu? Hơn nữa ——”

Giọng của cô rất lạnh nhạt: “Anh kiếm cơ hội cho tôi lộ mặt, tôi làm như vậy mới có thể có được sự báo đáp lớn nhất, ngày mai anh có thể yên tâm tới công ty báo cáo kết quả công tác rồi, công việc này vẫn giữ được.”

Bạch Hiểu nghe xong, trong lòng càng hụt hẫng hơn.

Theo quan điểm của anh ta, Dụ Dao sinh ra là để diễn xuất, đừng nói là phong thần trong lớp diễn viên trẻ, cũng có thể nói là giỏi như các diễn viên gạo cội vậy.

Ai mà ngờ được tai họa bất ngờ rơi xuống, năm trước gia đình Dụ Dao xảy ra chuyện không ngoài ý muốn, khiến sự nghiệp của cô bị gián đoạn, còn chưa khôi phục lại như cũ thì lại bị vị tổ tông kia của nhà họ Dung theo dõi.

Do từ chối lời mời dự buổi tiệc tư nhân của nhị thiếu gia Dung gia một lần, nên bị các tư bản và nhóm đạo diễn cùng nhau phong sát, account marketing liên tiếp hắt nước bẩn, hận không thể xóa tên cô khỏi giới này.

Công ty thì xuôi theo chiều gió, dứt khoát giấu Dụ Dao luôn. Anh ta không muốn từ bỏ cái công việc người đại diện này, đương nhiên cũng bị liên lụy theo.

Bạch Hiểu có thể nhìn ra được, Dụ Dao đã thất vọng tột độ đối với cái giới này rồi, rất có thể cô sẽ đổi nghề.

Nhưng anh ta không phục, vậy nên mới liều mạng để lấy được một vị trí trong lễ trao giải lần này. Anh ta cũng không tin, cho dù bất cứ diễn xuất gì, chỉ dựa vào gương mặt này của Dụ Dao, sao có thể không có nhiệt được.

Lúc trước công ty đã nói rõ với anh ta rồi, đây là cơ hội cuối cùng, nếu Dụ Dao vẫn không gây được tiếng vang thì người đại diện cứng đầu là anh ta phải lập tức thu dọn đồ rồi cút xéo.

Dự định của anh ta vốn là để Dụ Dao tạo cảm giác tồn tại, dùng nhan sắc của cô để tạo một đợt đề tài, không đoán trước được cô thật sự có thể chơi lớn như vậy.

Nhưng sự phách lối của Dụ Dao, cũng là vì tương lai của anh ta.

Phía trước đang kẹt xe, Bạch Hiểu nhíu mi giảm tốc độ, anh ta nhân cơ hội lướt Weibo một chút.

Khá lắm, chiếm spotlight rồi, trang nhất toàn là đang mắng Dụ Dao, đau lòng Khương Viện, còn có vài cái được lên mục tìm kiếm hotsearch nữa.

Bạch Hiểu gấp gáp gọi vài cuộc điện thoại, dựa vào vẻn vẹn một chút nhân mạch mình có giữ nguyên đề tài, có chút muốn khóc.

Dụ Dao muốn chuyên nghiệp có chuyên nghiệp, muốn nhan sắc có nhan sắc, vậy mà chỉ có thể lên hotsearch nhờ bị hắc. Còn phải đứng trước nguy cơ rút khỏi giới và đổi nghề nữa, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, dựa vào cái gì hả?!

Nói cho cùng, chuyện này còn không phải là do cái tên đại ma đầu xem người ta như đồ chơi, đến cả người trong giới cũng không dám nhắc tới tên thật của tên hỗn thế ma đầu này.

Bạch Hiểu hít một hơi sâu, chỉ mặt gọi tên mắng: “Mẹ nó Dung Dã đúng là một con chó!”

Dụ Dao cũng gật đầu đồng ý: “Cũng dũng cảm lắm đó, Dung Dã đúng là con chó.”

Bạch Hiểu khích lệ cô: “Chuyện đắc tội Dung Cẩu đã qua rồi, trước tiên cô khoan hẵng rút khỏi giới. Hiện tại cô đã có nhiệt, không chừng có thể có kịch bản tốt đến tìm cô.”

“Tôi sẽ đối phó với truyền thông bên kia, nếu tâm trạng của cô thật sự không vui, chi bằng tìm chút thú vui đi? Lén lút quen bạn trai nhỏ trong một thời gian ngắn, hoặc là theo đuổi một ngôi sao nổi tiếng nào đó chẳng hạn. Cô nhìn những đàn em hôm nay ở lễ trao giải kìa, ai cũng tươi ngon mọng nước.”

Dụ Dao nhắm mắt: “Tôi không có hứng thú với tươi ngon.”

Bạch Hiểu “Chậc” một tiếng: “Khuôn mặt đẹp nha, đôi mắt cũng vô cùng đẹp.”

“Tôi không thích đẹp.”

Bạch Hiểu nhấn mạnh: “Tính cách cũng dễ thương, khéo nói lại còn cute nữa.”

Dụ Dao cười lạnh, chẳng nể nang gì cả: “Tôi thấy bực nhất chính đáng yêu và ngây thơ đấy.”



Bạch Hiểu bị cô phũ đến mức tức giận, anh ta đột nhiên giẫm chân ga, bánh xe khuấy động sóng nước trên mặt đường, phóng nhanh như chớp đến một khu dân cư đèn đóm tối tăm ở vùng ngoại ô rồi dừng lại im bặt.

Làn đường ở cái cổng lớn duy nhất đã bị đọng nước nghiêm trọng, không có cách nào đi qua được.

Dụ Dao đẩy cửa xuống xe: “Anh quay đầu đi, tôi tự vào được.”

Đêm mưa, tiểu khu cũ, cô mặc một chiếc áo khoác đen dài, mặt giấu ở dưới chiếc ô, trừ đôi chân nhỏ xinh trắng muốt quá bắt mắt ra, không ai nhận ra được đó là một nữ minh tinh bị hắc đầy trên mục tìm kiếm.

Đuổi Bạch Hiểu đi, Dụ Dao xoay người giẫm lên con đường lát đá tạm bợ đầy nước đọng, đi về phía lầu số chín mà mình thuê.

Tiền thuê lầu số chín rẻ, là một căn hộ ở phía trong cùng, đường đến đó không hẳn là ngắn, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa đôm đốp đập mặt ô.

Dụ Dao túm chặt lấy vạt áo, bất giác bước nhanh hơn, mắt thấy chiếc cửa đơn đang cách mình hơn mười thước, trong bóng đêm sâu thẳm xám ngoét ở phía trước bên trái cô, lại đột nhiên vang lên một tràng tiếng hít thở.

Rất nhỏ, run rẩy, hơi thở hơi gấp xen lẫn chút bất lực, rất nhanh đã bị mưa to lấn át.

Dụ Dao dừng lại không nhúc nhích vài giây, bàn tay nắm chặt cán dù hơi trắng bệch, cô nhìn chăm chú vào nơi ngọn nguồn phát ra tiếng động.

Dưới ánh sáng mỏng manh, nơi đó mờ mờ ảo ảo có một hình dáng cao lớn, hẳn là hòm quyên góp đựng quần áo của các nhà hảo tâm.

Cô đợi một lát, cũng không có tình huống kỳ quái gì xảy ra cả, ngay cả tiếng hít thở vừa rồi cũng biến mất, giống như chỉ là ảo giác mà thôi.

Bây giờ nước mưa trên mặt đất cũng sắp qua cổ chân rồi, cô chỉ có con đường này là có thể đi được, muốn về nhà, nhất định phải đi qua nó.

Dụ Dao hít thở đều, bấm số điện thoại của Bạch Hiểu để phòng trường hợp khẩn cấp, sau đó lại nhấc chân đi tiếp.

Cô đè ô xuống thấp, hơi nghiêng che cái nơi tồn tại nguy hiểm kia. Cô định đi qua thật nhanh, nhưng lúc sắp đi qua chỗ cái hòm quyên góp, tiếng hít thở đó lại vang lên lần nữa.

Khoảng cách gần trong gang tấc, Dụ Dao nghe vô cùng rõ ràng, giống như là một con thú nhỏ bị thương không nhà để về, co ro rên rỉ ngâm nga phát ra tiếng kêu cầu cứu ở trong mưa.

Dụ Dao ngơ ngẩn.

Ngay lúc cô dừng lại một lát, có gì đó hơi nhúc nhích trong bóng mờ.

Một bàn tay lạnh lẽo màu trắng lộ ra từ trong cái ô bẩn, dùng hết sức lực với tới phía trước, ướt sũng chạm đến vạt áo cô.

Không phải động vật nhỏ!

Thần kinh Dụ Dao lập tức căng thẳng, cô mím môi, cố cầm chặt cái ô rồi đột ngột nâng lên phía trước.

Bầu trời đêm đen đột nhiên bừng sáng, một tia chớp dữ dội giáng xuống, chiếc đèn cảm biến âm thanh ở ngoài cửa bị chấn động phát sáng, chiếu sáng cái bóng xám ấy.

Là con người.

Trong tầm nhìn dưới viền ô, Dụ Dao đúng lúc đối diện với đôi mắt của anh.

Một đôi mắt hổ phách màu ngọc lưu ly đã bị gột rửa qua vô số lần bằng nước trong. Thấp thoáng dưới hàng mi dài, đen sâu và ẩm ướt, được ánh sáng chiếu qua, chảy ra những gợn sóng trong suốt thuần khiết như nước mắt.

Máu của Dụ Dao gần như đông lại.

Hơi thở thiếu niên thoi thóp, cuộn tròn bên cạnh thùng quyên góp, run rẩy ôm đầu gối, quần áo trên người anh bị rách mấy lỗ. Bả vai và cẳng chân lộ làn da trắng nõn, vết thương trải rộng ở phía trên đó, giống như chú chó con lang thang sắp chết.

Lúc này chú chó nhỏ đang cố gắng ngẩng đầu, dùng đôi đồng tử như lưu ly nhìn chằm chằm cô, hình môi xinh đẹp lạ thường hơi nhếch lên, phát ra âm thanh nghẹn ngào nho nhỏ đứt quãng.
Bình Luận (0)
Comment