Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 29

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Ê Đê Ban Mê

Reup: Mèo Tai Cụp

Môi của anh quá lạnh, còn dính vết máu chưa khô, giống như băng đá mềm mại, lúc hôn xuống, nhiệt độ bàn chân của Dụ Dao phút chốc giảm xuống, lập tức lại dâng lên cảm giác càng nhói càng tê dại, xuyên qua làn da, thuận theo thần kinh và huyết dịch điên cuồng vọt đi toàn thân.

Một hành động đơn giản của anh so với sự uy hϊế͙p͙ của cổ độc hay thuốc độc càng lớn hơn.

Dụ Dao theo bản năng nắm chặt tay, kéo căng bả vai, lưng đều hiện lên sự tê ngứa khó tả, cô không muốn có phản ứng lớn như vậy, thân thể lại có bản năng của chính nó, sự kϊƈɦ thích do anh mang tới vô cùng nhạy cảm.

Cô muốn rút chân ra, Nặc Nặc không buông, ôm chặt hơn, gương mặt tham luyến mà dán vào, cô dừng lực càng lớn, trong cổ anh liền dồn nén ra tiếng kêu rêи khó nhịn, trong hành lang trống trải của đêm lạnh đâm vào tim phổi người ta.

Mũi của Dụ Dao chua xót, cô cúi đầu nhìn thấy người tuyết hình cún con tan dữ dội hơn, dòng nước chảy đến bên chân cô, đã không còn nhìn ra được hình dạng của nó nữa.

Cún con thật bên cạnh so với nó cũng không tốt hơn được bao nhiêu, dáng vẻ lạnh lẽo ẩm ướt, đáng thương lại bướng bỉnh, không biết đã một mình ở bên ngoài đứng trong tuyết bao lâu mới quay về.

Cô có thể nghĩ đến, anh cô đơn canh giữ bên ngoài cửa phòng cô như thế nào, yên lặng nghe tiếng huyên náo trong phòng cô.

Trái tim Dụ Dao giống như bị anh cắn từng miếng, vừa đau lại căng, cô ngồi xổm xuống, bóp cằm của Nặc Nặc nâng lên, nhìn chăm chú vào màu đỏ sậm trêи môi anh, thấp giọng nói: “Lại làm bản thân bị thương.”

Liên tục mấy ngày không nhìn anh, Dụ Dao nhất thời có chút mất hồn, đối mặt với anh mấy giây, cô liền bị hai mắt của anh hấp dẫn chìm vào trong đó.

Nặc Nặc nhẹ giọng hỏi: “Bị thương, em đau lòng sao?”

Dụ Dao không trả lời, anh lại lặp lại: “Dao Dao, một tuần lễ, tôi đếm thời gian trôi qua, em có nhớ tôi không?”

Nếu như có thể làm đến mức không đau lòng, không nhớ thì cô cần gì phải giày vò như thế.

Dụ Dao không muốn tiết lộ tâm sự với anh, cô nhạt giọng nói cho anh biết: “... Bận rộn công việc, thời gian nghỉ ngơi còn không đủ, không nhớ anh.”

Lời nói dối vừa được nói ra khỏi miệng, Dụ Dao không nhịn được mà khổ sở, cô không nhìn vẻ mặt của Nặc Nặc, ngược lại hỏi rất tiêu chuẩn: “Tôi bảo Kiều Nhiễm dẫn anh đi ăn cơm, ăn chưa? Nói thật, không được nói dối tôi.”

Nặc Nặc lắc đầu, rõ ràng nếu như bây giờ đuổi anh đi thì anh sẽ càng không ăn.

Dụ Dao thở dài, kéo anh vào trong phòng, dụng cụ ăn lẩu đều đã được rửa sạch đặt lên bàn, phòng của cô lớn, có kèm theo tủ lạnh nhỏ, mấy món thịt rau tươi mới mua nhiều quá cũng đều được để gọn gàng trong đó.

Dụ Dao một lần nữa thêm nước vào nồi rồi cắm điện, bỏ nguyên liệu không cay cho anh, nấu thịt bò và một dĩa đồ ăn kèm, chín rồi thì nhét đũa vào tay Nặc Nặc: “Nghe lời, tự mình ăn.”

Cô phòng ngừa tiếp xúc quá gần với anh, dặn dò xong thì lẩn tránh đi thật ra, giấu đầu hở đuôi mà lướt điện thoại, cách mấy giây thì nâng mắt, nhìn thấy Nặc Nặc đều không động đậy, khuôn mặt xinh đẹp bị hơi nóng làm mờ mịt.

Cuối cùng anh cũng nhận được sự chú ý của cô, nhanh chóng giơ tay lên, tủi thân nói: “Dao Dao, đắp người tuyết, tay cứng rồi, không biết dùng đũa.”

Dụ Dao đau đầu không thôi, đồ lừa bịp, lúc này tay không thể động, vừa rồi lúc ôm cô thì lại rất chặt, cũng không nhìn thấy có chỗ nào không linh hoạt!

Cô bất đắc dĩ đi qua, gắp miếng thịt bò cho anh, thổi nguội rồi chấm đầy nước tương, sau đó đưa tới bên môi anh, anh mở miệng ngậm lấy, hai con ngươi sáng rực mà nhìn cô.

Nặc Nặc vốn thành thật ngồi trêи ghế sô pha, hiện tại thấy Dụ Dao đến bên cạnh anh, anh không khỏi trượt người xuống ngồi trêи sàn nhà, vừa ôm chân cô vừa gác cằm lên đầu gối cô, hơi mở đôi môi ướt át ra, chờ cô đút.

Tay Dụ Dao run lên một cái, cô nhắm mắt lại mặc niệm chú thanh tâm mấy lần, cắn răng lại gắp lên miếng ngó sen giòn, cảnh cáo anh: “Đứng dậy, không đứng dậy thì đừng ăn nữa.”

Nặc Nặc rũ mắt xuống, nghiêng đầu gối lên cô, gương mặt cọ cọ trêи đầu gối của cô, giống như tham lam mà hấp thu lấy nhiệt độ và hơi thở của cô.

“Không ăn…” Giọng nói của anh rất nhỏ: “Tôi không ăn, tôi chỉ muốn chủ nhân.”

Trêи người Dụ Dao vừa tê dại vừa cứng ngắc, giằng co hồi lâu, thịt đều sắp bị nấu quá chín rồi, Nặc Nặc cũng không chịu vì ăn cơm mà nhượng bộ, cô căm hận mà xoa xoa thái dương, đến cùng cô vẫn đút đồ ăn cho anh, không nỡ để anh đói một đêm.

Phá giới hạn một lần thì một lần.

Lúc ăn xong cơm nước thì đã là đêm khuya rồi, Nặc Nặc ngoan ngoãn rửa sạch nồi, muốn đi lấy chăn bông dự bị trong ngăn tủ, anh muốn ngủ trêи ghế sô pha của Dụ Dao, Dụ Dao chỉnh lại cảm xúc xong thì giương mắt nhìn anh: “Nặc Nặc, chúng ta đã nói rồi, cho tôi không gian, đừng ép tôi, cho anh ăn cơm đã là phá lệ rồi.”

Sắc mặt Nặc Nặc trắng nhợt.

Dụ Dao nói tiếp: “Tôi quay xong rồi, ngày mai chúng ta liền về thành phố, trong khoảng thời gian tiếp theo có lẽ tôi sẽ bận rộn nhiều việc, sẽ nhanh chóng tìm chỗ học điêu khắc gỗ cho anh, tránh cho anh nhàm chán, còn lại ba tuần lễ… chúng ta cố gắng hết mức ít gặp mặt.”

Chỉ cần Nặc Nặc xuất hiện thì cô bị quấy nhiễu quá nghiêm trọng rồi.

Ở đoàn làm phim không có cách nào tách ra, Nặc Nặc biết hướng đi của cô, có thể tìm tới cô bất cứ lúc nào, cho dù miệng nói là giữ một khoảng cách nhưng cô cũng có thể nhìn thấy cái bóng của anh từ sáng sớm đến tối muộn, những gợn sóng to nhỏ trong lòng chưa từng ngừng lại.

Cô thật sự muốn biết, phá bỏ cuộc sống đã trở thành thói quen này, quay trở về khoảng thời gian không có Nặc Nặc như trước kia, rốt cuộc cô có thể khôi phục lại bình thường hay không.

Hoặc là nói… những sự phập phồng và biến hóa kia của cô rốt cuộc là có tính chất biệt lập, chỉ đối với một mình Nặc Nặc, hay là… cô chỉ muốn yêu đương, bị sự thân mật sớm chiều chung đụng làm cho lẫn lộn tình cảm, đổi thành người khác… cũng làm được.

Đổi thành người khác…

Giới giải trí, giới quyền quý, bạn bè đồng nghiệp của cô, những nam minh tinh quen và không quen cùng với đám công tử bột nhà giàu, từng người một xẹt qua trước mặt cô, cô lấy ra một người mà cô không có ác cảm nhất, hơi thử nghĩ, thực chất bên trong đã kêu gào tuôn ra sự kháng cự, cô xoa mi tâm, lại mất ngủ nửa đêm.

Buổi sáng hôm sau, Dụ Dao mang theo Nặc Nặc tạm biệt đoàn làm phim, trước tiên là đưa anh về nhà rồi cầm lấy các loại văn thư thủ tục đi đến công ty.

Phim đã được quay xong, cô đã theo quy tắc mà thực hiện một nhiệm vụ cuối cùng, bên trong hợp đồng đã được viết rõ ràng, không giải trừ thì cũng phải giải trừ.

Trước khi đến công ty, Dụ Dao ngồi trong xe thời gian tranh thủ lướt Weibo.

Mấy tin về cô vẫn chưa rớt hạng, vẫn còn treo ở top đầu, đến lúc này cô mới biết được, Trình Hoài Sâm bị bệnh tim nhập viện rồi, khi tỉnh lại thì trước tiên là liên lạc với truyền thông, tuyên bố chuyện đính hôn không liên quan gì đến cô và Lục Ngạn Thời, hoàn toàn là ông già ông cân nhắc không chu toàn, tự tiện đưa ra quyết định.

Ngón tay Dụ Dao nắm lại thật chặt, cô nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Cô có thể hiểu được việc Trình Hoài Sâm rũ sạch sự liên quan của Lục Ngạn Thời, dù sao thì cũng có quan hệ với Bất động sản Bạc Lương, tốt xấu cũng là quan hệ nhiều đời, làm ra loại tin tức khó chịu này thì phải có lời nói rõ ràng.

Nhưng đối với cô, cô không hiểu vì sao Trình Hoài Sâm lại thay đổi thái độ.

Không phải là nên tức nổ phổi hơn mà ép buộc cô trở về sao, bất kể là vì kiểm soát cuộc đời cô hay là vì trả thù bố cô thì cũng sẽ không nhẹ nhàng buông bỏ như vậy.

Trình Hoài Sâm độc tài cả một đời, không thể nào đột nhiên đổi tính, nhưng biến số duy nhất của đêm đó cũng chỉ có Nặc Nặc…

Dụ Dao không kịp nghĩ nhiều, Hứa Lạc Thanh liền gọi điện thoại tới, không đứng đắn mà chế nhạo cô: “Đại minh tinh của chúng ta lần này cuối cùng cũng sắp xoay người rồi, tớ thấy hôm qua lại có trailer mới của ‘Minh Hôn’ được đăng lên, quả thật là lực sát thương còn lớn hơn, tớ đã gặp ác mộng cả đêm, sáng sớm lên mạng lướt một cái, so với tớ thì thảm hơn nhiều.”

Cô ấy cười: “Mới hai đoạn trailer mà đã có thể có độ hot này, Dao của chúng ta lần này giết điên rồi, tớ thấy sẽ bùng nổ, đoán chừng công ty của cậu hối hận phát điên rồi, không nghĩ tới một bộ phim mạng mười tám tuyến rách nát lại có thể được cậu làm ra hiệu quả này.”

“Đừng nói những thứ này nữa.” Dụ Dao hỏi cô ấy: “Nơi học điêu khắc tượng gỗ mà tớ bảo cậu tìm giúp tớ ấy, tìm được chưa?”

Dụ Dao không hiểu rõ mấy cái này, tình huống của Nặc Nặc lại đặc biệt, sợ là tìm phải nơi không đáng tin cậy thì không tốt cho anh, mặc dù Hứa Lạc Thanh không ở trong nước nhưng cô ấy đều quen thuộc với những giới về nghệ thuật này.

Hứa Lạc Thanh nói một cách thần bí: “Tìm được rồi, ở ngay bên trong thành phố, cậu đoán xem là ai mở.”

Dụ Dao nhíu mày, Hứa Lạc Thanh cũng không thừa nước đục thả câu: “Hàn Lăng Dịch, anh Lăng Dịch của chúng ta, cậu quen thuộc hơn tớ.”

Cái tên này khiến Dụ Dao bất ngờ, cô ngẩn ra.

Trong phương án “Thiên sứ chữa trị” mà khi cô còn bé phòng khám bệnh tâm lý của Trình Mộng chuẩn bị, cô và Hứa Lạc Thanh nhỏ tuổi đều là “thiên sứ”, tuổi rất nhỏ, ngọt ngào đáng yêu, hoạt bát lạc quan, cũng vào lúc đó, cô và Hứa Lạc Thanh trở thành bạn thân.

Mà bệnh nhân tâm lý đầu tiên mà cô và Hứa Lạc Thanh tiếp xúc chính là Hàn Lăng Dịch, Hàn Lăng Dịch lớn hơn cô bốn tuổi, mắc bệnh tự kỷ, cộng thêm sự hậm hực ở bên trong, nhưng tính cách anh ấy ôn hòa rất dễ gần, thời gian trôi qua không lâu, anh ấy đã có sự chuyển biến tốt đẹp rõ ràng, mãi đến khi khôi phục lại.

Công việc của bố mẹ của Hàn Lăng Dịch và Trình Mộng có sự tương tự, cho nên bởi vì trị liệu và quan hệ gia đình, cộng thêm bản thân Hàn Lăng Dịch có tính tình tốt, lại dịu dàng chững chạc nên vẫn luôn rất thân thiết với cô, cô cũng luôn xem Hàn Lăng Dịch là anh trai.

Sau khi cô thi đậu Trung Hí, Hàn Lăng Dịch đổi nghề làm biên kịch, vào ngành mấy năm phát triển rất tốt, có mấy tác phẩm tiêu biểu ăn khách được khen ngợi, chỉ là năm gần đây trêи người cô có quá nhiều tin xấu và phiền phức nên cô hết sức xa lánh rồi, ngày Tết mới liên lạc.

“Không phải anh ấy là biên kịch sao?”

Hứa Lạc Thanh giải thích: “Là biên kịch, nhưng bởi vì những việc đã trải qua khi còn bé nên anh ấy muốn làm một chút việc tốt, bèn mở ra phòng học nghệ thuật cấp cao này, chủ yếu là nhận trẻ con nhưng cũng tiếp nhận các bạn học có vấn đề về tâm lý hoặc là những phương diện khác, tình huống kia của bình sữa nhỏ nhà cậu… tớ cảm thấy giao cho anh ấy rất phù hợp.”

Dụ Dao hơi trầm mặc, Hứa Lạc Thanh lại hóng chuyện mà hỏi: “Bình sữa nhỏ gần đây khỏe không? Cậu và anh ta thế nào rồi?”

Bình sữa nhỏ gần đây rất không khỏe.

Dụ Dao hơi cụp mắt, bình tĩnh hỏi: “Nếu tớ nói cho cậu biết, có thể tớ động lòng với anh ấy thì sao.”

Nói xong, trước khi Hứa Lạc Thanh rít gào lên, cô dứt khoát cúp điện thoại, đi vào công ty rồi đi thẳng lên lầu, nghênh đón cô vẫn là hàng loạt sự chú ý, chỉ có điều lần trước là sự khinh miệt chê cười, lần này lại là rất nhiều cảm xúc, cô gặp phải ai thì họ đều không tự chủ mà nhường đường cho cô.

Khuôn mặt của phó tổng Trần xanh đến mức khó coi, bàn tay nắm chặt hợp đồng run không ngừng, nhịn hồi lâu mới nói: “... Chúng tôi đã nhận được hợp đồng phim mới của cô rồi, phim chiếu rạp, nếu như cô phối hợp, nói không chừng tôi có thể ---”

Dụ Dao chống hai tay lên mép bàn của cô ta, nhìn chằm chằm cô ta rồi cong đôi môi đỏ lên: “Muốn chơi chết tôi thì tuyệt đối đừng cho tôi bất cứ cơ hội nào, đáng tiếc là mấy người đã cho rồi, có ‘Minh Hôn’, tôi vẫn sẽ thiếu lời đề nghị sao?”

Thỏa thuận giải trừ hợp đồng được ký rất nhanh, lúc Dụ Dao đóng sầm cửa phòng làm việc của Trần phó tổng, nghe thấy cô ta ở bên trong đó điên cuồng ném đồ, một đám ở bên ngoài nghe lén đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi đối với cô.

Vị đại tiểu thư này công khai cắt đứt quan hệ với gia đình, hơn nữa nhìn từ quá khứ đến bây giờ, người lớn nhà họ Trình bất mãn với công việc của cô, trong giới truyền hình điện ảnh họ chưa từng cung cấp cho cô bất cứ tài nguyên và sự trợ giúp gì, thậm chí là từng quấy nhiễu.

Cô có thể lăn lộn tới hôm nay hoàn toàn là dựa vào chính mình.

Dụ Dao đi ra khỏi công ty, cô là người tự do rồi, cũng sắp lấy được tiền cát - xê, cô vì nuôi sống Nặc Nặc nên mới ra ngoài quay phim đánh liều, nhưng đến hôm nay, cô lại cách Nặc Nặc xa như vậy.

Cô cầm điện thoại, muốn gửi tin nhắn Wechat cho Nặc Nặc, cuối cùng vẫn nhịn được, cô cũng không dám về nhà quá sớm để đối mặt với anh, nói bận rộn gì đó chẳng qua là tìm cái cớ cho anh mà thôi.

Dụ Dao nhắm mắt lại, vẫn là nhanh chóng quyết định bộ phim tiếp theo thôi, sớm vào đoàn phim một chút, đi một mình, cô lướt xem những lời đề nghị nhận được ở trước mắt, cột thông báo bỗng nhiên nhảy ra một tin Wechat.

Anh Lăng Dịch: “Vị trí của lớp điêu khắc được sắp xếp xong rồi, mặt khác, bên anh có bộ phim mới, thiếu một nữ diễn viên quan trọng, em có hứng thú không?”

Dụ Dao có chút áy náy, rõ ràng là chuyện cô nhờ vả người ta, kết quả ngược lại là Hàn Lăng Dịch liên lạc trước với cô.

Trong điện thoại, giọng nói của Hàn Lăng Dịch vẫn ôn hòa kiên nhẫn giống như trước kia: “Anh nghe Hứa Lạc Thanh nói, người em muốn đưa tới tâm trí thiếu hụt, ngày mai em dẫn cậu ta tới thử một chút, hoàn cảnh của tụi anh bên này cực kỳ tốt, còn cung cấp chỗ ở, rất nhiều đứa trẻ đều sẽ qua đêm, nếu như em không tiện mỗi ngày đón cậu ta về thì có thể để cậu ta ở lại nơi này.”

“Còn có phim...” Hàn Lăng Dịch cười: “Là một bộ phim theo series của đạo diễn lớn, mấy ngày nữa sẽ bắt đầu quay, một nhân vật nữ chính* trong đó đòi hỏi kỹ năng diễn xuất và ngoại hình quá cao, vẫn luôn không tìm được người thích hợp, anh cảm thấy em có thể.”

*Phim series này giống như nhiều câu chuyện nhỏ khác nhau, có thể là 1 tập 1 câu chuyện, hoặc 2 3 tập 1 câu chuyện, nhân vật nữ chính trong đây là nhân vật của một câu chuyện trong số đó.

Hàn Lăng Dịch này bất kể là không thân thiết bao lâu, chỉ cần liên lạc với anh ấy thì đều không có cảm giác lạnh nhạt và khoảng cách, từ nhỏ đến lớn, từ đầu đến cuối là như vậy.

Trong lòng Dụ Dao thả lỏng, cô cũng không khách sáo với anh ấy, trực tiếp đi đến trung tâm nghệ thuật của anh ấy, trình độ, cấp bậc, hoàn cảnh đều không thể chê được, đối với Nặc Nặc mà nói hẳn là lựa chọn tốt nhất.

Cô cũng không lãng phí thời gian, đúng lúc đạo diễn cũng ở cùng thành phố, buổi chiều cô cùng Hàn Lăng Dịch đi thử vai, gần như không có khó khăn trắc trở gì, trong khoảnh khắc đạo diễn vào vai, ông ta lập tức đập bảng* ngay tại chỗ.

*Cái bảng này nè『Hoàn』『Edit』Em Có Thể Nuôi Anh Không? - Xuyên Lan - Chương 29

Trước kia các đạo diễn lớn đều sợ cô đã đắc tội với Dung Dã làm liên lụy đến bản thân nên không có can đảm dùng cô, nhưng thông qua việc “Minh Hôn” được quay xong, trong giới ngầm thừa nhận Dung nhị thiếu đã mất đi hứng thú với Dụ Dao, buông tha cho cô rồi, bọn họ liền dần dần dám đặt cô vào phạm vi tuyển chọn diễn viên.

Khi Dụ Dao về nhà thì đã hơn chín giờ đêm, cô đứng ở cửa khu cư xá, sự bận rộn đã được nhét vào trong đầu cô cả ngày cũng không nhịn được nữa mà ầm vang tan ra, chỉ còn lại sự vắng vẻ và lòng chỉ muốn về gấp mấy lần.

Gần mười giờ, cô không gửi tin nhắn, không gọi điện thoại cho Nặc Nặc, ngoại trừ lúc tạm biệt có căn dặn hai câu thì giống như đã mất đi người này, nhưng rõ ràng… những chuyện không ngừng bận rộn của cô cũng là vì anh.

Dụ Dao thả chậm bước chân đi về, lúc còn một chút nữa là có thể nhìn thấy cửa khu nhà mình thì một chiếc xe việt dã màu đen đậu ở ven đường bỗng nhiên sáng đèn, chiếu sáng khuôn mặt Lục Ngạn Thời ngồi trong ghế lái.

Anh ta hạ cửa sổ xe xuống: “Dụ Dao, lên xe.”

Từ sau trò hề của buổi đính hôn, hai người đã có một khoảng thời gian không gặp, loại khí chất lười biếng quần là áo lượt trêи người Lục Ngạn Thời đã tiêu giảm đi không ít, mài mòn ra sự chán nản, anh ta nhìn Dụ Dao chăm chú: “Anh có lời nói với em.”

Dụ Dao nhìn anh ta một cái, không trả lời một chữ, cô làm như không quen biết mà đi thẳng về phía trước.

Lục Ngạn Thời cuống lên, mở cửa xuống xe, đi mấy bước tới bắt lấy cánh tay cô.

Dụ Dao lập tức hất ra, quay đầu lại cười lạnh: “Hôm nay sao Tiểu Lục tổng lại có thời gian thế, không nhanh chóng đi tìm người vợ chưa cưới thích hợp à?”

Khu cư xá rất cũ kỹ, phần lớn người ở đây là người lớn tuổi, thời gian buổi tối có rất ít người đi lại, xung quanh yên tĩnh, hơi lạnh làm khuôn mặt Lục Ngạn Thời cóng đến mức phiếm hồng, anh ta tự phụ đã quen, ăn mặc ít, so với Dụ Dao và toàn bộ khu dân cư đều không ăn khớp.

“Anh đến giải thích với em, được rồi chứ.” Lục Ngạn Thời nói xong mới ý thức được sự cứng nhắc theo thói quen trong thái độ của mình, anh ta hít vào một hơi rồi đè thấp giọng nói: “Dụ Dao, ông ngoại không cho anh tới tìm em nhưng có mấy lời anh nhất định phải nói với em.”

Dụ Dao nhẫn nại tính khí: “Một phút.”

“Không cần lâu như vậy, anh chỉ nói một câu.” Lục Ngạn Thời nói: “Anh không muốn giả làm một cặp với em, từ ban đầu, anh chính là nghiêm túc.”

Ngọn gió trong đêm đông thổi vù vù lướt qua bên tai Dụ Dao.

Lục Ngạn Thời nhân lúc cô sững sờ mà đi về phía trước một bước, tới gần bên người cô: “Một phút nói xong rồi, tiếp tục để cho anh nói lời sau đó đi, trước kia là vấn đề của anh, luôn dùng sai cách để đối mặt với em, rõ ràng anh…”

Anh ta cúi đầu tự giễu: “Khi còn bé đã bày ảnh chụp của em ở góc bàn, bày ở đó tới lúc đi học, trưởng thành, đến bây giờ, còn đặt trêи bàn làm việc của anh, anh luôn cho rằng kịp ở bên cạnh em chậm rãi chịu đựng, chịu đựng đến khi em thổ lộ với anh, anh sẽ có thể chiếm ưu thế, tránh cho ngày nào đó bị em đá, kết quả là vừa nhìn thấy tiểu nam sủng bên cạnh em thì sự chừng mực liền hỗn loạn.”

“Anh xin lỗi về chuyện đính hôn.” Lục Ngạn Thời nhìn chăm chú vào bên mặt của Dụ Dao: “Gây ra thành như vậy, anh cũng không có gì có thể giải thích, nhưng anh muốn để em hiểu rõ, anh xuất phát từ tình cảm, không phải là vì gây phiền phức cho em.”

“Nói đến mức này rồi, Dụ Dao, cho anh một cơ hội được không?” Anh ta hỏi: “Nể mặt là thanh mai trúc mã, đừng xem anh là kẻ thù, để anh theo đuổi em.”

Dụ Dao đều nghe được từng chữ, lại giống như là từ bên tai biến mất không còn tăm hơi.

Cô rất muốn nghe vào, thậm chí là muốn xem như là một việc đứng đắn mà xem trọng.

Lục Ngạn Thời và cô cùng nhau lớn lên, gia thế tốt, có nền tảng, tướng mạo thì cho dù đặt ở trong giới giải trí cũng không kém cỏi, cô không phải thật sự chán ghét anh ta, nếu không thì cũng sẽ không luôn qua lại trong mười mấy năm, cô có thể chấp nhận lời xin lỗi, chuyện đính hôn cũng không phải là không thể bỏ qua.

Người như vậy, làm bạn trai, cho dù là chỉ dùng để thử cảm giác yêu đương một lần thì cũng là sự lựa chọn đáng để cân nhắc.

Nhưng sao cô…

Lục Ngạn Thời đợi hai phút, lại nhìn thấy Dụ Dao giống như đang hoảng hồn, anh ta không dằn lòng được mà muốn hỏi tới, khóe mắt lại chợt bắt được một bóng dáng, hô hấp không khỏi tăng nhanh.

Anh ta không nhìn kỹ nhưng cũng biết là ai, khớp hàm có chút căng lên, anh ta dứt khoát vươn cánh tay, từ bên cạnh mà ôm lấy vai của Dụ Dao.

Dụ Dao không có sự chuẩn bị, thân thể lay động một cái, phía sau lưng đụng vào ngực anh ta, khiến anh ta biến thành tư thế giống như ôm từ phía sau, không phải quay phim, không có cách nào thuyết phục được bản thân, sự khó chịu mãnh liệt đáng tới trong nháy mắt khiến da đầu cô nổ tung, cô kháng cự đến mức có loại cảm giác buồn nôn mang tính sinh lý.

Mà cũng trong lúc này, cô liếc nhìn dưới ánh đèn hành lang trắng nhạt ở trước cửa khu, Nặc Nặc đứng ở nơi đó.

Anh gầy hơn trước kia, áo khoác lớn vốn vừa người đã rộng hơn không ít, tóc trước trán bị thổi lộn xộn, làn da tái nhợt.

Dụ Dao không dừng lại một giây, lập tức tránh ra khỏi tay của Lục Ngạn Thời, quay lại đẩy anh ta ra, vốn có rất nhiều cách từ chối khéo léo, cô cũng đã sắp xếp xong lời nói nhưng giờ phút này lời vọt tới bên miệng thì chỉ có một câu theo bản năng nhất mà không trải qua sự suy nghĩ: “Không có cơ hội, không được! Sau này đừng tới nhà tôi nữa, Lục Ngạn Thời, tôi đối với anh không có loại tình cảm kia, đừng để tôi nói lời khó nghe với anh!”

Cô lùi lại hai bước rồi xoay người, trực tiếp đi về phía Nặc Nặc, không tự chủ được mà muốn an ủi anh, giải thích với anh.

Đây cũng chính là cô bắt buộc Nặc Nặc không được thân cận, nếu như bị đụng vào tình cảnh như thế này, với tính tình của Nặc Nặc thì chỉ sợ Lục Ngạn Thời hôm nay ---

Dụ Dao bỗng nhiên dừng lại.

Suýt nữa cô quên mất, Nặc Nặc là người mà cô không thể nào nhào qua được.

Anh không chỉ là cún con của cô.

Dụ Dao không biết làm sao mà lại có chút muốn khóc, hiện tại cô không thể đi dỗ anh, dỗ rồi, an ủi rồi thì tính là gì? Lấy thân phận gì?

Nếu như cô chỉ là chủ nhân, vậy thì chủ nhân qua lại với ai, được ai ôm cũng không cần khai báo với cún, cho dù Nặc Nặc không thích không vui thì anh cũng sẽ không ghen vì cô.

Anh chẳng qua là… lòng ham chiếm hữu và sự bất an của thú cưng mà thôi.

Dụ Dao thả chậm bước chân, đi ngang qua trước mặt Nặc Nặc, rõ ràng nhàn nhạt nói một tiếng “Về nhà thôi” rồi dẫn anh đi vào cửa, không nhìn thấy được ánh mắt Nặc Nặc nhìn chằm chằm vào Lục Ngạn Thời.

Cô đi ở phía trước, Nặc Nặc đi theo sau, đi vào cửa nhà, cô cũng không nói nhiều, mãi đến khi đóng cửa lại “Cạch” một tiếng, thân thể lạnh lẽo khẽ phát run kia liều lĩnh từ phía sau ôm lấy, giữ chặt cô.

Dụ Dao bị khóa trong ngực anh, hơi thở anh hỗn loạn, anh khom lưng vùi vào trong mái tóc cô, hơi thở như khóc như giận nóng rực thiêu đốt làn da cô, anh hôn bên gáy cô, hàm răng run rẩy đi cắn, cắn một cái lại buông ra, rối rắm khàn giọng mà nghẹn ngào: “Dao Dao, Dao Dao, em đã nói, không kết hôn, không yêu anh ta.”

Nhiệt độ của cô bị châm lửa dễ như trở bàn tay.

Ngọn lửa quen thuộc dần lan qua mỗi một góc không ai biết dưới lớp quần áo của cô, không có bất kỳ sự chán ghét và bài xích nào, từng trận ngày càng cao đều là sự luống cuống.

Dụ Dao dùng mu bàn tay che môi lại, che giấu hơi thở nhanh chóng thay đổi tiết tấu của mình, cô nhắm hai mắt lại, tránh ra khỏi sự trói buộc của anh, hai chân mơ hồ đi về phía trước mấy bước rồi cô mới dám quay lại đối mặt với anh.

“... Nhưng sớm muộn gì tôi cũng sẽ có người yêu, sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, không phải với anh ta thì cũng sẽ có một người như vậy tồn tại.”

“Tôi là chủ nhân của anh.”

“Anh cũng chỉ coi tôi là chủ nhân, không phải sao?”

Cô nói đến mức ổn định, trái tim lại nhảy dữ dội, trong lồng ngực rung động ầm ầm.

Một vài chuyện phải xác nhận dường như đã nói cho cô biết được đáp án từ trong cái ôm đột ngột.

Trêи môi Dụ Dao không có màu máu, cô tránh va chạm ánh mắt với Nặc Nặc, Nặc Nặc không biết trả lời cô như thế nào, cách hồi lâu, Dụ Dao không chịu đựng được mà nhìn anh.

Nặc Nặc giống như một tảng băng đang chậm rãi tan ra, khuôn mặt tuyệt sắc có chút trong suốt.

Ánh mắt của anh giống như được trận tuyết lớn cọ rửa, hàm chứa hai vũng nước óng ánh lưu động, chiếc đèn màu ấm trêи trần nhà chiếu xuống, loang lổ mà chiếu cho con ngươi của anh xuất hiện ánh nước.

Anh nhìn Dụ Dao chăm chú, khóe môi giương lên, cười với cô.

“Không chỉ là chủ nhân.”

“Dao Dao là, người duy nhất của tôi.”

Bình Luận (0)
Comment