Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 5

Vốn dĩ trong lòng chủ nhiệm Từ nặng trĩu, nhưng nghe Dụ Dao nói như vậy thì không khỏi bật cười, bà lắc đầu: “Nói con làm mẹ thì có chút nói quá, không đến mức như thế đâu, vả lại chúng ta cũng không thể loại trừ những khả năng khác có thể xảy ra được, hành vi in vết chỉ là lời giải thích hợp lý nhất vào lúc này mà thôi.”

Tầm mắt bà dừng trên người cún con đang siết chặt cơ thể của mình, nỗi lo lắng trong lòng bà ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Theo nghề y nhiều năm như vậy, số bệnh nhân trưởng thành mắc chứng mất trí nhớ bà từng gặp là vô số kể, người nào mà chẳng phải là gánh nặng, là phiền phức trong gia đình chứ. Hai phương diện kinh tế và tình cảm tra tấn dày vò họ, tuy rằng bà đồng cảm với những cảnh ngộ đó, nhưng không có nghĩa là có thể chấp nhận để Dụ Dao gần gũi với một người như thế.

Nhưng mà bệnh nhân này lại một mực ngoan ngoãn nghe theo lời của Dụ Dao, đến nỗi anh còn tin tưởng và ỷ lại một cách hoàn toàn triệt để, bề ngoài lại quá mức gây chú ý, rất dễ dàng kích thích giác quan của người khác giới.

Bà rất sợ Dụ Dao nhất thời xúc động mà nhận phải một củ khoai nóng phỏng tay.

Chủ nhiệm Từ định khuyên nhủ Dụ Dao, nhưng lại bị Dụ Dao nhanh hơn một bước, cô hỏi: “Nếu thật sự là hành vi in vết, vậy có phải trong một thời gian ngắn, anh ta nhất định sẽ không chịu tiếp nhận những người khác nữa đúng không ạ?”

Cún con chống cự người khác kịch liệt như vậy, nếu tiếp tục lưu lạc ở bên ngoài, chỉ sợ mỗi ngày đều lành ít dữ nhiều. Càng đừng nói đến việc giao cho đồn cảnh sát và trạm cứu trợ, từng giây từng phút bị bắt nhốt như một tội phạm nguy hiểm.

“… Có thể nói như vậy.”

Dụ Dao lại hỏi: “Vậy chờ thêm một hai tháng, sau khi trạng thái anh ta ổn định lại, chắc là có thể dần chuyển biến tốt đẹp chứ ạ?”

“Theo lý thuyết thì có thể.” Chủ nhiệm Từ trả lời: “Khi bệnh nhân từng bước làm quen với cuộc sống xã hội, tình kết chim non phai nhạt dần, khi đó anh ta có thể tiếp nhận người khác ngoài con.”

Dụ Dao gật đầu, đón nhận ánh mắt nhìn chăm chú không chớp của cún con.

Cô đã nhìn thấy ánh mắt này rất nhiều lần, ướt át và xinh đẹp. Nhưng không lần nào giống như bây giờ, sợ hãi cầu xin, lại bất lực mà nhẫn nại, lo sợ bản thân làm sai một việc gì đó rồi bị cô ghét bỏ.

Cún con không dám động đậy, giống như một viên đá nhỏ, toàn thân che kín bởi những vết nứt, cô chỉ cần nhẹ nhàng đẩy anh ra, anh sẽ bất lực vỡ tan thành bột phấn dưới chân cô.

“Dao Dao, rốt cuộc con tính thế nào?” Chủ nhiệm Từ không nhịn được mà hỏi đến cùng.

Dụ Dao đứng lên, bình tĩnh nói: “Dì Từ, con biết dì lo lắng cái gì, nhưng nếu không có anh ấy, đêm nay con không biết đã xảy ra chuyện lớn đến thế nào. Ít nhất trước khi anh ấy có thể tiếp nhận người khác, con phải chăm sóc anh ấy dì ạ.”

Bác sĩ Từ muốn nói lại thôi, buồn rầu thở dài một tiếng.

Nếu chỉ riêng bệnh mất trí nhớ thì không sao, bà chỉ sợ rằng bệnh nhân này còn có thêm những triệu chứng kỳ lạ hơn vẫn chưa biểu hiện ra ngoài…

Nhưng với tính cách của Dụ Dao, một khi đã quyết định cái gì thì không ai có thể thay đổi được.

Không bằng chờ triệu chứng thật sự biểu lộ ra ngoài, khiến cho bản thân Dụ Dao một lần nữa từ bỏ quyết định của mình.



Bạch Hiểu ngồi xổm trong hành lang bệnh viện, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.

Lúc ban đầu anh ta không hiểu vì sao phải đi xem giường, còn phải làm kiểm tra toàn thân mấy vấn đề riêng tư. Về sau lại lờ mờ cảm thấy có điều gì không đúng lắm liền đi nghe trộm một chút, sau đó thì hoàn toàn bối rối.

Chờ tới lúc Dụ Dao túm cậu trai trẻ xinh đẹp đi ra, anh ta mới nhảy dựng lên: “Rốt cuộc tình hình thế nào?”

Anh ta chỉ vào cún con và buột miệng nói ra: “Cô hành người ta lăn giường lăn đến mức bị thương, giờ lại còn phát ngốc luôn đấy à?!”

Ngay cả việc phủ nhận Dụ Dao cũng lười làm, cô lạnh lùng “Ừ” một tiếng: “Đúng rồi, cho nên chúng ta phải chịu trách nhiệm với anh ấy.”

Đúng là vậy đấy.

Lúc thì là người mẹ vui vẻ khi gặp con trai.

Lúc thì là nữ minh tinh với dục vọng quá độ và tiểu kiều kiều* ốm yếu bị cô điên cuồng ép khô.

(* Tiểu kiều kiều: chỉ người xinh đẹp nhưng yếu ớt.)

Dụ Dao đưa tay chống cằm: “Trong nhà anh có quần áo mới hay không, hôm nay muộn quá tôi không kịp mua.”

Bạch Hiểu quá hoảng sợ, đầu óc ngưng trệ, máy móc nói: “Có.”

“Đi thôi, quay về lấy vài thứ cho tôi, cả trong lẫn ngoài luôn.” Cô nắm tay cún con bước ra ngoài: “Anh ấy không có đồ gì để mặc.”

Lúc này Bạch Hiểu mới nhìn ra mấu chốt, vội vàng túm lấy Dụ Dao: “Cô chơi thật đó à? Thật sự muốn đem anh ta về nhà nuôi? Tương lai của chính mình còn chưa rõ ràng, điều kiện kinh tế cũng không tốt lắm, với cả căn phòng chỉ lớn có bấy nhiều, cô nuôi kiểu gì đây hả?! Nếu thật sự là tình huống nguy cấp, không bằng cô để anh ta ở nhà tôi trước hai ngày đi, sau đó lại giải quyết chuyện này sau cũng được mà!”

Dụ Dao đứng lại, đột nhiên buông tay ra, sau đó đẩy cún con đến trước mặt Bạch Hiểu: “Anh có thể thử xem, xem có đủ năng lực mang anh ấy đi hay không.”

Cô vốn tưởng rằng cún con sẽ lập tức cự tuyệt, trở về bên người cô.

Nhưng không nghĩ tới, phản ứng của cún con vậy mà cứng đờ, một chút huyết sắc vừa mới xuất hiện trên mặt trong chốc lát liền biến mất, anh ngơ ngác nhìn cô, một hàng nước mắt lặng lẽ từ trong hốc mắt lăn xuống.

Tưởng chừng như một sợi dây bị kéo căng đến tận cùng, vất vả lắm mới chống đỡ được, nhưng cuối cùng lại đứt phăng chỉ vì một câu nói đùa. 



Trái tim Dụ Dạo khẽ nhói.

Cô vội vàng kéo cún con trở về, lau vết nước mắt trên mặt anh đi, nhẹ nhàng an ủi: “Không phải tôi đuổi anh đi thật, nếu tôi đã hứa sẽ chăm sóc anh, nhất định sẽ không nuốt lời.”

Bạch Hiểu khó có thể đồng ý với việc này: “Dụ Dạo, tôi cho cô nhặt một con chó nhỏ chứ không phải kiểu thân cao chân dài thế này đến chiếm chỗ. Cho phép cô yêu đương nhưng không phải loại yêu đương dưỡng dục kiểu này, cô mau tỉnh táo lại đi, tôi——”

Dụ Dao cắt ngang lời nói của anh ta: “Trước khi phản đối, đầu tiên anh cần phải nghe xem, buổi tối ngày hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Nửa giờ sau, Bạch Hiểu lấy thân phận người đại diện gọi điện lần thứ ba cho cảnh sát nhân dân Trần Lộ, tức giận đến mức đạp một cái thật mạnh lên lốp xe, anh ta chửi ầm lên suốt ba phút đồng hồ, toàn bộ quá trình không có một chữ nào lặp lại.

Dụ Dao thuần thục che tai cún con: “Đừng có dạy hư con nít, mắng đủ rồi thì mau nói chuyện chính đi.”

Sắc mặt Bạch Hiểu đỏ bừng: “Đcm nó tôi hận không thể quật mã ba đời tổ tông con đàn bà Khương Viện kia! Cô đoán không sai, bọn họ đã biết được vị trí trong lúc cô đã khỏi nhà vào buổi chiều, tiếp đó nhân lúc siêu thị bên ngoài tiểu khu tổ chức giảm giá mà đến gõ cửa từng nhà để các ông cụ, bà cụ trong tầng của cô đến đó xếp hàng. Chờ lúc thấy cô trở về thì lập tức cho siêu thị đốt pháo hoa bao trùm mọi động tĩnh, cho dù cô có hét đến vỡ cổ họng ở bên trong hành lang cũng sẽ không có ai nghe thấy!”

Nếu không có cún con…

Bạch Hiểu đổ mồ hôi lạnh.

Tuy rằng hung thủ đã bị bắt, nhưng tin tức sớm đã truyền ra ngoài. Khương Viện rút lui đúng lúc nên việc lần theo dấu vết của cảnh sát bị kẹt lại một chỗ, không có tiến triển gì thêm, cũng không thể dựa vào những điều đó mà dây mơ rễ má gì với Khương Viện.

Cho dù trong lòng biết rõ cô ta chính là người khởi xướng, nhưng lúc này cô lại hoàn toàn không có biện pháp nào.

Bạch HIển nghiến răng nghiến lợi nói: “Dụ Dao, cô có thiên phú như vậy, rõ ràng nên đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp. Hiện tại bị một đứa rác rưởi dựa vào kim chủ ức hiếp đến tận cửa nhà, mạng thiếu chút nữa không còn! Thế mà cô vẫn còn chán chường muốn rút khỏi giới sao?”

Dụ Dao không nói gì, đột nhiên cô cảm thấy hai lòng bàn tay mình có chút ngứa.

Cô lấy lại tinh thần, nhớ đến hai tay vẫn còn đang bịt tai cún con, anh giống như quên mất vừa rồi bản thân suýt chút nữa bị vứt bỏ, ngoan ngoãn ở giữa hai bàn tay cô, cẩn thận trở mình thật nhẹ, dùng đôi tai lạnh lạnh khẽ dụi lên da cô.

Bị cô phát hiện…

Cún con căng thẳng mím môi, lại không nhịn được mà ngáp một cái, lông mi ươn ướt.

Dụ Dao bất giác mỉm cười, ở trên đầu anh xoa nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt nước.

Cô bình tĩnh nói: “Bạch Hiểu, anh đã làm cho tôi quá nhiều thứ rồi, dựa vào lễ trao giải lần này, vất vả lắm mới ổn định được công việc của anh, tôi không hy vọng anh tiếp tục vì tôi mà bị công ty làm khó dễ.”

“Tôi có kế hoạch cho con đường phía trước của mình, anh đừng quan tâm, trước tiên cứ đưa chúng tôi trở về đi.”

Cô nhíu mày nhìn về phía cún con: “Đứa bé nhà tôi buồn ngủ rồi.”

Một bụng chữ của Bạch Hiểu bị tắc ngang ở cổ họng, anh ta hiểu được bây giờ tranh luận cái gì cũng là thừa thãi.

Cún con có ơn cứu mạng, anh ta cũng không thể tiếp tục ngăn cản không cho cô chăm sóc cún con.

Bạch Hiểu tới chỗ ở của mình trước, thu xếp một đống quần áo mới đưa cho Dụ Dao, sau đó đưa hai người trở về nhà, đảm bảo cả hai an toàn rồi mới rời đi.

Cún con ôm trong ngực một túi đồ lớn, lần thứ hai đứng trước cửa nhà Dụ Dao, ngón chân giấu bên trong đôi giày bẩn thỉu chật chội khẽ co quắp.

Dụ Dao đẩy cửa ra, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Mặc kệ anh có thể nghe hiểu hay không, tôi cũng phải nói. Nhà của tôi không lớn, hoàn cảnh cũng không tốt lắm, không thể cho anh cuộc sống chất lượng tốt gì được, anh có thể suy nghĩ cho kỹ.”

Cô quay đầu lại, cong môi: “Anh chắc chắn muốn ở lại sao?”

Khe cửa càng lúc càng mở lớn, nhiệt độ ấm áp đập thẳng vào mặt. Đó là nhà, ngôi nhà có cô, anh không cần tiếp tục trốn dưới mái hiên, mỗi khi trời mưa lại phải tìm một mái ngói cũ nát nương thân.

Trong cổ họng cún con phát ra âm thanh khàn khàn, vội vã chen chân bước vào, kết quả anh bị một bóng dáng nhỏ màu trắng mềm mại chắn ngang đường đi.

Lông trên lưng Xoài đều dựng đứng hết lên, nó sủa to với cún con, muốn đuổi anh đi ra.

Cún con đã bị thương rất nhiều, cộng thêm vài ngày không ăn cái gì như thế, lúc này anh vô cùng yếu ớt, suýt nữa bị nó đẩy ngã.

Dụ Dao đóng cửa lại, nghiêm túc quát lớn: “Xoài im lặng! Không được sủa!”

Xoài tủi thân gần chết, kêu ư ử không ngừng, Dụ Dao ngồi xổm người xuống kéo nó đến ôm vào lòng, xoa xoa lông nó, nhẹ giọng nói: “Nghe lời, từ hôm nay trở đi anh ấy cũng là người trong nhà, tuổi tâm lý của anh ấy còn nhỏ hơn so với em, em đừng hung dữ.”

Cô nói xong thì cúi đầu, thân thiết hôn lên đầu Xoài.

Xoài nghe lời ngoan ngoãn ngậm miệng, lông mi màu trắng ngước lên vừa phòng bị vừa khiêu khích trừng mắt nhìn kẻ xâm phạm.

Cún con lui về sau một chút, phần lưng phía sau dán lên cánh cửa, ngây ngốc nhìn bộ dạng Dụ Dao hôn nó.

Trước giờ anh chưa từng nhận được những điều ấy, không thể tưởng tượng được khi được hai tay ôm, được môi đụng chạm là cảm giác như thế nào. Anh dùng hết sức bình sinh mà ghen tị, cuối cùng chỉ còn lại một suy nghĩ nhỏ nhoi trong đầu.

Nếu anh cũng làm cô thích giống như nó, có phải sẽ không bị đuổi đi không.

Dụ Dao chơi đùa với Xoài xong, bước vào phòng ngủ tìm một bộ chăn gối không dùng đến đặt lên sô pha trong phòng khách.

“Muộn quá rồi, nếu để… Anh tắm rửa kỹ càng các thứ nữa, nói không chừng phải đến lúc trời sáng mất. Tốt nhất anh vẫn nên đi ngủ trước đi, có chuyện gì chờ ngày mai rồi nói sau.”

Cô dặn dò đơn giản xong mọi thứ, xác định cún con đã hiểu hết ý của cô mới sức cùng lực kiệt trở về phòng mình.

Cô có thể chống đỡ đến tận bây giờ, thật sự đã xem là một kỳ tích.

Phòng khách chỉ còn sót lại ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn tường.

Cún con đứng bên cạnh sô pha, cùng lúc đó ngồi đối diện với Xoài đang ngồi chồm hổm. 

Xoài hung dữ trừng mắt nhìn anh, lạnh lùng, đi đến chuồng chó bên tường rồi nằm xuống.

Cún con cúi đầu nhìn bản thân, trên người đều là những vết rách, cực kỳ bẩn. Anh dùng đầu ngón tay sạch sẽ nhất sờ sờ đệm chăn Dụ Dao cho anh, vừa ấm vừa mềm. 

Anh rút tay về, siết chặt các khớp ngón tay, muốn giữ lại một chút ấm áp kia.



Anh đi đến bên bức tường, chọn một nơi kín đáo nhất, im lặng nằm trên mặt đất lạnh lẽo, cuộn mình lại thành một quả bóng nhỏ.

Trong bóng tối u ám, cún con đối diện với bầu trời đen kịt bên ngoài cửa sổ, lông mi khẽ rung, khóe miệng cong lên một cách khó hiểu, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.

Anh không phải là kẻ không ai cần tới nữa rồi.

Trong bóng đêm yên tĩnh, nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt nhanh chóng biến thành nỗi đau.

Cún con co chặt người lại, hai tay đè mạnh lên dạ dày trống rỗng, trên trán lấm tấm mồ hôi, tóc ướt đẫm.

Anh đói bụng quá.

Ánh mắt hơi phân tán của cún con vô tình rơi vào cửa ngăn tủ, phía trên kia bày…

Anh nhặt mấy cái túi to từ trên hành lang về.

Là thức ăn cho chó mà Dụ Dao mua, sau khi cô cho Xoài ăn xong thì vội vã đi ra ngoài, quên đóng cửa chỗ đó lại.

Từng khớp xương của cún con đều đang đau nhức, nhọc nhằn ngồi dậy giống như một con rối gỗ nhỏ, trông mong nhìn nơi đó.

Anh biết đồ kia có thể ăn được…

Anh cũng chỉ ăn một ngụm nhỏ, một cách lén lút.

Cún con xê dịch thân thể nghiêng tới, tay luồn vào cái túi to, cực kỳ xấu hổ mà bấu một nắm.

Nhiều… Nhiều mất rồi!

Yết hầu anh giật giật, không chống đỡ được khát khao với đồ ăn, đặt thức ăn cho chó tới bên miệng, muốn nhét một ít vào trong rồi trả phần còn lại vào trong cái túi to.

Nhưng tay vừa mới kề sát đến trên môi thì cửa phòng đóng chặt của Dụ Dao đột nhiên khẽ chuyển động.

Tiếng vang bất ngờ, cún con luống cuống xoay người, tay run lên, ầm một phát bỏ hết thức ăn cho chó vào trong miệng.

Dụ Dao khiếp sợ nhìn anh.

Hai má cún con bị nhét đến nỗi phình lên, hốc mắt đỏ lên, nỗi sợ hãi vì ăn vụng mà bị đuổi ra khỏi nhà gần như muốn mạng của anh.

Nhổ, nhổ ra! Ăn thì không có nhà nữa!

Sau đó.

Ừng ực một tiếng.

Anh không ngờ là, anh nuốt sạch sẽ.
Bình Luận (0)
Comment