Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 55

Editor: Ê Đê Ban Mê

Reup: Mèo Tai Cụp

Lúc mất đi ý thức, Dụ Dao cảm nhận được sinh mệnh của mình đang thuận theo máu chảy mà nhanh chóng trôi qua, cô cho rằng lần này không sống nổi nữa, thần linh đã chăm sóc cô lâu như vậy, làm sao có thể mãi mãi ở đó.

Đợi đến khi cô tỉnh lại, mắt chậm rãi tụ lại, trông thấy vách tường và trần nhà trắng bóng của phòng bệnh, có mấy phút cô không kịp phản ứng, không biết mình đang ở đâu, trong đầu hoảng hốt bồi hồi một bóng dáng đen kịt, cái bóng ấy mang theo khí lạnh thấu xương, cắn nát môi cô rồi tham lam ʍút̼ lấy máu của cô.

Cô mở miệng, môi dưới rất đau, thật sự rách rồi, không phải là ảo giác.

Y tá đẩy cửa đi vào, trông thấy Dụ Dao tỉnh lại thì thở phào một cái, cô ấy đo huyết áp và nhiệt độ cơ thể đơn giản cho cô, xác định đều nằm trong phạm vi bình thường thì mới lắm lời nói với cô, giọng điệu khoa trương: “Cũng may cô không có việc gì, nếu không tôi thật sự sợ người ta dùng tay không phá hủy bệnh viện.”

Từ lúc vào nghề đến nay Dụ Dao đều quay phim điện ảnh, năm đó ở thời kì nổi tiếng nhất lấy được ảnh hậu, cô cũng đi con đường của diễn viên trường phái cảm xúc, cho tới bây giờ cũng không được tính là hoa đán lưu lượng, chức vị này cũng không thích hợp với vị trí của cô trong giới điện ảnh truyền hình.

Mà diễn viên điện ảnh trẻ tuổi từ trước đến nay không khiến đại chúng quen thuộc như diễn viên phim truyền hình, y tá bình thường không xem phim, không quan tâm bát quái, đương nhiên là không nhận ra cô, nói chuyện cũng không kiêng dè, nghĩ gì nói đó.

“Cô không thấy anh ta đáng sợ cỡ nào đâu, một người không lộ mặt mà cũng đẹp trai như vậy, kết quả thì sao.” Y tá chậc chậc lắc đầu: “Phản ứng quá kinh khủng, may mà hôm qua trước khi lượng máu rút ra đạt tới giới hạn an toàn cao nhất thì đã đủ rồi, nếu không tôi thật sự sợ anh ta đè tôi tiếp tục rút.”

Dụ Dao còn có chút mờ mịt: “... Rút máu.”

“Đúng vậy!” Y tá cảm thán: “Tình huống của cô rất nguy hiểm, tôi nghe nói anh ta không đợi đội cứu viện mà dùng tay đào cô ra khỏi tòa lầu, đến bệnh viện rồi anh ta lại truyền máu cho cô, sau đó da anh ta trắng như tờ giấy.”

Y tá nói đến đây thì không khỏi buông tay: “Có điều sau khi cô thoát khỏi nguy hiểm, trời còn chưa sáng là anh ta đã đi rồi.”

Trái tim Dụ Dao bị siết mạnh, khó khăn chấp nhận sự thật, hốc mắt cô đỏ thấu, tay nắm lấy mép giường, đáp án được bày ra ở đó nhưng cô sợ hãi chuyện ngoài ý muốn này sẽ làm bại lộ thân phận của Dung Dã nên vẫn vội vàng hỏi: “Là ai vậy?”

Y tá hỏi: “Không mang theo căn cước, tên đăng ký là Dương Phong.”

Dụ Dao nhíu mày: “... Dương Phong?”

Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên, một bóng người cao lớn đi tới, mặc áo mưa dài màu đen, đeo khẩu trang, y tá thấy thế thì cười một tiếng: “Ôi chao, đây không phải là về rồi sao?”

Y tá biết điều, đi ra ngoài gọi y tá trưởng tới kiểm tra cho Dụ Dao, lúc đi qua cửa, cô ấy không hiểu sao lại cảm thấy khí chất của người này không giống lắm với tối hôm qua.

Cô ấy nhìn thêm một chút, có chút mờ mịt, đoán là bản thân mình nghĩ nhiều rồi, lắc đầu rời đi.

Người đàn ông đến gần, kính cẩn cúi đầu nói: “Chị Dao Dao, em là diễn viên quần chúng của đoàn phim, tên là Dương Phong, trước kia hẳn là chị không chú ý tới em, từ hôm nay trở đi, người khác đều sẽ biết là em thầm mến chị, nhưng chỉ cần chị hiểu rõ, cho dù em chết trăm lần thì cũng không có gan đó, em không dám, là được rồi.”

Dụ Dao im lặng rất lâu, đồng thời trái tim treo cao cũng hạ xuống, hiện tại cô quả thật muốn khóc, cô nghiêng đầu, nước mắt từ đuôi mắt chảy ra, rơi vào trong gối, không ai nhìn thấy.

Dương Phong không lộ mặt, cậu ta mặc áo mưa rộng cỡ lớn, che từ đầu đến bắp chân, quả thật giống với dáng vẻ của Dung Dã đến mấy phần.

Hóa ra trước khi cô xuất phát, ngay cả chuyện này Dung Dã cũng đã suy nghĩ đến, anh biết mình sẽ không chịu được mà tới tìm cô, trước đó đã chuẩn bị một thân phận có thể thay thế.

Anh đợi hai ba tiếng đồng hồ trong cơn mưa, có phải đã trơ mắt nhìn tòa lầu nhỏ sụp đổ hay không, dùng hai tay đào những bức tường đổ nát kia sẽ bị thương nặng như thế nào, lại truyền máu cho cô.

Người dễ ghen tuông như vậy, lại nhất định phải sắp xếp việc mình làm lên đầu người khác, không thể gặp mặt cô một lần đàng hoàng, không thể giữ lại những dấu vết về sự tồn tại của anh, có lẽ còn có nhiều chuyện hơn mà cô không biết rõ, đều đã bị anh qua loa bỏ qua, mãi mãi sẽ không nói cho cô biết.

Lúc cảm xúc của Dụ Dao bị ép đến quyết liệt nhất, không kiềm chế được mà muốn lập tức nhìn thấy Dung Dã thì bỗng nhiên cô bị chạm đến một sợi dây cung chôn sâu nào đó, tim đập loạn nhịp.

Vì sao…

Kinh nghiệm và tình cảm như thế này, hình như cô vô cùng quen thuộc.

Ký ức xa xôi đã qua lâu trong chốc lát ùn ùn kéo đến, hiện lên màu hơi ố vàng của năm tháng, tầng tầng lớp lớp chồng đến trước mắt cô.

Trong rất nhiều năm, người đó giống như cái bóng mà tồn tại bên cạnh cô, im lặng ở bên cô, hôn tóc cô nhưng xưa nay chưa từng chân chính mặt đối mặt với cô, vị thần giống như ngự trị phía trêи mọi thứ, mở ra cánh chim vô hình bao phủ vô bảo vệ cô, lần lượt đưa cô rời xa sự đau khổ…

Dụ Dao quên cả hô hấp, sững sờ nghe tiếng tim đập loạn trong ngực mình.

Mũi cô chua xót đến mức không nhịn được, cô dùng sức nắm drap giường, cố gắng làm dịu đi sự chấn động đánh tới trong nháy mắt.

Là… anh sao?

Dụ Dao nghẹn ngào, bảo Dương Phong đi trước, tiếng bước chân vừa biến mất được chốc lát lại một lần nữa truyền đến, cô cố nén không thất thố, nhìn qua thì mới phát hiện ra, người tới không phải là Dương Phong mà là một người đàn ông xa lạ cô chưa từng thấy.

Người đàn ông khách sáo đi tới, đi thẳng vào vấn đề mà tự giới thiệu: “Cô Dụ, chắc chắn cô không biết tôi, có điều tôi còn nhớ rõ cô, mùa thu năm đó ở núi Thanh ʍôиɠ có một lần sạt lở, cô cũng ở hiện trường, bị vây bên trong không ra được.”

Dụ Dao không khỏi hơi chống nửa thân trêи dậy, động một cái lại ngã nằm xuống, người đàn ông ngượng ngùng, vội trấn an cô.

Đương nhiên là cô biết, chính là trận sạt lở ở núi Thanh ʍôиɠ, ngay cả cứu viện đều bó tay hết cách, cô lại được thần linh chăm sóc, cô còn từng nói chuyện này với Nặc Nặc!

Người đàn ông thân thiết nói: “Tôi là thành viên đội cứu hộ vào lúc đó, có ấn tượng rất sâu đậm với cô, không nghĩ tới lần này được phân đến huyện Gia Lễ thì lại chạm mặt cô, buổi tối hôm qua cô được ôm ra ngoài, tôi vội vàng nhìn một cái là nhận ra ngay.”

“Tôi nhớ tới lần đó ở núi Thanh ʍôиɠ, cô tỉnh lại rồi hỏi khắp nơi xem rốt cuộc là ai cứu được cô, tất cả mọi người không biết rõ, thật ra vào đêm hôm đó… tôi mơ hồ nhìn thấy, nhưng ở hiện trường cũng không tìm thấy người đó, giống như ảo giác, có một dạo tôi đều cho là thần tiên hiển linh rồi, cũng không dám nhắc tới, sợ ngược lại khiến cô nghĩ không thông.”

“Có điều bây giờ có thể nói rồi.”

Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô: “Người hôm qua cứu cô, ôm cô lên xe cứu thương chính là người lúc trước cõng cô ra ngoài từ điểm sạt lở ở núi Thanh ʍôиɠ, mặc dù tôi chưa từng thấy mặt anh ta nhưng thân hình thì tôi vẫn luôn chưa quên, anh ta cũng mặc áo mưa như thế, bị rạch đến rách tung tóe, khí thế đáng sợ, đối mặt giống như có thể lột da người ta vậy.”

“Là anh ta.” Người đàn ông nói: “Lại một lần nữa cứu cô về từ cửa âm phủ.”

Dụ Dao đều không nói rõ được mình lấy định lực ở đâu ra, nghe xong lời người đàn ông nói, cô còn tỉnh táo dặn dò anh ta rằng chuyện này liên quan đến việc riêng của cô, đừng nhắc đến với bất kỳ người nào nữa, lúc người đàn ông đi, cô lại xin anh ta đóng cửa lại.

Chờ xung quanh mình hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại một mình cô nằm trong phòng bệnh, cô nhìn trừng trừng vào sắc trời bên ngoài cửa sổ, cô không áp chế nổi sự chập trùng nơi ngực nữa, nước mắt mãnh liệt tràn ra khỏi hốc mắt.

Dụ Dao mệt mỏi mà túm chăn mền, che kín mặt, trốn vào trong nghẹn ngào khóc lên, nỗi đau xé rách tim gan, lại ngọt ngào đến mức cô như rơi vào trong tầng mây mênh ʍôиɠ.

Thiếu nữ cho rằng bản thân cô đơn một mình trêи đời này, lẻ loi té ngã chạy nhảy, vui cười rơi lệ.

Nhưng trong mảng sương mù mờ mịt phía sau cô, từ đầu đến cuối luôn có vị thần tuấn tú thuộc về cô đứng sừng sững, anh dùng khuỷu tay vô hình che gió che mưa, ngày đêm cúi đầu nhìn cô, chưa bao giờ lên tiếng.

Không phải là anh không cầu sự đáp lại.

Sự cung phụng độc nhất vô nhị mà anh muốn trêи đời này.

Là thiếu nữ hiến tế bản thân cho anh.

Thân thể, tình cảm, và cả đời cô ấy.

Dụ Dao ở trong bệnh viện nghỉ ngơi một tuần, Tống Lam chạy tới vào hôm sau khi xảy ra chuyện, bỏ qua những công việc khác, cô ấy tập trung chăm sóc cô, bất kể cô đẩy thế nào cũng không chịu đi.

Ở chân núi không chỉ có một tòa lầu nhỏ bị mưa to cuốn sập, còn có những nhà dân khác cũng gặp khó khăn nhưng cũng may sinh mạng của tất cả mọi người bao gồm cả đoàn làm phim đều không đáng ngại, người bị thương nghiêm trọng nhất là gãy xương, có thể khôi phục được, không tạo thành hậu quả không thể cứu vãn đã là trong cái rủi có cái may rồi.

Đạo diễn ở lầu hai bị đập trúng chân, bị thương không nhẹ, chống gậy đi khắp nơi xin lỗi vì quyết định sai lầm của ông ấy, chủ động gánh trách nhiệm, tự móc tiền túi phụ trách tiền thuốc men và đền bù tinh thần của toàn thể người bị thương.

Tống Lam tức giận nhìn, thấp giọng nói: “Đây cũng là vì không có việc gì lớn, nếu em thật sự có chuyện gì thì quan tâm ông ta là ai, quỳ xuống nói xin lỗi, tán gia bại sản cũng vô dụng.”

Cô ấy liếc nhìn Dụ Dao cơ bản đã khôi phục khí sắc, thả nhẹ âm lượng: “Phim này sau đó quay về thế nào, còn dùng ông ta hay không thì em biết đấy, đều do em quyết định, dù sao thì vị kia cũng điên cực kỳ, người khác cũng không thể trấn áp được.”

Trái tim Dụ Dao không đặt trêи chuyện này, huống chi cô hiểu rất rõ, chỉ cần cô còn ở đoàn làm phim thì Dung Dã sẽ không tự ý động vào người có liên quan đến lợi ích của cô, chuyện sau này của phim thì cứ để đó trước đã.

Từ sau khi Dung Dã biến mất khỏi bệnh viện, một tuần này cô đã nhìn thấy rất nhiều tin tức của anh trêи bản tin, anh giống như là một lần nữa kéo nhanh tiết tấu, đại diện cho nhà họ Dung để xuất hiện tại các trường hợp phù hợp với anh, hờ hững cướp đoạt lấy quyền lợi nên thuộc về anh.

Mắt trần có thể nhìn thấy anh lại gầy đi một chút, màu da tái nhợt, càng làm nổi bật lên mặt mày như mực, lúc bờ môi đỏ mỏng hơi cong lên thì không nhìn ra được một chút sự tươi đẹp của lúc trước, chỉ làm cho người ta sợ hãi.

Trong lòng bàn tay anh có lẽ đã hóa trang đặc biệt, không nhìn ra được một chút vết thương nào, nhưng Dụ Dao biết, loại đồ vật này càng giống thật thì càng kϊƈɦ ứng da, nhất là bôi trêи vết thương chưa khép miệng, quả thật là tương đương với tự làm khổ mình, cho tới ảnh chụp ngày hôm nay, cô trông thấy Dung Dã mặc âu phục, đeo một đôi găng tay da đen mỏng.

Găng tay này quá kiêu ngạo cứng rắn, ở trêи người anh có vẻ cấm ɖu͙ƈ lại lăng nhục, quá xứng với khí chất của anh, đến mức không có ai cảm thấy đột ngột, trêи mạng đều đang gào thét.

Phải đau cỡ nào mới có thể khiến anh không còn dùng lớp ngụy trang kia nữa.

Dụ Dao nghĩ, nếu cô còn không gặp Dung Dã nữa, nói rõ ràng với anh thì tinh thần cô cũng sắp thất thường rồi.

Suy nghĩ tính toán cẩn thận trong mấy ngày nay của cô hoàn toàn kết thúc, cô quay đầu nhìn chằm chằm Tống Lam ở bên giường, hỏi cô ấy: “Chị Lam, chị có thể liên lạc được với người bên cạnh anh ấy, đúng không.”

Tống Lam dừng lại một chút: “Có thể liên lạc với Giang Hoài, có điều số lần có hạn, rất cẩn thận.”

Dụ Dao gật đầu: “Lần sau giúp em hỏi một câu, cái bể bơi mà em từng rơi xuống kia còn có thể dùng được không?”

Tống Lam không rõ lắm nhưng cũng không hỏi nhiều, hai ngày sau cô ấy gọi điện thoại cho Dụ Dao câu trả lời khẳng định: “Giang Hoài vừa nói có thể, ôi đợi đã ---”

Cách vài giây đồng hồ, Tống Lam lại xuất hiện, đầu óc mơ hồ: “Chuyện gì vậy, nói xong lại lập tức phủ định, anh ta lại nói cho chị biết, không nói chắc được.”

Tống Lam không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng Dụ Dao hiểu.

Cô hỏi chuyện này, ý tứ chính là căn nhà riêng của Dung Dã ẩn giấu rất sâu kia có an toàn không, có nằm bên ngoài phạm vi giám sát của Dung Thiệu Lương hay không, câu trả lời đầu tiên của Giang Hoài là chính xác, về phần câu trả lời thứ hai, ngẫm lại liền biết là Dung Dã nghe được, ra lệnh cưỡng chế anh ta sửa lại.

Anh sợ cô mạo hiểm mà thôi.

Dụ Dao vững vàng, tỉ mỉ quyết định kế hoạch.

Đó là một khu dân cư cao cấp, Dung Dã có thể thiết lập nhà riêng ở trong đó thì chứng tỏ anh đi vào cửa lớn chắc chắn là quang minh chính đại, trong nơi ở cao cấp kia hẳn là có bất động sản bên ngoài của anh, mỗi lần trở về, trông anh như danh chính ngôn thuận mà tiến vào khu cao cấp, trêи thực tế là thông qua bãi đậu xe mà có không gian khác.

Bên ngoài cửa lớn của bãi đậu xe kia chắc chắn có các loại camera do Dung Dã bố trí, cô xuất hiện thì anh sẽ nhìn thấy, cô không nhất định phải bảo anh trở về, nhưng chỉ cần cô thường xuyên đi thì luôn có thể đợi được cơ hội anh có thể xuất hiện.

Dụ Dao cầu xin Tống Lam giúp cô, tìm một chiếc xe đáng tin cậy đi lại thuận lợi trong khu nhà đó, một tài xế có gương mặt xa lạ, đưa cô đi vào, vì để không bị camera quay tới mà cô có thể trốn ở cốp xe.

Sau khi trù trừ, Tống Lam cũng dâng lên nhiệt huyết, cắn răng đồng ý.

Nhân lúc đoàn làm phim tạm thời nghỉ ngơi, cô ấy cùng Dụ Dao quay về Kinh Thành, trưa hôm đó máy bay hạ cánh, cô ấy khoa trương đưa Dụ Dao đi ăn cơm nhưng thật ra là âm thầm sắp xếp xe, lặng lẽ đưa đi.

Dụ Dao ăn mặc kín kẽ, trốn trong cốp xe việt dã, một đường lắc lư, mãi đến khi xe chạy vào trong nhà để xe của khu dân cư kia, cô chọn một góc an toàn để xuống xe, bước chân rất nhỏ, im hơi lặng tiếng mà dựa theo ký ức chạy về phía cánh cửa trong bóng tối kia.

Cùng một thời gian, Dung Dã ngồi trong chiếc xe đang chạy nhanh, ngón tay đeo găng tay lật qua một trang văn kiện, điện thoại bỗng nhiên rung lên, anh đảo ánh mắt qua, ánh lửa phút chốc bừng lên.

Hệ thống báo động kiểm tra đo lường thấy có người tới gần nhà riêng, trong hình ảnh trích xuất phản hồi cho anh là người mà anh nằm mơ cũng không chạm vào được.

Dung Dã nhắm mắt lại, văn kiện trong tay bị đè ra vết nhăn thật sâu, anh khàn giọng nói: “Quay về.”

Giang Hoài giật mình, nhân lúc chờ đèn đỏ mà quay đầu: “Anh, một tiếng nữa là tới cuộc họp rồi, Dung Thiệu Lương cũng có mặt, bây giờ đi qua đó thì anh còn có thể nghỉ ngơi một lát, nếu như quay về thì anh cũng chỉ có thể ở lại tối đa mười phút, anh cũng đã hai ngày không ngủ rồi.”

“Mười phút.” Dung Dã khẽ nâng mi mắt, bàn tay ở bên người nắm lại thành nắm đấm, đè nén nhiệt độ cơ thể đang bốc cháy: “Thay đồ, không phải là lý do vừa vặn thích hợp sao?”

Xe rẽ ở một giao lộ, đổi phương hướng, nhanh như chớp mà chạy về phía khu dân cư kia.

Dụ Dao ở trước cổng lớn, vốn chỉ muốn ngoan ngoãn chờ một chút, dù cho trong camera lưu lại hình ảnh của cô, để cho Dung Dã nhìn thấy cũng được, nhưng trong lúc vô tình ngón tay cô chạm đến khu cảm ứng của khóa cửa, thế mà đèn xanh lại hiện lên, cánh cửa trước mặt cô bắn ra.

Cô nín thở.

Không biết từ lúc nào, Dung Dã đã sớm lưu dấu vân tay của cô vào đó.

Dụ Dao lấy lại bình tĩnh, lách vào trong cửa lớn rồi vội vàng đẩy cửa đóng chặt, dựa theo con đường lần trước, cô đi đến bể bơi kia.

Trong nhà riêng không có một ai, ngay cả chút hơi thở của sự sống cũng không tìm được, Dụ Dao nhìn về phía con đường thông đến trong nhà, cô thử thăm dò đi qua, quả nhiên cũng bị khóa lại.

Cô nhớ lần trước hai người không đáng tin kia chỉ có thể ở bên ngoài, vậy thì chứng tỏ trong này mới là khu vực sinh hoạt riêng tư của Dung Dã.

Dụ Dao một lần nữa đặt tay lên khóa, không ngoài dự đoán mà thuận lợi mở ra.

Nhịp tim của cô điên cuồng tăng vọt, cô cẩn thận mà quanh quẩn trong phòng khách, xoay xung quanh quan sát, bất ngờ nhìn thấy nơi sâu trong hành lang cất giấu một cách cửa đặc thù, màu sắc riêng biệt, là màu đỏ anh đào đầy thiếu nữ, quả thật giống như được chuẩn bị cho cô gái nhỏ yêu dấu nào đỏ, tương phản cực lớn với màu trắng xám đen đầy nhà.

Dụ Dao nhịn không được mà đi qua sờ lên, bàn tay nhẹ nhàng đặt trêи cửa, chỉ là chạm một cái liền giống như nhận chủ mà trực tiếp đẩy ra.

Ánh đèn bên trong theo âm thanh mà sáng lên.

Dụ Dao đứng thẳng ở cửa, duy trì động tác đẩy cửa, cô kinh ngạc nhìn chăm chú vào tình cảnh bên trong đó, không có cách nào di chuyển lấy một bước.

Ánh đèn rất mềm mại, không hợp với Dung Dã cùng với căn nhà màu sắc lãnh đạm, lụa mỏng ʍôиɠ lung bao phủ đầy phòng, trộn lẫn với tượng gỗ tinh tế.

Dưới đất là công cụ mà Dung Dã đã sử dụng.

Mà xung quanh, nơi ánh mắt chiếu tới, toàn bộ đều là Dụ Dao.

Từng dao từng dao, anh tự tay dùng vật liệu gỗ điêu khắc thành cô.

Khi còn nhỏ, cô thích mặc váy bồng bềnh và quần yếm, phối với giày búp bê bằng da hoặc vải, cài kẹp tóc hoạt hình đủ loại, gương mặt phình lên, mắt rất to.

Lên trung học, cô thường mặc đồng phục, tóc dài được buộc thành đuôi ngựa, có dây cột tóc các loại hoa khác nhau, cuối tuần sẽ thay sang váy ngắn, chạy trong làn gió và dưới ánh mặt trời.

Sau này cô lớn lên, học đại học, nhân vật cô từng đóng nhiều đến mức đếm không hết, cô mặc quân trang, mặc áo choàng trắng, mặc váy kẹp tóc, mặc áo cưới.

Mỗi một dáng vẻ, những biểu cảm sinh động kia, tất cả được ngón tay Dung Dã khắc lên những khối gỗ mãi mãi sẽ không nói chuyện với anh.

Vì cô mà điêu khắc trở thành bản năng, đến mức anh mất trí, quên đi tất cả mà còn có thể dùng mấy con dao nhỏ, khắc ra một chiếc nhẫn cầu hôn cho cô.

Trong thân thể Dụ Dao, dòng máu tươi đến từ Dung Dã cùng với cô quấn quýt lấy nhau, nóng rực ấm lên, gào thét chảy xuôi qua trái tim cô, phun lên hốc mắt.

Dụ Dao không biết cách chớp mắt nữa, cô nghe thấy bên ngoài có âm thanh, có bước chân của mộ người giẫm lên mạch đập đang nhảy lên của cô mà chạy như điên về phía cô.

Anh còn chưa tới gần, hơi thở đã càn rỡ trút đầy toàn thân cô.

Dụ Dao rất muốn xoay người qua nghênh đón anh nhưng cô không động đậy được, bên tai vang lên tiếng đếm ngược ong ong.

Ba, hai, một.

Người đàn ông nhanh chân xông tới, sau khi cởi áo khoác, ném xuống đất, thân thể cực nóng chỉ bọc một lấy một lớp áo sơ mi mỏng manh từ phía sau lưng ôm cô lên, cánh tay ghì chặt eo cô.

Động tác của Dung Dã quá mạnh, vén mở vạt áo của cô, ngón tay vừa thắm thiết vừa kéo căng mà xay nghiền, vọt lên đốm lửa nóng rực.

Dụ Dao giống như một sự thờ cúng của anh chìm vào trong miếu thần không có điểm cuối.

Vị thần của cô sắp bắt đầu cướp đoạt.

Dụ Dao giữ anh lại, đôi mắt vẫn cố định trong phòng tràn đầy vô số Dụ Dao.

Dáng vẻ trong những năm mà cô vội vàng đi qua, năm tháng mệt mỏi hoặc ngọt ngào hoặc cực khổ, ngay cả bản thân cô cũng đã sớm không nhớ rõ.

Nhưng tượng gỗ đầy phòng thì nhớ kỹ.

Dung Dã ghi nhớ thay cô.

Bình Luận (0)
Comment