Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 72

Editor: Ê Đê Ban Mê

Reup: Mèo Tai Cụp

Không ai để ý tới việc đi thổi tắt nến, trong phòng cũng không mở nguồn sáng khác, ánh nến chập chờn nhảy múa đến đêm khuya rạng sáng, trước khi cháy hết rồi tắt, có một khoảnh khắc nó lại bỗng nhiên sáng lên.

Mượn ánh sáng ngắn ngủi, đôi mắt bị nước mắt và mồ hôi làm ướt nhẹp của Dụ Dao nhìn thấy rõ vẻ mặt của Dung Dã.

Điên cuồng như vậy, giống như là cuối cùng cũng nghiền nát được tất cả sự trói buộc, thỏa thích trút xuống tình yêu mà anh đã sớm không chịu được nữa.

Cũng quý trọng như vậy, xem cô là châu ngọc sẽ bị đụng vỡ, anh muốn giữ lại trong lòng bàn tay mà mặc sức đu đưa, lại cẩn thận nâng niu, chỉ sợ cô thật sự sẽ đau.

Dụ Dao qua loa bắt lấy hỉ phục tản ra ở bên cạnh, đã sớm bị vò nhăn nhúm rồi, cô mơ hồ nhớ tới cái đêm trong nhà kính trồng hoa bằng thủy tinh, hai bộ lễ phục được cố ý làm ra cuối cùng đều bị anh dùng vào loại chuyện không thể nói ra được này.

Đương nhiên cũng coi như là… dùng hết tác dụng của nó.

Dụ Dao ôm chặt anh, sau khi ánh nến hoàn toàn tắt đi, trong phòng quay về bóng tối, cô cũng vứt bỏ chút thận trọng lung lay sắp đổ này, hoàn toàn phóng túng, ghé vào lỗ tai anh nhiều lần gọi “A Dã”, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Sau khi hôn lễ kết thúc, các khách khứa lần lượt rời khỏi hòn đảo, công việc gần đây của Dung Dã đều đã được sắp xếp trước, một vài việc khẩn cấp quan trọng thì được đưa tới tay anh, cũng không vội đi.

Dụ Dang càng không áp lực, giai đoạn tuyên truyền chủ yếu của cô đều đã qua được một khoảng thời gian, trong thời gian ngắn cũng không nhận kịch bản mới, cả thế giới đều biết cô bận chuyện tân hôn, cơ bản không có ai dám đến quấy rầy.

Hai người ở lại trêи đảo gần một tuần, mãi cho đến khi Dụ Dao đã hưởng thụ đủ sự nhàn nhãn bên bờ biển, Dung Dã mới khẩn cấp mà trải qua kế hoạch tuần trăng mật của anh.

Anh liệt kê ra một loạt địa điểm cho Dụ Dao quyết định trình tự, cô nhìn đi nhìn lại, đều là những nơi mà trước kia trong lúc vô tình cô đã từng nói muốn đi, cuối cùng cô quả quyết quyết định đi tắm suối nước nóng trước, nghe nói suối nước nóng có hiệu quả trị liệu rất tốt đối với vết thương cũ, có thể để Dung Dã thả lỏng gân cốt.

Trong quá khứ anh đã phải chịu quá nhiều vết thương lớn nhỏ, có vài vết thương quá nặng hoàn toàn không có cách nào hoàn toàn khôi phục được, Dụ Dao nghĩ hết tất cả khả năng, điều dưỡng vào lúc anh còn trẻ, sau này anh mới không vì những thứ này mà chịu khổ.

A Dã thực sự đã nếm qua quá nhiều cực khổ rồi, lại thêm một chút nữa, cô cũng không chịu được.

Xuất phát từ hòn đảo, thời gian đi máy bay rất dài, trước kia Dụ Dao không thích nhất là ngồi máy bay đường dài, nhưng bây giờ Dung Dã ở bên cạnh, cô hoàn toàn hưởng thụ, hận không thể bay chậm thêm một chút.

Vào lúc hừng đông, cô túm lấy anh nhỏ giọng nói chuyện, cùng anh nhìn ra những tầng mây thật ra cũng không có gì đặc biệt ở bên ngoài, cũng có thể nhìn ra hình bông hoa.

Chờ trời tối, ở trong buồng máy bay mờ tối mà yên tĩnh hôn môi, môi lưỡi quấn quýt cũng không kịch liệt, có đôi khi chỉ là như có như không mà cọ lấy nhau, cũng từ sự rung động nơi đáy lòng, muốn thêm gần anh hơn.

Sau đó Dụ Dao không chịu được mà ngủ mất, chờ đến lúc tỉnh lại, cô trông thấy sắc trời ngoài cửa sổ còn rất tối, ít nhất phải ba, bốn tiếng nữa mới hạ cánh.

Dụ Dao cho rằng chắc chắn A Dã cũng ngủ rồi, không nghĩ tới quay đầu lại liền ngã vào trong đôi mắt màu mực nhạt của anh, ánh mắt sáng ngời dịu dàng.

Đột nhiên cô ý thức được.

Anh vẫn luôn nhìn cô.

Từ lúc cô ngủ đến bây giờ đã trôi qua rất lâu rồi, anh còn không ngại phiền phức mà nhìn chằm chằm.

Dụ Dao chống người lên, câu lấy ngón tay anh: “Không mệt sao?”

Dung Dã lắc đầu, rất nhẹ mà cười: “Em không biết đâu, tận mắt nhìn em ngủ bên cạnh anh, lại mơ màng tỉnh lại, để em có thể nhìn thấy anh đầu tiên, đối với anh mà nói là chuyện rất tốt.”

Là chuyện mà trong nhiều năm tháng đó, anh chỉ có thể trốn trong góc tối, nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Lúc xuống máy bay là buổi sáng ở bản địa, lưu lượng người ở sân bay không được tính là lớn, lần này không để trợ lý đi theo, chỉ có Dung Dã và Dụ Dao, lúc anh dùng tay đỡ hành lý, dắt bà xã đi ra khỏi đại sảnh, Dụ Dao liếc mắt nhìn chằm chằm vào một quán trà bản địa cách đây hơi xa.

Sân bay ở nước ngoài, không có ai nhận ra cô, Dụ Dao ngo ngoe muốn động, liếc nhìn hành lý quá nặng cô, không đành lòng để ông xã chạy theo: “A Dã, anh ở đây chờ em một chút, em mua hai ly nếm thử.”

Dung Dã ôm cô quay lại: “Em yên tâm chờ đó, anh đi mua.”

Dụ Dao tỏ vẻ phản kháng: “Sao cứ phải là anh đích thân làm, em đi một chuyến cũng không mệt.”

Cô nhón chân lên, xoa nhẹ lọn tóc của anh: “Cún con ngoan.”

Câu nói này quả thật như bùa chú, Dung Dã hoàn toàn không có năng lực chống cự, chờ Dụ Dao nhẹ nhàng đi về phía quán trà kia, anh nhìn bóng lưng cô, bên tai mới nổi lên ửng đỏ rất đáng ngờ.

Từ sau khi chấp nhận chính mình là Nặc Nặc, anh cũng không biết làm sao, chỉ cần Dao Dao vừa gọi anh là cún con, trong lòng anh sẽ ngứa ngáy, bị dụ dỗ đến mức muốn làm chút chuyện ác chống lại chủ nhân.

Dung Dã cúi đầu cười, đuổi theo phương hướng của Dụ Dao mà đi qua đó đón cô, nhưng chỉ đi mấy bước, anh đột nhiên dừng lại tại chỗ, thu đuôi mắt hẹp dài lại, giương mắt nhìn một chỗ, trong mắt không còn sót lại chút nhiệt độ nào.

Ở nơi cách anh năm sáu mét có một người phụ nữ trung niên với khí chất ấm áp nhã nhặn ngồi trêи ghế dài, tóc đen mắt đen, vô cùng bắt mắt trong đám người tóc vàng mắt xanh.

Trong tay bà ta dắt một người thiếu niên, trêи mặt mang nụ cười, dịu dàng mà nghiêng đầu nói chuyện với cậu ta.

Dung Dã không hề động đậy, cứ im lặng như vậy mà nhìn.

Mặc dù âm lượng của người phụ nữ không cao nhưng sân bay cũng không ồn ào, có thể nghe được giọng nói của bà ta và nội dung đại khái.

Cho dù tính tình của thiếu niên kém, ngang bướng, bà ta cũng vô cùng kiên nhẫn, mỗi câu nói đều rất dịu dàng.

“Mẹ sợ con chạy lung tung.”

“Đừng để mẹ lo lắng, con muốn gì thì nói, mẹ đều cho con...”

Người phụ nữ vô cùng quan tâm mà nắm lấy cánh tay thiếu niên, dường như cảm nhận được ánh mắt không bình thường, bà ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Dung Dã.

Vừa đối diện với Dung Dã, vẻ mặt bà ta còn có chút hoang mang, nhưng trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, bà ta giống như nhìn thấy được nước lũ thú dữ vô cùng đối lập gì đó, ánh mắt trong khoảnh khắc liền bị sự lạnh lẽo oán hận tràn ngập, bà ta lập tức đứng dậy, theo bản năng mà bảo vệ thiếu niên ở sau lưng.

Thái độ hoàn toàn ngược lại.

Một người là bảo bối trong lòng bàn tay.

Một người là vết nhơ hận không thể sớm chết đi.

Trêи mặt Dung Dã không có biểu cảm gì.

Đây là người mà anh chỉ từng thấy ở trong hình.

Lúc nhỏ, anh cũng từng cả ngày lẫn đêm ôm khung hình của bà ta vào trong lòng, khờ dại ngóng trông một ngày nào đó bà ta có thể tới đón anh, để anh gọi một tiếng mẹ.

Không cần giàu có, không cần là con cháu nhà giàu gì, chỉ cần mẹ để anh có một mái nhà rất nhỏ, mặc kệ khó khăn và cực khổ thế nào, anh đều sẽ xem như Thiên Đường.

Nhưng lớn đến thế này, bất kể là anh sống hay chết, bà ta cũng chưa từng xuất hiện.

Bà ta đã sớm thay đổi rồi, có hai đứa con trai, đây hẳn là đứa nhỏ hơn, được bà ta cẩn thận che chở.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy người thật, hóa ra bà ta đã già yếu hơn trong hình nhiều.

Dung Dã thờ ơ rũ mắt xuống, đi về phía trước một bước, người phụ nữ cho rằng anh muốn đi về phía bà ta, bà ta vội vàng mang theo con trai lùi lại, ánh sáng trong mắt ngày càng kiên định lạnh lẽo.

Giống như là sợ anh đến đòi lấy tình cảm mà anh không xứng đáng có được.

Càng sợ anh làm tổn thương đến con trai cưng của mình.

Dụ Dao mang theo hai ly trà sữa quay lại, nhìn thấy được tình cảnh này.

Cô nhíu mày nhìn chằm chằm người phụ nữ mấy giây, kịp phản ứng được người này đến cùng là ai.

Khoảnh khắc này, sự đau lòng chui lên gần như khiến Dụ Dao thất thố, cô cắn chặt hàm răng, tăng tốc bước chân, trực tiếp chạy nhào tới ôm lấy Dung Dã, ở trước mặt người phụ nữ kia, cô ngửa đầu, yêu thương mà khẽ hôn anh.

“A Dã, em quay lại rồi, chúng ta đi thôi.”

Dung Dã cúi đầu nhìn cô, băng cứng bên trong đôi đồng tử tan ra: “Anh không quan tâm.”

“Thật sự không quan tâm,” Anh hôn đôi mắt đỏ lên của Dụ Dao một cái, cong môi lên: “Anh có Dao Dao rồi, người khác không đáng một đồng.”

Dụ Dao mặc kệ, kéo Dung Dã rời đi, lúc đi ngang qua trước mặt người phụ nữ, Dụ Dao nghiêng đầu, trong trẻo lạnh lùng nhìn thẳng vào bà ta một cái, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Yên tâm, bà không cần, đời này có người xem anh ấy là báu vật.”

Dung Dã không quay đầu lại, nhận lấy lý đựng trà trong tay Dụ Dao, cắm ống hút vào rồi đưa đến trước mặt cô: “Bà xã không tức giận, nếm thử đi.”

Dụ Dao không bình tĩnh được, cô xoa xoa chóp mũi, cố gắng nhịn xuống chút chua xót kia, giọng nói nghẹn ngào: “Không thấy ngon nữa, không muốn uống.”

Dung Dã tự mình uống một ngụm rồi kéo gáy của Dụ Dao qua, áp lên rồi dùng môi lưỡi quấn quýt, cười hỏi: “Ngọt không?”

Dụ Dao được anh ôm trong khuỷu tay, nếm lấy vị trong veo mà đầu lưỡi anh đưa vào.

“Ngoan,” Anh thấp giọng dỗ dành: “Ngọt thì đừng vì anh mà khó chịu, không đáng.”

“Nếu như không có bọn họ, một mình lớn lên mà có thể đổi lấy em, vậy anh cầu còn không được.”

Ở trêи xe đi đến khách sạn suối nước nóng, hốc mắt của Dụ Dao vẫn nóng, cô dựa vào trêи cánh tay Dung Dã, đan xen ngón tay với anh.

Dung Dã lẳng lặng nói: “Mặt mũi của anh và bố anh có chút giống nhau, bà ta không chỉ chán ghét anh, còn thông qua anh mà nhìn thấy Tần Lịch Thành năm đó, nhiều năm qua đi như vậy, bà ta vẫn hận ông ấy như thế.”

Lúc Tần Lịch Thành chết trong tù, ông giãy giụa muốn gặp lại Dung Tử Nghiên một lần, nhưng mãi đến khi nhắm mắt cũng không được thỏa mãn.

Ông mạnh mẽ cướp đoạt, nổi điên mà nhốt bà ta ở bên cạnh, đến cuối cùng chỉ có một ngôi mộ thê lương.

Dung Dã thu khuỷu tay lại, ôm lấy Dụ Dao, nhắm mắt lại vùi vào mái tóc cô, giọng nói khàn khàn: “Dao Dao, nếu như lúc trước em không quan tâm anh, anh… có thể sẽ đi trêи con đường giống ông ấy.”

Ép buộc, cướp đoạt, mặc kệ cô có bằng lòng hay không đều muốn khóa lại bên cạnh mình, dùng thủ đoạn bỉ ổi hơn nữa cũng không sao, mãi đến ngày anh chết đi.

Dao Dao cũng sẽ hận anh như vậy, dù cho hơn hai mươi năm sau, nhìn thấy một khuôn mặt tương tự như anh, cô cũng sẽ căm thù đến tận xương tủy.

Dụ Dao nắm lấy tay anh, dùng chóp mũi hơi lạnh cọ cọ vào anh, nói một cách chắc chắn: “Không có nếu như, anh không phải là Tần Lịch Thành, em càng không phải là Dung Tử Nghiên, từ ban đầu em đã yêu anh rồi, cho dù chúng ta thay đổi mấy trăm cách gặp nhau, em cũng lựa chọn yêu anh như vậy.”

“Rất đáng tiếc, kiếp này anh không có cơ hội mạnh mẽ cướp đoạt em rồi,” Cô ma mãnh mà cười: “Chỉ có thể đợi đến kiếp sau thử một chút xem.”

Khách sạn suối nước nóng là một tòa biệt thự nhỏ dành cho gia đình, các loại bể tắm nước nóng khuôn mẫu đều ở trong khu vực riêng tư, rất thích hợp cho các cặp vợ chồng tân hôn, hơn nữa lượt đặt chỗ đông đảo, đứng đầu danh sách trong những khách sạn suối nước nóng.

Trong đó có một điểm đặc sắc, khách sạn đặc biệt sắp xếp một vài chàng trai anh tuấn cao lớn đeo một nửa chiếc mặt nạ, mặc áo tắm, dẫn đường đưa bữa ăn cho các khách nữ, khiến cho người ta vui vẻ.

Nhưng hạng mục dành riêng bí ẩn này, trước khi vào ở, Dụ Dao và Dung Dã đều không biết.

Sau khi đến, Dụ Dao còn chậm chạp không thể bước ra từ trong cảm xúc chua xót, nhìn thấy hai chàng trai đeo mặt nạ, cô cũng chỉ lơ đãng liếc nhìn hai cái rồi đi vào căn biệt thự kia của mình, việc thay quần áo cũng do Dung Dã một tay làm thay.

Đợi đến khi cô hoàn toàn bĩnh tĩnh lại thì đã được dẫn đến một bên bể tắm nước nóng, xung quanh trồng hoa và cây xanh làm cảnh quan, xen vào nhau rất tinh tế, giữa làn sương trắng mờ mịt, cô ở bên ao quay người lại, nhất thời đều không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của Dung Dã.

Lúc cô muốn kéo anh thì anh đã đi rồi, chỉ để lại một câu “Đi gọi bữa tối cho em”.

Dụ Dao rảo bước đi vào trong nước, thân thể hưởng thụ mà trở nên khoan kɧօáϊ dễ chịu,. cô ở đây một mình luôn cảm thấy có chút không yên ổn, tay chân khuấy động làn nước ấm áp, cô dứt khoát không nhẹ không nặng mà gọi anh: “A Dã.”

“A Dã ---”

Âm lượng của cô vốn không cao, cũng không vội, giống như tự giải trí mà gọi tên anh, chờ anh trở về.

Cách một lát, cô lại cao hứng, có hứng thú xấu xa mà cố ý thay đổi xưng hô: “Cún con --- chủ nhân cho gọi anh.”

Mấy giây sau, quả nhiên là có động tĩnh.

Dụ Dao ở trong bể nước nóng xoay người lại, chống tay lên bên bờ ngẩng đầu nhìn về phía cửa vào, lại nhìn thấy một bóng thanh tú dáng mặc áo tắm màu đen.

Bên hông anh thắt dây, cổ áo mở rộng, trêи mặt đeo mặt nạ linh hồn tà ma được tô màu của bản địa, chỉ che mắt và mũi, đôi môi mỏng xinh đẹp tràn đầy hồng hào vểnh lên đường cong nhàn nhạt, lộ ra ở bên ngoài, sự tương phản cực kỳ kϊƈɦ thích.

Nhịp tim của cô dừng lại một cái rồi lập tức ầm vang tăng lên.

Hóa ra mặt nạ này ở trêи mặt anh mới thật sự là cám dỗ.

Dụ Dao không tự chủ được mà siết chặt ngón tay, nhìn anh chăm chú hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Trong tay anh bưng bàn ăn, anh đi từng bước một tới gần bên bể tắm, hơi quỳ xuống, cách mặt nạ mà nhìn cô, giọng nói lộ ra sự lười biếng: “Đến cung cấp dịch vụ đặc biệt cho phu nhân, tránh cho phu nhân lại nhìn người khác lung tung.”

Huyết dịch của Dụ Dao bốc hơi, cô từ trong nước nhô người ra, chủ động vén mặt nạ của anh lên.

Bên dưới linh hồn tà ác dữ tợn là khuôn mặt đẹp đẽ kia của Dung Dã.

Dụ Dao ngửa đầu, bị dáng vẻ này của quyến rũ đến mức hoàn toàn không còn định lực, cô âm thầm nắm tay lại, còn dự định kiên trì thêm chút nữa: “Dịch vụ thế này… em cần suy nghĩ một chút.”

Dung Dã bắt lấy cổ tay cô, cúi người hôn mi mắt ướt sũng của cô, cười thấp giọng nói: “Vậy anh cũng chỉ có thể mạnh mẽ cướp đoạt một lần, chủ nhân, nhớ phản kháng, đừng quá chiều anh.”

Bình Luận (0)
Comment