Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 80

Editor: Ê Đê Ban Mê

Reup: Mèo Tai Cụp

Môi của anh bao trùm lên, không có những sự nhiệt liệt cấp bách kia, chỉ là nhẹ nhàng trằn trọc theo cách kiên nhẫn nhất, hòa lẫn với tiếng than thở và sự quý trọng không vững vàng, giống như trộn vào rất nhiều thời gian, im lặng mà kể cho cô nghe.

Dụ Dao cực kỳ muốn khóc, cô cầm cánh tay anh, muốn cho anh càng nhiều nhiệt độ trêи người mình.

Hôn vẫn chưa thỏa mãn, còn đang không ngừng cọ xát, Dụ Dao liền nghe thấy trêи ghế sô pha vang lên tiếng ngọt ngào nổ tung thơm mùi sữa, còn phối hợp với tiếng vang giòn giã của hai cái tay nhỏ kϊƈɦ động vỗ vào nhau: “Hôn, hôn thêm một chái!”

Dụ Dao nghiêng đầu nhìn sang, Hoa Đào Nhỏ vừa đối diện với ánh mắt của mẹ là lập tức ngượng ngùng giơ tay lên, che trêи mắt, vô cùng vui vẻ mà lắc lư bắp chân, vụng trộm nhìn từ khe hở, một thân thể nhỏ không quá lớn, ngược lại toàn thân bao phủ ánh sáng của người hâm mộ CP đang lóe sáng.

Trong lòng cô vừa thỏa mãn vừa ngọt ngào, cô chống vai Dung Dã bật cười, lại bị tiếng nói non nớt của trẻ con làm cho rất ngượng ngùng: “Anh xem đi, ở trước mặt con, một nụ hôn cũng rất nguy hiểm.”

Dung Dã vòng tay qua lưng cô, hoàn toàn ôm người vào trong khuỷu tay, nghe thấy tên nhóc nói như vậy, sự ôn tồn giữa hàng lông mày càng đậm hơn: “Hôn bà xã là đạo lý hiển nhiên, làm con trai anh, nó nên thích ứng với loại tình cảnh có thể xảy ra bất cứ lúc nào ở bất cứ đâu này.”

“Có điều…”

Anh giơ một cái tay lên, ra hiệu đơn giản, Hoa Đào Nhỏ giống như nhận được chí thị tối cao, ngoan ngoãn xuống khỏi ghế sô pha, chuyển đôi chân ngắn nhỏ chạy đến bên cạnh anh, trêи chóp mũi thấm mồ hôi, cậu dùng cả tay chân, cố gắng bò lên trêи chân bố, giống như bánh ngọt mềm dính khẽ nghiêng về phía thân thể anh, ngẩng đầu lên trông mong nhìn anh.

Dung Dã đối mặt với con trai, bản thân cũng không nhận ra bên môi vẫn lên vểnh lên: “Nụ hôn tiếp theo không thích hợp với trẻ em, không thể cho con xem được.”

Hoa Đào Nhỏ không hiểu, cũng không cần hiểu, dù sao cậu cũng biết là bố hẹp hòi, không cho phép cậu vây xem mẹ ruột nữa.

Cậu cũng không nhụt chí, lông mi dài ngây thơ chớp chớp, mặt đối mặt nhào tới trước ngực Dụ Dao.

“Không sao,” Cậu siêu dễ nói chuyện, ngọt ngào nói: “Bố không hôn, Đào Đào hôn.”

Hoa Đào Nhỏ hôn một cái vang dội lên mặt Dụ Dao, nhân lúc trước khi bố bắt lấy cậu, cậu giống như con quay nhỏ linh hoạt xoay một vòng, quay về chỗ của Dung Dã, chiếu theo vị trí tương tự của anh mà dán mạnh một cái lên, cho một nụ hôn.

Mỗi người một cái, đừng thấy cậu tuổi tác mới lớn một chút nhưng lại vô cùng công bằng.

Trêи cổ tay Dung Dã được bà xã bôi rượu thuốc, anh xách Hoa Đào lên đưa về phòng ngủ trưa, tên nhóc lăn lộn với chăn mền, thành thật nhắm mắt lại, không cần bố quan tâm chút nào.

Anh kéo cửa lại, ra ngoài trông thấy Dụ Dao đứng trước bàn nấu ăn trong phòng bếp cắt hoa quả, anh trực tiếp đi qua, cánh tay chặn ngang ôm cô, nâng cô xoay mặt lại, phóng túng hôn lên.

Không còn là nụ hôn khắc chế thu liễm vừa rồi, anh như gió táp mưa rào muốn thôn tính cô.

Vết thương trêи tay Dung Dã giống như không tồn tại, anh ở tại chỗ ôm Dụ Dao lên, không cho phép kháng cự mà giữ chặt, mùi trái cây, mùi rượu thuốc nhàn nhạt, mùi trong veo giữa tóc cô và hơi thở lạnh lẽo trêи người anh quấn quýt lấy nhau, khiến Dụ Dao tự nguyện đầu hàng.

Cô không quá nghiêm túc đẩy đẩy anh: “Đây là… phòng bếp.”

“Phòng bếp làm sao?” Môi lưỡi của anh cực nóng: “Là nhà của chúng ta, anh có thể muốn làm gì thì làm.”

Động tác của anh càn rỡ, trong sự xâm chiếm ngày càng hoang dã mạnh lẽ là tình yêu thương nhiều đến trút xuống, anh nhìn chằm chằm cô khàn giọng hỏi: “Nụ hôn không thích hợp với trẻ em, Dao Dao có thích không?”

Dụ Dao không đáp lại được, thân thể đã mất đi khống chế, cứ như vậy mà bị anh ôm lên lầu hai, giam cầm phong tỏa ra một thiếu giới chỉ có anh, đốt thành biển lửa dập không tắt, lại dụ dỗ người ta không ngừng rơi vào.

Trước khi trở lại phòng ngủ thì trước tiên phải đi ngang qua phòng giữ quần áo trang trí bằng kính, Dung Dã trực tiếp đi vào khẽ đẩy cô lên tường, trước mặt Dụ Dao chính là mảng thủy tinh lớn, mơ hồ chiếu ra bóng dáng giao hòa.

Cô cắn môi, cái cổ kéo ra đường cong vui vẻ mà căng cứng, ánh mắt lướt qua bả vai Dung Dã, nhìn tận mắt dáng vẻ anh phản xạ trêи thủy tinh, gân mạch nhô lên trêи cánh tay, đường cong của lưng khi hơi cong xuống trêu chọc cô, xương bướm giống như đôi cánh vô cùng sống động, đối với cô mà nói rất có sức lực và khả năng khống chế mê hoặc.

Bản thân mình lại đỏ mặt, mặc sức đắm chìm như thế nào.

Thời gian cô mang thai sinh con hơn một năm, cho dù sau này Hoa Đào Nhỏ được một trăm ngày, anh đều chú ý đến cô mà không dám tùy tiện làm bậy, mãi đến trước đó thân thể cô hoàn toàn khôi phục lại, không còn một chút khó chịu nào, anh mới cho phép bản thân mình thỏa thích phát tiết.

Sau đó thì chuyện đã xảy ra là không thể ngăn cản cho tới ngày hôm nay.

Ý thức Dụ Dao không rõ mà nghĩ, có lẽ còn phải đến rất nhiều năm sau này.

Trong hai năm sau khi sinh này, Dụ Dao không muốn để cho A Dã lo lắng, cũng không nỡ bỏ lại con trai nhỏ non nớt nên vẫn luôn không nhận nhân vật quá nặng, ngoại trừ đại ngôn tạp chí thì chỉ tham gia vào hai bộ phim lịch sử nhiều nhân vật và phim trọng điểm* có thế trận khả quan, phần diễn không nhiều, đến bây giờ Hoa Đào Nhỏ lớn thêm một chút, cô mới chậm rãi khôi phục lại cường độ công việc lúc trước.

*献礼片: Phim quà tặng, hay còn gọi là phim trọng điểm, thường nhằm ca ngợi đảng và đi theo đường lối xã hội chủ nghĩa. Nó thể hiện đầy đủ đời sống xã hội phong phú và muôn màu của người dân hiện nay, đồng thời sử dụng một loại hình nghệ thuật điện ảnh đặc sắc để thể hiện cuộc đấu tranh và thành tựu của dân tộc Trung Hoa trêи con đường trẻ hóa vĩ đại. Lan tỏa năng lượng tích cực.

Dung Dã chưa bao giờ hạn chế sự nghiệp của bà xã, chỉ thấy đau lòng.

Sự nóng ruột nóng gan có lẽ cả đời cũng không có cách nào nói rõ được, biết rõ thân thể cô đều tốt rồi, nhẹ nhàng vui vẻ, đối với công việc thì hăng hái tích cực, nhưng anh nhìn cô thế nào cũng thấy đau lòng.

Dụ Dao ở bên ngoài cũng mang tác phong mạnh mẽ vang dội, ai gặp cũng phải gọi một tiếng chị Dao Dao, cái từ yếu ớt này không có quan hệ gì với cô nhưng ở trong mắt Dung Dã, cô mãi mãi là cô gái nhỏ mặc váy trắng của trước kia, vừa gầy vừa mỏng manh, gió thổi qua là bay mất, quý trọng như thế nào cũng không thể đủ, anh nhất định phải bảo vệ, để trong lòng bàn tay một mực che chở mới có thể yên tâm.

“Có thể nhận kịch bản, nhưng có điều kiện,” Cuối cùng anh vẫn thỏa hiệp: “Đừng cách quá xa, để anh đi cùng em.”

Dụ Dao cầm ngón tay anh, lưu luyến ma sát làn da: “Không cho đi cùng, một bộ phim phải vào đoàn mấy tháng, công việc của anh bận rộn như vậy, còn phải thay em chăm sóc con trai nhỏ, nhiều nhất là cho anh đi thăm.”

Dung Dã mím môi, đưa ra kết luận: “Em không nhớ anh.”

Dụ Dao thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, cô cười nhìn anh: “Lặp lại lần nữa.”

Đuôi mắt hẹp dài của Dung Dã có chút nhướng lên, anh thêm mắm dặm muối: “Dụ Dao một lòng làm việc, hoàn toàn không nhớ A Dã, vung tay ném qua một bên, nhìn cũng chẳng muốn nhìn một cái, nhẫn tâm để anh ta dãi nắng dầm mưa, không có nhà để về, nên lên top tìm kiếm, anh đều nghĩ xong từ khóa cho em rồi, ảnh hậu say mê sự nghiệp vứt bỏ ông xã đáng thương, là tình yêu nguội lạnh hay là bất mãn với hôn nhân.”

Dụ Dao vừa tức vừa cười, cô bóp mặt anh đẩy anh lên giường, hai tay đè chặt anh, cô cúi đầu xuống, mái tóc dài cố ý trêu chọc môi anh: “Bản thân anh tin không?”

Dung Dã nhìn cô chằm chằm, một lát sau cuối cùng cũng không nhịn được, lộ ra ý cười, anh đưa tay kéo cô, vị trí thoáng đảo ngược: “Không tin, cho nên cầu xin bà xã đồng ý với anh, để anh mỗi ngày đều đi thăm.”

Biết được Dụ Dao chịu nhận vai kính, kịch bản trong tay các đạo diễn lớn ùn ùn kéo đến, Dụ Doa từ bỏ những bộ phim thương mại đắt khách tỷ suất cao kia, tỉnh táo chọn một bộ phim truyện ly kỳ có cảm xúc, không đến một tháng là sẽ xách hành lý chính thức vào đoàn dưới sự đồng hành của Tống Lam.

Nơi quay phim chính cách nhà hơn hai giờ đi xe, so với từ Thành Nam đến Thành Bắc còn gần hơn, cũng không được tính là nơi xa lạ, nhưng trước khi cô đi, Hoa Đào Nhỏ vẫn ngẩng cái đầu nhỏ tròn vo lên, trong hốc mắt ẩn giấu hai bao nước mắt lớn, mở to nhìn cô.

Dung Dã xách phía sau cổ áo con trai, nhàn nhạt nói: “Nếu như muốn đi thăm mẹ thì phải biết bản thân nên làm thế nào.”

Ý ban đầu của anh là để con trai kiên cường độc lập, đừng tạo thêm gánh nặng trong lòng cho Dao Dao.

Nhưng đầu óc con trai xoay chuyển siêu nhanh, cậu ngẩn người, quay đầu ôm chặt chân bố, giống như cái bánh sữa nước mắt lưng tròng nũng nịu: “Bố, mẹ không cho bố thường xuyên đi thăm mẹ đúng không? Vậy bố mang, mang theo con cùng đi, cứ nói là con quá náo loạn không nghe lời, để mẹ quản lý, mẹ chắc chắn sẽ đồng ý với bố, có được không.”

Dung Dã xoa gương mặt của Hoa Đào Nhỏ, cảm thấy chuyện này có thể thực hiện được.

Ngày đầu tiên Dụ Dao vào đoàn, quay tới chạng vạng tối mới nghỉ ngơi, sự ồn ào náo động xung quanh tản ra, sự không thích ứng và nhớ nhung của cô liền cuộn trào mãnh liệt dâng lên, thực sự… quá quen với cuộc sống sớm chiều làm bạn rồi, đột nhiên xa hau, dù biết khoảng cách rất gần nhưng cô cũng vẫn cảm thấy trống rỗng.

Kết quả không đợi chút cảm giác mất mát ấy thành hình, cô vừa mới thoát vai đi ra ngoài mấy được thì từ xa đã trông thấy một bóng dáng nhỏ bé đỏ chói lung la lung lay chạy về phía cô, giọng nói nơn nớt vừa mềm vừa ngọt: “Mẹ ơi ---”

Hoa Đào Nhỏ đã sớm biết gọi mẹ một cách tiêu chuẩn rồi, nhưng vào lúc quá vui vẻ thì cũng sẽ mất khống chế lạc giọng.

Dụ Dao kinh ngạc nhìn con trai mặc một thân quần áo hoạt hình đáng yêu non nớt cực kỳ nổi bật, phía sau lưng còn đeo hai cái cánh nhỏ trắng tinh đập phành phạch, giẫm lên ánh trời chiều nhào về phía cô.

Nhưng lúc sắp đến trước mặt, con trai đột nhiên phanh lại, lại quay về chạy về phía sau, mãi đến khi va vào đùi Dung Dã, bàn tay thịt nhỏ đẩy anh lên phía trước: “Bố, bố đi trước đi, bố nhớ mẹ nhất.”

Dung Dã cục mặc chiếc áo len màu đỏ thẫm, trang phục cha con ổn thỏa khiến người bên cạnh ghen tị, anh kẹp con trai lên, đi đến trước mặt Dụ Dao, hơi cúi người, mỉm cười nhìn thẳng vào cô, thấp giọng hỏi: “Làm sao bây giờ, một lớn một nhỏ đều không thể rời khỏi Dao Dao, mấy tiếng không gặp mà như bị vứt bỏ mấy năm.”

Dụ Dao ôm cả anh và con trai.

Cô phải nói làm sao, cô cũng giống như vậy.

Chỉ mới xa nhau một lúc ngăn ngủi, lại như sống một ngày bằng một năm.

Phim trường yên tĩnh một lát rồi lập tức cuộn lên tiếng thét chói tai nhiệt liệt, người khác không nghe thấy hai vợ chồng trẻ nói gì, chỉ là đơn thuần nhìn hình tượng này thôi thì độ kϊƈɦ thích đã tăng mạnh rồi.

Thấy Dung Dã không phản đối, chỉ thuận tay che khuôn mặt nhỏ của con trai lại, một đám người nhanh chóng giơ điện thoại lên chụp hình, tranh nhau đăng Weibo khoe khoang, loại hiện trường gặm CP trước mặt quy mô lớn này, dù là ai thì cũng sẽ điên cuồng.

Sự thật chứng minh kế sách của con trai nhỏ thật sự là có ích.

Trước khi Dụ Dao vào đoàn, chính sách đi thăm mà cô vốn đưa ra cho Dung Dã là nhiều nhất chỉ có thể ba ngày đi một lần, nếu không anh vừa đi vừa về thì quá cực khổ.

Thế này rất tốt, quả thật là tuần hoàn ba ngày một lần, trong đó có hai ngày Dung Dã mang theo con trai nhỏ, con trai nhỏ nũng nịu chơi xấu đỏ vành mắt dễ như trở bàn tay, rõ ràng là truyền nhân hoàn mỹ của chó tin, để bố có lý do danh chính ngôn thuận đi thăm, ngày còn lại chính là anh hoàn toàn độc chiếm thời gian riêng tư của Dao Dao.

Hai cha con phối hợp lại quả thật là kỹ lưỡng hoàn hảo, mỗi ngày Dụ Dao như được rót mật, trong lòng biết là một lớn một nhỏ âm mưu với nhau nhưng cô nào còn nhẫn tâm từ chối, quay hình có gian khổ hơn nữa cô cũng cảm thấy ngọt.

Lúc mang theo Hoa Đào Nhỏ đến phim trường, ở trước mặt bất kỳ người nào Dung Dã đều là Dung nhị thiếu kiêu ngạo tao nhã, người chồng người cha tốt chín chắn đáng tin, chăm sóc Dụ Dao từng li từng tí, đoàn làm phim từ đạo diễn đến diễn viên đều đang tự mình cảm khái Dụ Dao đã sống thành nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết ngọt sủng.

Dụ Dao chỉ có thể lộ ra nụ cười ý tứ sâu xa để đáp lại.

Thứ mọi người nhìn thấy là tiểu thuyết ngọt sủng bình thường, thứ không nhìn thấy thì đặc sắc lắm.

Vì để cô nghỉ ngơi tốt, Dung Dã chuẩn bị nhà ở gần nơi quay phim, đang mùa hoa đào mà, quả thật là chuyên tâm cho cô dưỡng thân thể.

Nhưng trong thời gian riêng tư anh không mang Hoa Đào Nhỏ qua đây, con thú dữ phóng túng không cần ngụy trang nhã nhặn nữa, phòng khách, bàn ăn, bên cửa sổ với màn xếp dày, bồn rửa tay trong phòng tắm, thậm chí chỉ là một đôi khuỷu tay của anh, cô đều nhiều lần trải nghiệm.

Người nào đó hoang dại đến lật trời, thỉnh thoảng Dụ Dao sẽ không nhịn được mà cắn anh, trong toàn bộ thời gian quay phim, bả vai và xương quai xanh của anh luôn có mấy vết đỏ, không đợi tan đi, lần tiếp theo sẽ chỉ đậm màu thêm.

Dụ Dao nằm ngửa tổng kết cho bản thân.

Tiểu thuyết Tấn Giang với nội dung ban ngày tích cực gây dựng sự nghiệp, ban đêm thỏa thích xuyên, hai ngày ngọt ngào chiều chuộng mang theo con trai, tiểu thuyết Hải Đường* mạnh bạo miêu tả các loại chi tiết về tiêu chuẩn siêu lớn của một ngày, cuộc sống chính là giản dị tự nhiên như thế.

*Đây là một trang web văn học thuộc NXB văn hóa Long Ma Đài Loan, các tác phẩm trêи trang web này nằm ở mức độ sẽ bị hệ thống đánh giá của TQ loại bỏ. (Chắc là có 18+ á.)

Là nhân vật chính đầu tiên của Dụ Dao khi tái xuất sau sinh, sau khi bộ phim đóng máy thì liên tục được truyền thông chú ý đến, ngành giải trí chính là như vậy, mặc cho bạn đứng cao hơn nữa thì cũng không thiếu người ghen ghét đố kỵ, ngầm mỉa mai Dụ Dao tĩnh dưỡng hai ba năm, đã không theo kịp sự phát triển trong giới nữa, lần này chỉ nhìn thể loại phim thì biết là tướng bị vùi dập giữa chợ.

Dụ Dao không quan tâm, cũng bảo A Dã đừng để ý, sau đó bắt đầu từ khi phim chiếu, trước đó là một loạt suy đoán chất vấn, trong mấy ngày ngắn ngủi đã trực tiếp biến thành con ngựa ô lớn nhất năm với danh tiếng bùng nổ trêи toàn internet.

Thật ngại quá, cô Dụ nuôi con trai, tái xuất là đỉnh cao.

Lúc Hoa Đào Nhỏ ba tuổi rưỡi, bộ phim mới đứng nhất doanh thu phòng vé này của Dụ Dao liền chiến thắng một đám phim hấp dẫn cùng thời kỳ, cô lần lượt thu hoạch được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của ba lễ trao giải lớn của năm, chính thức trở thành ảnh hậu thắng lớn trẻ tuổi nhất trong giới truyền hình điện ảnh.

Bản thân bộ phim cũng lấy được mấy giải thưởng lớn quan trọng, có thể nói là bội thu toàn diện, đạo diễn đã chuẩn bị tiệc ăn mừng thanh thế thật lớn, hô to không say không về.

Dụ Dao làm nhân vật nữ chính, đương nhiên là được nâng ở vị trí cao, từng vòng từng vòng mời rượu chúc mừng, trước kia DỤ Dao không uống rượu ở bên ngoài, nhưng lần này cô không từ chối hoàn toàn như vậy, nhấp môi từng chút một mà cũng dần dần uống được non nửa chén.

Trong bữa tiệc có rất nhiều người cười nghị luận: “Xem tin tức chưa? Tối nay có mưa sao băng, không biết trong thành phố có thể nhìn thấy hay không ---”

“Đừng nghĩ nữa,” Tiếng giội nước lạnh cực kỳ kịp thời: “Ở trong thành phố ngẩng đầu đoán chừng chỉ có thể nhìn thấy đèn đường.”

Mọi người huyên náo nhiệt liệt, tiệc ăn mừng đã muộn hơn thời gian dự kiến một chút nhưng vẫn chưa tan cuộc, Dụ Dao còn thấy lạ hôm nay A Dã lại không gọi điện thoại giục cô, cũng không đến tìm.

Kết quả lơ đãng ngẩng đầu lên, đúng lúc có người đẩy cửa lớn phòng tiệc ra, cô liếc thấy người đàn ông thân thể như ngọc không biết đã đến từ lúc nào, mặc áo sơ mi trắng phẳng phiu, trong tay dắt theo Hoa Đào Nhỏ tay ngắn chân ngắn, đang ở dưới ánh đèn chảy xuôi dựa lưng vào tường, bên môi nhếch lên một chút đường cong, yên tĩnh chờ cô.

Phòng tuyến của Dụ Dao bị phá trong một giây, lòng chỉ muốn về, cuối cùng cô cũng không chờ được nữa, vội vàng chào hỏi đạo diễn rồi cầm túi đi ra ngoài, đi hai bước biến thành chạy chậm cấp bách.

Đến lúc này, tất cả mọi người trong phòng nhìn thấy được tình cảnh bên ngoài, trong bầu không khí náo nhiệt, tiếng ồn ào vang lên liên tiếp, sự hâm mộ bình thường không dám nói ra cũng được hào phóng hô lên.

Loại ông xã thần tiên, con trai thần tiên thế nào, có cho ngân hà vũ trụ cũng không nỡ đổi.

Trong tiếng ồn ào, Dụ Dao chạy về phía Dung Dã, cô có uống rượu, có chút men say, gương mặt hiện ra màu đỏ nhạt, cô ngẩng đầu hỏi anh: “Tới mà sao không nói cho em biết, sao không đi vào.”

Nơi ánh mắt Dung Dã có thể nhìn đến đều là đám người phấn khởi, họ nhọn chân nhìn về phía bên này.

Anh không để ý, cúi đầu hôn đôi môi mềm mại của bà xã: “Nếu như anh vào thì trọng điểm sẽ bị chuyển đi, hôm nay Dao Dao nhà anh là nhân vật chính duy nhất, cho dù là anh thì cũng không thể thay đổi.”

Lòng bàn tay anh cọ vào khuôn mặt nóng hổi của cô: “Can đảm rồi, còn uống rượu.”

Dụ Dao ít nhiều gì cũng có chút chóng mặt, cô vòng tay qua cổ anh, cười đến ranh ma lại lệ thuộc: “Bởi vì biết A Dã tới đón em, uống bao nhiêu rượu cũng không sợ.”

Lúc cô mang theo chút men say thì cực kỳ đáng yêu, đôi mắt ướt át, trong đó là ánh sáng mát lạnh, chóp mũi cũng sẽ đỏ lên, trêи môi còn có chút ẩm ướt chưa khô.

Dung Dã nghĩ đến vừa rồi cô chính là trong trạng thái này ở trong đó bị người ta nâng ly cạn chén, trái tim mà anh rõ ràng cho rằng rất rộng lượng lại không bị khống chế mà trở nên chật hẹp, ánh mắt anh ra hiệu cho con trai, Hoa Đào Nhỏ mím chặt miệng, nghiêm túc gật đầu.

Hai người phân công rõ ràng, Dung Dã kéo vai bà xã qua, trực tiếp ôm lấy, trong tay Dụ Dao còn cầm túi, thoáng cái không nắm chặt sắp trượt xuống, Hoa Đào Nhỏ ở bên dưới ngoan ngoãn chờ, giơ hai cái tay nhỏ lên ổn định đỡ lấy, cực kỳ có tinh thần trách nhiệm mà kéo túi của mẹ vào ngực, non nớt nói với Dung Dã: “Bố, con đỡ được rồi.”

Dung Dã nhướng mày, xoay người đi về phía lối ra, chiều theo đôi chân ngắn của Hoa Đào Nhỏ, bóng dáng nhỏ thấp của cậu ta nhắm mắt theo đuôi, níu lấy ống quần của bố, chạy đến mức cái mũ nhỏ nhấp nhô, trong gió đều là mùi thơm ngọt ngào của cậu.

Dụ Dao trải qua mấy năm này đã sớm vô cùng thoải mái rồi, ai thích chụp thì chụp đi, cô yên tâm ở trong ngực Dung Dã, híp mắt quan sát anh, hơi thở dần dần ngừng lại.

Hôm nay hình như A Dã không giống bình thường lắm.

Áo sơ mi trắng và quần đen dài mộc mạc trêи người anh cũng không phải là những kiểu dáng có giá trị không nhỏ như bình thường, đơn giản hơn cả sinh viên, giống như đàn anh thần tiên khiến cho người ta ao ước nhất trong trường đại học.

Chờ ra khỏi cửa lớn, Dụ Dao càng bất ngờ hơn, ở bên ngoài lại không lại là chiếc xe anh thường lái mà là chiếc xe đạp đã được đặc biệt cải tiến.

Ánh trăng vô cùng sáng, trong trẻo sáng chói rơi xuống, chiếc xe đạp kia dừng trong gió nhẹ, thứ yên tĩnh lại gào thét kéo tới là sự thiếu niên và ngây ngô mà đối với Dụ Dao mà nói đã rất xa xôi.

Lông mày nhuộm màu mực của Dung Dã được ánh trăng phác họa: “Bà xã, hôm nay ngồi đằng sau xe đạp, dẫn em đi một nơi.”

Trái tim Dụ Dao từng từng chút đập nhanh, ngồi nghiêng trêи chỗ ngồi phía sau đã được trải nệm êm, cô vốn muốn ôm Hoa Đào Nhỏ nhưng Dung Dã đã bắt lấy cô: “Hôm nay tay của Dao Dao chỉ phụ trách ôm anh.”

Anh cúi người xuống, xách con trai với hai má hồng hồng lên, bỏ vào bên trong giỏ xe đã được cố ý sửa đổi lớn hơn ở phía trước, vừa vặn có thể bỏ cậu vào đó.

Hoa Đào Nhỏ ngoan ngoãn ngồi vững, để bố đội lên mũ thông khí cho mình, cậu vẫn không quên che chở túi của mẹ chặt hơn, giọng nói ngọt ngào: “Mẹ phụ trách ôm bố, Đào Đào phụ trách mở đường cho bố!”

Dụ Dao hoảng hốt, hai tay ôm chặt eo Dung Dã, gương mặt dán vào trêи lưng anh, nói không rõ được nguyên nhân, mũi lại có chút chua xót.

Anh lái xe vô cùng vững vàng, tốc độ cũng khoogn nhanh, gió đêm vốn dịu dàng, bởi vì có thân thể anh che chắn nên nó chỉ có thể lướt qua mái tóc dài và vạt áo của Dụ Dao.

Dụ Dao theo bản năng nắm chặt áo sơ mi của anh, nhẹ nhàng mở miệng: “A Dã…”

Dung Dã biết cô muốn hỏi điều gì, anh cười nói: “Chắc chắn Dao Dao không nhớ rõ hôm nay là ngày gì, cho nên ---”

“Em nhớ,” Những sự chua xót nơi đầu mũi của Dụ Dao vào giờ phút này bỗng nhiên gấp đôi cuồn cuộn, nhuộm đỏ hốc mắt: “Em nhớ, hôm nay… là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt lúc đầu.”

Không phải đêm mưa gặp được Nặc Nặc.

Là khi đó cô được mẹ nắm tay, sợ hãi đi vào trong nơi kín cổng cao tường không thấy ánh mặt trời, lần đầu tiên gặp được cậu bé giam giữ chính mình, ánh mắt nhuốm máu, cô độc lại âm u.

Dung Dã không muốn để cho Dao Dao luôn nhớ đến anh nhếch nhác lại hung ác của khi đó, cho nên anh rất ít nhắc đến.

Dụ Dao không muốn khiến A Dã nhớ lại những tổn thương đau khổ mà anh từng trải qua lúc trước, cho nên cũng chưa bao giờ nói.

Nhưng hai người đều để trong lòng ghi nhớ chưa từng phai mờ.

Mãi đến khi đã dựa vào nhau bước đi lâu như vậy, vượt qua chông gai và trắc trở, chồng chất sự ngọt ngào không có tận cùng, anh mới có dũng khí nhắc tới để chúc mừng.

Xe đạp của Dung Dã dừng lại, chân dài đặt xuống chống đất, một hồi lâu không nhúc nhích, Dụ Dao cũng không giục anh, chỉ ôm anh thật chặt, lông mi bị thấm ướt một cách vô thức.

Gió rất êm dịu, thổi áo sơ mi thật mỏng của anh, góc áo trắng tinh tung bay, có hương xà phòng sạch sẽ của thiếu niên.

Dung Dã một lần nữa đi về phía trước, giọng nói đã hoàn toàn khàn đi: “Có lẽ còn là… thời gian anh bắt đầu yêu thầm.”

“Dao Dao, em có biết yêu thầm là tâm tình gì không,” Anh đang cười, trong từng câu từng chữ lại như trỗn lẫn cát sỏi, hòa vào sự mát mẻ của gió và buổi đêm, thổi vào tai Dụ Dao: “Yêu thầm của anh… được sự ghen tuông xâu chuỗi.”

Bởi vì chưa từng có được, cho nên ngay cả việc lo được lo mất anh cũng không thể có.

Bởi vì chính mình tự tay làm cô bị thương, đuổi cô đi, ngay cả những từ tốt đẹp như nhớ nhung, yêu thích, khao khát, ái mộ, đối với anh mà nói chúng đều trộn lẫn với sự tuyệt vọng.

Chỉ có sự đau xót và yêu thương của ghen ghét, âm u, thắt tim mới là thứ duy nhất anh xứng đáng có được, có thể ở xa xa lấy được từ bên cạnh cô.

Dụ Dao dán vào lưng anh, môi đang cong lên, nước mắt lại dọc theo cằm nhỏ xuống.

Đôi cô nhúc nhích, nhất thời không phát ra được âm thanh nào, chỉ nhẹ nhàng gọi anh.

A Dã, A Dã.

Giọng nói của anh là góc của hạt tuyết, là mặt biển chập trùng, là đôi cánh ấm áp rung động quanh quẩn trong ánh trăng.

Năm đầu tiên quen biết, anh còn non nớt ngây thơ, khép kín lại vặn vẹo, đã theo bản năng học được cách vì cô mà ghen tuông.

Buổi chiều ấy, anh u ám ngồi dưới cây đào, dùng con dao nhỏ, không có kết cấu gì mà cắt gỗ tán loạn, mặt mày hung dữ, cất giấu một trái tim chạm vào là vỡ, chờ đợi cô gái nhỏ mỗi ngày đều sẽ đến báo cáo tới cửa.

Cô đến trễ ba phút, trong lòng anh nôn nóng xoắn lại.

Đến trễ mười phút, mũi dao của anh suýt nữa đã vạch lên tay mình.

Một mỗi trời sáng anh đều lạnh mặt, hung dữ bảo cô sau này đừng xuất hiện nữa, mỗi một đêm khuya, anh lại cuộn mình trêи chiếc giường nhỏ lạnh lẽo, sợ hãi ngày hôm sau mặt trời mọc, anh sẽ không nhìn thấy cô nữa, thật sự bị cô phiền chán ghét bỏ.

Ngày đó khi Dao Dao tới, cô mang theo cái cặp nhỏ thêu hoa, bên trong phình lên đựng đồ gì đó, người phụ trách giám sát ở cửa cản cô lại hỏi là cái gì, giọng nói non nớt ngọt ngào mềm mại của cô trả lời: “Là quà.”

Món quà… cho anh.

Hai chữ xa lạ đâm vào thần kinh của anh, anh căng thẳng đến mức ngón tay đều cuộn lại, lại giả vờ như không thèm để ý, thậm chí là mang khuôn mặt tràn đầy sự chán ghét xoay người đi, hướng về phía khoảng không không ai nhìn thấy cúi đầu xuống, khóe môi đóng băng trúc trắc cong lên, thử cười một cái.

Anh không dám nhìn cô, cũng không thể nhìn, tình cảm trong lòng kêu gào muốn phá vỡ xương sườn, anh cũng chỉ có thể ra lệnh cho chính mình nhịn xuống.

Mãi đến khi anh nghe thấy Dao Dào cầm điện thoại trẻ em mang theo bên mình, nhận được một cuộc điện thoại, vẫn là giọng nói dễ khe khiến anh đêm không an giấc kia, mang theo tiếng cười mềm mại nhẹ nhàng, cô khẽ nói: “Là bánh gato cho anh Lăng Dịch nha, anh ấy bị bệnh vừa khỏi, tối nay cháu đi thăm anh ấy.”

Một chút ánh nắng keo kiệt chiếu vào đóng băng lại rồi, những nhiệt độ khiến anh hít thở và tim đập bị rút đi một cách tàn nhẫn.

Anh vẫn duy trì tư thế giống như bức tượng, hồi lâu không nhúc nhích, lúc bàn tay nắm chặt mở ra, bên trong đó đều là vết máu do đá sắc nhọn cắt ra.

Không phải quà cho anh.

Là cho người khác.

Anh chỉ là một tên… bệnh hoạn phiền phức u ám nguy hiểm nhất, sẽ không được cô yêu thích, mỗi một người cô chữa trị đều tốt hơn anh.

Mà anh, chỉ có thể dùng cách thức ác liệt nhất để đối đãi với cô.

Sự ghen ghét gặm cắn mỗi một chỗ trêи thân thể nhỏ gầy, thôn tính sạch sẽ trái tim ngây ngô vẫn chưa hiểu tình yêu.

Ngày đó tình huống của anh thật sự không tốt, phát tác kịch liệt, Dao Dao được Trình Mộng đưa đi trước thời gian quy định, cô lại quên mang theo chiếc cặp nhỏ màu trắng kia.

Anh dùng đôi tay hỗn độn mở bánh gato bên trong đó ra, máy móc nuốt từng muỗng từng muỗng, món quà cô tặng cho người khác, anh cứ không để cô toại nguyện.

Nhưng ăn đến cuối cùng, phía dưới bánh gato nhỏ đè một tờ giấy gấp làm đôi.

Trêи tờ giấu là kiểu chữ vừa tròn lại đáng yêu của cô: “Đừng hung dữ nữa được không, ăn bánh gato của em rồi thì nói cho em biết anh tên là gì.”

Ngoại trừ anh, không có một bệnh nhân nào hung dữ với cô.

Ngoại trừ anh, cũng không có một bệnh nhân nào ngay cả tên cũng không thể tiết lộ cho cô biết.

Dao Dao biết nỗi khổ của anh, món quà của Dao Dao chính là thuộc về một mình anh.

Vào cái đêm không ai biết ấy, anh ôm lấy hộp bánh gato nhỏ trống rỗng, gập thân thể lại, ôm lấy đầu gối, ngọt ngào đau khổ chưa bao giờ có.

“Anh không biết anh nên theo họ gì.”

“Nhưng trong tên của anh có một chữ Dã, em gọi anh là A Dã… A Dã được không.”

Nói cho cô biết những lời mà những năm ấy anh không thể nói ra, trong đêm tối dịu dàng với chiếc xe đạp lay động này, những lời ấy được dịu dàng thổ lộ từ giữa đôi môi mỏng của anh.

Dụ Dao ôm lấy Dung Dã, cắn môi khóc không thành tiếng.

Là cho anh đó.

Món quà của cô, xưa nay đều là dành cho anh.

Sợ anh hung dữ, sợ anh tức giận, sợ anh khó xử, sợ anh từ chối, sợ nhiều như vậy sợ lâu đến thế, cô chỉ có thể che lên tên của người khác, cho anh một chút ngọt ngào nhút nhát.

“Lúc em lên trung học, có nam sinh lớp bên cạnh ngày ngày chờ em tan học, còn có nhiều người nhét thư tình cho em như vậy, chặn cửa phòng học của em, anh trốn ở nơi âm u nhất, tay vừa đau vừa ngứa, ngày đêm bị giày vò, muốn phá hư, muốn làm chuyện ác, muốn hủy đi… người muốn ngấp nghé em, người em có thể sẽ gần gũi.”

“Nhưng anh biết em không thích, anh làm sự vậy, em sẽ oán hận anh.”

“Sự oán hận của Dao Dao…” Anh rất khẽ mà khàn giọng cười: “Là thứ anh sợ hãi nhất.”

Áo của Dung Dã bị gió thổi lạnh, nhiệt độ trêи lưng lại liên tục không ngừng xâm nhập thân thể Dụ Dao, cùng với dòng máu chảy xuôi của cô dây dưa không ngớt.

“Rất nhiều năm sau này, nguyện vọng lớn nhất của anh là có thể lái một chiếc xe đạp, đến đón em tạn học, để em ngồi lên chỗ ngồi phía sau của anh, chậm rãi đi qua phố lớn ngõ nhỏ, cùng em ngắm hoàng hôn, hóng gió đêm, đi đến đỉnh núi cao nhất xem đèn đuốc.”

Dụ Dao không nhớ rõ xe đạp đi bao lâu, mãi đến khi dừng lại ở chân núi ánh đèn sáng choang, Dung Dã xuống xe, một tay xách Hoa Đào Nhỏ lên, một tay ôm lấy cô: “Bà xã, hôm nay thực hiện nguyện vọng của anh.”

“Mỗi một nguyện vọng của A Dã,” Cô kiềm chế sự nghẹn ngào: “Sau này đều sẽ thực hiện nhiều lần, mãi đến khi thỏa mãn.”

Anh như cười như than thở: “Sẽ không thỏa mãn được, Dao Dao, cả đời này cho đến cuối cùng, đều không tìm đủ.”

Lúc này Dụ Dao mới nhìn rõ, phía trước là một chiếc xe quen thuộc đậu ở đó, tài xế đã tri kỷ rời đi, chỉ còn lại Xoài ở chỗ ngồi phía sau, từ cửa sổ xe nhô ra cái đầu trắng như tuyết, lông trêи đỉnh đầu bị buộc thành nơ bướm xấu hổ lại duyên dáng, cách từ xa đã kêu áu áu.

Vừa nhìn là biết chuyện xấu do Hoa Đào Nhỏ làm ra.

Cậu tên Hoa Nhỏ, cậu cũng muốn buộc cho anh Xoài thành dáng vẻ cô nhóc con.

Dung Dã đổi sang ô tô đi đường núi, mãi cho đến khi không thể đi về phía trước nữa, anh mới mở cửa xe, cúi người cõng Dụ Dao.

Dụ Dao thu hồi lại ý nghĩ muốn xuống tự mình đi, chỉ nghe lời ôm bả vai anh, dán gương mặt vào bên cổ anh: “A Dã, em có nặng không, anh mệt không?”

“Không nặng,” Dung Dã cười: “Có thể cõng em đi mãi không ngừng.”

Cách đỉnh núi rất gần rồi, phần đường núi còn lại cũng không gập ghềnh, trêи đỉnh đầu là sao trời sáng chói, nơi xa có đèn đuốc không tắt của thành phố, hai bên đường cũng đã sớm được treo những ngọn đèn nhỏ màu cam.

Xoài diễu võ giương oai mang theo nơ con bướm chạy trước, chạy mấy bước thì lại dừng lại chờ Hoa Đào Nhỏ, đừng thấy con trai nhỏ thấp nhưng hai cái chân nhỏ lại linh hoạt, cậu nhào về phía đám lông bay lên của Xoài, giống như tiểu tiên non nớt hoạt bát trong núi.

Trêи đỉnh núi là rừng đào hoàn toàn tách biệt với thế gian.

Lần đầu tiên Xoài đi lên cao như vậy, nó ngồi xổm trong ngọn gió đêm và bụi cỏ tươi non, ngẩng đầu, giống như sói con mà sung sướиɠ luôn miệng hú, sau khi Hoa Đào Nhỏ nhận được hai nụ hôn ngọt ngào nhất từ chỗ bố mẹ thì chạy đến bên cạnh nó, dựa vào thân thể đầy thịt của nó, cũng chập trùng trầm bổng và cùng nhau hú.

Chó tinh nào đó ở tầng cao nhất của chuỗi thức ăn khẽ ho một tiếng, yêu cầu tầng bên dưới: “Nói tiếng người.”

Hoa Đào Nhỏ tuân lệnh, xiêu xiêu vẹo vẹo mà hướng về phía bố kính lễ, sau đó dùng tay sờ sờ lưng của Xoài, tiếp tục truyền đạt chỉ thị cho tầng bên dưới cậu: “Ngoan, nói tiếng người.”

Xoài: “... Áu, áu?”

Mấy người bắt nạt chó, ông đây không biết.

Dụ Dao cười đến mức không dừng được, hơi nóng trong hốc mắt lại kéo dài không tan, cô nghiêng người qua, ôm lấy Dung Dã, quá nhiều người đều bị ngăn trong cổ họng, chỉ có thể không ngại người khác phiền phức, nhẹ nhàng nhiều lần gọi tên anh.

Dung Dã xoa tóc cô: “Dao Dao, đêm nay có mưa sao băng, trêи đỉnh núi nhìn thấy rõ nhất, muốn cầu nguyện không?”

Dụ Dao lắc đầu: “Tâm nguyện của em chỉ có anh.”

Lúc sao băng sáng chói xẹt qua, Dụ Dao ngẩng đầu, cùng anh hôn môi trong sự hoan lạc long trọng nhất của màn trời.

A Dã, tâm nguyện của em chỉ có anh.

Anh không còn lênh đênh khổ sở nữa.

Anh được tình yêu sâu đậm nhất bảo vệ.

Anh cười với em, anh tuấn tốt đẹp như vậy, đứng trong cơn gió không nhiễm bụi trần, đứng trong quá khứ và tương lai của em, xuyên qua thời gian, đứng trong ngân hà và ánh trăng mãi mãi không phai mờ suy tàn.

Bình Luận (0)
Comment