Em Có Thể Sẽ Không Yêu Anh!

Chương 37



Vũ Tuệ cảm thấy vô cùng bối rối, chuyện này so với chuyện máy móc của cô gặp trục trặc nên xuất hiện ở khoảng thời gian nhầm lẫn này làm cho việc tìm kiếm cái mục tiêu kia chỉ đành dựa vào sự chờ đời và may mắn cùng với chuyện mà cô không thể trở về thế giới tương lai đúng là làm cô bối rối hơn nhiều.
Ở kia chính là người giám hộ tạm thời của cô….

Không, từ ngữ dùng như vậy có chút không trịnh trọng, không bằng dùng từ “ chủ nhân” nghe thích hợp hơn chút.
Chủ nhân của cô, giáo sư Lương Bình, là một người đàn ông ngây thơ đến mức làm người ta muốn khi dễ, hắn tựa hồ cho rằng cô là một thiên sứ, nghĩ cô là một cô nhóc thuần khiết như một trang giấy trắng.
Nhưng thực tế hắn vô cùng am hiểu ngụy trang, ngay từ đầu quả thật cô đã cho rằng hắn đích thực là một khối băng, nhưng dần dần cô phát hiện- mỗi lần hắn nhìn vào mắt cô, cứ ngỡ che dấu tốt vô cùng, nhưng vẫn không ngăn được chút trìu mến toát ra, hắn luôn chăm chú nhìn cô, cái nhìn nóng rực và chuyên chú, tựa như cô là một quyển sách dày bất tận, có mênh mông tình tiết bên trong, làm cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy thích thú.
Chủ nhân của cô là một người đàn ông thú vị, là người có khả năng tự kiềm chế mạnh mẽ nhất mà cô từng gặp, rõ ràng đồng tử đã vì tính dục mà phóng đại*, lại vẫn có thể duy trì bộ dáng lãnh đạm như không có chuyện gì xảy ra, rõ ràng rất muốn chạm vào cô, muốn đến điên rồi, nhưng vẫn luôn khắc chế bản thân, cùng cô duy trì khoảng cách nhất định, cũng chưa từng có bất luận hành động gây rối nào.

Rõ ràng là một thân sĩ có giáo dưỡng.
//*Có cái trend bên Tây á mn, khi nghĩ về người mình yêu thì tròng đen sẽ nở ra, nghĩ về cái khác thì ko có chuyện gì, úi, ai có bồ lôi ra thử xem có đúng hay không nha//
Người đàn ông này cho cô nơi ở, cho cô thức ăn, cho cô quần áo và những nhu yếu phẩm cần thiết cho sinh hoạt, làm người đã chịu sự giúp đỡ của đối phương, biết rõ đối phương nhẫn nại rất vất vả, lại cảm thấy bộ dáng ẩn nhẫn của đối phương siêu đáng yêu, nhịn không được muốn trêu trọc một chút, thậm chí còn tò mò không biết đâu mới là điểm cực hạn, khi nào hắn mới có thể vứt bỏ phẩm chất ẩn nhẫn cao quý kia.

Vũ Tuệ chịu ơn người ta, không cảm kích còn muốn trêu đùa người ta, cái gì mà sói mắt trắng đại khái là chỉ cô đi.
Aiiii.

Vũ Tuệ buồn rầu thở dài một hơi, từ bồn tắm đứng lên, dưới vòi hoa sen rửa trôi bọt, sau đó dùng khăn tắm bao phủ lấy mình.


Sau khi ra khỏi phòng tắm, cô liền thấy được chiếc váy ngủ mới mà giáo sư Lương Bình mua cho mình, cô cầm lấy nhìn nhìn, váy ngủ sờ vào rất thoải mái, chủ nhân tiên sinh vẫn chưa dạy cô quần áo thời đại này làm từ cái gì, cho nên cô cũng không rõ chất liệu của nó, nhưng mà chất liệu thế nào cũng không mấy quan trọng, quan trọng là kiểu dáng.

Váy ngủ rất đẹp, màu trắng, chiều dài không là vấn đề, tay áo cũng là kiểu công chúa hơi phồng, chỉ là cổ áo hơi thấp, dừng ngay trước ngực cô, đi xuống một chút thì lộ liễu, cao thêm một chút thì có vẻ cứng nhắc, như vậy vừa vặn có cảm giác thuần khiết lại dụ hoặc.
Sau khi mặc vào, Vũ Tuệ soi soi trước gương, sau đó lại buồn rầu thở dài một hơi.
Thật ra mà nói, nếu như cô sẽ biến thành một con sói mắt trắng thì Lương Bình tiên sinh cũng phải chiếm phần lớn trách nhiệm trong đó, nhìn xem, hắn rõ ràng vất vả chịu đựng, lại luôn muốn mua dây buộc mình, tự tìm khổ mà ăn, thế mà dám mua cho cô loại váy ngủ vừa đáng yêu vừa gợi cảm thế này, chẳng lẽ hắn không muốn sống nữa sao? Cô ngẫm lại đều thấy hắn chịu đựng thật vất vả.

Thật là, chính hắn luôn muốn khiêu chiến cực hạn khả năng chịu đựng của mình như vậy, làm sao có thể trách tội cô nhịn không được mà thêm mắm dặm muối đây?
Mặc xong váy ngủ, Vũ Tuệ kéo một ngăn kéo trên tủ quần áo ra, bên trong đã có những chiếc quần lót sáng màu, ngăn trên cũng là nội y dễ thương có màu sắc như cầu vồng.

Đương nhiên, những cái đó đều là người chủ nhân đã cho cô ở nhờ suốt một tháng này, Lương Bình tiên sinh giúp cô đặt mua.

Cô có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh giáo sư Lương Bình đến một cửa hàng nội y nữ tính, giúp cô chọn những món đồ này.
Hắn nhất định vẫn là bộ dáng tinh anh xã hội, lạnh lùng cấm dục, tây trang giày da, nhưng trái tim bên trong lại đập rất nhanh, máu chạy loạn trong cơ thể làm hắn cảm thấy vô cùng nóng, trong đầu hắn không ngừng tưởng tượng ra những món đồ hắn lựa sẽ được mặc lên người cô, tiếp xúc thân mật với cô, thật giống như là hắn cũng được tiếp xúc thân mật với cô.

Mặc dù nội tâm kích động là vậy, bên ngoài lại không chút biến hóa, thậm chí còn sẽ làm người ta cảm thấy khả năng chỉ là thuận tay giúp người quen thân mua mà thôi, dù rằng trên thế giới này cơ bản sẽ không tồn tại chuyện giúp người quen mua nội y.
Tưởng tượng như vậy liền thấy Lương Bình tiên sinh rất cầm thú, nhưng mà tên cầm thú này lại vô cùng ngây thơ và nhát gan, đối với sự gian xảo của cô hoàn toàn không phát hiện ra, còn cho rằng cô là một thiên sứ, cái này cũng quá… thú vị rồi.
Thiếu nữ trong gương tóc dài đến eo, khuôn mặt kiều mỹ, khí chất tươi mát, mang lại cảm giác như đang ở cái mùa dễ chịu nhất trong năm, cô cười lên trông vô cùng ôn hòa, cao quý lại rụt rè cũng có phần thân thiết, nhưng đáy mắt lại cất giấu tia giảo hoạt, nhìn qua giống như một đứa nhỏ bướng bỉnh, không đề phòng một chút sẽ ủ mưu trêu trọc, đùa dai bạn bè dù trò đùa đó cũng không có gì quá đáng.
Cô từ trong phòng dành cho khách đi ra ngoài, nhìn thấy chủ nhân của cô, Lương Bình tiên sinh đang ở trong căn bếp mở của phòng khách gọt trái cây.

Dáng người cao gầy, tuy gầy nhưng thân hình rắn chắc tuyệt đẹp, quần áo lại luôn chỉnh tề không chút cẩu thả, những nhân viên nữ trong của tiệm bánh mì trước tiểu khu thấy một lần sẽ khen một lần giống như gặp được siêu mẫu quốc tế vậy, siêu mẫu quốc tế là thứ gì thì Vũ Tuệ còn chưa rõ, chắc là từ dùng để hình dung dáng người tốt nhỉ.

Lúc này cái người có dáng người như siêu mẫu quốc tế, Lương Bình tiên sinh đang mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng cổ chữ V, rũ đầu nhìn thớt gỗ, bàn tay trắng nõn thon dài cầm dao gọt trái cây đang cắt táo thành từng miếng.

Bên cạnh là một chiếc tô pha lê lớn đã có vài loại trái cây đã cắt xong được bỏ vào.
Bình tĩnh mà nói, Lương Bình tiên sinh lớn lên đúng là rất đẹp trai, đến việc cắt trái cây thôi nhìn cũng đẹp mắt như vậy, nguyện ý để hắn mang về nhà, cũng có phần là do ngoại hình của người ta nữa, tuy rằng cũng không phải nguyên do chủ yếu.
Hắn luôn có bộ dáng bình đạm, có nhiều khi nội tâm như núi lửa muốn phun trào làm tan chảy băng tuyết thì bên ngoài cũng chẳng đổi sắc mặt, điều này làm cho Vũ Tuệ đôi khi cũng hoài nghi khả năng quan sát bản thân cô xảy ra nhầm lẫn, bản thân tự mình đa tình, thật ra mình chả có ảnh hưởng gì đến người ta cả, giống như hiện tại.

Những lúc như thế này, cần phải làm một vài trò mới để thử xem mới biết được.
Vũ Tuệ đi qua, tới bên cạnh Lương Bình, người này rõ ràng đã phát hiện ra cô đi tới kéo lấy vạt áo hắn, vậy mà giáo sư Lương Bình lại không thèm ngẩng đầu lên nhìn một cái, chỉ là động tác nhỏ như vậy, cơ bắp hắn ngay lập tức trở nên căng thẳng, tim bắt đầu tăng tốc, có khi Vũ Tuệ cũng cảm thấy lo lắng cho trái tim hắn bởi vì chủ nhân nó quả dễ dàng kích động mà chịu tải quá lớn.
“ Cắt xong rồi, đều để đó, tự mình lấy ăn đi.” Giáo sư Lương Bình vẫn như cũ chuyên tâm chiến đấu với mấy miếng táo kia, lãnh đạm nói, không nhìn cô.
À ~~~, thì ra là thế, bản thân tự mua quần áo cho cô mặc, hiện tại lại không dám nhìn? Thế lúc mua sao không nghĩ đến bản thân hắn sẽ không chịu được chứ? Có đôi khi cô thật không hiểu nỗi mạch não của Lương Bình tiên sinh, luôn luôn không biết cách tìm lợi tránh hại, biết rõ kết quả là tự mình làm mình khó mình, lại cũng không có đủ quyết tâm cự tuyệt chính mình, ra xã hội đi làm thì có khi phải chịu không ít trái đắng mất.

Quên đi, coi như là người ta giúp cô, cô tận tình chỉnh đốn lại giúp hắn vậy.
Vũ Tuệ duỗi tay cầm lấy tô pha lê đi, lê chiếc dép màu hồng phấn nhỏ xinh mà chủ nhân giúp cô mua về phía ban công.
Nhìn người con gái tràn ngập sức sống lại không chút phòng bị, cơ bắp Lương Bình mới chậm rãi thả lỏng, thở ra một hơi, với lấy chiếc ly thủy tinh bên cạnh uống một ngụm nước lớn, ý muốn dập tắt cơn lửa nóng từ trong ra ngoài của mình.

Quả thật là không ổn.
Giáo sư Lương Bình cho tới nay đã trải qua 29 năm sống trên đời vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, cuộc đời bình lặng.
Khi còn nhỏ có tình cách nghiêm cẩn tự mình đặt ra những yêu cầu nghiêm khắc cho bản thân, thêm vào đó còn từng ở chung với ông bà ngoại đều là giáo sư đại học về hưu ở vùng nông thôn, tuổi nhỏ đã được nuôi ra tình cách trầm ổn, luôn khắc chế bản thân, 12 tuổi được ba mẹ đón về ở cùng với anh trai, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, dựa vào xếp hạng toàn quốc mà trúng tuyển vào trường chuyên Lĩnh Tây, mặc dù tính cách lãnh đạm, nhưng nhờ đầu óc thông minh và gương mặt đẹp mà rất được chào đón, một đường hoa tươi cùng tiếng vỗ tay mà trúng tuyển vào trường đại học thuộc top đầu thế giới, sau đó cũng không mấy trở ngại mà hoàn thành chương trình đại học rồi về nước đào tạo chuyên sâu, sau khi kết thúc được trường đại học dùng mức lương cao ngất giữ lại, trở thành một trong những giáo sư trẻ tuổi cả nước.
Thậm chí trong lúc hắn học đại học đã dùng tiền đầu tư vào một vài công ty do bạn học khởi nghiệp, hiện giờ những công ty đó đều có thể hô mưa gọi gió, mà mỗi năm hắn cũng nhận được không ít tiền hoa hồng từ cổ đông, Đến nay tiền đầu tư đều là được nhiều, mất ít.
Những người quen biết Lương Bình đều đáng giá hắn là người lãnh đạm, cấm dục, làm việc thành thục ổn trọng.

Hắn cũng sẽ mạo hiểm, nhưng trước khi mạo hiểm đã tính toán trước phần thua và chuẩn bị ổn thỏa, cho nên cho dù những lúc gặp kết quả không tốt hắn vẫn chỉ bình đạm kiểu “Ừ, quả nhiên là vậy.”, nếu như thắng thì cũng bình tĩnh mà rằng “ Cái này đúng là ngoài dự kiến.”, chỉ thế mà thôi.

Đến bản thân Lương Bình cũng chưa từng nghĩ đến, có một ngày con người vẫn luôn bình tĩnh như hắn, nội tâm cũng sẽ nhấc lên những gợn sóng, mọi chuyện đều ngoài dự đoán, hắn cũng rất khó lấy lại bình tĩnh và lý trí, hắn lâm vào cảm giác điên cuồng khó giải thích nổi.
Trong căn hộ của hắn có một vị khách trọ, không chỉ không trả tiền phòng, còn ăn của hắn, dùng của hắn, hơn nữa hắn còn phải dốc lòng chiếu cố, đến lời nói cũng phải dạy người ta.
Nhưng mà một người từ trước tới nay không thích phiền toái như hắn lại không chút ý kiến, không chỉ không có bất mà mà còn cảm thấy phá lệ vui sướng ^^.
Chỉ là loại sung sướng này luôn đi cùng với sự dày vò khó lòng giải thích, nói là cực hình đau khổ nhất thế giới chắc cũng không quá đi, đây rốt cuộc là kiểu biến thái gì, rõ ràng biết bản thân không chống cự nổi sự đáng yêu của cô, lại luôn vì ham muốn nhất thời cực nhanh mà không ngừng kéo dài thời dày vò bản thân.
Hắn mua nội y cho cô, tưởng tượng bộ dáng khi cô mặc vào, hưng phần không từ ngữ nào tả được, sau khi mua về cho cô mặc, chờ đợi hắn chính là thời gian nhẫn nại và dày vò, bởi vì trong đầu hắn sẽ không ngừng hiện lên những loại hình ảnh kia.
Đáng sợ nhất chính là hắn bắt đầu đối với quần áo của cô như hổ rình mồi, thậm chí đã hoàn toàn tưởng tượng ra được mình lấy chúng làm gì, thật sự là không được, vô cùng không ổn, nếu còn cứ như vậy, sẽ có một ngày hắn nhịn không nổi mà xuống tay với cô, mà cô không hề phát giác ra điều gì, mỗi buổi tối đều đáng yêu ở trước mặt hắn đi tới đi lui, thuần khiết vô tội, không chút phòng bị đến nổi làm hắn muốn phỉ nhổ bản thân lại không nhịn được cảm giác hưng phấn lạ thường.
Hắn sẽ nhịn không nổi mà phạm tội, nhưng một khi bị cô phát hiện ra tâm tư xấu xa của hắn, làm không tốt, kết cục đợi hắn là mất hết tôn nghiêm, hắn không thể sốt ruột, hắn cần một kế hoạch kỹ lưỡng, một ngày nào đó….

Hắn sẽ có được cô.
Vốc một vốc nước lên mặt, làm bản thân tỉnh táo hơn, Lương Bình đem những miếng táo đã cắt ra ngoài ban công, nhìn thấy người con gái của hắn ngồi xếp bằng trên sofa, tô trái cây đặt ở trên đùi, từ điển bách khoa toàn thư đè phía trên chiếc tô, còn cô thì rủ đầu xem sách, lộ ra chiếc cổ yếu ớt xinh đẹp, làm người ta muốn chạm đến, muốn hôn lên.
Lương Bình mặt vô cảm dời tầm mắt, đem táo trong tay đưa qua, cô gái ngẩng đầu lên, chiếc cổ thon dài cùng xương quai xanh tinh xảo cũng lộ ra, đi xuống nữa là phần da thịt, sau đó người đang xem cứ nghĩ mình sắp được xem phong cảnh thịnh thế tươi đẹp thì đột ngột bị chặt đứt, càng làm cho người ta ngứa ngáy tâm can, hận không thể dùng tay kéo xuống từng cm.
Cô dừng lại một chút, sau đó nghiêng đầu về phía trước, há mồm cắn một miếng, sau đó cúi xuống tiếp tục đọc sách.

Tự nhiên như vậy, dường như đó là hành vi theo bản năng, hoàn toàn thuần khiết.
Nhưng giáo sư Lương Bình toàn thân cứng đờ, khi cô đột nhiên tới gần, hơi thở phả vào lòng bàn tay hắn, hơn nữa khi cánh môi đầy đặn dường như cọ qua lòng bàn tay hắn, cảm giác tê rần từ xương cụt bò qua xương sống đến da đầu làm những miếng táo trên tay hắn tưởng chừng sẽ rơi hết xuống đất.
Nhưng còn chưa kết thúc, sau khi đem miếng táo trong miệng nuốt xuống, thấy hắn chưa rút tay về, cô lại cắn thêm miếng nữa, lần này lưỡi cô không cẩn thận chạm vào lòng bàn tay hắn, cảm xúc mềm mại ấm áp, làm Lương Bình nháy mắt rụt tay về, vô cùng nghiêm khắc nói: “ Nhấc quyển sách lên.”
Dường như là bị dọa sợ, cô gái sợ hãi nhìn hắn, nhấc quyển sách đè trên tô lên.
Lương Bình đem mấy miếng táo còn dư bỏ vào trong chén, lạnh mặt xoay người rời đi.
Vũ Tuệ nhìn bóng dáng hắn, đáng yêu trong mắt nháy mắt biến thành ý cười xấu xa, cô nhai nhai miếng táo thơm ngọt trong miệng, vui sướng đến cong tít cả hai mắt.
Lương Bình nhanh chóng vào phòng ngủ, chịu không nổi mà thở hổn hển, một bên ra lệnh cho bản thân không được làm những chuyện hổ thẹn với lương tâm nữa, một bên lại bước chân vào phòng tắm.

Hắn không phải thánh nhân, suốt 20 năm qua hắn không chút hứng thú với loại chuyện này không có nghĩa là cả đời hắn đều như vậy, là một người trưởng thành, hắn muốn được ôm lấy người con gái mà hắn yêu là chuyện đương nhiên.

Hắn không quan tâm cái gì tình yêu Plato*, hắn chỉ muốn ‘làm’ cô gái của hắn.
// * mình có seach wiki thì biết Plato là nhà triết học người Athen ở thời kỳ Hy Lạp cổ đại, và có một thời gian ổng sống ở Ý thì chán ghét cảnh sống nhục dục ở đó.


Nếu mn có hứng thú thì có thể lên wiki xem thêm nhé//.
Nhưng hiện tại còn chưa thể.
Hô hấp của hắn càng ngày càng dồn dập, động tác cũng mỗi lúc một nhanh, mày nhíu chặt, trong đầu đều là hình ảnh Vũ Tuệ, tất cả đều là ánh mắt vô tội và sợ hãi của cô, là xúc cảm mềm mại từ đầu lưỡi cô, sau đó xuất hiện ánh mắt che giấu sự giảo hoạt không có ý tốt, phải chăng thần Cupid chính là cô, vô cùng đáng ghét, dù chưa được sự cho phép của hắn đã bắn một mũi tên, làm hắn trở thành dáng vẻ như hiện tại.

Không phải cô nên chịu trách nhiệm sao? Cô chẳng lẽ không nên chịu trách nhiệm với hắn ư?
Hắn nghe được tiếng cửa phòng nhẹ nhàng bị mở ra, tưởng như nhắm mắt lại hắn cũng có thể nghe được bước chân của cô.
“ Cộc cộc.” Cửa phòng tắm đột nhiên bị gõ nhẹ hai cái.
“ Lương Bình tiên sinh, ngài làm sao vậy? Có phải không thoải mái?” Âm thanh do dự của thiếu nữ mang theo sự cẩn thận mềm mại vang lên.
Chết tiệt….
Phóng thích dưới thanh âm mềm mại của cô, giáo sư Lương Bình lại lần nữa ảo nảo xác định mình chính là một tên biến thái, là cầm thú.
So với ban đêm tràn ngập hơi thở tà ác ngọt ngào và dày vò làm người phòng túng thì ban ngày tràn ngập cảm giác ấm áp bình dị thật nhiều, cho ác ma nhỏ có gương mặt thiên sứ nhà mình nuôi dưỡng ăn xong bữa sáng, rồi cho thêm tiền tiêu vặt, giáo sư Lương Bình cũng đến trường, còn ác ma nhỏ lại đến tiệm bánh mì trước tiểu khu kia.
Nhưng mà hiện tại cô cũng không phải ngồi khô bên ngoài tiệm bánh mì nữa.

Từ khi phát hiện cô có thể nghe hiểu những từ ngữ cơ bản dùng hàng ngày vào hai ngày trước, có thể cùng mọi người giao tiếp mình thường, bà chủ liền dứt khoát hỏi Vũ Tuệ có muốn làm việc cho tiệm bánh không, đại khái là phát hiện người đến ngắm Vũ Tuệ mỗi ngày quá nhiều, nhưng vì Vũ Tuệ ngồi ở bên ngoài, cho nên những người đó cũng chỉ cần ở ngoài là có thể nhìn thấy cô, mắt thấy có thể đầu tư sinh lợi cho túi tiền của mình, bà chủ cửa hàng khôn khéo cuối cùng cũng hành động, cũng chẳng sợ Vũ Tuệ không làm được gì, chỉ cần cô ngồi trong cửa hàng là tốt rồi.
Bà chủ này không hổ là người có thể kiếm thêm những khoản thu nhập phụ từ những vị đại gia không chút quan hệ bên ngoài, quyết định này của bà quả nhiên vô cùng sáng suốt, Vũ Tuệ cứ như một con mèo chiêu tài, chỉ ngồi ở sau quầy, người ùa vào cửa tiệm mua đồ ăn sáng tăng rất nhiều, đặc biệt là mấy tên nhóc con tương đương tuổi cô, cỡ học sinh cấp ba, nghe nói cửa tiệm này có bạn nữ siêu đáng yêu, chuyện này đã lan truyền khắp trường bọn họ.
Đối với chuyện này giáo sư Lương Bình đương nhiên có chút bất mãn, nhưng mà hắn không thế ngăn cản Vũ Tuệ, chỉ có thể nghĩ rằng ít nhất cô cũng ngồi trong nhà, không phải là ở bên ngoài phơi nắng phơi gió, cũng an toàn hơn nhiều.
Đối với chuyện này cũng bất mãn không kém, ngoài giáo sư Lương Bình còn có nữ nhân viên trong tiệm bánh mì, Ưu Kỷ.

Cô ta phát hiện từ khi người con gái mà cô ta cho rằng đầu óc có vẫn đề, không phải người nước mình có móc nối với giáo sư Lương Bình, cô ta nhìn Vũ Tuệ là thấy không vừa mắt, thêm nữa thấy càng ngày càng nhiều đám con trai ở trường cấp ba bên cạnh chuyên môn chạy đến đây ngắm Vũ Tuệ, thì cô ả mỗi ngày đều như một oán phụ.
“ Tất cả đều là một đám đàn ông tục tằng! Không nghĩ tới giáo sư Lương Bình cũng là loại người này, cô nói xem ngoại trừ gương mặt đẹp ra thì nó có cái gì làm người ta hứng thú chứ?” Vừa lấy mẻ bánh mì mới ra khỏi lò, Ưu Kỳ nói móc với người nhân viên thử việc mới đến.
“ Ai? Vũ Tuệ ngoại trừ lớn lên có vẻ ngoài đẹp thì tính tình cũng rất tốt, vừa ôn nhu lại thân thiết, khả năng về toán học cũng siêu tốt, chính xác là một học sinh giỏi á, có cái học sinh xuất sắc không phải là thường xuyên tới…”
“ Im đi im đi!”
Sau giờ cao điểm, tiệm bánh mì cũng không phải hoạt động gì nhiều, trong tiệm an an tĩnh tĩnh, Vũ Tuệ chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe được lục lạc treo trên cửa phát ra âm thanh thanh thúy, cô nghiêng đầu nhìn qua, thấy được một người mặc trang phục màu đen, tóc ngắn ngang tai, vừa nhìn là biết một người phụ nữ mạnh mẽ khôn khéo.
Ánh mắt cô ta dừng trên người cô, có vài phần đánh giá và bắt bẻ.
————————
Tiểu Thanh: Chương này dễ thương quá nè huhu.

(๑≧▽≦).


Bình Luận (0)
Comment