Em Có Thể Theo Anh Về Nhà Được Không?

Chương 23

“Thuần Nhi, đó là bạn gái của… Sơ Tử.” Giang Tây Triết cúp máy xong mới nhớ đến câu hỏi của Phương Thuần, chần chừ một chút mới nói.

Dù sớm hay muộn gì cũng sẽ phải thôi.

“Vậy à, trông rất nhỏ tuổi.” Nghe câu trả lời của Giang Tây Triết, tâm trạng của Phương Thuần lại tươi đẹp trở lại.

“Toàn là yêu thuật biến hóa!” Có điều hôm nay nhìn cô ta… Quả thật rất trẻ tuổi, Giang Tây Triết cảm thấy con đường thu phục yêu ma của Ngôn Bỉnh Sơ gánh nặng đường xa.

“Một hồi nữa anh ấy muốn đến đây sao?” Phương Thuần đang chỉ Ngôn Bỉnh Sơ.

“Ừm, cậu ta đang trên đường đến.” Giang Tây Triết nói.

“Vậy em về nhà trước đây.” Giọng của Phương Thuần mềm mại, hỏi Giang Tây Triết.

“Cậu ấy là bạn thân nhất của anh, hơn nữa mọi người cũng gặp nhau rất nhiều lần rồi, em không cần ngại.” Giang Tây Triết nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Phương Thuần, trong lòng vô cùng ngọt ngào.

“Không phải, hai anh ở đây nói chuyện, em ở cạnh nghe thì không hay lắm đâu.” Xác thực là Phương Thuần không phải ngại ngùng, giống như Giang Tây Triết nói, bọn họ đã gặp nhau nhiều lần rồi.

Giang Tây Triết không nghĩ tới điểm này, nhưng vẫn kiên trì: “Không sao cả mà.”

“Hôm nay cơm cũng ăn rồi, phim cũng xem rồi, em phải về nhà giúp mẹ sắm đồ Tết nữa.” Nói tới đây, Phương Thuần hơi ngượng, hôm nay là lần đầu tiên hai người họ cùng đi chơi, Giang Tây Triết đã đề cập đến chuyện này rất nhiều lần, đều bị cô lấy cớ từ chối, bởi vì thực sự cô không biết phải trả lời anh như thế nào.

Mà hiện giờ Thuần Vị đã đóng cửa, trong sự kiên trì của anh, Phương Thuần mới đáp ứng hôm nay cùng anh ra ngoài.

“Vậy cũng được, anh gọi xe giúp em.” Giang Tây Triết không kiên trì nữa, giúp cô gọi xe rồi nhìn cô rời đi.

Vẫn có hơi tiếc nuối, có điều vì hạnh phúc của bạn tốt chút hi sinh ấy có là bao!

Trong quán cà phê, Giang Tây Triết ngồi ở một chỗ dễ thấy, Ngôn Bỉnh Sơ vừa đi vào đã thấy anh chàng.

“Có chuyện gì xảy ra vậy, cô ấy vậy mà giả vờ như không quen biết tớ! Ăn mặc quần áo tươi trẻ, nếu không phải cậu nói cô ấy 20 tuổi, tớ có thể cho là học sinh cấp 3 đó!” Ngôn Bỉnh Sơ vừa ngồi xuống, Giang Tây Triết tố cáo tội ác của Lý Nhĩ Lạc ngay.

Ngôn Bỉnh Sơ hơi hơi nhìn bốn phía, không có bóng dáng của người kia.

“Cô ấy đi rồi, đi cùng một cô gái khác.” Giang Tây Triết phát giác hình như hai người đã xảy ra chuyện gì đó, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Ngôn Bỉnh Sơ gọi một ly Americano, đầu lưỡi cảm nhận chất lỏng màu đen chảy qua, rất đắng.

“Cô ấy đi rồi.”

“Cậu có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ.”

Giang Tây Triết trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Vậy vẫn có thể gọi điện thoại mà.”

“Không có.”

“Gì cơ?” Giang Tây Triết cảm thấy hôm nay lỗ tai mình có chút không nhanh nhạy.

“Tớ không có phương thức liên lạc, các gì cũng không có.” Ngôn Bỉnh Sơ nhìn người đến người đi bên ngoài cửa sổ.

“Người anh em à! Các cậu đã sống với nhau hơn một tháng rồi đấy!” Nét mặt bây giờ của Giang Tây Triết không khác biệt lắm với Lưu Hạ vừa nãy.

“Lúc ở New York, cô ấy không muốn bắt máy điện thoại của bạn trai, nên đã vứt điện thoại rồi.” Nói đến ba chữ bạn trai [1], Ngôn Bỉnh Sơ rũ mắt xuống, “Chính tay tớ vứt.”

[1]: Trong tiếng Trung chữ bạn trai là “男朋友” nên có 3 chữ.

Lúc Giang Tây Triết gọi điện thoại cho anh, anh đang trợ giúp ở phòng làm việc của đồng nghiệp, rõ ràng hôm qua anh đã nói, mọi thứ trở về quỹ đạo, làm việc bình thường, sinh hoạt bình thường.

Tựa như lúc ban đầu khi chưa có cô.

Thế nhưng khi nhận được điện thoại, sự mong đợi của anh lại lớn đến vậy, ý thức và tay chân dường như không phải của mình nữa, cầm chìa khóa xe liền ra ngoài.

Lời hạ quyết tâm ngầm của ngày hôm qua cũng đã bay theo gió.

Lúc này, Giang Tây Triết thực sự không biết phải nói gì, nhưng vẫn vắt hết óc để an ủi: “Thành phố A cũng chỉ nhiêu đây thôi, nói không chừng một lát nữa là gặp được, cậu xem hôm nay tớ không phải đã đụng phải sao.”

Gặp nhau, rồi giả vờ không quen biết sao?

Khóe miệng Ngôn Bỉnh Sơ cong lên một cái tự giễu cười, huống chi, ở đây người người lui tới nhiều đến vậy, sao có thể gặp được.

“Sơ Sơ, tớ có thể xốc lại tinh thần của cậu không? Bộ dạng này của cậu làm tớ rất sợ! Hơn nữa cậu biết hôm nay tớ vì cậu mà đánh mất thứ gì không? Lần hẹn hò đầu tiên của tớ và Phương Thuần đó!” Giang Tây Triết thực sự không muốn thấy dáng vẻ sa sút tinh thần này của Ngôn Bỉnh Sơ, cho nên tay thiện nghệ màn kịch ấm áp lại online.

“Cậu đang thể hiện với tớ à?” Khóe môi Ngôn Bỉnh Sơ treo nụ cười, khôi phục sự ôn hòa ban đầu.

“Thật ngại quá, bị cậu nhìn ra rồi.” Nghệ danh tay thiện nghệ màn kịch ấm áp quả nhiên danh xứng với thực.

Hai người lại trò chuyện một hồi, trong tiệm Giang Tây Triết gọi đến có chút việc, cho nên mỗi người tự đi về, Ngôn Bỉnh Sơ lái xe thẳng đến nhà ba mẹ anh.

Một mình anh ở nhà, không có đồ vật của cô nhưng nơi nơi đều có bóng dáng cô, khi nấu cơm ở phòng bếp, khi xem TV trên sô pha, khi ăn cơm ở bàn ăn, khi tắm rửa ở phòng tắm, khi ngủ trên giường…

Anh không muốn tự tra tấn mình như vậy.

Buổi tối trên bàn cơm.

“Không phải là con nghỉ rồi à, sao vẫn đi sớm về trễ suốt ngày thế?” Ba Ngôn nhìn sắc mặt mỏi mệt của con trai mình, hơi lo lắng hỏi một câu.

“Ông nói đi!” Diệp Lan đưa mắt ra hiệu Ngôn Tâm Đào, vẻ mặt như nói sao ông lại quên rồi.

Mà Ngôn Tâm Đào nhìn thấy sự nhắc nhở này, hiển nhiên là hiểu, không hỏi thêm nữa, chỉ vui vẻ hớn hở ăn cơm.

“Phòng làm việc của đồng nghiệp con có một người vừa từ chức, sắp đến Tết nên trong lúc nhất thời không tìm được người thích hợp, hơn nữa gần đây rất nhiều người đến, con qua đó trợ giúp.” Ngôn Bỉnh Sơ vừa ăn cơm, không chú ý tới sự tương tác có nhiều hàm ý sâu xa của ba mẹ.

“Thế à, vậy thì con cũng đừng chỉ lo làm việc, nên ở cùng với những người quan trọng.” Trong lòng Diệp Lan nữ sĩ đang nói, đừng làm việc nữa lo ở bên cạnh con gái nhà người ta đi!

“Vâng, bắt đầu từ hôm nay con sẽ ở nhà với ba mẹ.” Hôm nay tư duy của Ngôn Bỉnh Sơ không online, hiển nhiên là không cùng một kênh với ba mẹ.

Diệp Lan và Ngôn Tâm Đào nghe xong lời này, sửng sốt nhìn nhau một cái, sau đó Diệp Lan nữ sĩ không âm thầm ẩn dụ nữa, dứt khoát nói: “Bỉnh Sơ, mẹ không phải muốn con về nhà, mẹ có ba con bên cạnh rồi mà, con nên ở bên cạnh con gái nhà người ta, với lại không phải sắp đến Tết rồi sao, tốt nhất là con dẫn người về đây, cho mẹ và ba con nhìn một chút.”

Từ ngày đó biết sự tồn tại của cô gái kia, rất nhiều lần Diệp Lan muốn đi xem, nhưng sợ dọa con bé, cộng thêm ba Ngôn ngăn cản, bà mới nhịn không đi, huống hồ hai đứa nhỏ đã ở chung với nhau rồi, lúc ăn Tết đến đây chúc Tết cũng không có gì quá đáng.

Giờ Ngôn Bỉnh Sơ mới hiểu được ngụ ý của bà, giấu những cảm xúc đau âm ỉ dưới lớp da, sau đó mang theo ý cười nói: “Có cô gái nào đâu ạ.”

“Bỉnh Sơ đừng giả bộ với mẹ.” Diệp Lan cảm thấy Ngôn Bỉnh Sơ đang ngại thừa nhận.

“Đi rồi ạ.” Ngôn Bỉnh Sơ nhàn nhạt nói ra hai chữ, sau đó làm như không có việc gì tiếp tục ăn cơm.

Nghe thấy câu trả lời này, Diệp Lan và Ngôn Bỉnh Sơ đều rất bất ngờ, thu hồi nụ cười trên mặt, không nói gì.

“Bỉnh Sơ à, thật ra ba mẹ không sốt ruột đâu, tuy rằng mẹ con nhắc đến mỗi ngày, do gần đây bà ấy không có làm việc nên rảnh rỗi, năm nay con mới 33 tuổi, từ từ thôi, đừng nóng vội.” Lúc có Diệp Lan ở đây, Ngôn Tâm Đào rất ít nói chuyện, nhưng sự quan tâm dành cho con trai không ít chút nào.

“Ba, thì ra ba cũng có thể an ủi người khác như vậy.” Ngôn Bỉnh Sơ trêu ghẹo ba mình, thật ra thì nghe xong những lời này, trong lòng anh vẫn rất ấm áp.

Nhìn con trai vẫn có thể nói đùa, trong lòng ba Ngôn và mẹ Ngôn cũng thoáng yên tâm, “Nhiều năm qua đều do mẹ con rèn luyện đấy.”

“Đừng luôn ở trước mặt con trai nói tôi, giống như tôi luôn vô cớ gây rối vậy.” Diệp Lan vì bản thân đính chính lại sau đó nói với Ngôn Bỉnh Sơ, “Bỉnh Sơ, như ba con nói đó, từ từ thôi, đừng sốt ruột.”

“Vâng, con biết rồi.”

Mặc kệ gặp phải chuyện gì, ở nhà sẽ có thể dễ chịu một tí, sự khó chịu nho nhỏ dày đặc trong lòng kia tựa hồ cũng có thể nhạt đi một ít.
Bình Luận (0)
Comment