Em Có Thể Thích Anh Được Không?

Chương 55


Editor: YuuAnh nhấn chuông cửa, trợ lý đi cùng ra mở cửa, cười tủm tỉm nói: “Anh Chu, anh phải bình tĩnh!”
Hả?
Ban đầu Chu Mục không hiểu được ý tứ trong lời nói của cô ấy, nhưng khi nhìn thấy cô gái đang đứng trước bàn trang điểm, cuối cùng anh cũng hiểu ra.

Một chiếc váy cúp ngực bằng vải voan màu xám khói, mái tóc được búi cao theo phong cách Hàn Quốc, còn cài một vài bông hoa trên đó.

Gương mặt được trang điểm tinh xảo, trên khóe mắt còn điểm một vài viên kim cương có hình dạng khác nhau, sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Đẹp đến nỗi không có từ nào có thể diễn tả được.
Thời Nhan thấy Chu Mục đứng đó thì bước tới, cô cười vẫy tay với anh, nhấc làn váy lên chậm rãi xoay một vòng.

Cô hỏi: “Em có đẹp không?”
Chu Mục hoàn hồn, khó khăn tìm lại giọng nói của mình: “Ưm… Rất đẹp.”
Nói xong mới phát hiện ra vừa rồi mình thất thần.
Anh cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh đi đến bên cạnh Thời Nhan, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười thanh tú của Thời Nhan, đột nhiên anh nở nụ cười, nói: “Đẹp, rất đẹp.”
Thời Nhan vui vẻ cười, đôi mắt cong thành vầng trăng non.

Cô đưa tay lên chỉnh lại cà vạt cho Chu Mục, cười nói: “Anh cũng rất đẹp trai!”
Phía sau, chuyên viên trang điểm cười tươi, nói: “Hai người! Một người đẹp trai, một người đẹp gái, quả đúng là trời sinh một cặp.”
Thời Nhan xoay người, nắm lấy cánh tay Chu Mục, cười nhìn chuyên viên trang điểm: “Cảm ơn.”
Địa điểm chụp ảnh buổi chiều là trong nhà, chia làm hai bối cảnh.

Buổi chiều quay ở trong nhà, nơi đó chỉ cách khách sạn khoảng nửa tiếng.

Thu dọn tủ đồ trang điểm và thay quần áo xong, một đoàn người lên đường đi tới địa điểm.
Trong xe, Chu Mục vẫn luôn nắm chặt tay Thời Nhan.

Thời Nhan muốt rút tay về, nhưng mới chỉ nhúc nhích một chút, lại bị anh giữ chặt lấy.

“Đừng nhúc nhích.” Chu Mục liếc nhìn cô: “Không biết lạnh sao!”
Thời Nhan bĩu môi, lộ ra vẻ đau khổ: “Không… Không lạnh! Lòng bàn tay em đều đổ mồ hôi rồi.”
Cô thật sự không nói dối, lòng bàn tay cô đều đổ mồ hôi hết cả rồi.

Bên trong váy cưới có dán một miếng dán giữ ấm, bên ngoài lại bị Chu Mục khoác một chiếc áo thật dày, trong xe còn mở cả máy sưởi, lúc này đừng nói là lòng bàn tay, đến phía sau lưng cô đều đổ mồ hôi rồi.
Chu Mục nhíu mày, buông tay cô ra, quả nhiên là có một tầng mồ hôi mỏng.

Anh ngạc nhiên, đột nhiên, bất lực mỉm cười.
“Đúng là em ra mồ hôi thật.”
“Em lừa anh làm gì!” Cô cầm lấy tay anh đặt ở trên bụng mình: “Anh sờ thử xem, em có dán miếng dán giữ ấm mà!”
Chu Mục sờ thật, lại còn cười rất tươi.
“Được rồi!” Anh ôm cô: “Cứ để như vậy đi!”
……
Rất nhanh liền đến địa điểm chụp ảnh, là một nhà thờ nhỏ nổi tiếng của địa phương này.
Lần đầu tiên chụp ảnh nên khó tránh khỏi lo lắng, Chu Mục suýt nữa thì quên cười, may mà Thời Nhan biết anh lo lắng, nếu không mọi người suýt nữa tưởng anh bị ép cưới.

Thời Nhan không ngừng trêu chọc anh, dần dần anh cũng thả lỏng hơn, nụ cười cũng dần lộ ra trên gương mặt.

Đặc biệt khi nhìn Thời Nhan, nụ cười ấy càng thêm ấp áp hơn, vô cùng đẹp trai, hàm chứa tình yêu không chút nào che giấu, làm những người xung quanh không khỏi ngẩn người.
Chuyên viên trang điểm đứng một bên cảm thán: “Nếu cho tôi lấy một người chồng vừa đẹp trai, vừa yêu tôi như vậy thì thật tốt biết mấy.”
Cô trợ lý nhỏ che miệng cười trộm: “Chị, nếu chị cũng xinh đẹp như cô ấy thì rất có cơ hội.”
Chuyên viên trang điểm nhìn cô trợ lý, giả bộ tức giận: “Em muốn chết à.”
“Không dám.” Cô trợ lý lập tức chạy trốn.
Bối cảnh đầu tiên kết thúc sau một tiếng rưỡi, cuối cùng bọn họ cũng có được những tấm ảnh ưng ý.

Sau đó, chuyển sang bối cảnh tiếp theo, là một ngôi nhà cổ kính đặc biệt.

Có lẽ do thường xuyên có người tới đây chụp ảnh nên trong địa điểm chụp còn có một phòng nhỏ cho mọi người nghỉ ngơi.


Chu Mục thay quần áo bên trong trước, sau khi ra thì đi trang điểm, còn trợ lý ở lại giúp Thời Nhan thay quần áo.
Bộ váy thứ hai là áo dài truyền thống, lấy bối cảnh cổ kính là chính, đặc biệt đẹp.
Chụp xong bộ thứ hai đã một tiếng đồng hồ sau, sắc trời cũng dần dần ngả màu.

Trở lại khách sạn tẩy trang, thay quần áo xong, Chu Mục dùng điện thoại tìm kiếm khu vực xung quanh, xác nhận lộ trình xong thì dẫn theo Thời Nhan ra ngoài.
Bước ra khỏi khách sạn và lên taxi, Chu Mục nói địa chỉ, nửa giờ sau, xe dừng lại ở nơi cần đến.
Xe taxi dừng ở ven đường, Chu Mục trả tiền xe xong thì nắm tay Thời Nhan xuống xe.
Thời Nhan liếc nhìn xung quanh, trong nháy mắt liền nhìn thấy phố ăn vặt đối diện, đông đúc và rất náo nhiệt.
Hai tay cô nắm lấy tay Chu Mục, kích động mà lắc lắc, cười hỏi: “Anh dẫn em đi ăn món gì ngon ngon sao!”
Nói xong, ánh mắt cô vô thức nhìn phố ăn vặt đối diện, thè lưỡi ra liếm môi dưới: “Oa! Em rất muốn ăn!”
Chu Mục cười, anh đưa tay lên quay mặt cô lại.

Thời Nhan khó hiểu, chớp mắt nhìn khóe miệng khẽ nhếch lên của anh.
“Sao vậy?” Cô hỏi.
“Có ăn là quên chồng sao?”
“Hả?” Thời Nhan sửng sốt, giây tiếp theo, sau khi hiểu ý anh, cô vươn tay ra ôm lấy cánh tay anh, bắt đầu làm nũng: “Sao có thể chứ! Làm sao em có thể quên anh chồng của mình được!”
“Ha ha…” Chu Mục đút tay vào túi quần, khẽ cười: “Đi thôi!”
Có rất nhiều người trong phố ăn vặt, Chu Mục vẫn luôn ôm lấy bả vai Thời Nhan, ôm cô ở trong lòng vì sợ người khác sẽ va phải cô.
Sau khi ăn lót dạ ở phố ăn vặt, Chu Mục lại dẫn cô đến một nhà hàng lẩu nổi tiếng ở địa phương.

Thời Nhan vốn định gọi một nồi lẩu đặc biệt cay, nhưng Chu Mục lại không cho, cuối cùng chỉ gọi hơi cay.
Thời Nhan nhìn thực đơn, gọi món cô muốn, sau đó đưa cho Chu Mục.

Chu Mục cầm lấy, gọi thêm vài món rồi đưa lại cho người phục vụ.
“Em ngồi ở đây, anh đi lấy nước chấm.” Chu Mục nói xong liền đứng dậy đi đến quầy nước chấm và gia vị gần đó.

Thời Nhan ngồi đó, cười tủm tỉm nhìn anh.
Sau lưng có tiếng xì xào bàn tán, cô nghe rõ ràng các cô gái đang bàn luận về Chu Mục.
Thời Nhan vểnh tai lên, tiếng bàn luận ở phía sau lọt vào tai không sót một chữ nào, phần lớn đều khen ngợi Chu Mục đẹp trai.
Cô nhìn về phía Chu Mục đang đứng, nhìn thấy anh đang đi lại đây với hai bát nước chấm.

Thời Nhan nhìn anh một cách nghiêm túc, quả thật đúng với những gì mấy cô gái đằng sau nói, đẹp trai, lịch lãm và quyến rũ, dáng người chuẩn, hai chân dài thẳng tắp.

Đặc biệt khi nhìn qua, ánh mắt của anh đều mang theo ý cười ấm áp.
Thời Nhan mất hồn trong chốc lát, nhưng đã sớm hoàn hồn lại, cô nhìn Chu Mục, cong khóe miệng, cười có chút ẩn ý.
Chu Mục đặt nước sốt xuống, sau khi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn cô, như nhìn ra được cái gì, anh cười khổ hỏi: “Sao em lại cười như vậy? Làm anh cảm thấy sau lưng đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua.”
Thời Nhan “Xì” một tiếng, cô rướn người vẫy tay với người đối diện: “Anh lại đây.”
“Hả?” Tuy không hiểu cô định làm gì, nhưng Chu Mục vẫn nghe lời cô mà rướn người lại gần chỗ cô: “Sao vậy…”
Vừa dứt lời, cô gái trước mặt đột nhiên rướn người, trên mặt đột nhiên nóng lên, Chu Mục sững sờ, mới nhận ra cô đang làm gì, vừa định hỏi cô tại sao lại đột nhiên hôn anh thì cô đã đoạt lời anh trước.
Thời Nhan chớp chớp mắt, khóe miệng cong lên gần sát mang tai, đắc ý cười nói: “Bác sĩ Chu, tại sao trước đây em lại không phát hiện ra là anh mang theo một bộ dáng hấp dẫn ong bướm như vậy nhỉ!”
“Hả?” Trên mặt Chu Mục lộ ra dấu chấm hỏi.
Thời Nhan đưa tay lên, hướng ngón tay cái về phía sau rồi nhanh chóng thu lại.

Chu Mục nhìn qua, lập tức hiểu ra.
Xem ra bình giấm của cô nhóc này càng lúc càng lớn rồi, nhìn một chút thôi cũng không được, nhưng mà anh thích.
Chu Mục bất lực cười khổ, đùa với cô: “Hay là em làm một cái túi bảo bối rồi giấu anh vào trong đó, như vậy các cô gái khác không thể nhìn thấy anh nữa.”
“Được đó!”
“Thật sao?”
“Không.” Thời Nhan ngả người ra sau, nói: “Em đâu có nhỏ mọn như vậy.”
Chu Mục cười không nói lời nào, anh lau bát đũa cho cô rồi đặt trước mặt cô.
Đột nhiên, anh nhìn cô, đôi mắt đẹp so với lúc trước càng thêm sâu hơn, bên trong dường như cất giấu một đợt sóng đang khẽ dâng trào.
Một lúc sau, anh đột nhiên gọi Thời Nhan.
“Nhan Nhan.”
“Dạ?”
“Không cần ghen, không cần suy đoán, từ khi em thật sự bước vào thế giới của anh, trong lòng anh chỉ có em, trong mắt anh cũng chỉ có mình em.”
Thời Nhan nhìn anh, im lặng, sau đó gật đầu mạnh.
“Vâng! Em cũng vậy.”
Có lẽ là do tâm trạng của cô rất tốt, Thời Nhan ăn ngon hơn nhiều so với buổi trưa.


Cô ăn một bát thịt lớn, một bát rau lớn, cộng thêm hơn nửa bát cơm nữa.

Ăn xong, cô hài lòng ngửa người ra, cười tủm tỉm nhìn người con trai đối diện, lười biếng như một chú mèo con vừa ăn uống vừa cầu xin chủ nhân ôm mình.
……
Ngày hôm sau lại phải dậy sớm để chuẩn bị trang điểm, thay quần áo.

Lăn lộng mất hai tiếng, bọn họ lại xuất phát từ khách sạn.
Hôm nay chụp tất cả ba bộ quần áo, buổi sáng một bộ, buổi chiều hai bộ, tất cả đều là ngoại cảnh, trong đó có một bộ là chụp ở bờ biển.

Bên ngoài trời khá lạnh, Chu Mục sợ Thời Nhan bị cảm lạnh nên đặc biệt kêu trợ lý giúp cô dán thêm nhiều miếng giữ ấm hơn.
Mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ nhưng ở bên ngoài trời gió cả một ngày, Thời Nhan vẫn bị cảm lạnh.

Ngày hôm sau, mũi cô bị tắc đến nỗi khó mà thở được.
Nhiếp ảnh đã sắp xếp lại buổi sáng thứ ba chỉ chụp một bộ quần áo, bối cảnh là cánh đồng hoa bất tận trên đường đi về.

Chu Mục thấy cô không thoải mái liền đề nghị đổi chụp trong nhà, nhưng Thời Nhan không chịu.

Cô nhìn thấy ảnh chụp ở cánh đồng hoa kia thì vô cùng thích, dù thế nào cũng muốn chụp ở đó.

Chu Mục cuối cùng không lay chuyển được cô nên đành đồng ý.
Chụp xong bộ cuối cùng, mọi người lên xe trở về thành phố A.
Sau khi trở lại cửa hàng đồ cưới để thay quần áo, Chu Mục lập tức đưa Thời Nhan về nhà, đổ đầy nước ấm vào bồn tắm rồi trực tiếp đặt cô vào nước ấm.
“Em ngâm nước đi, anh đi lấy thuốc cho em.” Sắc mặt Chu Mục trầm xuống, quay người nhìn về phía cô chỉ để lộ cái đầu ở trên mặt nước: “Không được duỗi tay ra.”
Trong giọng nói mang theo ý tứ cảnh cáo nồng đậm.
Chu Mục xoay người đi ra ngoài, vài phút sau anh trở lại, cho chỗ thuốc trong tay vào trong miệng Thời Nhan, sau đó cho cô uống mấy ngụm nước.
Thời Nhan ngẩng đầu, thật cẩn thận nhìn anh.

Do dự hồi lâu, cô mới dám hỏi.
“Mục Mục…” Giọng của cô mềm mại như sáp, hai mắt sáng lấp lánh: “Anh giận sao?”.

Bình Luận (0)
Comment