Em Có Thể Thoát Khỏi Tôi Sao?

Chương 15

Chương 15: Cầm Lên Được Thì Cũng Đặt Xuống Được.

Cả ngày hôm đó tâm trạng Diệp Tâm rất tốt. Cố Tư Thanh hằng ngày luôn cùng cô nói chuyện lúc này cũng nhận ra, cô buông lời trêu chọc: "Anh ba trở về cái chị dâu liền vui vẻ trở lại rồi. Vốn tưởng do chị không khoẻ ai ngờ là do anh ba không có nhà nên tâm trạng mới trở nên buồn bực như vậy."

Diệp Tâm cũng nhận ra, hai má cô phiếm hồng. Cô cũng không biết tại sao nhưng cô thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều, không còn buồn bực nữa: "Tư Thanh, chúng ta đi dạo phố chút đi."

Cố Tư Thanh là người rảnh rỗi, cô đương nhiên ngay lập tức đồng ý.

Cả hai cùng nhau đi dạo trong trung tâm thương mại, mua rất nhiều đồ. Hai tay sớm đã xách túi lớn túi nhỏ, Cố Tư Thanh vẫn không cảm thấy đủ. Cô vẫn muốn tiếp tục đi, nhưng Diệp Tâm có chút thấm mệt. Vết thương ở chân vẫn chưa lành hẳn giờ có chút đau. Vậy nên cả hai vào một quán cafe nghỉ chân. Đang ngồi nói chuyện thì Cố Tư Thanh nhìn thấy ai đó liền giơ tay vẫy. Do hai người ngồi đối diện nhau nên khi muốn nhìn người đến là ai thì cô phải xoay người lại. Ngay lập tức cô có chút kinh ngạc. Như thế nào lại là Cố Duy Khiêm.

Diệp Tâm nhìn Cố Tư Thanh có chút khó xử: "Em gọi cho anh ấy?"

Cố Tư Thanh rất vui vẻ đáp: "Chúng ta cần có một người khuân vác!"

Diệp Tâm nhẹ cắn môi. Người khuân vác? Lý do này cũng thật miễn cưỡng đi. Trước kia họ cũng đi mua sắm làm gì có tìm người khuân vác đâu. Đây là cố ý!

"Hai chị em đã mua hết cả trung tâm này chưa vậy?" Cố Duy Khiêm đi đến, anh ngồi xuống bên cạnh cô, tay theo thói quen vòng ôm lấy eo nhỏ như muốn tuyên bố chủ quyền.

"Ây... mới đến đã ôm vợ. Anh ba, anh thật không có khí phách. Miệng hỏi lấy lệ, hành động mới là chính!" Cố Tư Thanh không khỏi than thở.

"Nha đầu, em gọi anh ba ra đây chắc không phải chỉ để xách đồ giúp em không thôi phải không?" Cố Duy Khiêm vẫn không buông tay khỏi eo cô, tay kia nhẹ gõ lên mặt bàn.

Cố Tư Thanh bị nhìn trúng tâm tư, cô cười nịnh nọt: "Đúng là anh ba hiểu em nhất. Em còn có hẹn với bạn, không thể tiếp tục đi cùng chị dâu. Vậy nên trọng trách này đành phải nhường cho anh. Hộ tống chị dâu trở về nhà rồi!"

Diệp Tâm thấy lời nói của Cố Tư Thanh thật chẳng ăn khớp. Mới vừa rồi còn đòi tiếp tục mua sắm, bây giờ đã lại nói hẹn bạn. Cô ấy chính là muốn tạo cơ hội giữa hai vợ chồng cô!

Cố Duy Khiêm sau khi thấy Cố Tư Thanh rời đi, anh chỉ im lặng ngồi đó nhìn cô. Diệp Tâm cắn môi, đưa tay nâng lên tách cà phê đã nguội uống.

"Ba ngày không gặp xem ra em vẫn tốt." Cố Duy Khiêm vẫn không rời đi tầm mắt.

Diệp Tâm bỗng muốn hỏi anh đã ở nơi nào nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị cô gạt khỏi đầu, tao nhã thưởng thức ly cappuccino: "Anh xem ra cũng tốt."

Cố Duy Khiêm luôn thích vẻ kiêu ngạo này của cô, anh đảo mắt nhìn túi lớn túi nhỏ nói: "Mua nhiều như vậy xem ra tâm trạng rất tốt. Còn muốn đi nơi nào nữa?"

Diệp Tâm nhìn đống túi kia không khỏi ngán ngẩm. Cô chính là luôn tầm thường như vậy. Chỉ cần tâm trạng vui liền muốn mua thật nhiều đồ. Chỉ là trước nay cô đều không để Cố Duy Khiêm đi cùng: "Cũng mua đủ rồi..."

"Vậy chúng ta đi thôi." Nói rồi Cố Duy Khiêm cầm hết túi lớn túi nhỏ bằng một tay, tay còn lại kéo cô đi.

Chân đang bị thương nên cô đi rất chậm, khó khăn lắm mới nguỵ tạo bản thân bình thường, nay bị Cố Duy Khiêm kéo đi nhanh như vậy, vết thương bị động, nhất thời đau nhói khiến cô không thể đi tiếp được.

Cố Duy Khiêm xoay đầu nhìn khuôn mặt mới ban nãy còn bình thường, nay đã trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi: "Sao vậy?"

Diệp Tâm lắc đầu, cô cố gắng đi tiếp nhưng Cố Duy Khiêm nhìn ra được chân cô có vấn đề. Anh bế cô lên, đi đến bên ghế nghỉ trong trung tâm thương mại. Anh ngồi xuống, tháo đôi boot cao gót của cô ra, quả thật cô bị thương. Nhìn đống băng trắng quấn quanh anh ngẩng đầu nhìn cô: "Bị thương từ lúc nào?"

"Không nghiêm trọng, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi!" Diệp Tâm muốn rụt chân về không ngờ tới bị anh giữ chặt lại.

Cố Duy Khiêm xem xét một chút, đi lại giày cho cô, rồi một lần nữa bế cô lên đi ra xe.

Diệp Tâm nhìn đến xung quanh, mọi người đều đang nhìn hai người. Cô có chút ngượng ngùng nói: "Bỏ tôi xuống đi. Tôi có thể tự đi."

"Em im lặng cho tôi!" Cố Duy Khiêm trầm giọng cảnh cáo, tối hôm qua thế nhưng anh lại không phát hiện ra. Mà cô như thế nào lại bị thương? Bị từ khi nào? Đã bị thương còn không chịu ở nhà lại chạy lung tung khắp nơi.

Diệp Tâm áp mặt vào ngực anh, mùi hương này mấy hôm trước cô đã rất nhớ. Anh như vậy là vì đang lo lắng cho cô sao? Trên môi cô thấp thoáng ý cười.

Cố Duy Khiêm đặt cô vào trong xe, anh ngồi vào ghế lái. Vốn định lái xe tới bệnh viện nhưng lúc này điện thoại của anh đổ chuông. Cố Duy Khiêm cau mày nhấc máy, anh lạnh giọng nói: "Có việc gì?"

Đầu máy bên kia không biết đã nói gì mà mi tâm của anh vốn đã cau lại nay càng nhíu chặt hơn.

"Mười phút nữa bắt đầu!" Nói rồi anh tắt máy, đem tai nghe tháo xuống, hướng cô nói: "Nếu em không bận gì chúng ta tới công ty trước rồi sẽ đến bệnh viện."

Diệp Tâm cũng không có ý kiến, cô gật đầu "ừm" một tiếng đáp.

Đây có lẽ là lần thứ hai cô đến công ty. Nhớ lại lần trước, cô phải dùng đến cái danh vị hôn thê mới có thể đi lên. Nhưng bây giờ thì sao? Cô ở trong lòng anh, cứ thế mà một đường lên thẳng tầng cao nhất.

Nhân viên trong công ty không khỏi bàn tán xôn xao một phen.

Đến văn phòng, Cố Duy Khiêm đặt cô ngồi trên sofa lớn. Vẫn chiếc sofa ngày đó cô ngồi đợi. Cố Duy Khiêm đi đến bàn làm việc, anh bấm điện thoại: "Chuẩn bị tài liệu buổi họp và một suất ăn nhẹ."

Nói rồi anh lại đi đến ngồi bên cô: "Em đợi ở đây. Sau khi kết thúc cuộc họp chúng ta sẽ đến bệnh viện. Muốn lấy gì cứ gọi thư kí ở bên ngoài."

Diệp Tâm lần đầu thấy anh nhiều lời như thế, cô không khỏi bật cười: "Cố Duy Khiêm, anh từ khi nào đã trở nên nhiều lời vậy?"

Cố Duy Khiêm véo nhẹ mũi cô đáp: "Anh vẫn chưa hỏi tội em tại sao lại bị thương đấy!"

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Cố Duy Khiêm không rời mắt khỏi cô khiến thư kí vừa đi vào nhất thời không biết phải làm gì, cúi đầu nói: "Cố tổng, đồ ăn nhẹ và tài liệu đã chuẩn bị xong!"

"Đặt đồ ăn xuống đi. Cô cầm tài liệu đến phòng họp trước." Cố Duy Khiêm buông lời phân phó.

Thư kí vừa rời khỏi, Cố Duy Khiêm đã lại nhắc nhở cô một lần nữa: "Ăn một chút đi. Có gì cứ gọi thư kí. Anh họp xong sẽ trở lại!"

Diệp Tâm bất đắc dĩ gật đầu đồng ý: "Tôi biết rồi!"

Cuộc họp diễn ra rất lâu, Diệp Tâm nhàm chán đi khắp nơi trong phòng. Cô đi đến giá sách lớn, nhìn một loạt tài liệu, sách về kinh tế không khỏi hoa mắt. Đi đến chiếc ghế da lớn của anh ngồi xuống, mở máy tính định lên mạng một chút, thế nhưng lại yêu cầu pass. Cô cũng lười nghĩ nên lại đóng lại.

Nhìn một lượt bàn làm việc, có một khung ảnh trống. Diệp Tâm không khỏi hiếu kì, tại sao anh lại để khung trống mà không nhét đại một tấm ảnh vào?

Cô tựa lưng vào ghế da xoay một vòng, cuối cùng xoay ghế lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát sàn. Ngắm nhìn thành phố đông đúc thu nhỏ lại trong tầm mắt. Cảm giác cao cao tại thượng chính là đây chứ đâu.

Cố Duy Khiêm cuối cùng cũng kết thúc cuộc họp. Tâm trí anh sớm đã không thể tập trung nhưng vẫn phải kiên nhẫn ngồi nghe đám người kia lảm nhảm. Trở về phòng, nhìn cô đang ngồi trên ghế da của mình xoay qua xoay lại. Khuôn mặt xinh đẹp có chút buồn chán nhưng không ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp của cô.

Cố Duy Khiêm đi đến trước bàn làm việc, gõ nhẹ lên mặt bàn, trêu trọc cô: "Cố phu nhân, suy nghĩ gì mà tập trung như vậy?"

Diệp Tâm lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh. Cô vẫn luôn thắc mắc cái khung ảnh kia liền hỏi: "Tại sao anh lại không để một bức ảnh vào đây?"

Anh cũng không bận tâm nói: "Không có ảnh muốn để!"

Diệp Tâm khinh thường anh: "Đúng là nhàm chán!"

Nói rồi cô rời khỏi ghế, đi đến sofa lấy túi xách, nhìn Cố Duy Khiêm vẫn đứng đấy không có ý định rời đi, nghiêng đầu hỏi: "Anh còn đứng đấy làm gì?"

"Rốt cuộc em làm như thế nào có thể tỏ ra chân mình bình thường như vậy?" Cố Duy Khiêm không nghĩ tới cô thế nhưng lại có thể giả vờ như không có chút gì bận tâm. Còn đi đôi giày cao gót nữa.

"Cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi không có gì đáng ngại. Mà mọi người biết được cũng sẽ loạn lên thôi." Diệp Tâm nhún vai, thản nhiên nói.

Cố Duy Khiêm đi đến bên cô, vuốt nhẹ mái tóc nói: "Chúng ta về nhà thôi."

Cả quãng đường về nhà, cả hai đều im lặng. Diệp Tâm luôn rất nhàm chán, cô chỉ cần không có gì làm thì sẽ lên mạng dạo một vòng. Cố Duy Khiêm đương nhiên cũng sẽ không làm phiền cô.

Về đến biệt thự Cố gia, Diệp Tâm lần nữa gặp được Tinh Nhi. Theo như những gì cô nghe từ Cố Tư Thanh thì cô ấy là tiểu thư của một tập đoàn lớn vậy nên vợ chồng Cố Khải Minh và bà nội Cố rất thích.

Diệp Tâm chào hỏi mọi người một chút rồi trở về phòng. Lúc không còn ai cô mới tập tễnh bước đi. Cố Duy Khiêm vẫn luôn theo sát cô thật gần. Lần này gặp được Tinh Nhi, nhìn thấy biểu hiện của cô rất bình thản anh không khỏi muốn biết ruốt cuộc cô đang nghĩ gì trong đầu. Không phải trước đó mấy ngày vẫn còn rất đau khổ sao.

Về phòng cô liền đem đôi boot cao gót cởi ra, đi vào đôi dép bông ở nhà. Lười biếng ngồi trên ghế, bật TV xem.

Cố Duy Khiêm cũng thuận thế ngồi cạnh cô. Diệp Tâm ôm gối trong lòng, cô vốn không muốn để tâm đến anh nhưng bị anh nhìn đến khó chịu liền lên tiếng: "Không cần nhìn tôi như lần đầu tiên anh thấy vật thể lạ thế!"

"Chỉ là không hiểu sao em lại bị thương? Không phải từ trước đến giờ em luôn quý trọng bản thân mình sao?" Cố Duy Khiêm nhìn cô thật kĩ, cố gắng đoán xem cô nghĩ gì. Mặc dù đây vốn không phải việc khiến anh cẩn thận quan sát cô như vậy. Anh cũng không muốn cả hai lại vì chuyện của anh hai mà cãi nhau.

"Thì chính là không cẩn thận nên làm mình tổn thương thôi." Diệp Tâm không nhanh không chậm nói. Cô không khỏi thất vọng. Anh thế nhưng lại không biết rằng là do anh nên cô mới bị thương.

Sau đó cả hai lại không ai nói gì. Lúc ăn cơm cô cũng sẽ không để mình bận tâm tới Cố Duy Dực. Chỉ cần không nhìn, không nghe thì sẽ không đau lòng. Đem sự chú ý của mình đặt lên những người khác.

Cô biết Cố Duy Dực đã tìm được người mà anh thật lòng yêu và người đó sẽ vĩnh viễn không là cô mà là Lạc Tinh Nhi.

Ba ngày qua, cô đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng phải chấp nhận sự thật đau lòng này. Cái gì không phải của mình cho dù có cưỡng cầu cũng không bao giờ có được. Vậy nên cô đã đặt dấu chấm hết tại đây, để lại cho bản thân một lối thoát như vậy sẽ tốt hơn cho mọi người. Đã cầm lên được thì cũng sẽ đặt xuống được. Vết thương rồi cũng sẽ dần dần lành lại mà thôi.

Ăn xong, Diệp Tâm không vội trở về phòng, cô đi dạo ngoài vườn, đứng bên hồ ngẩng đầu ngắm nhìn vầng trăng sáng trên trời cao. Cố Duy Dực cũng vậy.

"Em dâu, chân đã đỡ hơn chưa?"

Diệp Tâm khẽ giật mình, nhẹ gật đầu đáp: "Đã đỡ nhiều rồi. Cảm ơn anh."

"Vậy thì tốt rồi. Cứ từ từ đi dạo. Tôi vào trong trước." Cố Duy Dực muốn rời đi nhưng lại bị cô ngăn cản.

"Anh Dực, anh có thể trả lời câu hỏi này không? Chỉ một câu thôi." Diệp Tâm nắm bàn tay lại, lấy hết dũng khí nói.

Cố Duy Dực xoay người lại nhìn cô đáp: "Được."

Diệp Tâm nghe được câu trả lời, không nhanh không chậm lên tiếng: "Có phải trong mắt anh em rất tầm thường có phải vậy không?"

Cố Duy Dực không suy nghĩ nhiều liền trả lời: "Em dâu, đối với tôi em chỉ là vợ của em trai tôi. Vậy nên tầm thường hay không có quan trọng sao?"

Diệp Tâm đã nghĩ đến anh sẽ trả lời theo rất nhiều kiểu nhưng cô chưa từng nghĩ đến câu trả lời này. Cô mỉm cười, hoa hoa lệ lệ đáp: "Anh hai, chúc anh hạnh phúc!"

Không khỏi ngạc nhiên trước lời nói của cô, Cố Duy Dực nhất thời không biết làm gì, gật đầu rồi rời đi.

Anh trước kia đúng là không để ý đến cô, không biết cô là ai. Nhưng từ ngày cô trở thành em dâu của anh, anh biết được cô không hề tầm thường. Vì nếu tầm thường, em trai anh cũng sẽ không vì cô mà rung động, làm ra những chuyện chưa từng làm như vậy.

Diệp Tâm xoay người tiếp tục đi dạo. Chỉ có điều một màn vừa rồi Cố Duy Khiêm chứng kiến trọn vẹn.

Quả thật cô vẫn luôn không thể buông bỏ được. Có phải anh đã suy nghĩ quá nhiều hay không? Cố gắng nhiều như vậy cũng không có một chút tiến triển...

Bình Luận (0)
Comment